Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1019

/1898


Chương 1019:

 

Hàn Minh Thư quay trở về phòng tìm thì thấy chìa khóa xe Dạ Âu Thần để trên bàn trà, sau khi cô cầm lấy chìa khoá lại quay về phòng ngủ lấy chiếc túi, sau đó mới khoá cửa phòng đi xuống cầu thang.

 

Một nhóm người đưa Dạ Âu Thần đến bệnh viện.

 

Đậu Nành bị Tiểu Nhan giữ lại, nhưng ánh mắt lại nhìn Hàn Minh Thư đang đứng cách đó không xa.

 

Từ lúc cậu bé xuất hiện đến bây giờ, mẹ chỉ liếc nhìn cậu bé một cái, rồi sau đó không quan tâm tới cậu bé nữa, tất cả mọi tâm tư của mẹ đều đổ dồn lên người ba xấu của cậu.

 

Mình đã lặn lội đi tìm mẹ, nhưng mẹ lại thậm chí không ôm cậu lấy một cái.

 

Thầm nghĩ, liền cảm thấy tủi thân.

 

Nhưng…

 

Suy nghĩ đến việc Dạ Âu Thần bị đưa vào bệnh viện, Đậu Nành đành phải nuốt những lời oán trách này vào bụng. Bỏ đi, bây giờ ba là người bệnh, nhường cho ba đi!

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, di động của Hàn Minh Thư vang lên, cô liếc mắt nhìn, lại là Tống An gọi cho cô.

 

Nhìn thấy cái tên Tống An này, sắc mặt Hàn Minh Thư khẽ biến đổi, bởi vì đã là thời khắc giao thừa, cho nên Tống An định cùng bọn họ ăn cơm giao thừa, kết quả là bà ấy đến nhà đã lâu như vậy, mà cô với Dạ Âu Thần vẫn còn chưa qua.

 

Sợ là lúc này sốt ruột chờ đợi cho nên mới gọi điện cho cô.

 

Hàn Minh Thư dâng lên một hồi cảm xúc rồi mới nhận điện thoại.

 

“Minh Thư, đã là mấy giờ rồi? Không phải Âu Thần nói là đi đón cháu xuất viện sao? Bây giờ hai người đang ở đâu thế?”

 

Hàn Minh Thư liếc nhìn xung quanh, có chút bất lực nói: “Hiện tại chúng cháu đang ở bệnh viện.”

 

“…

 

Không phải, các cháu xảy ra chuyện gì chứ? Sao làm thủ tục xuất viện lại chậm như thế? Đã xuất phát bao lâu rồi mà còn chưa làm xong? Ngày hôm nay người đặc biệt khá nhiều sao?”

 

“Dì nhỏ…”

 

Hàn Minh Thư gọi bà ấy một tiếng, giải thích: “Các thủ tục xuất viện đã làm xong cả rồi, nhưng…

 

chúng cháu đã quay trở lại.”

 

Dì Tống: “…”

 

Khi đầu dây bên kia điện thoại không có tiếng động, Hàn Minh Thư mím môi, sau đó xoay người liếc nhìn Đậu Nành và những người khác đang đứng cách đó không xa, rồi lại quay người lại.

 

“Còn có Đậu Nành cũng ở đây.”

 

Khi Tống An đến bệnh viện, đúng lúc bác sĩ đã chữa trị cho Dạ Âu Thần đi ra. Bác sĩ nói Dạ Âu Thần chỉ là ngất đi mà thôi, cơ thể cũng không có vấn đề gì, nhưng Hàn Minh Thư lại không khỏi cau mày hỏi: “Không có vấn đề gì? Thế sao anh ấy lại đột nhiên ngất xỉu? Lúc anh ấy đến, tôi thấy anh ấy còn đổ mồ hôi hột. Hơn nữa sắc mặt anh ấy cũng có gì đó rất không bình thường.”

 

Bác sĩ gật đầu hỏi thăm tình hình lúc đó.

 

Xét cho cùng, kết quả khám nghiệm là cơ thể không có vấn đề gì lớn cả, còn về việc tại sao anh lại đột ngột ngất xỉu thì còn phải kết hợp xem tình hình lúc đó thế nào.

 

Khi được hỏi về tình hình lúc đó, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan, Tiêu Túc đều đang ở trong phòng.

 

Chỉ có Đậu Nành là người duy nhất ở cùng trong phòng với Dạ Âu Thần.

 

Hàn Minh Thư nhìn về phía Đậu Nành, vẫy tay với cậu bé: “Đậu Nành.”

 

Đậu Nành đã đợi hơn nữa ngày, mà mẹ còn không đến ôm cậu một cái, sau khi đến bệnh viện, thì cô lại sốt ruột lo lắng chờ ở cửa phòng cấp cứu, về sự xuất hiện của cậu cũng chẳng có chút mừng rỡ.

 

Vốn dĩ chỉ có một chút tủi thân, nhưng bây giờ nhìn thấy mẹ vừa nghe lời bác sĩ xong rồi mới nhớ đến cậu, trong lòng Đậu Nành càng cảm thấy tủi thân hơn.

 

“Lại đây.”

 

Hàn Minh Thư ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Đậu Nành bước tới. Đậu Nành suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy mình không nên tức giận với mẹ ở nơi công cộng. Đến lúc này chỉ làm mất mặt mẹ và mình cậu mà thôi. Vậy là cậu bé ngoan ngoãn đi tới bên người Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư một tay ôm lấy cậu bé.

 

Đưa tay lên nhéo má cậu bé, lúc nói chuyện giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần.

 

“Đậu Nành ngoan, lúc trước khi ở ngoài phòng, ba con đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc ở ngoài không phải rất tốt sao? Sao lại đột nhiên ngất xỉu vậy?”

 

Đậu Nành chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

 

Lúc đó Dạ Âu Thần bất ngờ ôm chầm lấy cậu bé, cậu bé còn đang nói chuyện với ba.

 

“Hừ, đừng tưởng là ba ôm con, con sẽ liền dễ dàng tha thứ cho ba!”

 

Sau khi nói xong, hình như ba cũng không có chuyện gì đó không ổn, ôm cậu bé một chút rồi kéo ra, sau đó bàn tay lớn khẽ vuốt má cậu bé, trong mắt hiện lên một tia ấm áp hơn mấy phần.


/1898

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status