CHƯƠNG 7.1
Mặt sau của điện thoại chiếu lên, ánh sáng đèn pin rọi thẳng vào quai hàm cô, lan dọc theo hai bên má. Ánh sáng quá chói, không gì che giấu được biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Môi mím chặt, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Mạnh Ninh sửng sốt, cân nhắc hàm ý trong câu nói của anh.
Là trách cô đến quá sớm?
Hay là sao?
“Đến một mình?” Đang do dự, Giang Trạch Châu hỏi cô.
Mạnh Ninh định thần, “Đến với bạn, nhưng cô ấy có việc gấp nên về trước rồi.”
Giang Trạch Châu ừ một tiếng.
Trong phút trầm mặc ngắn ngủi, có chiếc xe chậm rãi tiến vào bãi đậu, luồng sáng chiếu tới, tiến từ xa lại gần rồi dừng lại. Trên con đường hẹp, hai người đang chặn đường, bên tai là tiếng nhắc nhở bọn họ nhường đường.
Mạnh Ninh bước sang hai bước.
Thấy Giang Trạch Châu không nhúc nhích, cô nhắc nhở “Phía sau có xe.”
Nghe vậy, anh dịch sang một bên.
Dòng xe thuận lợi đi qua.
Giang Trạch Châu đột nhiên hỏi “Ăn tối chưa?”
Mạnh Ninh “Vẫn chưa.”
Giang Trạch Châu “Vốn là tới đây dùng bữa sao?”
Mạnh Ninh “Ừm, vốn dĩ hẹn bạn tới đây dùng bữa, sau đó tìm anh để lấy chìa khoá xe.”
Một đáp án hợp tình hợp lý, không tìm ra được kẽ hở nào.
Thực ra khi nói xong, cô đã thầm mong rằng Giang Trạch Châu sẽ lịch sự mời cô ăn cùng.
Đương nhiên, khả năng xảy ra là cực kỳ thấp.
Hiện thực đã chứng minh.
“Nếu cô đã ở đây rồi, tôi sẽ đưa chìa khoá luôn.” Giang Trạch Châu xoay người đi về cuối đường, vừa đi vừa nói, “Lấy khoá xong, cô có thể tìm nơi nào đó để ăn tối.”
“……”
Quả nhiên.
“Được.”
Mạnh Ninh thất vọng buông thõng vai, ngay cả sắc mặt cũng trầm xuống.
Cô chậm rãi đi theo Giang Trạch Châu, đứng chờ ngoài xe, chờ Giang Trạch Châu tìm chìa khoá đưa cô.
Thi thoảng, xe cộ ra vào bãi đậu, đèn vụt qua rồi khuất dần, le lói mờ ảo. Một tia sáng xẹt qua hàng lông mày của Giang Trạch Châu, sắc mặt trầm xuống tựa phật sơn.
Do dự vài giây, Mạnh Ninh hỏi “Sao vậy?”
Giang Trạch Châu “Không thấy chìa khoá xe đâụ”
Mạnh Ninh “Hả?”
Tìm đi tìm lại trong hộc trước, đều không thấy đâụ
Giang Trạch Châu khẽ nhíu mày, đại khái đoàn được chìa khoá xe đang ở nơi nào, chắc chắn là bị Chu Dương lấy trộm rồi.
Bước xuống xe, anh suy nghĩ một lúc “Cô có vội không?”
Mạnh Ninh lắc đầụ
Sau đó, cô nghe thấy Giang Trạch Châu hỏi một câu mà cô đã mong đợi bấy lâu nay. Anh nói “Nếu không vội, cùng nhau ăn một bữa nhé?”
…
Sáu bảy giờ tối, đường phố chật kín sinh viên từ các trường Đại học lân cận.
Tiết trời đầu hè, Mạnh Ninh mặc một chiếc áo ngắn tay và chân váy xếp ly, đặc biệt hài hoà với đám đông. Ngược lại, Giang Trạch Châu mặc tây trang đi giày da, lại có phần lạc lõng. Vì thế, dọc đường đi, đã thu về không ánh mắt. Hoặc kinh ngạc, hoặc bất ngờ.
Hàng ăn ven đường vang lên vài tiếng thì thầm cùng làn khói của những món ăn nhẹ.
“Người đàn ông kia đẹp trai quá.”
Nữ sinh cảm thán xong, thu hồi tầm mắt, nhìn sang khuôn mặt của nam sinh bên cạnh, như thể rơi từ thiên đường xuống địa ngục, “Tại sao em không tìm được người bạn trai nào như anh ấy chứ?”
“Có thể là do em không có nhan sắc như bạn gái anh ta.”
“Này ”
/361
|