Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, con ngươi trong nháy mắt trợn lớn, muốn chết, sao anh ta lại tới vào lúc này? ! Hơn nữa khẩu khí như vậy là sao chứ? !Đường Húc Nghiêu cười mà như không, trên khuôn mặt đẹp trai quá đáng tràn ngập bí hiểm, tầm mắt lướt qua cô, trực tiếp rơi trên người Bạch Hạo Nhiên, mắt sáng như đuốc, giống như đang đánh giá từ trong ra ngoài.Bạch Hạo Nhiên ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, nháy mắt, trong không khí giống như có một luồng tia lửa điện.Nhưng mà, sức mạnh chênh lệch quá xa.Không chỉ bởi vì Đường Húc Nghiêu so với Bạch Hạo Nhiên hơn mấy tuổi, mà là cái loại khí chất trời sinh vương giả kia, không cần nói chuyện, không cần động tác, chỉ cần ánh mắt, là có thể tạo ra tư thái lỗi lạc từ trên cao nhìn xuống.Vậy mà Bạch Hạo Nhiên cũng không chịu yếu thế, tuổi trẻ nhiệt huyết khí thịnh ở tình yêu trước mặt mà phấn đấu quên mình, quả đấm, len lén nắm chặt.“Hải Dụ. . . . . . Anh ta là. . . . . .”Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, xong rồi xong rồi, anh ta kiêu ngạo như vậy, nếu anh xúc động quá đem “Giao dịch” giữa bọn họ nói ra, vậy cô cũng không cần sống đâu!Giao dịch? !Tại sao là giao dịch? !Vì xương tủy đó! ! !Hai mắt Hạ Hải Dụ chợt tỏa sáng, tiến lên mấy bước khoác cánh tay Đường Húc Nghiêu, cười mỉa, “Anh ta là người muốn hiến xương tủy cho Hải Tinh!”Đường Húc Nghiêu nhíu mày, giá trị của anh cũng chỉ có như thế? !Thừa dịp đang bất ngờ, Hạ Hải Dụ len lén bấm Đường Húc Nghiêu một cái, có chút ý tứ cầu xin.Đường Húc Nghiêu ngầm hiểu trong lòng, cho cô một nụ cười thú vị, chờ lát nữa tính sổ với em!“Ôi, Đường Húc Nghiêu, anh đứng làm gì, ngồi xuống ngồi xuống, bây giờ thân thể của anh là vô cùng vô cùng quan trọng, đối với bản thân quan trọng, với Hải Tinh còn quan trọng hơn, nhất định phải giữ sức khỏe thật tốt!”Hạ Hải Dụ cằn nhằn dài dòng, vừa châm trà, vừa bưng trái cây tới, một dạng phục vụ như hầu hạ thái thượng hoàng. Bạch Hạo Nhiên nửa tin nửa ngờ, nhưng cậu biết Hải Dụ sẽ không lấy chuyện của Hải Tinh ra đùa giỡn, cho nên ánh mắt nhìn về phía Đường Húc Nghiêu cũng giảm bớt mấy phần địch ý, bất đắc dĩ đi về.Cậu vừa rời đi, vẻ mặt Đường Húc Nghiêu lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hải Dụ, càng thêm mấy phần quỷ quyệt.Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, có chút không biết nói gì cho tốt, thật là kỳ quái, coi như em trai Hạo Nhiên thổ lộ với cô, thì mắc mớ gì tới anh ta chứ, vẻ mặt làm gì mà như “Bắt kẻ thông dâm” đây!Đường Húc Nghiêu đem ánh mắt khiêu khích của cô nhìn ở đáy mắt, chợt cong lên nụ cười thần bí phức tạp, hai tay khoanh trước ngực, vuốt vuốt cằm, “Đi thu dọn đồ, về sau em đến ở cùng tôi!”
/286
|