Trên đường về nhà , Lục Cảnh Hàng lái xe có chút không yên lòng , vốn định nói chuyện mượn rút tài chính , bây giờ lại làm vậy . Đây gọi là , phúc đến thì ít , hoạ vô đơn chí sao?
Về đến nhà Bạch Thuần Khiết cũng vừa vào cửa , thấy anh trở về liền hỏi : “ Chuyện chính sự nói thế nào?”
“ Em ?” Mắt lạnh vọng lại : “ Sinh nhật có vui không?”
Lập tức Bạch Thuần Khiết ngơ ngẩn , không nghĩ tới mẹ Lục đã đem việc này nói cho anh nhanh như vậy , quyền lợi tự thú bị tước đoạt , bây giờ cô chỉ còn cách giải thích : “ Em xin lỗi.”
“ Không cần giải thích như thế ?”
“ …” Cần giải thích dư nào ? Chẳng lẽ anh không hiểu được chắc ?
Bạch Thuần Khiết mệt mỏi lắc đầu , đi trước mặt Lục Cảnh Hàng : “ Em mệt lắm , ngủ đây.”
Nhìn bóng dáng bướng bỉnh , mày Lục Cảnh Hàng nhăn lại càng chặt , tại sao lúc mới bắt đầu không nói cho anh , trong lúc đó hai người bọn họ xảy ra vấn đề gì sao?
****
Công việc theo chu kì lại bắt đầu , buổi sáng hai người ngồi 1 chiếc xe đi làm , nhưng trên xe không có nói chuyện gì , trời bắt đầu nhá nhem tối , quan hệ hai người bọn họ liền căng thẳng lên . Hơn nữa rất lâu , cho dù phát hiện vấn đề , bọn họ sẽ vì mỏi mệt mà bày đặt mặc kệ , cũng có thể có 1 loại buồn chán .
Giữa trưa nếm qua cơm trưa quay về công ty , Bạch Thuần Khiết đang lúc uống nước trà thì được nghe các đồng nghiệp có người nói kết quả . Trong lòng căng thẳng , cô trở về văn phòng , Lục Cảnh Hàng không ở đây , nhưng trên bàn làm việc có kết quả cạnh tranh , hạng mục thành phố A duy không phải Bất động sản Triển Hàng , nhưng cũng không phải Tào Học Kim . Cẩn thận xem , vài công ty kê yết gia đều ở mặt trên, tập đoàn Hải Ninh thắng được nhờ số lẻ 1 vạn thắng hiểm Bất động sản Triển Hàng . Bạch Thuần Khiết lại ngu ngốc cũng biết có chuyện gì , nhưng cạnh đơn vị yết giá là cái gì đây ?
Môt loại nghi vấn sinh ra , sau đó là hàng loạt suy đoán . Trăm loại đoán, không biết ai ở trên mạng tìm được ảnh chụp Bạch Thuần Khiết cùng Cố Trữ ăn ở tiệm cơm , vì thế Bạch Thuần Khiết là gián điệp nhanh chóng bị làn truyền.
Chuyện ảnh chụp còn chưa rõ xảy ra chuyện gì , không biết là ai ra mặt , nguyên nhân là – để lộ bí mật . Trong nháy mắt các bất lợi đều chĩa vào mình , khuôn mặt Bạch Thuần Khiết làm bộ trấn định , nhưng trong lòng sớm tan rã , cô biết mình không phải người may mắn được Thượng đế sủng ái , nhưng không nghĩ tới mình lại trở thành đối tượng để Thượng đế trêu cợt .
Quan hệ vốn căng thẳng , bây giờ lại xảy ra chuyện , Bạch Thuần Khiết hoàn toàn không có dũng khí cùng Lục Cảnh Hàng nói chuyện . Trong lòng có chuyện nói không ra chỉ sợ sẽ nghẹn mắc lỗi , lại phải nghĩ ngợi , Bạch Thuần Khiết quyết định tìm Cố Trữ.
Tập đoàn Hải Ninh vừa mới bắt được hạng mục A , nhân viên từ cấp trên xuống đều rất bận bịu, chỉ là Cố Trữ vẫn rất rảnh rỗi tiếp Bạch Thuần Khiết . Lúc nhìn thấy cô , liếc mắt một cái nhìn thấu mỏi mệt của cô , hai người ngồi vào khu vực nhô lên giữa đường , có trồng cây , sau khi giao thông chia thành hai luồng , anh giống người hầu mà đấm bả vai cho Bạch Thuần Khiết .
“ Được rồi , anh đừng dùng chiêu này lừa tôi , tôi không cần.”
“ Đừng nói như vậy ,người ta vẫn ngây thơ mà , lần đầu tiên đấm lưng vai cho nữ sinh đó.”
Nhìn bộ dạng 3 ngón tay Cố Trữ chỉ trời , rốt cuộc Bạch Thuần Khiết tươi cười : “ Anh giống bằng hữu tôi thật .”
“ Bằng hữu gì , nam hay nữ ?”
“ Ngại quá , là gay .”
Cố Trữ lập tức phối hợp : “ Thế sao ? Người ta với anh ấy ai đẹp trai hơn ?”
Không chịu được, Bạch Thuần Khiết buồn ói mà phần thưởng anh cái “cút”.
“ Đừng nói nhiều , hôm nay tìm tôi nói chuyện nghiêm chỉnh một chút .”
Cố Trữ nhìn chăm chú nhìn biểu tình cô đột nhiên bắt đầu đau lòng , lại một lần nữa ngồi bên người cô , chuẩn bị làm một người nghe chân thành : “ Nói đi , tôi sẽ nghe .”
Nhếch miệng cười , cô đạp vai anh một chút : “ Anh bắt đầu đứng đắn gọi người thật không thoải mái , nhưng cảm ơn anh nhé.” Người ba hoa sắp trỗi dậy , Bạch Thuần Khiết đem nhiều chuyện xảy ra nói cho Cố Trữ hết , bây giờ quan hệ cô và Lục Cảnh Hàng rất căng thẳng .
“ Cô nói thế này , không sợ tôi thừa dịp xen vào thì sao?”
“ Tranh giành Lục Cảnh Hàng?”
“ Trước mắt tôi không ham loại hứng thú này.”
Giọng điệu kéo dài , sinh lực Bạch Thuần Khiết khôi phục hơn nửa “ Trong lòng đúng là không thể nhịn nói, nói ra thoải mái hơn.”
Cố Trữ đồng ý : “ Loại người như chúng ta với anh Lục không giống nhau , anh ta là người … nội tâm.”
“ Ngay cả buồn cũng không ổn định.”
“ Đại khái rất đúng.”
“ Cảm ơn.” Trầm mặc vài giây , Bạch Thuần Khiết hỏi : “ Hạng mục thành phố A , cạnh đơn vị yết giá sẽ xuất hiện loại tình huống gì?”
“ Tôi cũng chưa chắc , tuy ông già bảo tôi vào công ty , nhưng trước mắt là do ông ấy quản lý , tôi chỉ học việc thôi.”
“ Vậy anh không có cách nào giúp tôi giải thích câu hỏi ?”
“ Nhất định phải biết chân tướng đâu , chúng ta giả câm giả điếc là được rồi.”
“ Nhưng anh nghĩ như thế nào?”
Lông mày Cố Trữ bắt đầu nhíu lại : “ Cô cảm thấy Lục Cảnh Hàng sẽ nghi ngờ cô ? Tô không cảm thấy như vậy đâu.”
“ Tôi cũng vậy , nhưng tôi còn muốn chứng mình cho anh ấy xem , tôi là người trong sạch.” Bạch Thuần Khiết nhắc tới Lục Cảnh Hàng liền biến thành mặt đau khổ .
Cố Trữ nhìn đau lòng lại ghen tị , quả nhiên người vì mình quan tâm nhất trở nên đau thương : “ Không nghĩ tới chúng ta lại bị chụp ảnh?”
Bạch Thuần Khiết trợn mi nhìn về phía anh ta : “ Ý của anh là có người muốn hãm hại tôi sao?”
“ Muốn xem thái độ của cô xử lý thế nào?”
“ Cho dù là bình thường có người bình thường bị tôi xúc phạm , cũng sẽ không làm mấy chuyện vô vị thế này.”
“ Chuyện vô vị không chỉ có cô xúc phạm mà người ta sẽ làm.” Anh không phủ nhận anh đang nghi ngờ Hàn Nghi Tĩnh , lần trước trải qua chuyện tin nhắn , anh đối với cô ta đã không có cảm tình . Dù sao cũng không có chứng cứ , anh cũng không thể nói thẳng .
Mặc dù tên không nói ra , nhưng đã nhắc nhở vài phần , Bạch Thuần Khiết còn có thể không nghĩ ra sao? Ngày sinh nhật Liễu Chi Nhã lúc đó cô không phải đã muốn học hỏi tâm kế của người nào đó sao. Người phụ nữ kia thật là mệt . Bạch Thuần Khiết vì Nghi Tĩnh duỗi cái thắt lưng , sau đó đột nhiên đem cánh tay bò lên cổ Cố Trữ.
Đột nhiên bị đánh úp , mặt Cố Trữ đều bị nghẹn đỏ : “ Cô điên rồi?”
“ Không phải , tôi đang nghĩ , vạn nhất có người chụp ảnh chúng ta , tư thế này của chúng ta khiến người chụp ảnh an ủi chút. “
Về đến nhà Bạch Thuần Khiết cũng vừa vào cửa , thấy anh trở về liền hỏi : “ Chuyện chính sự nói thế nào?”
“ Em ?” Mắt lạnh vọng lại : “ Sinh nhật có vui không?”
Lập tức Bạch Thuần Khiết ngơ ngẩn , không nghĩ tới mẹ Lục đã đem việc này nói cho anh nhanh như vậy , quyền lợi tự thú bị tước đoạt , bây giờ cô chỉ còn cách giải thích : “ Em xin lỗi.”
“ Không cần giải thích như thế ?”
“ …” Cần giải thích dư nào ? Chẳng lẽ anh không hiểu được chắc ?
Bạch Thuần Khiết mệt mỏi lắc đầu , đi trước mặt Lục Cảnh Hàng : “ Em mệt lắm , ngủ đây.”
Nhìn bóng dáng bướng bỉnh , mày Lục Cảnh Hàng nhăn lại càng chặt , tại sao lúc mới bắt đầu không nói cho anh , trong lúc đó hai người bọn họ xảy ra vấn đề gì sao?
****
Công việc theo chu kì lại bắt đầu , buổi sáng hai người ngồi 1 chiếc xe đi làm , nhưng trên xe không có nói chuyện gì , trời bắt đầu nhá nhem tối , quan hệ hai người bọn họ liền căng thẳng lên . Hơn nữa rất lâu , cho dù phát hiện vấn đề , bọn họ sẽ vì mỏi mệt mà bày đặt mặc kệ , cũng có thể có 1 loại buồn chán .
Giữa trưa nếm qua cơm trưa quay về công ty , Bạch Thuần Khiết đang lúc uống nước trà thì được nghe các đồng nghiệp có người nói kết quả . Trong lòng căng thẳng , cô trở về văn phòng , Lục Cảnh Hàng không ở đây , nhưng trên bàn làm việc có kết quả cạnh tranh , hạng mục thành phố A duy không phải Bất động sản Triển Hàng , nhưng cũng không phải Tào Học Kim . Cẩn thận xem , vài công ty kê yết gia đều ở mặt trên, tập đoàn Hải Ninh thắng được nhờ số lẻ 1 vạn thắng hiểm Bất động sản Triển Hàng . Bạch Thuần Khiết lại ngu ngốc cũng biết có chuyện gì , nhưng cạnh đơn vị yết giá là cái gì đây ?
Môt loại nghi vấn sinh ra , sau đó là hàng loạt suy đoán . Trăm loại đoán, không biết ai ở trên mạng tìm được ảnh chụp Bạch Thuần Khiết cùng Cố Trữ ăn ở tiệm cơm , vì thế Bạch Thuần Khiết là gián điệp nhanh chóng bị làn truyền.
Chuyện ảnh chụp còn chưa rõ xảy ra chuyện gì , không biết là ai ra mặt , nguyên nhân là – để lộ bí mật . Trong nháy mắt các bất lợi đều chĩa vào mình , khuôn mặt Bạch Thuần Khiết làm bộ trấn định , nhưng trong lòng sớm tan rã , cô biết mình không phải người may mắn được Thượng đế sủng ái , nhưng không nghĩ tới mình lại trở thành đối tượng để Thượng đế trêu cợt .
Quan hệ vốn căng thẳng , bây giờ lại xảy ra chuyện , Bạch Thuần Khiết hoàn toàn không có dũng khí cùng Lục Cảnh Hàng nói chuyện . Trong lòng có chuyện nói không ra chỉ sợ sẽ nghẹn mắc lỗi , lại phải nghĩ ngợi , Bạch Thuần Khiết quyết định tìm Cố Trữ.
Tập đoàn Hải Ninh vừa mới bắt được hạng mục A , nhân viên từ cấp trên xuống đều rất bận bịu, chỉ là Cố Trữ vẫn rất rảnh rỗi tiếp Bạch Thuần Khiết . Lúc nhìn thấy cô , liếc mắt một cái nhìn thấu mỏi mệt của cô , hai người ngồi vào khu vực nhô lên giữa đường , có trồng cây , sau khi giao thông chia thành hai luồng , anh giống người hầu mà đấm bả vai cho Bạch Thuần Khiết .
“ Được rồi , anh đừng dùng chiêu này lừa tôi , tôi không cần.”
“ Đừng nói như vậy ,người ta vẫn ngây thơ mà , lần đầu tiên đấm lưng vai cho nữ sinh đó.”
Nhìn bộ dạng 3 ngón tay Cố Trữ chỉ trời , rốt cuộc Bạch Thuần Khiết tươi cười : “ Anh giống bằng hữu tôi thật .”
“ Bằng hữu gì , nam hay nữ ?”
“ Ngại quá , là gay .”
Cố Trữ lập tức phối hợp : “ Thế sao ? Người ta với anh ấy ai đẹp trai hơn ?”
Không chịu được, Bạch Thuần Khiết buồn ói mà phần thưởng anh cái “cút”.
“ Đừng nói nhiều , hôm nay tìm tôi nói chuyện nghiêm chỉnh một chút .”
Cố Trữ nhìn chăm chú nhìn biểu tình cô đột nhiên bắt đầu đau lòng , lại một lần nữa ngồi bên người cô , chuẩn bị làm một người nghe chân thành : “ Nói đi , tôi sẽ nghe .”
Nhếch miệng cười , cô đạp vai anh một chút : “ Anh bắt đầu đứng đắn gọi người thật không thoải mái , nhưng cảm ơn anh nhé.” Người ba hoa sắp trỗi dậy , Bạch Thuần Khiết đem nhiều chuyện xảy ra nói cho Cố Trữ hết , bây giờ quan hệ cô và Lục Cảnh Hàng rất căng thẳng .
“ Cô nói thế này , không sợ tôi thừa dịp xen vào thì sao?”
“ Tranh giành Lục Cảnh Hàng?”
“ Trước mắt tôi không ham loại hứng thú này.”
Giọng điệu kéo dài , sinh lực Bạch Thuần Khiết khôi phục hơn nửa “ Trong lòng đúng là không thể nhịn nói, nói ra thoải mái hơn.”
Cố Trữ đồng ý : “ Loại người như chúng ta với anh Lục không giống nhau , anh ta là người … nội tâm.”
“ Ngay cả buồn cũng không ổn định.”
“ Đại khái rất đúng.”
“ Cảm ơn.” Trầm mặc vài giây , Bạch Thuần Khiết hỏi : “ Hạng mục thành phố A , cạnh đơn vị yết giá sẽ xuất hiện loại tình huống gì?”
“ Tôi cũng chưa chắc , tuy ông già bảo tôi vào công ty , nhưng trước mắt là do ông ấy quản lý , tôi chỉ học việc thôi.”
“ Vậy anh không có cách nào giúp tôi giải thích câu hỏi ?”
“ Nhất định phải biết chân tướng đâu , chúng ta giả câm giả điếc là được rồi.”
“ Nhưng anh nghĩ như thế nào?”
Lông mày Cố Trữ bắt đầu nhíu lại : “ Cô cảm thấy Lục Cảnh Hàng sẽ nghi ngờ cô ? Tô không cảm thấy như vậy đâu.”
“ Tôi cũng vậy , nhưng tôi còn muốn chứng mình cho anh ấy xem , tôi là người trong sạch.” Bạch Thuần Khiết nhắc tới Lục Cảnh Hàng liền biến thành mặt đau khổ .
Cố Trữ nhìn đau lòng lại ghen tị , quả nhiên người vì mình quan tâm nhất trở nên đau thương : “ Không nghĩ tới chúng ta lại bị chụp ảnh?”
Bạch Thuần Khiết trợn mi nhìn về phía anh ta : “ Ý của anh là có người muốn hãm hại tôi sao?”
“ Muốn xem thái độ của cô xử lý thế nào?”
“ Cho dù là bình thường có người bình thường bị tôi xúc phạm , cũng sẽ không làm mấy chuyện vô vị thế này.”
“ Chuyện vô vị không chỉ có cô xúc phạm mà người ta sẽ làm.” Anh không phủ nhận anh đang nghi ngờ Hàn Nghi Tĩnh , lần trước trải qua chuyện tin nhắn , anh đối với cô ta đã không có cảm tình . Dù sao cũng không có chứng cứ , anh cũng không thể nói thẳng .
Mặc dù tên không nói ra , nhưng đã nhắc nhở vài phần , Bạch Thuần Khiết còn có thể không nghĩ ra sao? Ngày sinh nhật Liễu Chi Nhã lúc đó cô không phải đã muốn học hỏi tâm kế của người nào đó sao. Người phụ nữ kia thật là mệt . Bạch Thuần Khiết vì Nghi Tĩnh duỗi cái thắt lưng , sau đó đột nhiên đem cánh tay bò lên cổ Cố Trữ.
Đột nhiên bị đánh úp , mặt Cố Trữ đều bị nghẹn đỏ : “ Cô điên rồi?”
“ Không phải , tôi đang nghĩ , vạn nhất có người chụp ảnh chúng ta , tư thế này của chúng ta khiến người chụp ảnh an ủi chút. “
/50
|