Cửa phòng đàn không đóng, cô nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nũng nịu của nữ sinh và tiếng cười như cố tình trêu chọc đối phương của nam sinh nọ. Giọng điệu uể oải, ngữ khí mơ hồ, đến cả người đứng ngoài phòng đàn là cô, cũng cảm thấy nổi da gà.
Thật ra có một câu hỏi mà Mạnh Ninh chưa bao giờ nói ra, hôm nay mới nhân cơ hội để hỏi “Cậu và đàn anh Chu Dương, ở bên nhau rồi sao?”
Thẩm Minh Chi “Nghĩ cái gì vậy chứ, bọn tớ chỉ là chơi đùa thôi.”
Thấy Mạnh Ninh vô thức thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Minh Chi cười “Cậu không thích anh ấy?”
Mạnh Ninh “Cũng không hẳn.”
“Vậy thì là gì?”
Cô do dự một lúc, mới nói “Chỉ là tớ cảm thấy, anh ấy không đáng tin cậy.”
Anh ta không nói những lời đẹp đẽ, chỉ là tuỳ tiện nói một câu đều liên quan đến tình cảm nam nữ.
Nhưng không thể vì thế mà nói rằng Chu Dương là người xấụ
Sau khi cân nhắc, Mạnh Ninh mới dùng bốn từ “không đáng tin cậy” để miêu tả Chu Dương.
Đoán được “không đáng tin cậy” của cô ám chỉ điều gì, Thẩm Minh Chi chống cằm và nói, “Anh ấy là người thích nói mấy câu như có như không, nhưng điểm tốt của anh ấy là không nói dối. Huống hồ, đó là chuyện liên quan đến Giang Trạch Châu ”
Nói đến đây, Thẩm Minh Chi dừng lại, “Thực ra Giang Trạch Châu không thích người khác đem chuyện của mình ra nói, tớ cũng là vô tình nghe được mà thôi.”
Mạnh Ninh mím môi, “Ồ.”
Thẩm Mạnh Chi bỗng cảm thấy buồn cười “Ồ là có ý gì?”
Mạnh Ninh “Thì, anh ấy thích con gái ngoan hiền, khá tốt.”
Thẩm Minh Chi gần như bị cô làm cho tức điên, “Tớ nói ra là để cậu đánh giá sở thích của anh ta sao?” Cô ấy tuỳ tiện cầm một cuốn sách, vỗ nhẹ lên trán Mạnh Ninh, “Cậu xem, anh ta thích con gái ngoan hiền, cậu vừa hay chính là kiểu người như thế. Hay là, cậu tỏ tình thử xem?”
Mạnh Ninh nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó lại nói “Thôi bỏ đi.”
Thẩm Minh Chi “Không phải cậu thích anh ta sao, sao lại bỏ đi?”
Mạnh Ninh nhướng mày mỉm cười, ngũ quan ôn hoà tựa ngày thu, khuôn mặt được các bạn học mệnh danh là “mối tình đầu” chợt lộ ra vẻ tự ti, “Tớ cảm thấy, mình không xứng với anh ấy.”
Thẩm Minh Chi “Không thể nào.”
Mạnh Ninh kiên định “Anh ấy ưu tú như vậy, sao có thể thích tớ được chứ?”
Con trai và con gái năm mười mấy tuổi, suy nghĩ hoàn toàn khác nhaụ
Thứ mà con trai thích, là khí thế hăng hái, là phóng túng buông thả.
Còn tâm trạng của con gái, là tự ti và nhút nhát.
Thẩm Minh Chi, người mà trước giờ luôn lanh lợi, lần đầu tiên rơi vào tình thế cạn lời, bèn thấp giọng thở dài, “Ninh Ninh, để tớ thử.”
Mạnh Ninh bối rối nhìn cô ấy, “Thử gì?”
Thẩm Minh Chi cười mơ hồ, “Cậu sẽ biết sớm thôi.”
Chưa đến một tuần, Mạnh Ninh đã hiểu “thử” mà Thẩm Minh Chi nói tới, rốt cuộc là gì.
Đó là một buổi chiều cuối thu, mây hồng xuất hiện, ấm áp mà rực rỡ.
Mạnh Ninh đang luyện Cello trong phòng đàn, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, người nọ bất cần bước vào, làm như không ngờ có người bên trong, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Vẫn là Mạnh Ninh chào hỏi trước, “Đàn anh, anh đến tìm Chi Chi sao?”
Là Chu Dương.
Chu Dương nghe vậy, nhướng mày “Em là bạn thân của Thẩm Minh Chi, Mạnh… gì ý nhỉ?”
“Mạnh Ninh.” Cô nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng, Mạnh Ninh.” Rõ ràng là một giây trước còn lặp lại tên cô, giây tiếp theo, Chu Dương đã gọi cô bằng cách xưng hô khác, “Đàn em, nơi này chỉ có mình em, không có ai đến phải không?”
“…Chắc là vậy, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, anh thấy em cô đơn, muốn tìm cho em một người bạn thôi.”
Chu Dương đến và đi, đột ngột như một cơn gió.
Mạnh Ninh cụp mắt, tiếp tục luyện đàn. Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng chân, có người đẩy cửa bước vào.
Cọt kẹt một tiếng, âm thanh vừa dài vừa buồn tẻ.
Nghe giống dây C của đàn Cello.
Mạnh Ninh quay đầu nhìn, đụng phải đôi mắt lạnh lùng gần như vô cảm.
Ngoài cửa sổ, một nửa tia sáng chiếu xuống người anh, bóng hình theo đó mà kéo dài.
Cô thu lại tầm mắt, che đi đôi mi run rẩy vì kích động của mình.
“Phòng học đều khoá cửa rồi, cậu ngồi đây đọc sách một lúc đi.” Chu Dương nói với Giang Trạch Châu xong, lại quay sang Mạnh Ninh, “Đàn em, vị tiền bối này ngồi ở đây một lúc sẽ không quấy rầy đến em đâu nhỉ?”
Mạnh Ninh chật vật chuyển tầm mắt sang Chu Dương, nói “Không quấy rầy.”
/361
|