Tôi và Tổng Tài Giả Làm Tình Nhân (Sắc)

CHƯƠNG 3.3

/361


Giang Du Đinh cố chấp nhìn anh. Giây tiếp theo, viền mắt cậu đỏ lên, kéo ống quần Giang Trạch Châu, “Anh, anh xem mắt với cô Tiểu Mạnh đi, được không?”

Giang Trạch Châu biết cậu đang cố tình ra vẻ yếu đuối, bèn dứt khoát từ chối “Không được.”

Giang Du Đinh “Tại sao?”

Giang Trạch Châu “Bởi vì anh không muốn yêu đương.”

Nói xong, anh khom người, xách cổ Giang Du Đinh đi đến bên cửa, ném cậu ra ngoài.

Giang Du Đinh gõ cửa, “Anh ”

“ Anh anh anh anh ”

“……”

“……”

Mặc cho cậu gõ cửa và kêu gào ra sao, Giang Trạch Châu đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Giang Trạch Châu chán nản cúi đầu, tức giận nói “Không được thì thôi Nói không chừng cô Tiểu Mạnh cũng không thèm thích anh đâu ”

Dứt lời, Giang Du Đinh hậm hực giậm chân, bực bội trở về phòng luyện đàn.

Cậu đẩy cửa ra, “Cô Tiểu Mạnh ”

Mạnh Ninh đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Cô khom nửa người, đối diện với Giang Du Đinh, “Sao thế?”

Nhìn chiếc túi của cô, Giang Du Đinh hỏi “Cô phải về rồi sao?”

Mạnh Ninh “Đúng thế, cô phải về rồi.”

Giang Du Đinh “Nhưng bên ngoài đang mưa.”

Mạnh Ninh dở khóc dở cười “Mưa cũng phải về nhà.”

Giang Du Đinh nắm lấy tay cô, “Em kêu tài xế đưa cô về nhé.”

Nói xong, cậu vừa chạy xuống dưới lầu vừa hét lớn “Ba, ngoài trời đang mưa to, cô Tiểu Mạnh không lái xe tới, ba bảo chú tài xế đưa cô Tiểu Mạnh về được không?”

Mạnh Ninh ngại nhất là làm phiền người khác, vì thế vội nói “Cô bắt xe về cũng được.”

Giang Du Đinh gạt tay Mạnh Ninh ra, chạy tới chạy lui trong nhà mấy lần, cuối cùng bối rối nói “Mọi người đi đâu cả rồi? Sao không có ai hết vậy?”

Mạnh Ninh đang thay giày ở lối vào, thuận thế nói “Tiểu Giang, cô về đây.”

“Nhưng bên ngoài mưa rất to.”

“Cho nên…” Cô ôn hoà nói, “Em có thể cho cô mượn ô không?”

Như đã xác định được ba mẹ và tài xế đều không ở nhà, Giang Du Đinh bất đắc dĩ phải chấp nhận sự thật. Cậu không đành lòng, xoay người vào kho tìm ô cho Mạnh Ninh. Đi được nửa đường, bước chân chợt dừng lại, “Cô Tiểu Mạnh, em có thể tìm người đưa cô về.”

Mạnh Ninh “Không phải không có ai ở nhà sao?”

Giang Du Đinh “Ai nói vậy, còn có anh em mà ”

Cậu hắng giọng, hướng lên trên lầu và hét lớn “ Anh ơi Có chuyện, có chuyện gấp ”

Mạnh Ninh hơi mở miệng, muốn ngăn cản cậu, nhưng không thốt nên lời.

Chưa đến nửa phút sau, Giang Trạch Châu đã xuất hiện ở hành lang tầng hai.

Anh nghiêng người, nhìn xuống.

“Có chuyện gì?”

Mặc dù cuộc cãi vã vừa mới kết thúc, nhưng giờ phút này, Giang Du Đinh lại như không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ bởi đều là người nhà với nhaụ

Cậu nheo mắt, mỉm cười nịnh nọt “Anh, bên ngoài mưa to quá, hôm nay cô Tiểu Mạnh không lái xe tới, anh có thể đưa cô ấy về không?”

Mưa bên ngoài dường như to hơn chút, hạt mưa va vào cửa kính, vang lên âm thanh giòn giã.

Giang Trạch Châu đứng trên tầng hai, cô đứng dưới tầng một, khoảng cách xa như vậy, không thể nhìn rõ sắc mặt anh, chỉ cảm nhận được khí thế lạnh lẽo của đối phương.

Cảnh tượng này, khiến cô nhớ đến ngày mưa của vài năm về trước.

Chu Dương bảo anh đưa cô ra cổng trường.

Giang Trạch Châu đứng ở đầu gió, che chắn cô khỏi gió mưa.

Bên dưới vầng trán hơi ướt của anh, là một cặp mắt đen láy hờ hững, vô cảm nhìn vào cô.

Buổi tối mưa bão đó, hai người giống như bị cả thế giới lãng quên.

Rất lâu sau, giống như chỉ qua vài giây, Giang Trạch Châu đưa ô cho cô, “Ô đây, đừng để bị ướt.”

Sau đó, anh xoay người đi vào màn mưa, không quay đầu nhìn lại.

Mưa to xối xả, bóng dáng chàng thiếu niên vẫn thẳng tắp. Những hạt mưa thấm đẫm bộ đồng phục của anh, ôm sát da thịt, lộ rõ xương sống.

Như thể có thứ gì, cũng hiện lên rõ ràng.

Anh ga lăng, nhưng xa cách.

Anh lạnh lùng, nhưng lại chu đáo.



Không ngờ, năm tháng trôi qua, một cơn mưa lớn đã kéo bọn họ trở về với quá khứ.

Giang Trạch Châu im lặng hồi lâụ

Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

“Tôi bắt xe về được rồi.”

Mạnh Ninh xoay người, ánh mắt rủ xuống.

Cô đẩy cửa ra ngoài, gió mùa mát mẻ xen lẫn làn mưa, rơi xuống hàng mi cô. Cô khó chịu chớp mắt, sau đó, liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ đằng saụ

“Cô ở đâu, tôi đưa cô về.”


/361

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status