"Anh đừng tới, em sắp đi rồi!" Nhan Như Y vội vàng kêu lên. Bạn gái anh hiện vẫn còn đang ở đây, anh tìm cô là không tốt. Thêm nữa, cô bây giờ không muốn gặp anh!
Nhưng Hoắc Doãn Văn bên kia không nghe cô nói xong, liền cúp điện thoại.
"Có đàn ông đến tìm cô sao?" Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trêu ghẹo dò hỏi.
Nhan Như Y dâng trào cảm xúc, buồn bực không lên tiếng, lòng không yên thắc thỏm đánh mạt chược. Cô bắt đầu liên tiếp nã pháo, hơn nữa những con thả ra đều là đại pháo, chẳng chốc lát cô thua sạch, mà cũng thua hơn một vạn khối!
Thả một con bài xuống, thua thêm một điểm Thanh Phong, Nhan Như Y nhăn nhó để bộ mạt chược xuống bàn, nói với người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong: "Thật xin lỗi, tôi không thể chơi nữa, tôi phải đi!"
Vừa nói chuyện, cô vừa đứng lên!
"Cô bé, cô không thể đi a, cô đi rồi, bàn mạt chược này liền không thể đánh được!" Người đàn ông ngồi ở cửa Đông Phong nói.
"Đúng nha, ta bên này mới hồ được một thanh, làm sao cô có thể nói không chơi là không chơi!" người đàn ông ở Bắc Phong tiếp lời.
Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trực tiếp kéo tay Nhan Như Y."Cô bé, không thể chơi xấu như vậy nha, mới vừa rồi cô bé thắng, còn chơi sôi nổi như vậy, mới thua chút đã không có nghĩa khí rồi!"
"Tôi thật sự có chuyện cần đi!" Nhan Như Y giật tay lại!
"Nếu cô nhất định muốn đi, vậy cũng được, cô cứ đưa tiền thua ra đây!" Nhan Như Y bỗng chốc mở to mắt."Lúc nãy ông đâu có nói như vậy. Nếu biết chơi có tiền, có đánh chết tôi cũng không ngồi chơi!"
Lão Trịnh gật đầu liên tục."Đúng, lúc nãy tôi nói như vậy, nhưng cô cũng phải đợi bạn cô quay lại thay chỗ? Cô bỏ đi như vậy, tí nữa bằng hữu đánh bài của chúng tôi quay lại, không thể tính toán nợ nần với anh ta được. Vậy chúng tôi mất trắng à?"
Nhan Như Y cũng không có tâm tư nghe người đối diện nói dài dòng."Vậy ông có thể tìm người khác tới chơi chứ? Tôi đang chơi rất tốt, hẳn cũng rất nhiều người muốn đến đánh cuộc!"
"Như vậy sao được?"
"Vậy làm sao lại không được? Nếu như ông thật sự không tìm được người, tôi đi ra ngoài tìm một người thay tôi, có được hay không?" Nhan Như Y chỉ vào ngực mình, mất hứng nói!
Sau đó chạy ra hướng cửa chính! Đúng lúc đó, cánh cửa đó mở ra, một người bước vào! Nhan Như Y vừa thấy người tới, trong nháy mắt ngây người như phỗng, đứng ở trước cửa không nhúc nhích .
Anh . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . .
Nhan Như Y làm bộ như không để ý, cúi đầu cắm cúi bước.
Đứng ở trước cửa, Hoắc Doãn Văn lập tức giang tay kéo cô vào lòng."Như Y, em muốn đi?"
"Buông em ra, em muốn đi!" Nhan Như Y cúi đầu, không nhìn anh, muốn rời khỏi chỗ đó ngay lập tức!
"Đi đâu? Anh đưa em đi!"
"Không cần, thật không cần!"
"Hắc, hai người các người ai cũng không thể đi, nói cho anh biết, cô bé này hiện tại thua chúng ta 18000 khối, hai người muốn đi, trước tiên, trả tiền đi đã! Ba người đàn ông chúng ta không rảnh ngồi đây bồi cô gái nhỏ chỉ thọt đầu ngón tay chơi mạt chược!" Lão Trịnh nhìn Hoắc Doãn Văn, khí phách nói!
Hoắc Doãn Văn nghe nói liền đưa ta vào túi quần, tìm ví tiền.
Nhan Như Y vội chặn tay anh lại."Không, không cần anh thay em trả nợ!"
"Chuyện nhỏ thôi mà!" Hoắc Doãn Văn rất kiên trì!
"Em không cần, không cần!" Nhan Như Y cũng kiên trì giữ chặt tay anh lại, sắc mặt có chút khó coi, kêu lên một cách sốt ruột!
Hoắc Doãn Văn nhìn ra nàng mất hứng, trên mặt lại toát ra đối nàng áy náy!
Nhìn nét mặt khó hiểu của anh, cô bực tức, tại sao lại trút giận lên anh? Ngay từ đầu, cô đã lựa chọn rồi chẳng phải sao, suy nghĩ kỹ càng, cô làm gì có tư cách nổi giận với anh!
Ấm ức điều chỉnh lại cơn bốc hỏa của mình, Nhan Như Y quay lại bàn mạt chược!
"Phanh ——" Đặt mạnh ví da lên bàn."Không thả tôi đi sao? Tốt, vậy chúng ta tiếp chơi, không phải là muốn chơi cho đến khi bạn các anh xuất hiện sao?"
Người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong âm thầm nhìn Hoắc Doãn Văn một cái, sau lại lập tức phản ứng lại!
Ông Trịnh cười hì hì, nói với Nhan Như Y: "Cô bé, thật sảng khoái, đến đây, chúng ta tiếp tục chơi. Ai, thật ra, chơi là được rồi, dù sao nếu cô thắng, cô sẽ được tiền, còn nếu cô thua sẽ có người thay cô trả tiền. Chuyện tốt này cô bé đi tìm ở nơi nào được!"
"Chớ nói nhảm!" Như Y thúc giục, đưa tay ra bắt bài.
"Tốt rồi...!" Ông Chu ở cửa Bắc Phong, rất nhiệt tâm, chỉ chỉ cái ghế trống bên cạnh."Đừng đứng ngay ra đó, ngồi uống nước trà đi. Nếu cô bạn gái nhỏ của anh không chơi được, anh phải nhận cửa đó!"
"Đúng, nước quả đâu rồi, phục vụ đi!" Người đàn ông ở cửa Đông Phong cũng nhiệt tình kêu lên, không có chút khách khí nào trong lời nói, âm thanh vui vẻ!
Nếu như Như Y chú ý một chút, có lẽ sẽ phát hiện giữa bọn họ tồn tại cảm giác quen thuộc nào đó. Nhưng cô bây giờ tâm tình quá kém, căn bản vô tâm quan sát tình huống chung quanh ——.
Chương 122 (2)
Hoắc Doãn Văn trầm mặc không nói, ngồi phía sau lưng Như Y, nhìn dáng vẻ cô chơi bài. Cô chơi bài rất chuyên chú, tựa như đang làm toán. Hơn nữa cô chơi rất thông minh, cơ hồ không có một con bài đánh lỗi nào, còn đếm bài rất nhanh chóng!
Chỉ là cuối cùng vận khí của cô kém một chút, mấy lần bị ba người kia chèn ép! Thua tiền cũng ngày càng nhiều, đã lên đến ba vạn rồi !
Ba vạn?
Nhan Như Y đứng ngồi không yên, trong lòng có chút nhũn ra, ba vạn đồng, ba tháng tiền lương đấy. Nàng nhìn ba người bọn hắn nam."Bằng hữu của các ông lúc nào mới đến? Có thể gọi điện thúc giục anh ta hay không, tôi cùng bạn còn có chuyện phải làm!"
Cửa Đông Phong nhíu mày, nhìn sau lưng Nhan Như Y. Không lên tiếng!
Ông Chu ở Bắc Phong, trong miệng lẩm nhẩm một ca khúc, cũng không nói lời nào!
Lão Trịnh miệng lưỡi trơn tru một chút, nhìn chằm chằm Nhan Như Y, nháy nháy mắt."Cùng chúng tôi, ba anh chàng đẹp trai đánh bài không tốt sao? Rất nhiều cô gái trẻ rất muốn nguyện ý chơi bài cùng ba chúng tôi mà không được!"
Nhan Như Y, sống chừng ấy năm, trước giờ cứ nghĩ tự mãn như Cao Hải là hết cỡ rồi, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại gặp được một người đàn ông còn không biết xấu hổ hơn Cao Hải."Thật xin lỗi, tôi cứ mãi đánh bài, không có tìm được thời gian cẩn thận chiêm ngưỡng dung nhan các vị!"
"Vậy bây giờ cô bé tới nhìn kỹ một chút cũng không muộn, chúng ta đều là đàn ông đẹp trai cực phẩm. Tiết mục cuối năm hàng năm đều đưa thiệp mời chúng ta đến tham gia, nhưng chúng ta chưa bao giờ thèm cho đạo diễn chút thể diện nào!"
Nhan Như Y ghét nhất loại đàn ông miệng như thoa mỡ, nên chẳng thèm để tâm."Được, rãnh rỗi tôi sẽ chiêm ngưỡng dung mạo của ông!"
Trong khi đó, ba người đàn ông khác bị những lời nói của Như Y chọc tức cười, khoa trương hơn là người đan ông ngồi ở cửa Đông, thậm chí còn phun nước trà ra ngoài."Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Cửa Bắc cũng lớn tiếng vỗ tay."Tốt, tốt, tốt lắm, nói rất hay, cô bé này nói chuyện rất có ý tứ. Tôi thích rồi nha!"
Hoắc Doãn Văn cũng cười khục khục hai tiếng trong cổ họng, bàn tay to ấm vuốt nhẹ lên mái tóc cô, bày tỏ tán dương.
Động tác này khiến tâm tình Nhan Như Y vừa ngọt ngào lại rối rắm, cô liếc anh một cái, rồi ném ra con chín.
"Tới, 13 yêu!" Lão Trịnh đẩy bài, giống như đang báo thù mối hận huyết hải thâm cừa, gầm gừ."Cô bé, đến đây, trả tiền đi!"
Như Y tính toán, cô lại thua hơn hai ngàn khối."Tôi không chơi nữa có được hay không? Đầu tôi đau như búa bổ!"
"Được, chỉ cần bảo gã đàn ông sau lưng cô trả tiền, hai người muốn đi đâu thì đi!" Lão Trịnh nói.
"Nhưng ——" Nhan Như Y không phục!
"Không nhưng gì hết, bằng không cô cứ ngồi đây tiếp tục chơi!" Lão Trịnh ra vẻ không thể thương lượng.
Nhan Như Y quả thực không muốn chơi nữa, người bạn đồng chơi bài với ba người họ vẫn không xuất hiện, cô lại thua nặng, nếu như một hồi thua tới 10 mấy vạn, cô lấy tiền đâu trả cho bọn họ? Thật chẳng lẽ phải dùng tiền của Hoắc Doãn Văn sao? Cô không cần.
Anh muốn cho nàng biệt thự, cô còn không muốn, đến lúc này nếu để anh trả nợ tiền cô đánh bạc, cô thật thối như rắm!
Nhưng tình huống bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ?
"Bằng không như vậy đi, cô bé để bạn trai chơi hộ cho!" Cửa Đông đưa ra cho cô một chủ ý.
"Anh ấy không phải là bạn trai ——" Cô vội vã phủ nhận.
"A, nhưng đó cũng là bạn cô, để anh ta đến chơi đi!" Lão Trịnh vội kêu lên.
Nhan Như Y ngẩn người ra một chút, chỉ là, tình huống bây giờ mà nói, cũng là ý kiến hay. Cô nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi."Anh chơi không?"
Hoắc Doãn Văn đứng lên, sờ sờ lỗ mũi."Thật muốn chơi sao? Bằng không như vậy, anh đem tiền trả cho bọn họ, chúng ta đi khỏi nơi này!"
Nhan Như Y suy nghĩ một chút, nếu như anh đưa tiền cho cô, vậy chẳng phải cô thiếu tiền anh sao. Mà để cho anh chơi thay? Có lẽ anh sẽ cứu lại được chỗ tiền thua ấy một chút, cô sẽ không phải nợ tiền nợ bạc gì anh. Nếu như anh bị thua thì sao, cũng là anh thua, chẳng can hệ gì đến cô."Anh tới chơi đi, đúng rồi, anh biết chơi mạt chược chứ?"
"Tạm được, bình thường!" Hoắc Doãn Văn khiêm tốn nói.
"Vậy anh chơi đi, em đi kiếm chút trái cây. Nãy giờ em ngồi chơi, có chút mệt mỏi!" Nói xong, Nhan Như Y vọt mất.
"Em đừng đi đâu. Chút nữa anh đưa em đi ăn khuya!" Anh yêu cầu!
Nhan Như Y gật đầu một cái, được rồi, cái sọt mà cô đang đâm thọt, có người nguyện thay cô thu thập cục diện rối rắm, tại sao cô không nhanh chóng phủi mông chạy lấy người.
Vậy là, Hoắc Doãn Văn ngồi ở bàn mạt chược, ván bài bắt đầu!
Bắt hết bài, mọi người bắt đầu điều chỉnh bài, lão Trịnh hân hoan đánh rắm."Đoán chừng hôm nay, cậu nhất định sẽ thua, cô bé ngồi ở đây thua không ít đâu!"
"Vậy sao? Thua hay không thua, một hồi khắc biết!" Hoắc Doãn Văn ném ra một quân bài!
Bưng ly trà, Nhan Như Y đi tới sau lưng Hoắc Doãn Văn, bài của anh thật bá đạo, vốn trong tay cũng đã có bốn văn thơ đối ngẫu rồi, không ngờ lại bắt thêm một văn thơ đối ngẫu nữa. Cô nở nụ cười, anh tới rồi!
Hoắc Doãn Văn xoay người, nhìn cô."Bài được không?"
Cô gật đầu một cái.
"Anh khát, đưa cho anh ly trà của em!" Vừa nói, Hoắc Doãn Văn liền với tay đoạt lấy ly trà Nhan Như Y vừa uống, uống một ngụm.
Cử chỉ hôn gián tiếp một cách thân mật này, thực hiện trước ba gã đàn ông khác, làm mặt Nhan Như Y đỏ bừng lên!
Nhưng Hoắc Doãn Văn bên kia không nghe cô nói xong, liền cúp điện thoại.
"Có đàn ông đến tìm cô sao?" Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trêu ghẹo dò hỏi.
Nhan Như Y dâng trào cảm xúc, buồn bực không lên tiếng, lòng không yên thắc thỏm đánh mạt chược. Cô bắt đầu liên tiếp nã pháo, hơn nữa những con thả ra đều là đại pháo, chẳng chốc lát cô thua sạch, mà cũng thua hơn một vạn khối!
Thả một con bài xuống, thua thêm một điểm Thanh Phong, Nhan Như Y nhăn nhó để bộ mạt chược xuống bàn, nói với người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong: "Thật xin lỗi, tôi không thể chơi nữa, tôi phải đi!"
Vừa nói chuyện, cô vừa đứng lên!
"Cô bé, cô không thể đi a, cô đi rồi, bàn mạt chược này liền không thể đánh được!" Người đàn ông ngồi ở cửa Đông Phong nói.
"Đúng nha, ta bên này mới hồ được một thanh, làm sao cô có thể nói không chơi là không chơi!" người đàn ông ở Bắc Phong tiếp lời.
Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trực tiếp kéo tay Nhan Như Y."Cô bé, không thể chơi xấu như vậy nha, mới vừa rồi cô bé thắng, còn chơi sôi nổi như vậy, mới thua chút đã không có nghĩa khí rồi!"
"Tôi thật sự có chuyện cần đi!" Nhan Như Y giật tay lại!
"Nếu cô nhất định muốn đi, vậy cũng được, cô cứ đưa tiền thua ra đây!" Nhan Như Y bỗng chốc mở to mắt."Lúc nãy ông đâu có nói như vậy. Nếu biết chơi có tiền, có đánh chết tôi cũng không ngồi chơi!"
Lão Trịnh gật đầu liên tục."Đúng, lúc nãy tôi nói như vậy, nhưng cô cũng phải đợi bạn cô quay lại thay chỗ? Cô bỏ đi như vậy, tí nữa bằng hữu đánh bài của chúng tôi quay lại, không thể tính toán nợ nần với anh ta được. Vậy chúng tôi mất trắng à?"
Nhan Như Y cũng không có tâm tư nghe người đối diện nói dài dòng."Vậy ông có thể tìm người khác tới chơi chứ? Tôi đang chơi rất tốt, hẳn cũng rất nhiều người muốn đến đánh cuộc!"
"Như vậy sao được?"
"Vậy làm sao lại không được? Nếu như ông thật sự không tìm được người, tôi đi ra ngoài tìm một người thay tôi, có được hay không?" Nhan Như Y chỉ vào ngực mình, mất hứng nói!
Sau đó chạy ra hướng cửa chính! Đúng lúc đó, cánh cửa đó mở ra, một người bước vào! Nhan Như Y vừa thấy người tới, trong nháy mắt ngây người như phỗng, đứng ở trước cửa không nhúc nhích .
Anh . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . .
Nhan Như Y làm bộ như không để ý, cúi đầu cắm cúi bước.
Đứng ở trước cửa, Hoắc Doãn Văn lập tức giang tay kéo cô vào lòng."Như Y, em muốn đi?"
"Buông em ra, em muốn đi!" Nhan Như Y cúi đầu, không nhìn anh, muốn rời khỏi chỗ đó ngay lập tức!
"Đi đâu? Anh đưa em đi!"
"Không cần, thật không cần!"
"Hắc, hai người các người ai cũng không thể đi, nói cho anh biết, cô bé này hiện tại thua chúng ta 18000 khối, hai người muốn đi, trước tiên, trả tiền đi đã! Ba người đàn ông chúng ta không rảnh ngồi đây bồi cô gái nhỏ chỉ thọt đầu ngón tay chơi mạt chược!" Lão Trịnh nhìn Hoắc Doãn Văn, khí phách nói!
Hoắc Doãn Văn nghe nói liền đưa ta vào túi quần, tìm ví tiền.
Nhan Như Y vội chặn tay anh lại."Không, không cần anh thay em trả nợ!"
"Chuyện nhỏ thôi mà!" Hoắc Doãn Văn rất kiên trì!
"Em không cần, không cần!" Nhan Như Y cũng kiên trì giữ chặt tay anh lại, sắc mặt có chút khó coi, kêu lên một cách sốt ruột!
Hoắc Doãn Văn nhìn ra nàng mất hứng, trên mặt lại toát ra đối nàng áy náy!
Nhìn nét mặt khó hiểu của anh, cô bực tức, tại sao lại trút giận lên anh? Ngay từ đầu, cô đã lựa chọn rồi chẳng phải sao, suy nghĩ kỹ càng, cô làm gì có tư cách nổi giận với anh!
Ấm ức điều chỉnh lại cơn bốc hỏa của mình, Nhan Như Y quay lại bàn mạt chược!
"Phanh ——" Đặt mạnh ví da lên bàn."Không thả tôi đi sao? Tốt, vậy chúng ta tiếp chơi, không phải là muốn chơi cho đến khi bạn các anh xuất hiện sao?"
Người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong âm thầm nhìn Hoắc Doãn Văn một cái, sau lại lập tức phản ứng lại!
Ông Trịnh cười hì hì, nói với Nhan Như Y: "Cô bé, thật sảng khoái, đến đây, chúng ta tiếp tục chơi. Ai, thật ra, chơi là được rồi, dù sao nếu cô thắng, cô sẽ được tiền, còn nếu cô thua sẽ có người thay cô trả tiền. Chuyện tốt này cô bé đi tìm ở nơi nào được!"
"Chớ nói nhảm!" Như Y thúc giục, đưa tay ra bắt bài.
"Tốt rồi...!" Ông Chu ở cửa Bắc Phong, rất nhiệt tâm, chỉ chỉ cái ghế trống bên cạnh."Đừng đứng ngay ra đó, ngồi uống nước trà đi. Nếu cô bạn gái nhỏ của anh không chơi được, anh phải nhận cửa đó!"
"Đúng, nước quả đâu rồi, phục vụ đi!" Người đàn ông ở cửa Đông Phong cũng nhiệt tình kêu lên, không có chút khách khí nào trong lời nói, âm thanh vui vẻ!
Nếu như Như Y chú ý một chút, có lẽ sẽ phát hiện giữa bọn họ tồn tại cảm giác quen thuộc nào đó. Nhưng cô bây giờ tâm tình quá kém, căn bản vô tâm quan sát tình huống chung quanh ——.
Chương 122 (2)
Hoắc Doãn Văn trầm mặc không nói, ngồi phía sau lưng Như Y, nhìn dáng vẻ cô chơi bài. Cô chơi bài rất chuyên chú, tựa như đang làm toán. Hơn nữa cô chơi rất thông minh, cơ hồ không có một con bài đánh lỗi nào, còn đếm bài rất nhanh chóng!
Chỉ là cuối cùng vận khí của cô kém một chút, mấy lần bị ba người kia chèn ép! Thua tiền cũng ngày càng nhiều, đã lên đến ba vạn rồi !
Ba vạn?
Nhan Như Y đứng ngồi không yên, trong lòng có chút nhũn ra, ba vạn đồng, ba tháng tiền lương đấy. Nàng nhìn ba người bọn hắn nam."Bằng hữu của các ông lúc nào mới đến? Có thể gọi điện thúc giục anh ta hay không, tôi cùng bạn còn có chuyện phải làm!"
Cửa Đông Phong nhíu mày, nhìn sau lưng Nhan Như Y. Không lên tiếng!
Ông Chu ở Bắc Phong, trong miệng lẩm nhẩm một ca khúc, cũng không nói lời nào!
Lão Trịnh miệng lưỡi trơn tru một chút, nhìn chằm chằm Nhan Như Y, nháy nháy mắt."Cùng chúng tôi, ba anh chàng đẹp trai đánh bài không tốt sao? Rất nhiều cô gái trẻ rất muốn nguyện ý chơi bài cùng ba chúng tôi mà không được!"
Nhan Như Y, sống chừng ấy năm, trước giờ cứ nghĩ tự mãn như Cao Hải là hết cỡ rồi, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại gặp được một người đàn ông còn không biết xấu hổ hơn Cao Hải."Thật xin lỗi, tôi cứ mãi đánh bài, không có tìm được thời gian cẩn thận chiêm ngưỡng dung nhan các vị!"
"Vậy bây giờ cô bé tới nhìn kỹ một chút cũng không muộn, chúng ta đều là đàn ông đẹp trai cực phẩm. Tiết mục cuối năm hàng năm đều đưa thiệp mời chúng ta đến tham gia, nhưng chúng ta chưa bao giờ thèm cho đạo diễn chút thể diện nào!"
Nhan Như Y ghét nhất loại đàn ông miệng như thoa mỡ, nên chẳng thèm để tâm."Được, rãnh rỗi tôi sẽ chiêm ngưỡng dung mạo của ông!"
Trong khi đó, ba người đàn ông khác bị những lời nói của Như Y chọc tức cười, khoa trương hơn là người đan ông ngồi ở cửa Đông, thậm chí còn phun nước trà ra ngoài."Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Cửa Bắc cũng lớn tiếng vỗ tay."Tốt, tốt, tốt lắm, nói rất hay, cô bé này nói chuyện rất có ý tứ. Tôi thích rồi nha!"
Hoắc Doãn Văn cũng cười khục khục hai tiếng trong cổ họng, bàn tay to ấm vuốt nhẹ lên mái tóc cô, bày tỏ tán dương.
Động tác này khiến tâm tình Nhan Như Y vừa ngọt ngào lại rối rắm, cô liếc anh một cái, rồi ném ra con chín.
"Tới, 13 yêu!" Lão Trịnh đẩy bài, giống như đang báo thù mối hận huyết hải thâm cừa, gầm gừ."Cô bé, đến đây, trả tiền đi!"
Như Y tính toán, cô lại thua hơn hai ngàn khối."Tôi không chơi nữa có được hay không? Đầu tôi đau như búa bổ!"
"Được, chỉ cần bảo gã đàn ông sau lưng cô trả tiền, hai người muốn đi đâu thì đi!" Lão Trịnh nói.
"Nhưng ——" Nhan Như Y không phục!
"Không nhưng gì hết, bằng không cô cứ ngồi đây tiếp tục chơi!" Lão Trịnh ra vẻ không thể thương lượng.
Nhan Như Y quả thực không muốn chơi nữa, người bạn đồng chơi bài với ba người họ vẫn không xuất hiện, cô lại thua nặng, nếu như một hồi thua tới 10 mấy vạn, cô lấy tiền đâu trả cho bọn họ? Thật chẳng lẽ phải dùng tiền của Hoắc Doãn Văn sao? Cô không cần.
Anh muốn cho nàng biệt thự, cô còn không muốn, đến lúc này nếu để anh trả nợ tiền cô đánh bạc, cô thật thối như rắm!
Nhưng tình huống bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ?
"Bằng không như vậy đi, cô bé để bạn trai chơi hộ cho!" Cửa Đông đưa ra cho cô một chủ ý.
"Anh ấy không phải là bạn trai ——" Cô vội vã phủ nhận.
"A, nhưng đó cũng là bạn cô, để anh ta đến chơi đi!" Lão Trịnh vội kêu lên.
Nhan Như Y ngẩn người ra một chút, chỉ là, tình huống bây giờ mà nói, cũng là ý kiến hay. Cô nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi."Anh chơi không?"
Hoắc Doãn Văn đứng lên, sờ sờ lỗ mũi."Thật muốn chơi sao? Bằng không như vậy, anh đem tiền trả cho bọn họ, chúng ta đi khỏi nơi này!"
Nhan Như Y suy nghĩ một chút, nếu như anh đưa tiền cho cô, vậy chẳng phải cô thiếu tiền anh sao. Mà để cho anh chơi thay? Có lẽ anh sẽ cứu lại được chỗ tiền thua ấy một chút, cô sẽ không phải nợ tiền nợ bạc gì anh. Nếu như anh bị thua thì sao, cũng là anh thua, chẳng can hệ gì đến cô."Anh tới chơi đi, đúng rồi, anh biết chơi mạt chược chứ?"
"Tạm được, bình thường!" Hoắc Doãn Văn khiêm tốn nói.
"Vậy anh chơi đi, em đi kiếm chút trái cây. Nãy giờ em ngồi chơi, có chút mệt mỏi!" Nói xong, Nhan Như Y vọt mất.
"Em đừng đi đâu. Chút nữa anh đưa em đi ăn khuya!" Anh yêu cầu!
Nhan Như Y gật đầu một cái, được rồi, cái sọt mà cô đang đâm thọt, có người nguyện thay cô thu thập cục diện rối rắm, tại sao cô không nhanh chóng phủi mông chạy lấy người.
Vậy là, Hoắc Doãn Văn ngồi ở bàn mạt chược, ván bài bắt đầu!
Bắt hết bài, mọi người bắt đầu điều chỉnh bài, lão Trịnh hân hoan đánh rắm."Đoán chừng hôm nay, cậu nhất định sẽ thua, cô bé ngồi ở đây thua không ít đâu!"
"Vậy sao? Thua hay không thua, một hồi khắc biết!" Hoắc Doãn Văn ném ra một quân bài!
Bưng ly trà, Nhan Như Y đi tới sau lưng Hoắc Doãn Văn, bài của anh thật bá đạo, vốn trong tay cũng đã có bốn văn thơ đối ngẫu rồi, không ngờ lại bắt thêm một văn thơ đối ngẫu nữa. Cô nở nụ cười, anh tới rồi!
Hoắc Doãn Văn xoay người, nhìn cô."Bài được không?"
Cô gật đầu một cái.
"Anh khát, đưa cho anh ly trà của em!" Vừa nói, Hoắc Doãn Văn liền với tay đoạt lấy ly trà Nhan Như Y vừa uống, uống một ngụm.
Cử chỉ hôn gián tiếp một cách thân mật này, thực hiện trước ba gã đàn ông khác, làm mặt Nhan Như Y đỏ bừng lên!
/163
|