Sáng hôm sau, vào lớp, tôi gặp lại Duy với khuôn mặt có vết bầm tím.
- Duy à, sao thế?
Tôi vội vã hỏi, không phải là do chuyện hôm qua tôi nhờ đấy chứ?
- Không sao.
Cậu ta cười trả lời tôi. Một nụ cười hiền làm lòng tôi bỗng dưng ấm áp.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu vào học. Tôi và Duy đều im lặng, không nói năng gì.
Tôi cũng không làm loạn nữa vì biết, tên “quỷ dạ xoa” đang nắm điểm yếu của tôi. Thật chán, tôi còn chưa kịp quậy gì mà?
Đến lúc kết thúc giờ học, tôi mang 10 trang đã viết đến nộp cho cái tên quái thai kia.
Vẫn phong cách như cũ, tôi đá cửa phòng họp cái “Rầm”.
Tôi hung hăng đi vào, ném xấp giấy vào đầu cái tên đang ngồi trên bàn làm việc.
Hắn ngẩng đầu lên.
Tôi chết sững.
“Hắn” không phải là tên “quỷ dạ xoa”, mà là cái ông thầy Minh chủ nhiệm quý hóa của tôi.
Có lẽ do không để ý nên tôi đã tức giận nhầm người.
Thầy có vẻ hơi bất ngờ trước hành động của tôi, thầy nhìn tôi ngơ ngác.
Bốn mắt nhìn nhau, miệng há rộng khiến cằm như sắp rụng.
- Th… thầy, sao thầy lại ở đây?
Tôi hỏi thầy, trong giọng có nét nào đó hơi bối rối.
- Tôi ở đây đợi Tuấn nhưng chưa thấy cậu ta đâu. Rảnh nên tôi đang xem ít sổ sách thôi. Em làm gì ở đây?
- Em… em bị phạt.
Tôi ấp úng, đưa tay lên gãi mái tóc. Thầy cúi xuống nhặt mấy tờ giấy giúp tôi, tôi cũng theo thầy, vươn tay lấy mấy tờ gần nhất.
- Em cứ ngồi xuống ghế đi. Chúng ta cùng đợi vậy.
Thầy nhẹ nhàng nói với tôi, mà thầy cũng không trách tôi, cũng không nói gì về hành động vô lễ vừa xảy ra. Tôi thấy thầy Minh có vẻ cũng tốt phết nhỉ?
Thầy thấy hành động của tôi có vẻ như không tự nhiên cho lắm nên bắt chuyện.
- Em là người con gái kì lạ nhất mà thầy từng gặp.
- Sao cơ ạ?
- Tôi thấy con gái giờ ai cũng thích làm đẹp, thích chăm chút cho ngoại hình của mình, thích mua sắm váy áo, trang điểm, thích tỏ ra yếu đuối, nhưng em thì khác, em mang lại cho người đối diện một cảm giác mạnh mẽ.
- Thì em là tomboy mà!
- Tomboy?
- Là con gái nhưng giống con trai ý thầy.
- Ừ, thầy biết rồi. Thầy sẽ chú ý tới em nhiều hơn nữa.
- Thầy chú ý làm gì thế? Định lấy em à?
Tôi đùa thầy, miệng cười cười nhắc đến chuyện lần trước thầy trêu tôi. Cũng chính bởi lời trêu lần trước của thầy mà tôi đây đã ngậm hột thị. Giờ tôi đang trả thù lại. Ha ha.
- Nếu tôi lấy em, liệu em có đồng ý?
Thầy đùa cũng dai phết nhở? Ok, thích thì chiều, đã thế em chơi tới cùng.
- Vâng, em nguyện sẽ làm cô dâu ngoan ngoãn đảm đang hiền thục của thầy. Ha ha ha.
Tôi cười, nhưng chả thấy thầy cười theo. Tôi nhìn sang thầy, thấy mặt thầy rất chi là nghiêm túc.
- Thầy…
Tôi kéo kéo tay áo thầy.
- Sao thầy không cười?
- Sao tôi phải cười? Tôi nghiêm túc.
- Hơ hơ, thầy đừng trêu em, em biết thầy đang lừa em mà! Thôi thầy hạ màn đi, thầy diễn đạt lắm! He he.
Tôi không biết tôi đã cười theo mấy kiểu, tôi cũng không biết mặt tôi lúc này ngố như thế nào, nhưng cuối cùng thầy cũng đã cười.
- Ừ, tôi trêu em thế thôi.
Thầy cười, nhưng tôi có cảm giác ẩn sau nụ cười là một cái gì đó.
- Thầy!
Tôi cùng thầy Minh ngoái nhìn ra cửa. Tên ác ôn kia đã về. Mặt hắn có vết bầm tím, môi thì bị sứt. Không phải Duy chỉ đấm hắn có một cú hay sao? Tôi nhớ tới khuôn mặt Duy sáng nay, không lẽ…
Tôi nhìn hắn không chớp mắt, nhưng hắn cố tình lờ tôi, đi về phía thầy và nói với thầy mấy chuyện gì đó, tôi cũng không tiện nghe nên đứng cách ra.
Xong xuôi, tôi thấy thầy Minh giơ tay chào tôi rồi đi về.
Chỉ còn lại mình tôi với “quỷ dạ xoa”
- Mấy vết bầm này có phải anh đánh nhau với Duy mà ra không?
- Không.
- Vậy sao hai người đều có vết tím trên mặt?
- Chiều qua tôi bị ngã, cậu ta thì tôi không biết. Mấy tờ giấy của em đâu?
- Kia kìa
Tôi chỉ vào cái đống giấy ngay ngắn mà vừa nãy tôi cùng nhặt với thầy Minh.
Hắn ta lật qua lật lại, và gật đầu ra vẻ hài lòng.
- “Quỷ dạ xoa”, tôi về được chưa?
- Tôi là Trần Nhật Tuấn, gọi Tuấn thôi cũng được rồi.
- Vậy tôi về được chưa hả anh Tuấn?
Tôi nghiến răng nghiến lợi. Tôi không cần biết tên hắn ta là gì. Tôi chỉ muốn về ngay bây giờ. Tôi đói. T_T
- Ừm, cho em về.
Hắn ta xua xua tay đuối tôi. Tôi cũng không khách khí mà đi thẳng. Khi tôi ngoái đầu lại, tôi thấy hắn đang nhìn tôi. Một ánh nhìn trìu mến…
- Duy à, sao thế?
Tôi vội vã hỏi, không phải là do chuyện hôm qua tôi nhờ đấy chứ?
- Không sao.
Cậu ta cười trả lời tôi. Một nụ cười hiền làm lòng tôi bỗng dưng ấm áp.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu vào học. Tôi và Duy đều im lặng, không nói năng gì.
Tôi cũng không làm loạn nữa vì biết, tên “quỷ dạ xoa” đang nắm điểm yếu của tôi. Thật chán, tôi còn chưa kịp quậy gì mà?
Đến lúc kết thúc giờ học, tôi mang 10 trang đã viết đến nộp cho cái tên quái thai kia.
Vẫn phong cách như cũ, tôi đá cửa phòng họp cái “Rầm”.
Tôi hung hăng đi vào, ném xấp giấy vào đầu cái tên đang ngồi trên bàn làm việc.
Hắn ngẩng đầu lên.
Tôi chết sững.
“Hắn” không phải là tên “quỷ dạ xoa”, mà là cái ông thầy Minh chủ nhiệm quý hóa của tôi.
Có lẽ do không để ý nên tôi đã tức giận nhầm người.
Thầy có vẻ hơi bất ngờ trước hành động của tôi, thầy nhìn tôi ngơ ngác.
Bốn mắt nhìn nhau, miệng há rộng khiến cằm như sắp rụng.
- Th… thầy, sao thầy lại ở đây?
Tôi hỏi thầy, trong giọng có nét nào đó hơi bối rối.
- Tôi ở đây đợi Tuấn nhưng chưa thấy cậu ta đâu. Rảnh nên tôi đang xem ít sổ sách thôi. Em làm gì ở đây?
- Em… em bị phạt.
Tôi ấp úng, đưa tay lên gãi mái tóc. Thầy cúi xuống nhặt mấy tờ giấy giúp tôi, tôi cũng theo thầy, vươn tay lấy mấy tờ gần nhất.
- Em cứ ngồi xuống ghế đi. Chúng ta cùng đợi vậy.
Thầy nhẹ nhàng nói với tôi, mà thầy cũng không trách tôi, cũng không nói gì về hành động vô lễ vừa xảy ra. Tôi thấy thầy Minh có vẻ cũng tốt phết nhỉ?
Thầy thấy hành động của tôi có vẻ như không tự nhiên cho lắm nên bắt chuyện.
- Em là người con gái kì lạ nhất mà thầy từng gặp.
- Sao cơ ạ?
- Tôi thấy con gái giờ ai cũng thích làm đẹp, thích chăm chút cho ngoại hình của mình, thích mua sắm váy áo, trang điểm, thích tỏ ra yếu đuối, nhưng em thì khác, em mang lại cho người đối diện một cảm giác mạnh mẽ.
- Thì em là tomboy mà!
- Tomboy?
- Là con gái nhưng giống con trai ý thầy.
- Ừ, thầy biết rồi. Thầy sẽ chú ý tới em nhiều hơn nữa.
- Thầy chú ý làm gì thế? Định lấy em à?
Tôi đùa thầy, miệng cười cười nhắc đến chuyện lần trước thầy trêu tôi. Cũng chính bởi lời trêu lần trước của thầy mà tôi đây đã ngậm hột thị. Giờ tôi đang trả thù lại. Ha ha.
- Nếu tôi lấy em, liệu em có đồng ý?
Thầy đùa cũng dai phết nhở? Ok, thích thì chiều, đã thế em chơi tới cùng.
- Vâng, em nguyện sẽ làm cô dâu ngoan ngoãn đảm đang hiền thục của thầy. Ha ha ha.
Tôi cười, nhưng chả thấy thầy cười theo. Tôi nhìn sang thầy, thấy mặt thầy rất chi là nghiêm túc.
- Thầy…
Tôi kéo kéo tay áo thầy.
- Sao thầy không cười?
- Sao tôi phải cười? Tôi nghiêm túc.
- Hơ hơ, thầy đừng trêu em, em biết thầy đang lừa em mà! Thôi thầy hạ màn đi, thầy diễn đạt lắm! He he.
Tôi không biết tôi đã cười theo mấy kiểu, tôi cũng không biết mặt tôi lúc này ngố như thế nào, nhưng cuối cùng thầy cũng đã cười.
- Ừ, tôi trêu em thế thôi.
Thầy cười, nhưng tôi có cảm giác ẩn sau nụ cười là một cái gì đó.
- Thầy!
Tôi cùng thầy Minh ngoái nhìn ra cửa. Tên ác ôn kia đã về. Mặt hắn có vết bầm tím, môi thì bị sứt. Không phải Duy chỉ đấm hắn có một cú hay sao? Tôi nhớ tới khuôn mặt Duy sáng nay, không lẽ…
Tôi nhìn hắn không chớp mắt, nhưng hắn cố tình lờ tôi, đi về phía thầy và nói với thầy mấy chuyện gì đó, tôi cũng không tiện nghe nên đứng cách ra.
Xong xuôi, tôi thấy thầy Minh giơ tay chào tôi rồi đi về.
Chỉ còn lại mình tôi với “quỷ dạ xoa”
- Mấy vết bầm này có phải anh đánh nhau với Duy mà ra không?
- Không.
- Vậy sao hai người đều có vết tím trên mặt?
- Chiều qua tôi bị ngã, cậu ta thì tôi không biết. Mấy tờ giấy của em đâu?
- Kia kìa
Tôi chỉ vào cái đống giấy ngay ngắn mà vừa nãy tôi cùng nhặt với thầy Minh.
Hắn ta lật qua lật lại, và gật đầu ra vẻ hài lòng.
- “Quỷ dạ xoa”, tôi về được chưa?
- Tôi là Trần Nhật Tuấn, gọi Tuấn thôi cũng được rồi.
- Vậy tôi về được chưa hả anh Tuấn?
Tôi nghiến răng nghiến lợi. Tôi không cần biết tên hắn ta là gì. Tôi chỉ muốn về ngay bây giờ. Tôi đói. T_T
- Ừm, cho em về.
Hắn ta xua xua tay đuối tôi. Tôi cũng không khách khí mà đi thẳng. Khi tôi ngoái đầu lại, tôi thấy hắn đang nhìn tôi. Một ánh nhìn trìu mến…
/23
|