Lần đầu tiên vì một người đàn ông hơn nữa lại là một người đàn ông đồng tính luyền ái, lần đầu tiên đại gia tôi trăn trở cả đêm không ngủ được. Trong đầu tôi đều toàn là gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cùng thân hình nhỏ bé dep đẽ của Ngôn Siêu Kế, còn có hình ảnh anh vô cùng thẹn thùng nói ‘Vậy em hôn đi—‘ cứ chiếu đi chiếu lại vòng vo vô tận trong đầu tôi.
Tức thời trong lòng tôi liền vô cùng hối hận, lúc ấy đại gia nên không chút do dự khinh bạc cưỡng hôn anh ta rồi chiếm tiện nghi của anh ta, ăn đậu hủ của anh ta…..bây giờ thì hay rồi, do do dự dự chần chừ một lúc lâu đến ngay cả cái rắm cũng không hôn được!
Chớp mắt nghĩ đến sự thật không bàn luận anh ta là gay, lại cảm thấy bản thân mình may mắn vì không bị sắc đẹp quyến rũ đến đầu óc hôn mê mà vô lễ với Tiểu thụ Ngôn, dù sao cũng phải bẻ thảng cho Tiểu thụ Ngôn trước, mọi việc phải nghĩ kĩ rồi mới thực hiện, tránh dọa đến bạn học Tiểu thụ Ngôn.
Nhưng nếu nói Ngôn Siêu Kế là thụ, tại sao lại để tôi hôn anh ta? Tôi vô cùng vô sỉ quên mất chính mình tuyên bố nói muốn hôn anh ta, chỉ nhớ đoạn Ngôn Siêu Kế đòi hôn….hơn nữa dường như quan hệ giữa anh ta và hai vị mỹ nhân lớn nhỏ cũng không giống vậy, chẳng lẻ anh ta xơi cả nam lẫn nữ?
Cảm xúc rối rắm cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngay mai hai mắt tôi nhất định mang theo cái vành đen vô cùng lớn đi học, Liễu Lam Lam nhìn thấy bộ dạng ‘sức cùng lực kiệt’ của tôi, nhất định sẽ có vẻ sung sướng khi thấy người gặp họa, kéo tôi hỏi đông hỏi tây, bởi vì ở trong mắt cô ả tôi là thứ đồ không tim không phổi mà cũng là lòng lang dạ sói, thế nào cũng không biết được cái gì là mất ngủ.
“Tối hôm qua cậu đi làm chuyện trộm cướp ‘thương thiên hại lý’(không có tính người) gì à?”
Tức giận, tôi là loại người như vậy sao! tôi pia liếc cô ả một cái ủ rủ lắc đầu.
“Vậy là cậu giết người phóng hỏa à?”
Tức giận, tôi hung hăng trừng mắt cô ả, Tôi là loại người này sao! Tôi là loại người này sao! cho dù phải, cũng không thể nói ra!
“Cũng phải, cậu luôn chỉ là bù nhìn có ‘tặc tâm’(lòng làm chuyện xấu) chứ không có ‘tặc đảm’(gan làm chuyện xấu)!”
Lật bàn!!! Tôi tức sùi bọt mép! Lửa giận ngút trời: “Có người nào lại tổn thương người ta như vậy, cậu là phụ nữ của đại gia!!! Cậu còn không có lương tâm!! Không cần nói, nhất định là bị chó ăn hết rồi!”
Liễu Lam Lam lập tức có bộ dạng như nàng dâu nhỏ, vâng vâng dạ dạ nói: “Còn không phải bị cậu ăn hết sao?”
Cô gái đáng chết này nha, lại còn nói tôi là chó!!! Tôi phát điên nhắm vào cổ của cô ả mà cắn mạnh.
“A!! Nhân dân tệ! nói cậu là chó thì cậu đúng là chó mà!! nhả ra!! Không được cắn mình!”
Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu! Cắn chết cậu! cắn chết cậu! cô gái xấu xa!
Sau cùng tôi nói với Liễu Lam Lam, hình như tôi thích một người đàn ông già bị gay hơn nữa lại là thụ.
Liễu Lam Lam kinh hoàng đến không khép cằm lại được, lắp bắp: “Thật là…trẻ tuổi khẩu vị nặng mà…”
Tôi bi tráng gật đầu, mê mang nhìn bầu trời xa xăm vô cùng u buồn: “Vậy mình rốt cuộc….có nên cứu vớt anh ta hay không?”
Khóe miệng Liễu Lam Lam giật giật: “Là tàn sát thì có, nhưng mà nếu anh ta bị nhân dân tệ ***** của mình nhìn trúng, coi như anh ta may mắn….nhưng lại càng xui xẻo….đi thôi! Mình ủng hộ cậu bẻ thẳng cho anh ta!”
Ánh mắt bắt đầu sáng lên, tôi bổ nhào vào Liễu Lam Lam, hung hăng hôn cô ả một cái: “Mình cũng nghĩ như vậy đấy!”
Sau đó chúng tôi liền lâm vào bàn luận kịch liệt mãnh liệt quyết liệt nhiệt liệt xem bẻ thẳng Tiểu thụ Ngôn như thế nào.
Bên kia Ngôn Siêu Kế đang làm việc bỗng dưng rùng mình một cái, cầm lấy áo khoác trên ghế mặc vào, lúc nhìn thoáng qua khung hình nhỏ trên bàn thì ánh mắt trở nên dịu dàng, ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ vuốt ảnh chụp một hồi mới tiếp tục vùi đầu xử lí công việc.
Trong khung hình là một cô gái nhỏ ôm gấu bông cười sáng lạn.
Sau khi tế bào não tử thương vô số, tôi và Liễu Lam Lam rốt cục soạn ra được một bộ: Kế hoạch tác chiến cứu vớt Tiểu thụ Ngôn lầm đường lỡ bước.
Chúng tôi nhất trí kiên quyết tin tưởng rằng dưới sự cứu vớt của tôi, tiểu thụ Ngôn nhất định sẽ nhảy từ hố lửa kia đén hố lửa này của tôi.
Bước đầu tiên tác chiến: ① Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Lại nói động lòng như không động lòng, vì để Tiểu thụ Ngôn trong thời gian ngắn nhất nhảy vào hố lửa của tôi, hơn một nửa thời gian trên lớp tôi liền nhịn không được giả vờ đau bụng xin phép giáo viên.
Giáo sư vô cùng thấu tình đạt lí để tôi đi ngồi cầu….F***! Ai nói đau bụng phải đi ngồi cầu…..mục đích vĩ đại của tôi chính là đi về.
Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ, sử dụng vẻ mặt u buồn xuất thần nhập hóa nhất của tôi…..được rồi, mọi người muốn nói là vẻ mặt táo bón cũng được.
Một giây sau giáo sư liền bị tôi giết trong nháy mắt, bàn tay to vung lên chấp nhận cho tôi về nhà, trước khi đi còn vô cùng thành khẩn dạy bảo, dặn dò trăm lần: “Trò Nhậm, có biết thân thể là tiền vốn của cách mạng không? Bị bệnh phải lập tức chữa trị ngay….bệnh viện ở giao lộ XX diều trị bệnh trĩ chứng táo bón rất hiệu quả, nhất định phải đi xem đấy.”
Mẹ kiếp! miệng giáo sư ông sao lại độc như vậy!
Tôi bất đắc dĩ gật gật đầu với giáo sư, thuận tiện liếc mắt ai oán nhìn Liễu Lam Lam một cái, cô gái kia đang cười trộm. Hừ! thích cười thì cười đi! Đại gia đi cứu vớt Tiểu thụ Ngôn vậy!
Một đường trộm cắp trở về chỗ ở của Ngôn Siêu Kế, tôi hưng phấn khác thường, nhất là nghĩ đến sự việc vĩ đại mình sắp làm.
Vừa vào cửa liền tiện tay ném túi sách đi, tôi đi thẳng đến khuê phòng của Ngôn Siêu Kế….thở hổn hển đứng trước cửa khuê phòng của anh ta, lần lượt điều chỉnh hô hấp của mình rồi nắm lấy ‘tay cầm’ (ổ cửa), nhắm mắt xoay, một tiếng động rất nhỏ vang lên, cửa đã mở một khe nhỏ. Ha ha ha, lại không có khóa cửa….mọi thứ thuận lời như vậy, xem ra ông trời đã ngầm đồng ý khen ngợi cho hành động của tôi.
Rón ra rón rén đi vào khuê phòng thơm ngát của Ngôn Siêu Kế , tim tôi đập mạnh thình thịch, tôi cảm thấy tâm trạng giớ phút này giống như là đang nhìn trộm mĩ nam tắm rữa vậy. Hậu tri hậu giác nghĩ đến bây giờ không có một bóng người nào ở đây, tôi làm gì phải cẩn thận như vậy?
Ưm, xem ra tên Ngôn Siêu Kế này rất thích sạch sẽ nha..
Tôi ưỡn ngực nghênh ngang bắt đầu điều tra xung quanh, đi chân không trên sàn nhà lót đá cảm thạch đen trắng đan xen, cảm xúc lạnh lẽo khiến tôi hơi run rẩy, vội vàng tìm dép của Ngôn Siêu Kế mang vào. Dép lê quá lớn mang trên chân có chút buồn cười, nghĩ đến đây là dép Ngôn Siêu Kế mang, mặt tôi hơi nóng rần lên không ức chế nổi.
Giữa phòng ngủ đặt một chiếc giường Kingsize màu đen cỡ lớn, chăn gối được gấp ngay ngắn trên giường cũng có màu đen. Tôi nhịn xuống ý muốn kích động nhào lên lăn lộn, đánh giá những món đồ trang trí khác, bên cạnh ban công đặt một cái bàn thủy tinh đen nhánh hương mộc, tôi bước qua nhẹ nhàng chạm đến nó, động tác tiếp theo mở ngăn kéo của bàn đọc sách ra.
Ha ha, tôi chính là muốn tìm kiếm bí mật nhỏ bé của anh ta.
Trong ngăn kéo có không ít dụng cụ tinh xảo nha…tiện tay cầm lấy một chiếc hộp tinh xảo….phía trên mặt viết Cohiba Behike?
Mở ra, bên trong cất giữ ngay ngắn những điếu….xì gà? Không có hứng thú khép nắp lại, trước mắt sáng lên khi tìm thấy một cái bóp tiền nam, hơn nữa là mẫu LV nha ….Tôi theo bản năng nhìn trái nhìn phải xem có người hay, sau khi xác định không lầm là an toàn thì mới hưng phấn mở bóp tiến của Ngôn Siêu Kế ra.
‘
Tôi cười gian rút ra một tấm thẻ chứng minh thư. Mặc kệ mỗi người có lên kinh hay không lên kính, dù sao thì ảnh chụp chứng minh thư đều sẽ không đẹp đẽ, đoán chừng không khác gì ‘di ảnh’ (ảnh người chết) mấy. Tôi đã chuẩn bị thật tốt để cười nhạo ảnh chụp của Ngôn Siêu Kế, nhưng mà người này trong chứng minh thư lại tuyệt đối không khó nhìn chút nào, mặc dù vẫn là nét mặt lãnh lãnh đạm đạm, nhưng vẫn cứ xinh đẹp động lòng người, ‘Thiên sinh lệ chất’(trời sinh đã đẹp) là để chỉ anh ta đây mà.
Tôi phẫn hận tiếp tục nhìn xuống.
Khi nhìn thấy rõ ràng con số trên chứng minh thư…..thân thể tôi chấn động lại chấn động rồi chấn động không ngừng…
Năm sinh Ngôn Siêu Kế vừa nhìn qua liền lớn hơn tôi rất nhiều….đại não bắt đầu cộng trừ….12 tuổi….
Choáng!! Tôi biết tuổi Ngôn Siêu Kế không nhỏ….nhưng không ngờ anh lớn hơn tôi nhiều như vậy!! gương mặt xinh đẹp trẻ trung của Ngôn Siêu Kế nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ giống như hai mươi ba hai mươi bốn tuổi….nhưng mà!! anh ta cư nhiên là 29 tuổi!! chính là người sắp phải chịu tang!! ! 囧rz! !
Sau đó nhìn đến sinh nhật anh ta là ngày hai mươi tháng năm….20.5? hôm nay là….ngày 13 tháng năm, cách sinh nhật của anh ta vừa đúng thừa lại một tuần….Nhét chứng minh thư của anh lại bóp tiền rồi đóng ngăn kéo. Sau đó tôi hốt hoảng cũng không biết chính mình phải làm cái gì, bị tuổi tác của Ngôn Siêu Kế kích động nghiêm trọng.
Khi tôi bừng tình thì chính mình lại đang đứng trước tù quần áo của Ngôn Siêu Kế, mả không biết tủ quần áo đã bị ai mở ra? Mà trong tay tôi cầm….o.O cư nhiên lại là một chiếc quần lót đen…đây là là là…quần lót của Ngôn Siêu Kế…
“Nhậm Minh Bích, em đang làm gì ở phòng tôi đó?”
Theo bản năng liền nhét món đồ cầm trên tay vào túi, xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của chủ nhân căn phòng đang đứng ở cửa, tôi ngây ngốc cười với anh: “Tôi không có làm gì cả…giúp, giúp anh đọn dẹp phòng thôi…”
----------------quần lót của đồng chí Ngôn Siêu Kế bị trộm-------------
Lần thứ n+1 oán hận ông trời vì sao cứ toàn để tôi lâm vào tình cảnh xấu hổ, luống cuống, mất mặt như vậy chứ, uổng công tôi còn nói ông trời giúp tôi một tay, hóa ra chỉ là tình tiết vẫn còn ở phần sau. May mà lúc ấy tôi đủ nhanh tay lẹ mắt đem giấu quần lót đi, nếu không bị Ngôn Siêu Kế nhìn thấy lại cho rằng tôi là tên biến thái cuồng quần lót. Nhưng mà dù bị anh nhìn thấy cũng không có gì phải lo lắng, tôi cũng sẽ nói là tôi đang giúp anh sắp xếp quần lót thôi mà…hơn nữa bây giờ tôi củng không cần phải bối rối nghĩ cách làm sao để xử lí nó!!
Trước mắt, quần lót của Ngôn Siêu Kế đã nằm trong tủ quần áo của tôi ba ngày rồi, có lẻ nó vẫn còn có thể tiếp tục nằm nữa…
Vật về với chủ? Ôi mẹ ơi, tuyệt đối không được. Nếu trả quần lót ở trước mặt Ngôn Siêu Kế, anh chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi trộm quần lót của anh….mặc dù thật sự là tôi trộm.
Vứt bỏ nó ư? Nhưng mà lỡ như không cẩn thận bị Ngôn Siêu Kế phát hiện….vậy cũng xong đời…xem ra chỉ còn một cách, chính là lèn lút trả quần lót về? nhưng mà…từ lần bị Ngôn Siêu Kế phát hiện tôi lục lọi trong khuê phòng của anh ta, anh ta liền ra lệnh cho tôi sau này không được tiến vào phòng anh nữa…quan trọng nhất chính là khuê phòng của anh bị khóa lại rồi!!!
Không nói gì nhìn quần lót trên tay….ạch, chính xác mà nói thì quần lót của Ngôn Siêu Kế…..hoàn toàn không biết phải xử lí nó như thế nào.
Tôi có một thắc mắc nghĩ mãi không ra, lúc ấy tôi đang bị số tuổi vượt mức thanh niên của Ngôn Siêu Kế đánh đến thần hồn điên đảo. Nhưng mà vì sao tôi lại theo bản nẳng mở tủ quần áo của anh ta? Theo bản năng lấy quần lót của anh ta chứ?!! Chẳng lẻ bản năng của tôi lại bỉ ổi xấu xa như vậy…
“Nhậm Minh Bích, rốt cuộc em đang làm cái gì!!”
Giọng của Ngôn Siêu Kế!!
Tôi lập tức giấu chiếc quần lót màu đen xuống dưới đáy gối, đồng thời Ngôn Siêu Kế cũng vừa mở cửa ra, vẻ mặt anh không vui nhìn tôi.
o.ó….làm gì mà sử dụng loại ánh mắt ấy nhìn tôi, chẳng lẻ anh ta phát hiện tôi trộm quần lót của anh ta rồi hả? tôi hoảng sợ nhìn anh.
Mặt anh càng thêm thối ra, bước từng bước về phía tôi, vẻ mặt tức giận.
Tôi bổ nhào xuống ôm lấy cái gối, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn anh.
“Tôi gọi em cả buổi rồi, sao em không trả lời?” Ngôn Siêu Kế cúi đầu, hai cánh tay chống ở hai bên tôi, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Em ăn cơm còn muốn tôi ‘ba xin bốn mời’? hay là muốn ‘kiệu tám người khiêng’ mời em xuống?”
Trái tim nhấc lên thật cao của tôi rốt cuộc cũng hạ xuống, vẻ mặt tôi như được giải thoát: “Tôi lập tức, ngay lập tức xuống.”
Anh híp mắt, đánh giá tư thế tôi ôm cái gối: “Em ôm cái gối làm gì thế?”
Ôi mẹ ơi, đừng có trêu chọc người ta như vậy mà! trống ngực mới vừa ổn định liền bắt đầu đập thịch thịch thịch, tôi lắc đầu mạnh mẽ: “không có gì! Không có gì! Tuyệt đối không có gì!”
“À…” Anh cái hiểu cái không gật đầu, liền xoay người bỏ đi: “Mau xuống ăn cơm.”
Sư cô ơi, lại chọc đại gia như vậy!!! tôi thả cái gối ra vuốt vuốt ngực. Một giây sau----
“A—“
Ông chủ Ngôn vốn đã rời đi đến nữa đường lại quay lại, nhanh như chớp nhào qua giựt lấy cái gối của tôi: “Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cái gối này có trò trống gì!”
Tôi một bên gắt gao ôm chặt lấy cái gối, khóc không ra nước mắt: “Cái gối không có trò gì đâu mà!!!” chẳng qua là dưới đáy gối có quần lót của anh mà thôi!! Xin ông chủ Ngôn anh hãy thương xót đi, tha cho tiểu nhân một con đường sống đi!! Tôi sẽ cảm ơn anh, cảm ơn cha anh mẹ anh, cảm ơn cả nhà anh, cảm ơn mười tám đời tổ tông của nhà anh!!
“Lấy người em ra.” Ngôn Siêu Kế mặt không đổi sắc nói.
“Không muốn! tôi không muốn!!” Tôi oán hận nói. Coi như tay anh bị tôi ngăn cản, coi như tay anh bị thân thể của tôi ngăn cản, coi như tay anh bị bộ ngực của thân thể tôi ngăn cản………tôi cũng quyết không bỏ ra!!
“Rất tốt.” NGôn Siêu Kế đột nhiên nhếch môi cười với tôi. Nụ cười khiến tâm trạng tôi hoảng hốt, anh ta muốn làm làm làm gì….
Mặt tôi rần rần đỏ bừng.
Có một bàn tay thon dài bắt lấy ngực bé của tôi…
Tên tiểu nhân đe tiện này!! Thừa cơ chiếm tiện nghi của tôi!! …..bao giờ cũng là đại gia chiếm tiện nghi của người khác, nào có ai khác chiếm tiện nghi của tôi!
Trong nháy mắt tôi không thèm quan tâm, buông cái gối trong lòng ra, nhào về phía anh ta---
Ngôn Siêu Kế bị tôi đẩy ngã, chúng tôi cùng lúc bị té xuống dưới giường, tôi không có chút đau đớn nào, bởi vì có một cái đệm thịt người ở phía dưới tôi.
Tôi níu chặt lấy cổ áo của anh ta, ở phía trên nhìn xuống anh ta, tương đối đắc ý vênh váo: “Ai bảo anh ăn đậu hủ của tôi!”
Ngôn Siêu Kế bĩu môi xem thường: “Em chỉ có vậy mà cũng gọi là đậu hủ? là bã đậu thì có.”
Tôi giận dữ! sao tôi lại là bã đậu rồi! tôi bị anh ta làm kích động, tiếp đó lại làm một chuyện ngu xuẩn, mang hai bàn tay của anh ta đặt lên hai bên ngực của tôi, mỗi bên một bàn tay.
“Anh nhìn đi! Anh xoa đi! Đây là bã đậu hả!”
Không đợi anh có hành động, tôi liền xoạt một tiếng kéo lấy quần áo của anh, thò tay sở mó một trận trên lồng ngực bóng loáng mịn màng của anh, lớn tiếng kêu gào: “Đây mới là bã đậu này!”
Vẻ mặt Ngôn Siêu Kế co giật, vô cùng im lặng với hành động của tôi. Tay anh nhanh chóng rời khỏi ngực tôi, một tay vòng lên trên đè cổ tôi xuống, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Em sờ sờ cho tốt lại, xem có phải là bã đậu hay không, hử?” Tay kia của anh thì mang móng heo của tôi đến trước ngực anh vuốt ve nhẹ nhàng.
Sờ nữa thì cũng là bã đậu…oa, cư nhiên lại có cơ bụng nha. Tôi đếm đếm…một múi hai múi ba múi……sáu múi nha!!!
Thật là nhìn không ra mà….tôi hất tay anh ta ra, tự mình chậm rãi mò mẫn tìm kiếm.
Có cơ bụng khá lắm nha, stop! Tôi có ngực, anh không có!
“Thích không?” Anh ta cúi đầu hỏi.
“Thích cái gì?” Tôi vừa ăn đậu hủ của anh ta vừa nghi hoặc.
“Thứ em nhìn thấy chạm dến.”
“Cũng không thích lắm.” Tôi bất mãn nói.
Ngôn Siêu Kế sửng sốt, vừa muốn nói gì đó liền bị tôi chặn lời: “Tôi thích cấp độ càng sâu thêm nữa!”
“A? Cấp độ sâu?”
“Giống vậy này----“ nói xong, tôi liền hôn lên đôi môi mỏng đang hơi kinh ngạc của Ngôn Siêu Kế. Theo dự tính thì Ngôn Siêu Kế sẽ ở trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc này tránh khỏi miệng sói của tôi, sau đó cho tôi một cái tát, tức giận phủi áo bỏ đi.
Cảm xúc mềm mại dưới đôi môi nói cho tôi biết tôi đã hôn anh ta, hơn nữa ở khoảng cách rất gần cũng không thấy dấu vết tức giận hiện lên trong ánh mắt tối đen như mực của anh ta, ngược lại còn mang theo chút ý cười?
Anh ta cười gì? Cười kĩ thuật hôn kém cõi của tôi….tôi híp mắt, há mồm cắn anh ta một cái thật mạnh. Trong mắt Ngôn Siêu Kế xuất hiện lửa giận, tôi cho rằng anh ta muốn cắn lại tôi một cái, liền vội vàng rút lui.
Bàn tay của Ngôn Siêu Kế giữ chặt lấy đầu tôi, không cho đầu tôi dời đi, tôi trơ mắt tức giận nhìn môi anh kề sát môi tôi…đừng cắn…tôi…
Anh ta nhẹ nhàng hôn sâu lên cánh môi tôi, mức độ dịu dàng đủ khiến tôi nảy sinh ảo giác cho rằng anh ta đã thầm mến tôi nhiều năm….ạch, được rồi, đó chỉ là tôi ‘si tâm vọng tưởng’(mơ mộng viễn vong). Trên môi thoáng đau đớn, tôi giận, anh ta cắn tôi!!!
Tôi đang há mồm muốn mắng chữi anh ta….O.ó….đầu lưỡi của anh ta trượt vào trong miệng tôi…
Đầu lưỡi của anh ta còn còn còn…trêu chọc đầu lưỡi của tôi….? sau đó tôi đột nhiên liền có cảm giác lân lân như được lên trời trong truyền thuyết….
Tức thời trong lòng tôi liền vô cùng hối hận, lúc ấy đại gia nên không chút do dự khinh bạc cưỡng hôn anh ta rồi chiếm tiện nghi của anh ta, ăn đậu hủ của anh ta…..bây giờ thì hay rồi, do do dự dự chần chừ một lúc lâu đến ngay cả cái rắm cũng không hôn được!
Chớp mắt nghĩ đến sự thật không bàn luận anh ta là gay, lại cảm thấy bản thân mình may mắn vì không bị sắc đẹp quyến rũ đến đầu óc hôn mê mà vô lễ với Tiểu thụ Ngôn, dù sao cũng phải bẻ thảng cho Tiểu thụ Ngôn trước, mọi việc phải nghĩ kĩ rồi mới thực hiện, tránh dọa đến bạn học Tiểu thụ Ngôn.
Nhưng nếu nói Ngôn Siêu Kế là thụ, tại sao lại để tôi hôn anh ta? Tôi vô cùng vô sỉ quên mất chính mình tuyên bố nói muốn hôn anh ta, chỉ nhớ đoạn Ngôn Siêu Kế đòi hôn….hơn nữa dường như quan hệ giữa anh ta và hai vị mỹ nhân lớn nhỏ cũng không giống vậy, chẳng lẻ anh ta xơi cả nam lẫn nữ?
Cảm xúc rối rắm cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngay mai hai mắt tôi nhất định mang theo cái vành đen vô cùng lớn đi học, Liễu Lam Lam nhìn thấy bộ dạng ‘sức cùng lực kiệt’ của tôi, nhất định sẽ có vẻ sung sướng khi thấy người gặp họa, kéo tôi hỏi đông hỏi tây, bởi vì ở trong mắt cô ả tôi là thứ đồ không tim không phổi mà cũng là lòng lang dạ sói, thế nào cũng không biết được cái gì là mất ngủ.
“Tối hôm qua cậu đi làm chuyện trộm cướp ‘thương thiên hại lý’(không có tính người) gì à?”
Tức giận, tôi là loại người như vậy sao! tôi pia liếc cô ả một cái ủ rủ lắc đầu.
“Vậy là cậu giết người phóng hỏa à?”
Tức giận, tôi hung hăng trừng mắt cô ả, Tôi là loại người này sao! Tôi là loại người này sao! cho dù phải, cũng không thể nói ra!
“Cũng phải, cậu luôn chỉ là bù nhìn có ‘tặc tâm’(lòng làm chuyện xấu) chứ không có ‘tặc đảm’(gan làm chuyện xấu)!”
Lật bàn!!! Tôi tức sùi bọt mép! Lửa giận ngút trời: “Có người nào lại tổn thương người ta như vậy, cậu là phụ nữ của đại gia!!! Cậu còn không có lương tâm!! Không cần nói, nhất định là bị chó ăn hết rồi!”
Liễu Lam Lam lập tức có bộ dạng như nàng dâu nhỏ, vâng vâng dạ dạ nói: “Còn không phải bị cậu ăn hết sao?”
Cô gái đáng chết này nha, lại còn nói tôi là chó!!! Tôi phát điên nhắm vào cổ của cô ả mà cắn mạnh.
“A!! Nhân dân tệ! nói cậu là chó thì cậu đúng là chó mà!! nhả ra!! Không được cắn mình!”
Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu! Cắn chết cậu! cắn chết cậu! cô gái xấu xa!
Sau cùng tôi nói với Liễu Lam Lam, hình như tôi thích một người đàn ông già bị gay hơn nữa lại là thụ.
Liễu Lam Lam kinh hoàng đến không khép cằm lại được, lắp bắp: “Thật là…trẻ tuổi khẩu vị nặng mà…”
Tôi bi tráng gật đầu, mê mang nhìn bầu trời xa xăm vô cùng u buồn: “Vậy mình rốt cuộc….có nên cứu vớt anh ta hay không?”
Khóe miệng Liễu Lam Lam giật giật: “Là tàn sát thì có, nhưng mà nếu anh ta bị nhân dân tệ ***** của mình nhìn trúng, coi như anh ta may mắn….nhưng lại càng xui xẻo….đi thôi! Mình ủng hộ cậu bẻ thẳng cho anh ta!”
Ánh mắt bắt đầu sáng lên, tôi bổ nhào vào Liễu Lam Lam, hung hăng hôn cô ả một cái: “Mình cũng nghĩ như vậy đấy!”
Sau đó chúng tôi liền lâm vào bàn luận kịch liệt mãnh liệt quyết liệt nhiệt liệt xem bẻ thẳng Tiểu thụ Ngôn như thế nào.
Bên kia Ngôn Siêu Kế đang làm việc bỗng dưng rùng mình một cái, cầm lấy áo khoác trên ghế mặc vào, lúc nhìn thoáng qua khung hình nhỏ trên bàn thì ánh mắt trở nên dịu dàng, ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ vuốt ảnh chụp một hồi mới tiếp tục vùi đầu xử lí công việc.
Trong khung hình là một cô gái nhỏ ôm gấu bông cười sáng lạn.
Sau khi tế bào não tử thương vô số, tôi và Liễu Lam Lam rốt cục soạn ra được một bộ: Kế hoạch tác chiến cứu vớt Tiểu thụ Ngôn lầm đường lỡ bước.
Chúng tôi nhất trí kiên quyết tin tưởng rằng dưới sự cứu vớt của tôi, tiểu thụ Ngôn nhất định sẽ nhảy từ hố lửa kia đén hố lửa này của tôi.
Bước đầu tiên tác chiến: ① Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Lại nói động lòng như không động lòng, vì để Tiểu thụ Ngôn trong thời gian ngắn nhất nhảy vào hố lửa của tôi, hơn một nửa thời gian trên lớp tôi liền nhịn không được giả vờ đau bụng xin phép giáo viên.
Giáo sư vô cùng thấu tình đạt lí để tôi đi ngồi cầu….F***! Ai nói đau bụng phải đi ngồi cầu…..mục đích vĩ đại của tôi chính là đi về.
Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ, sử dụng vẻ mặt u buồn xuất thần nhập hóa nhất của tôi…..được rồi, mọi người muốn nói là vẻ mặt táo bón cũng được.
Một giây sau giáo sư liền bị tôi giết trong nháy mắt, bàn tay to vung lên chấp nhận cho tôi về nhà, trước khi đi còn vô cùng thành khẩn dạy bảo, dặn dò trăm lần: “Trò Nhậm, có biết thân thể là tiền vốn của cách mạng không? Bị bệnh phải lập tức chữa trị ngay….bệnh viện ở giao lộ XX diều trị bệnh trĩ chứng táo bón rất hiệu quả, nhất định phải đi xem đấy.”
Mẹ kiếp! miệng giáo sư ông sao lại độc như vậy!
Tôi bất đắc dĩ gật gật đầu với giáo sư, thuận tiện liếc mắt ai oán nhìn Liễu Lam Lam một cái, cô gái kia đang cười trộm. Hừ! thích cười thì cười đi! Đại gia đi cứu vớt Tiểu thụ Ngôn vậy!
Một đường trộm cắp trở về chỗ ở của Ngôn Siêu Kế, tôi hưng phấn khác thường, nhất là nghĩ đến sự việc vĩ đại mình sắp làm.
Vừa vào cửa liền tiện tay ném túi sách đi, tôi đi thẳng đến khuê phòng của Ngôn Siêu Kế….thở hổn hển đứng trước cửa khuê phòng của anh ta, lần lượt điều chỉnh hô hấp của mình rồi nắm lấy ‘tay cầm’ (ổ cửa), nhắm mắt xoay, một tiếng động rất nhỏ vang lên, cửa đã mở một khe nhỏ. Ha ha ha, lại không có khóa cửa….mọi thứ thuận lời như vậy, xem ra ông trời đã ngầm đồng ý khen ngợi cho hành động của tôi.
Rón ra rón rén đi vào khuê phòng thơm ngát của Ngôn Siêu Kế , tim tôi đập mạnh thình thịch, tôi cảm thấy tâm trạng giớ phút này giống như là đang nhìn trộm mĩ nam tắm rữa vậy. Hậu tri hậu giác nghĩ đến bây giờ không có một bóng người nào ở đây, tôi làm gì phải cẩn thận như vậy?
Ưm, xem ra tên Ngôn Siêu Kế này rất thích sạch sẽ nha..
Tôi ưỡn ngực nghênh ngang bắt đầu điều tra xung quanh, đi chân không trên sàn nhà lót đá cảm thạch đen trắng đan xen, cảm xúc lạnh lẽo khiến tôi hơi run rẩy, vội vàng tìm dép của Ngôn Siêu Kế mang vào. Dép lê quá lớn mang trên chân có chút buồn cười, nghĩ đến đây là dép Ngôn Siêu Kế mang, mặt tôi hơi nóng rần lên không ức chế nổi.
Giữa phòng ngủ đặt một chiếc giường Kingsize màu đen cỡ lớn, chăn gối được gấp ngay ngắn trên giường cũng có màu đen. Tôi nhịn xuống ý muốn kích động nhào lên lăn lộn, đánh giá những món đồ trang trí khác, bên cạnh ban công đặt một cái bàn thủy tinh đen nhánh hương mộc, tôi bước qua nhẹ nhàng chạm đến nó, động tác tiếp theo mở ngăn kéo của bàn đọc sách ra.
Ha ha, tôi chính là muốn tìm kiếm bí mật nhỏ bé của anh ta.
Trong ngăn kéo có không ít dụng cụ tinh xảo nha…tiện tay cầm lấy một chiếc hộp tinh xảo….phía trên mặt viết Cohiba Behike?
Mở ra, bên trong cất giữ ngay ngắn những điếu….xì gà? Không có hứng thú khép nắp lại, trước mắt sáng lên khi tìm thấy một cái bóp tiền nam, hơn nữa là mẫu LV nha ….Tôi theo bản năng nhìn trái nhìn phải xem có người hay, sau khi xác định không lầm là an toàn thì mới hưng phấn mở bóp tiến của Ngôn Siêu Kế ra.
‘
Tôi cười gian rút ra một tấm thẻ chứng minh thư. Mặc kệ mỗi người có lên kinh hay không lên kính, dù sao thì ảnh chụp chứng minh thư đều sẽ không đẹp đẽ, đoán chừng không khác gì ‘di ảnh’ (ảnh người chết) mấy. Tôi đã chuẩn bị thật tốt để cười nhạo ảnh chụp của Ngôn Siêu Kế, nhưng mà người này trong chứng minh thư lại tuyệt đối không khó nhìn chút nào, mặc dù vẫn là nét mặt lãnh lãnh đạm đạm, nhưng vẫn cứ xinh đẹp động lòng người, ‘Thiên sinh lệ chất’(trời sinh đã đẹp) là để chỉ anh ta đây mà.
Tôi phẫn hận tiếp tục nhìn xuống.
Khi nhìn thấy rõ ràng con số trên chứng minh thư…..thân thể tôi chấn động lại chấn động rồi chấn động không ngừng…
Năm sinh Ngôn Siêu Kế vừa nhìn qua liền lớn hơn tôi rất nhiều….đại não bắt đầu cộng trừ….12 tuổi….
Choáng!! Tôi biết tuổi Ngôn Siêu Kế không nhỏ….nhưng không ngờ anh lớn hơn tôi nhiều như vậy!! gương mặt xinh đẹp trẻ trung của Ngôn Siêu Kế nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ giống như hai mươi ba hai mươi bốn tuổi….nhưng mà!! anh ta cư nhiên là 29 tuổi!! chính là người sắp phải chịu tang!! ! 囧rz! !
Sau đó nhìn đến sinh nhật anh ta là ngày hai mươi tháng năm….20.5? hôm nay là….ngày 13 tháng năm, cách sinh nhật của anh ta vừa đúng thừa lại một tuần….Nhét chứng minh thư của anh lại bóp tiền rồi đóng ngăn kéo. Sau đó tôi hốt hoảng cũng không biết chính mình phải làm cái gì, bị tuổi tác của Ngôn Siêu Kế kích động nghiêm trọng.
Khi tôi bừng tình thì chính mình lại đang đứng trước tù quần áo của Ngôn Siêu Kế, mả không biết tủ quần áo đã bị ai mở ra? Mà trong tay tôi cầm….o.O cư nhiên lại là một chiếc quần lót đen…đây là là là…quần lót của Ngôn Siêu Kế…
“Nhậm Minh Bích, em đang làm gì ở phòng tôi đó?”
Theo bản năng liền nhét món đồ cầm trên tay vào túi, xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của chủ nhân căn phòng đang đứng ở cửa, tôi ngây ngốc cười với anh: “Tôi không có làm gì cả…giúp, giúp anh đọn dẹp phòng thôi…”
----------------quần lót của đồng chí Ngôn Siêu Kế bị trộm-------------
Lần thứ n+1 oán hận ông trời vì sao cứ toàn để tôi lâm vào tình cảnh xấu hổ, luống cuống, mất mặt như vậy chứ, uổng công tôi còn nói ông trời giúp tôi một tay, hóa ra chỉ là tình tiết vẫn còn ở phần sau. May mà lúc ấy tôi đủ nhanh tay lẹ mắt đem giấu quần lót đi, nếu không bị Ngôn Siêu Kế nhìn thấy lại cho rằng tôi là tên biến thái cuồng quần lót. Nhưng mà dù bị anh nhìn thấy cũng không có gì phải lo lắng, tôi cũng sẽ nói là tôi đang giúp anh sắp xếp quần lót thôi mà…hơn nữa bây giờ tôi củng không cần phải bối rối nghĩ cách làm sao để xử lí nó!!
Trước mắt, quần lót của Ngôn Siêu Kế đã nằm trong tủ quần áo của tôi ba ngày rồi, có lẻ nó vẫn còn có thể tiếp tục nằm nữa…
Vật về với chủ? Ôi mẹ ơi, tuyệt đối không được. Nếu trả quần lót ở trước mặt Ngôn Siêu Kế, anh chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi trộm quần lót của anh….mặc dù thật sự là tôi trộm.
Vứt bỏ nó ư? Nhưng mà lỡ như không cẩn thận bị Ngôn Siêu Kế phát hiện….vậy cũng xong đời…xem ra chỉ còn một cách, chính là lèn lút trả quần lót về? nhưng mà…từ lần bị Ngôn Siêu Kế phát hiện tôi lục lọi trong khuê phòng của anh ta, anh ta liền ra lệnh cho tôi sau này không được tiến vào phòng anh nữa…quan trọng nhất chính là khuê phòng của anh bị khóa lại rồi!!!
Không nói gì nhìn quần lót trên tay….ạch, chính xác mà nói thì quần lót của Ngôn Siêu Kế…..hoàn toàn không biết phải xử lí nó như thế nào.
Tôi có một thắc mắc nghĩ mãi không ra, lúc ấy tôi đang bị số tuổi vượt mức thanh niên của Ngôn Siêu Kế đánh đến thần hồn điên đảo. Nhưng mà vì sao tôi lại theo bản nẳng mở tủ quần áo của anh ta? Theo bản năng lấy quần lót của anh ta chứ?!! Chẳng lẻ bản năng của tôi lại bỉ ổi xấu xa như vậy…
“Nhậm Minh Bích, rốt cuộc em đang làm cái gì!!”
Giọng của Ngôn Siêu Kế!!
Tôi lập tức giấu chiếc quần lót màu đen xuống dưới đáy gối, đồng thời Ngôn Siêu Kế cũng vừa mở cửa ra, vẻ mặt anh không vui nhìn tôi.
o.ó….làm gì mà sử dụng loại ánh mắt ấy nhìn tôi, chẳng lẻ anh ta phát hiện tôi trộm quần lót của anh ta rồi hả? tôi hoảng sợ nhìn anh.
Mặt anh càng thêm thối ra, bước từng bước về phía tôi, vẻ mặt tức giận.
Tôi bổ nhào xuống ôm lấy cái gối, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn anh.
“Tôi gọi em cả buổi rồi, sao em không trả lời?” Ngôn Siêu Kế cúi đầu, hai cánh tay chống ở hai bên tôi, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Em ăn cơm còn muốn tôi ‘ba xin bốn mời’? hay là muốn ‘kiệu tám người khiêng’ mời em xuống?”
Trái tim nhấc lên thật cao của tôi rốt cuộc cũng hạ xuống, vẻ mặt tôi như được giải thoát: “Tôi lập tức, ngay lập tức xuống.”
Anh híp mắt, đánh giá tư thế tôi ôm cái gối: “Em ôm cái gối làm gì thế?”
Ôi mẹ ơi, đừng có trêu chọc người ta như vậy mà! trống ngực mới vừa ổn định liền bắt đầu đập thịch thịch thịch, tôi lắc đầu mạnh mẽ: “không có gì! Không có gì! Tuyệt đối không có gì!”
“À…” Anh cái hiểu cái không gật đầu, liền xoay người bỏ đi: “Mau xuống ăn cơm.”
Sư cô ơi, lại chọc đại gia như vậy!!! tôi thả cái gối ra vuốt vuốt ngực. Một giây sau----
“A—“
Ông chủ Ngôn vốn đã rời đi đến nữa đường lại quay lại, nhanh như chớp nhào qua giựt lấy cái gối của tôi: “Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cái gối này có trò trống gì!”
Tôi một bên gắt gao ôm chặt lấy cái gối, khóc không ra nước mắt: “Cái gối không có trò gì đâu mà!!!” chẳng qua là dưới đáy gối có quần lót của anh mà thôi!! Xin ông chủ Ngôn anh hãy thương xót đi, tha cho tiểu nhân một con đường sống đi!! Tôi sẽ cảm ơn anh, cảm ơn cha anh mẹ anh, cảm ơn cả nhà anh, cảm ơn mười tám đời tổ tông của nhà anh!!
“Lấy người em ra.” Ngôn Siêu Kế mặt không đổi sắc nói.
“Không muốn! tôi không muốn!!” Tôi oán hận nói. Coi như tay anh bị tôi ngăn cản, coi như tay anh bị thân thể của tôi ngăn cản, coi như tay anh bị bộ ngực của thân thể tôi ngăn cản………tôi cũng quyết không bỏ ra!!
“Rất tốt.” NGôn Siêu Kế đột nhiên nhếch môi cười với tôi. Nụ cười khiến tâm trạng tôi hoảng hốt, anh ta muốn làm làm làm gì….
Mặt tôi rần rần đỏ bừng.
Có một bàn tay thon dài bắt lấy ngực bé của tôi…
Tên tiểu nhân đe tiện này!! Thừa cơ chiếm tiện nghi của tôi!! …..bao giờ cũng là đại gia chiếm tiện nghi của người khác, nào có ai khác chiếm tiện nghi của tôi!
Trong nháy mắt tôi không thèm quan tâm, buông cái gối trong lòng ra, nhào về phía anh ta---
Ngôn Siêu Kế bị tôi đẩy ngã, chúng tôi cùng lúc bị té xuống dưới giường, tôi không có chút đau đớn nào, bởi vì có một cái đệm thịt người ở phía dưới tôi.
Tôi níu chặt lấy cổ áo của anh ta, ở phía trên nhìn xuống anh ta, tương đối đắc ý vênh váo: “Ai bảo anh ăn đậu hủ của tôi!”
Ngôn Siêu Kế bĩu môi xem thường: “Em chỉ có vậy mà cũng gọi là đậu hủ? là bã đậu thì có.”
Tôi giận dữ! sao tôi lại là bã đậu rồi! tôi bị anh ta làm kích động, tiếp đó lại làm một chuyện ngu xuẩn, mang hai bàn tay của anh ta đặt lên hai bên ngực của tôi, mỗi bên một bàn tay.
“Anh nhìn đi! Anh xoa đi! Đây là bã đậu hả!”
Không đợi anh có hành động, tôi liền xoạt một tiếng kéo lấy quần áo của anh, thò tay sở mó một trận trên lồng ngực bóng loáng mịn màng của anh, lớn tiếng kêu gào: “Đây mới là bã đậu này!”
Vẻ mặt Ngôn Siêu Kế co giật, vô cùng im lặng với hành động của tôi. Tay anh nhanh chóng rời khỏi ngực tôi, một tay vòng lên trên đè cổ tôi xuống, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Em sờ sờ cho tốt lại, xem có phải là bã đậu hay không, hử?” Tay kia của anh thì mang móng heo của tôi đến trước ngực anh vuốt ve nhẹ nhàng.
Sờ nữa thì cũng là bã đậu…oa, cư nhiên lại có cơ bụng nha. Tôi đếm đếm…một múi hai múi ba múi……sáu múi nha!!!
Thật là nhìn không ra mà….tôi hất tay anh ta ra, tự mình chậm rãi mò mẫn tìm kiếm.
Có cơ bụng khá lắm nha, stop! Tôi có ngực, anh không có!
“Thích không?” Anh ta cúi đầu hỏi.
“Thích cái gì?” Tôi vừa ăn đậu hủ của anh ta vừa nghi hoặc.
“Thứ em nhìn thấy chạm dến.”
“Cũng không thích lắm.” Tôi bất mãn nói.
Ngôn Siêu Kế sửng sốt, vừa muốn nói gì đó liền bị tôi chặn lời: “Tôi thích cấp độ càng sâu thêm nữa!”
“A? Cấp độ sâu?”
“Giống vậy này----“ nói xong, tôi liền hôn lên đôi môi mỏng đang hơi kinh ngạc của Ngôn Siêu Kế. Theo dự tính thì Ngôn Siêu Kế sẽ ở trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc này tránh khỏi miệng sói của tôi, sau đó cho tôi một cái tát, tức giận phủi áo bỏ đi.
Cảm xúc mềm mại dưới đôi môi nói cho tôi biết tôi đã hôn anh ta, hơn nữa ở khoảng cách rất gần cũng không thấy dấu vết tức giận hiện lên trong ánh mắt tối đen như mực của anh ta, ngược lại còn mang theo chút ý cười?
Anh ta cười gì? Cười kĩ thuật hôn kém cõi của tôi….tôi híp mắt, há mồm cắn anh ta một cái thật mạnh. Trong mắt Ngôn Siêu Kế xuất hiện lửa giận, tôi cho rằng anh ta muốn cắn lại tôi một cái, liền vội vàng rút lui.
Bàn tay của Ngôn Siêu Kế giữ chặt lấy đầu tôi, không cho đầu tôi dời đi, tôi trơ mắt tức giận nhìn môi anh kề sát môi tôi…đừng cắn…tôi…
Anh ta nhẹ nhàng hôn sâu lên cánh môi tôi, mức độ dịu dàng đủ khiến tôi nảy sinh ảo giác cho rằng anh ta đã thầm mến tôi nhiều năm….ạch, được rồi, đó chỉ là tôi ‘si tâm vọng tưởng’(mơ mộng viễn vong). Trên môi thoáng đau đớn, tôi giận, anh ta cắn tôi!!!
Tôi đang há mồm muốn mắng chữi anh ta….O.ó….đầu lưỡi của anh ta trượt vào trong miệng tôi…
Đầu lưỡi của anh ta còn còn còn…trêu chọc đầu lưỡi của tôi….? sau đó tôi đột nhiên liền có cảm giác lân lân như được lên trời trong truyền thuyết….
/44
|