CHƯƠNG 8.1
Chu Dương vui vẻ dứt lời, đám đông im lặng vài giây. Sau đó, ánh nhìn thăm dò và bát quái khắp nơi đổ dồn về phía Mạnh Ninh.
Người là do Giang Trạch Châu đưa tới.
Nhưng Chu Dương lại nhìn trúng.
Quả là một màn kịch tranh đoạt đặc sắc.
Ngay cả Chu Dương cũng thấy cao hứng, nóng lòng muốn biết phản ứng của Giang Trạch Châụ
Liếc sang phía Giang Trạch Châu, chỉ thấy anh đang làm ngơ như không có mặt tại hiện trường, thậm chí không nhìn Chu Dương hay Mạnh Ninh một cái.
Như thể đó là chuyện của Mạnh Ninh và Chu Dương, không liên quan đến anh.
Có người trời sinh lãnh đạm, không động lòng với nhân thế, có thể bỏ mặt một cô gái trong tình cảnh khó khăn này. Chu Dương bĩu môi, không giống anh ta, anh ta không nỡ để cho người đẹp này chịu thiệt thòi dù chỉ một chút. Ngay cả khi cô là kiểu người anh muốn tránh xa.
Đẩy cô vào cục diện rối rắm, là anh ta.
Cứu cô ra, cũng là anh ta.
“Tôi chỉ đùa thôi, mọi người đừng cho là thật.” Chu Dương đột nhiên cười nhẹ, giọng điệu mang vài phần trêu đùa. Anh ta bưng đồ uống lên, xin lỗi một cách không nghiêm chỉnh là bao, “Bên cạnh Giang Trạch Châu đột nhiên xuất hiện phụ nữ là điều rất hiếm thất, tôi nhất thời kích động nên mới không ngậm được miệng, Mạnh ”
Sau bao nhiêu năm, anh ta vẫn vậy. Đối với những cô gái mình không hứng thú, đến cái tên cũng lười ghi nhớ.
“Mạnh Ninh.” Cô nói.
“Phải, Mạnh Ninh.” Chu Dương tiếp lời, “Thật xin lỗi.”
Giọng điệu uể oải, không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Mạnh Ninh khẽ cười, “Không sao.”
Chu Dương phất tay kêu phục vụ, gọi một phần súp ngọt cho Mạnh Ninh, anh ta cười “Xem như một lời xin lỗi.” Dưới vẻ ngoài dường như không có gì nổi bật, là sự chu đáo và ân cần.
Loại chu đáo này, không phải tất cả mọi người đều có.
Ít nhất thì, Giang Trạch Châu không có.
Chu Dương nói thêm vài câu, một lúc sau, đứng dậy vào phòng vệ sinh.
Người phục vụ đẩy một xe súp ngọt tiến vào, hỏi xung quanh “Là súp ngọt của vị nào ạ?”
“Bên này.”
Giang Trạch Châu một tay cầm lấy bát, đặt xuống trước mặt Mạnh Ninh.
Sự chủ động của anh khiến Mạnh Ninh được quan tâm mà sinh lo sợ, “Cảm ơn.”
Giang Trạch Châu không có phản ứng, lưng dựa ra sau, không nói lời nào. Khuôn mặt chìm trong ánh sáng, thần sắc lạnh lùng và xa cách. Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra.
/361
|