Xem ra tiếp theo anh phải cẩn thận chú ý hơn, ít nhất không thể để Thôi Thục Viện nghe thấy những chuyện không nên nghe, nếu để cho cô ta nghe được. Chắc hẳn tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh cũng không biết là gì, đã đề phòng khắp nơi như vậy nhưng cũng khó tránh khỏi sơ hở.
"Vâng ạ!" Thư ký nhìn về phía bóng lưng Thôi Thục Viện rời đi nói. Người phụ nữ này cũng không nhẫn nhịn được lâu.
Vì công việc, cô không có cách nào khác, chỉ có thể nghe theo cô ta, giúp cô ta bỏ thuốc hại tổng giám đốc. Cô biết làm như vậy là không có đạo đức, nhưng vì công việc, cô không thể làm gì hơn.
"Cô vào đây một lát!" Phác Tuấn Hi mở cửa, nói với thư ký.
"Dạ!" Thư ký gật đầu. Đối với việc anh đột nhiên xuất hiện có chút sợ hãi. Không phải anh đã nghe được những lời đó rồi chứ?! Nếu như anh đã nghe được thì cô phải làm sao? Nếu như anh sa thải cô trước, như vậy cuộc sống sau này của cô phải làm sao?
Thư ký có chút lo lắng đi vào phòng làm việc của anh.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Cô cẩn thận quan sát ánh mắt của anh, muốn từ trong đó nhìn ra một chút manh mối gì đó.
"Xử lý xong những tài liệu này đi!" Anh đưa tài liệu trong tay cho cô.
"Dạ!" Thư ký đáp một tiếng, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, anh đến tìm cô không phải vì chuyện với Thôi Thục Viện.
"Đừng quá nghe lời Thục Viện, ở trong công ty này cô ấy vẫn chưa được làm chủ!" Thư ký dừng bước, anh đã nghe thấy?
"Tổng giám đốc. . . . . ." Thư ký xoay người lại, có chút xấu hổ.
"Tôi hiểu rõ, cô bị cô ấy ép buộc. Nếu như sau này cô không bỏ thuốc trong đồ ăn nữa, tôi chắc chắn sẽ ăn, nếu như vẫn có thuốc, tôi vẫn sẽ không ăn. Mùi của loại thuốc này tôi có thể nhận biết được, cô tự suy nghĩ đi. Nếu như cô vẫn muốn giúp cô ấy, như vậy thì tôi chỉ có thể nói ‘sorry’, công ty tôi không thể dùng người như cô!" Phác Tuấn Hi suy nghĩ, vẫn muốn kéo một số người về bên cạnh mình.
Bây giờ, anh vẫn không biết phải bao lâu nữa anh mới có thể nhớ ra chuyện lúc trước. Hiện tại cách ngày anh trở về Hàn càng ngày càng gần, nếu như anh không thể nhớ ra tất cả, điều tra rõ ràng mọi chuyện trong khoảng thời gian này vậy thì tiếp theo anh sẽ không có cơ hội thuận lợi nữa!
Mà sau khi quay về Hàn Quốc, anh cũng không thể có được tự do. Hơn nữa ở Hàn Quốc, anh cũng không quen với cuộc sống nơi đó. Muốn tìm được một người thật lòng giúp đỡ mình cũng không hề dễ dàng. Lại nói, nếu như trở về, chắc hẳn anh phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của bọn họ ngay lập tức.
"Tổng giám đốc, tôi hiểu!" Phác Tuấn Hi gật đầu tỏ ý hiểu.
"Đi làm việc đi!" Anh gật đầu, anh đã nói đến như vậy rồi, chắc hẳn lập trường của cô cũng đã rõ ràng.
Thư ký cúi người chào anh sau đó mới lui ra ngoài.
Tổng giám đốc này cũng gọi là khá tốt, ít nhất là anh sẽ không chưa phân biệt phải trái đúng sai đã đuổi cô đi.
Sau khi thư ký rời đi, Phác Tuấn Hi lập tứ mở hộp thư của mình ra, gửi một lá thư đi, xong xuôi mới tựa vào trên ghế, nghỉ ngơi.
*
Tống Tâm Dao ở trong bệnh viện một tuần, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng mà bác sĩ nói rằng vết thương trên trán cô vẫn chưa khỏi hẳn, họ không yên tâm. Chẳng qua Tống Tâm Dao vẫn kiên trì muốn về nhà.
Chị Diêu cũng không thể làm gì khác hơn là giúp cô thu dọn đồ đạc trở về.
Phác Tuấn Hi biết hôm nay cô xuất viện, cho nên muốn trở lại thăm cô. Nhưng nhớ tới lời chị Diêu đã nói ngày đó, anh lại không dám lộ diện, chỉ dám len lén núp bên ngoài, nhìn cô được Dạ Thiên ôm ra viện.
Nhìn bọn họ đã đi xa, anh mới xoay người rời đi.
Những ngày kế tiếp càng ngày càng bận rộn. Cho đến bây giờ vẫn không rõ mục đích của Thôi Thục Viện rốt cuộc là gì? Bọn họ che giấu quá tốt, tốt đến nỗi làm cho anh cũng không biết phải làm thế nào?
Nhưng mà, nếu vẫn cứ tiếp tục như thế này nữa thì bọn họ cũng chỉ có thể đi về. Nếu như trở về, cuộc sống sau này của anh, anh cũng không dám nghĩ đến.
Tống Tâm Dao cảm giác ở chỗ tối, luôn có một đôi mắt đang yên lặng chăm chú dõi theo cô, nhưng nhìn nhìn bốn phía, vẫn không phát hiện ra có gì khác thường, không thể làm gì khác hơn là ngồi vào trong xe.
"Dao Dao, em đang nhìn cái gì?" Dạ Thiên cũng có cảm giác tương tự, nhưng anh lại không rõ lắm, Tống Tâm Dao rốt cuộc đang nhìn cái gì.
"Không có gì! Đi thôi!" Chính cô cũng không thể xác định, có phải có một người đang đứng ở chỗ tối nhìn cô như thế hay không, nhưng mà cô có cảm giác như vậy.
"Ừm! Vậy chúng ta đi!" Dạ Thiên ngồi vào trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe, thấy được Phác Tuấn Hi đang đứng sau một cái cây.
Tại sao anh ấy không dám ra gặp Tống Tâm Dao? Hay là anh ấy căn bản cũng không biết phải làm sao để đối mặt cô? Xem ra tiếp theo, anh phải nắm chặt thời gian rồi, bọn họ ngay lập tức sẽ trở về Hàn Quốc, chờ bọn họ trở lại Hàn Quốc rồi thì không thể dễ dàng tra được âm mưu kia nữa.
Còn chuyện vì sao Thôi Thục Viện lại có loại thuốc kia? Anh cũng muốn tra ra, có phải tên bác sĩ người Hàn Quốc kia đưa loại thuốc đó cho Thôi Thục Viện hay không? Nếu như đúng là thế, vậy thì cuối cùng cảnh sát cũng có thể tham gia.
"Dao Dao, chỉ còn có một tuần nữa là Phác Tuấn Hi trở về Hàn Quốc rồi!" Dạ Thiên nhàn nhạt mở miệng, muốn xem cô có phản ứng gì.
"Thật sao?" Cô không biết rõ lắm, cũng không biết tại sao mấy ngày nay anh không tới thăm cô, hơn nữa trên đầu cô còn bị thương. Cho dù bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, anh cũng nên xuất hiện thăm cô một chút chứ.
"Đúng! Chẳng qua là nếu như anh ấy trở về Hàn Quốc rồi, vậy thì sau này mọi chuyện có vẻ sẽ khó khăn!" Nếu như anh ấy rời đi vậy thì mọi chuyện quả thật rất khó xử lý.
Phác Tuấn Hi ở lại đây vậy thì ít nhất vẫn có thể kéo dài thêm một thời gian. Nhưng bây giờ bọn họ phải mau chóng giải quyết xong chuyện này.
"Nhìn lại đi!" Tống Tâm Dao rất bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật chợt lóe lên giống như tình cảm giữa hai người bọn họ, cùng giống nhau chỉ có thể coi là tình tiết trong một vở kịch, tình cảm chỉ là chợt lóe lên mà thôi.
" Thật ra tôi có một biện pháp." Dạ Thiên nghĩ tới một biện pháp rất tốt, có thể để cho anh ấy ở lại một khoảng thời gian.
"Biện pháp gì?" Dạ Thiên sẽ có biện pháp gì? Ngày kết hôn của anh và Thôi Thục Viện cũng đã định, còn có chuyện gì có thể giữ anh lại .
"Cô cứ chờ xem là được rồi!" Tống Tâm Dao gật đầu, cũng không chắc chắn, anh có biện pháp làm Phác Tuấn Hi ở lại hay không.
Chắc hẳn, cho dù anh có muốn ở lại, Thôi Thục Viện cũng sẽ không đồng ý. Dù sao cô ta cũng chỉ muốn mau mau kéo anh trở về Hàn Quốc. Nếu như không kéo anh trở về, cô ta đối với chính mình cũng không có một chút tự tin.
"Đừng làm quá!" Tống Tâm Dao có chút lo lắng.
"Yên tâm đi! Tôi chỉ làm cho nội bộ bọn họ rối loạn, sẽ không ra chuyện gì lớn!" Dạ Thiên nghĩ ra một chủ ý rất tốt, không chỉ làm cho nội bộ của họ rối loạn, còn có thể khiến Phác Tuấn Hi ở lại đây mấy ngày. Anh không hề nghĩ tới muốn tra ra một chuyện lại mất thời gian lâu như vậy. Xem ra Thôi Thục Viện cũng là một nhân vật lợi hại, có thể đem chuyện này che giấu tốt như vậy. Để cho bọn họ không có một chút đầu mối nào, xem ra anh phải hẹn với Thôi Thục Viện, dò hỏi cô ta một chút rồi.
"Sẽ không bị phát hiện chứ?" Cô có chút không yên lòng.
"Cô không tin tưởng tôi?" Dạ Thiên cười nhạt. Chuyện này còn không khiến Tống Tâm Dao phải lo lắng.
"Không phải không tin anh, chỉ là tôi có chút lo lắng chuyện làm cho nội bộ họ rối loạn lên như thế." Tính tình Cung Hình Dực thế nào, anh hiểu rất rõ, giống như ma quỷ vậy. Bị anh chỉnh thì như thế nào?
Không thể tán gẫu chuyện tầm phào, giờ làm việc phải ngoan ngoãn đi làm, cũng không biết Thôi Phác hiện tại như thế nào, anh đã tìm người xâm nhập vào đó thăm dò rồi. Xem ra, kế tiếp anh vẫn nên chờ đợi để xem kịch hay thôi.
"Không là tốt rồi! Chúng ta chờ xem cuộc vui đi!" Tống Tâm Dao gật đầu, hi vọng lần này có một vở kịch hay để xem.
"Dù sao chỉ cần cẩn thận một chút là được, có thể tra ra âm mưu của bọn họ là tốt nhất. Cho nên chuyện tiếp theo chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi."
Chờ sao?
"Chúng ta không thể đợi, Thôi Thục Viện nham hiểm, chúng ta lại càng phải nham hiểm hơn." Dạ Thiên mới không phải loại ngu ngốc như vậy. Nếu như còn tiếp tục chờ đợi như vậy, cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.
"Vậy anh cứ tính xem làm thế nào đi! Chỉ cần không làm ra chuyện gì quá đáng, vậy thì có thể!" Dạ Thiên gật đầu.
"Yên tâm, tôi có chừng mực." Phụ nữ đều tương đối nhạy cảm, cho nên không có nhiều người có thể làm được đại sự.
"Ừ!" Tống Tâm Dao gật đầu, tựa vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Tiếp theo, chính là đại chiến giữa công ty bọn họ và Thôi Thục Viện, nhưng không phải với Phác Tuấn Hi, ít nhất thì anh vẫn đang giúp cô
Trong một nhà hàng Tây, Dạ Thiên đặt một bàn đặc biệt chờ đợi Thôi Thục Viện xuất hiện.
Đợi gần nửa giờ, Thôi Thục Viện mới chậm rãi bước vào phòng.
"Cô Thôi, xem ra cô thật sự rất bận nhỉ!" Dạ Thiên cười lạnh, tựa lên trên ghế sa lon, không nhanh không chậm, nhìn người phụ nữ trước mắt này.
"Đúng vậy! Trong công ty còn có một số việc cần phải xử lý, tiếp theo sẽ bận rộn hơn nữa. Thôi Phác chúng tôi chắc chắn phải có được Tử Mị!" Thôi Thục Viện tin tưởng mưu kế của cha mình, hoàn toàn có thể đẩy ngã công ty của bọn họ.
"Tôi thật sự rất muốn nhìn xem các cô có năng lực này hay không. Muốn xô ngã công ty của chúng tôi sao?" Dạ Thiên cười nhạt. Người phụ nữ này hình như hơi kiêu ngạo quá rồi. Nếu như không phải là kiêu ngạo vậy thì còn có từ gì thích hợp với cô ta đây?
Không có, anh không tìm được từ gì thích hợp với người phụ nữ này hơn từ đó nữa.
"A! Thật sao? Vậy anh cứ chờ xem! Nói đi, tại sao hôm nay lại tìm tôi ra ngoài, có chuyện gì thế?" Anh ta không thể nào lại nhàm chán đến mức lãng phí thời gian chờ cô ở chỗ này như vậy!
"Cô Thôi, nói chuyện thật trực tiếp nha!" Dạ Thiên cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên uống một hớp.
"Với anh không cần thiết phải quanh co lòng vòng." Cô nhìn rượu trên bàn, cũng không uống, hình như sợ anh sẽ bỏ thuốc vào đó.
"Thế nào? Sợ tôi bỏ thuốc vào rượu sao?" Dạ Thiên nói một câu, chỉ ra nỗi lo lắng của cô ta.
"Loại người như anh, nếu như không bỏ thuốc vào rượu vậy thì thật là buồn cười!" Thôi Thục Viện cũng không tin tưởng bất kỳ ai, trừ cha cô.
"Ha. . . . . . Thật là buồn cười, cô cho rằng cô có đủ tư cách khiến tôi phải bỏ thuốc sao? Dạ Thiên tôi quang minh chính đại, sẽ làm loại chuyện như thế sao?! Nếu như không tin, cô đại khái có thể đi hỏi Cung Hình Dực. Cô cho rằng, cô cho anh ta uống thuốc, chúng tôi không biết sao? Cô cũng không cần phải lo lắng, những chuyện này chúng tôi chưa nói với anh ấy, chỉ là chúng tôi thật sự không thể tin nổi, một người phụ nữ như cô, tại sao trời cao lại phải cho cô một dung mạo xinh đẹp như thế." Thật đúng là xà hạt mỹ nhân.(độc ác nhưng xinh đẹp)
"Chuyện cười, Cung Hình Dực không phải là tổng giám đốc công ty Tử Mị của các anh sao? Chẳng phải anh ta đã rời khỏi cái thế giới này rồi sao? Có quan hệ gì với tôi chứ? Nếu như tôi cho tổng giám đốc của các anh uống thuốc để anh ta quên hết quá khứ, vậy thì buồn cười quá. Tôi không có đam mê này!" Cô cười lạnh, nhưng trong lòng cũng sợ. Không hiểu tại sao anh lại biết được chuyện này? Cho tới bây giờ cô vẫn chưa nói chuyện này với bất kỳ ai, anh ta làm sao mà biết được, cô càng nghĩ càng không rõ.
"Muốn biết tại sao mà tôi biết được hả?"
"Anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Tôi căn bản là không nghe rõ, anh muốn nói như thế nào thì nói. Rốt cuộc là hôm nay anh đến tìm tôi có chuyện gì, cứ nói thẳng!" Thôi Thục Viện không muốn nói nhảm với anh. Người đàn ông này biết quá nhiều chuyện, xem ra bọn họ phải xuống tay nhanh hơn. Nếu như không xuống tay, người đàn ông này có thể sẽ biết nhiều hơn nữa.
"Không có sao?" Dạ Thiên cười nhạt, nhìn bộ dạng có chút nóng nảy của cô ta. Xem ra một chiêu này của anh rất hữu dụng. Mặc dù không moi được lời nói nào từ miệng cô ta..., nhưng mà hoàn toàn có thể làm rối loạn tinh thần cô ta.
"Tôi không hiểu rõ ý của anh, nếu như anh Dạ có ý kiến đối với chuyện này, vậy thì có thể hởi Phác Tuấn Hi. Nếu như anh ấy nói cho anh biết là tôi đã cho anh ấy uống thuốc, để cho anh biến từ Cung Hình Dực thành Phác Tuấn Hi, vậy thì vô cùng xin lỗi, tôi không có năng lực lớn như vậy. Hơn nữa, tôi quen biết Tuấn Hi từ nhỏ, mặc dù anh ấy bị tai nạn xe cộ, nhưng mà tôi tin tưởng, ở trong lòng anh ấy vẫn còn tồn tại một vị hôn thê là tôi đây." Cô cười nhạt, cầm túi xách bên cạnh lên, đi ra khỏi phòng.
Dạ Thiên nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười!
Tiếp theo anh phải đi nghe một chút xem rốt cuộc cô ta muốn gọi điện thoại cho ai. Cô là một người nóng tính, chắc hẳn ra khỏi nơi này, sẽ gọi điện thoại cho đối phương ngay lập tức, để cho bọn họ mau mau ra tay!
Thôi Thục Viện đi ra ngoài, nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cha.
"Hình như người của Tử Mị đã phát hiện ra rồi!" Cô nhàn nhạt mở miệng, vẫn nói tiếng Trung.
"Cha, hành động của chúng ta có nên tiến hành nhanh hơn không, bọn họ biết chúng ta cho Cung Hình Dực dùng thuốc, nếu như bọn họ nói với anh ấy vậy thì tiếp theo, chúng ta khống chế anh ấy sẽ càng khó khăn hơn." Thôi Thục Viện càng lo lắng hơn là việc Phác Tuấn Hi sẽ vì thế mà rời khỏi cô.
"Cha nói là con liên lạc với người kia trước sao?" Lời của đối phương anh không nghe được, nhưng mà có thể đoán ra từ lời nói của cô ta.
"Được rồi! Nhưng mà con không có số của người đó!" Cô không có số điện thoại của người đàn ông kia, làm sao cso thể liên lạc với anh ta chứ?
"Được, con sẽ ghi lại! 158587*. Ghi được rồi!" Sau khi ghi nhớ xong, cô lập tức cúp điện thoại, Dạ Thiên cũng đã ghi lại được dãy số kia.
Thôi Thục Viện nhìn chung quanh, thấy không có người mới yên tâm gọi điện thoại cho chủ nhân của dãy số kia.
"Anh đói không?" Câu đầu tiên mà cô nói lại là cái này sao?
Không biết đối phương nói gì, Dạ Thiên len lén nghe. Thói quen nghe trộm này của anh, vẫn là học được từ người phụ nữ này.
"Chào anh! Tôi là Thôi Thục Viện." Sau khi nghe cô ta nói như vậy, có thể đoán được câu trước là câu ám hiệu.
"Tôi muốn tin tức nội bộ của Tử Mị, anh nghĩ biện pháp mang đến cho tôi." Xem ra bọn họ có cài người làm nội gián ở Tử Mị.
"Tôi muốn anh phải làm thật nhanh, sáng ngày kia phải đưa đến cho tôi." Từng câu từng chữ cô ta nói đều bay vào tai anh. Xem ra hiện tại anh phải về công ty, tra xem chủ nhân của số điện thoại này rốt cuộc là người thuộc ngành nào, bộ phận nào trong công ty.
"Tối ngày mai, tôi chờ anh ở phòng ăn XX, nhớ phải mang theo tài liệu mà tôi muốn xem. Anh đừng có quên là bản thân anh tự nguyện giúp chúng tôi. Sau khi anh cầm tài liệu đến, tự nhiên tôi sẽ đưa một số tiền lớn cho anh. Nếu như anh không làm được, anh biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ? Tôi cũng không nói nhiều nữa, anh tự xem xét mà làm đi! Giọng nói của cô nhàn nhạt, truyền vào trong tai đối phương, đối phương cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
Dạ Thiên thấy cô ta cúp điện thoại, lại nhìn chung quanh xem xét, sau đó mới chui vào trong xe. Thấy cô ta đã rời đi, anh cũng lái xe của mình, đi về công ty. Hiện tại anh phải tra ra thân phận của người kia, hơn nữa anh còn có chuyện nhờ anh ta làm.
Khi tra ra được người kia, anh thật không nghĩ đến lại là anh ta. Xem ra tiếp theo đây sẽ có kịch hay để xem rồi. Bỏ một phần tư liệu vào trong tủ bảo hiểm, tất cả phải chờ đến ngày mai rồi.
Ngày thứ hai, sau khi họp xong Dạ Thiên đã nói với quản lý bộ phận tiêu thụ.
"Anh tới phòng làm việc của tôi một lát!" Quản lý bộ phận tiêu thụ gật đầu, sau đó cầm lấy cặp tài liệu trong tay, ra khỏi phòng họp.
Trở lại trong phòng làm việc, Dạ Thiên lập tứ mở khóa tủ bảo hiểm, bỏ một phần tài liệu trong tay vào đó.
"Anh nói cho tôi biết gần đây Thôi Phác có động tĩnh gì không?!" Anh vừa mở tủ bảo hiểm ra vừa nói.
"Gần đây trên thị trường bọn họ cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng mà điện thoại di động của công ty bọn họ vẫn tiêu thụ được nhiều nhất, Nhưng kỳ quái là, không rõ bọn họ hiện tại đang làm chuyện gì mà không có sản phẩm mới. Trong khoảng thời gian trước, bọn họ cứ cashc một tuần lại cho ra một sản phẩm mới, nhưng mà gần đây lại không có!" Anh ta vẫn luôn nhìn vào tủ bảo hiểm mà anh vừa mở ra.
"Ừm, còn gì nữa không?" Anh nghiêm túc nghe.
"Hiện tại, trên thị trường, lượng tiêu thụ điện thoại của Thôi Phác vẫn xếp hạng nhất, công ty chúng ta đã bị đẩy xuống hạng hai rồi!" Trước kia đều là công ty bọn họ xếp hạng nhất, nhưng kể từ sau khi điện thoại của Thôi Phác xuất hiện, công ty đã bị đẩy xuống thứ hai. Bọn họ vẫn muốn tìm ra vấn đề nhưng mà vẫn chưa tìm ra.
Nếu như chỉ bởi vì điện thoại của Thôi Phác giá cả thấp, hơn nữa kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo vậy thì trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể chiếm được vị trí thứ nhất.
"Tôi nghe thư ký nói, anh và tổng giám đốc Cung cùng đi Hàn Quốc, tại anh lại về trước?" Anh không hiểu, hai người bọn họ đi cùng nhau, Cung Hình Dực xảy ra chuyện, thế nhưng anh ta vẫn khỏe mạnh bình thường.
"Lúc chuẩn bị lên máy bay, tổng giám đốc để cho tôi trở về trước, trong công ty rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên tôi cũng không đi cùng." Quản lý bộ phận tiêu thụ cười nhạt.
"Nhưng tại sao đến thứ hai anh mới tới công ty?" Anh vẫn không hiểu tại sao anh ta lại trở về trước.
"Hôm đó lại đúng vào Chủ nhật nên tổng giám đốc nói để cho tôi nghỉ một ngày." Quản lý bộ phận tiêu thụ mặc dù không biết tại sao anh muốn hỏi những chuyện này những vẫn trả lời nghiêm túc.
"Được rồi! Anh trở về viết một phương án giải quyết cho tôi đi!" Dạ Thiên lại cầm tài liệu bên cạnh bỏ vào trong tủ.
Quản lý bộ phận tiêu thụ liếc mắt nhìn tủ sắt.
"Vâng!"
"Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!" Thư ký chạy vào.
"Chuyện gì?" Dạ Thiên hỏi.
"Anh đến xem đi!" Dạ Thiên buông tài liệu trong tay chạy ra, khoảng ba mươi giây sau, quản lý bộ phận tiêu thụ mới chậm rì rì chạy đến.
"Bình thường rồi!" Dạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn cổ phiếu trên thị trường dao động, tất cả đã khôi phục lại bình thường.
"Cô nên chú ý hơn, mấy ngày nay biến hóa rất lớn." Cô gật đầu, lúc này mới trở lại bàn làm việc của ḿnh.
"Anh trở về bộ phận đi, dùng thời gian nhanh nhất, viết cho tôi một phần báo cáo. Tôi muốn xem phương án giải quyết”. Thấy quản lý bộ phận tiêu thụ cũng đứng ở bên cạnh, Dạ Thiên thuận miệng nhắc nhở.
"Dạ!" Anh ta gật đầu, ôm tài liệu trong tay ngay lập tức rời khỏi phòng làm việc của thư ký.
Dạ Thiên trở lại phòng làm việc, nhìn tủ bảo hiểm mở ra hơn một nửa, tài liệu bên trong đã bị đổi một ít. Anh gật đầu, quả nhiên anh ta sẽ làm như vậy, xem ra buổi tối anh cũng phải đến phòng ăn XX xem kịch hay.
Đó là tài liệu nội bộ công ty mà anh đã đỏi lại, không biết khi Thôi Thục Viện phát hiện ra cô ta sẽ có phản ứng gì? Chắc hẳn nhất định sẽ giận đến mức muốn giết người!
Nhưng mà nếu như cô ta cầm phần tài liệu kia đưa cho tòa soạn báo vậy thì lại là chuyện khác.
Dạ Thiên nhẹ nhàng khóa tủ bảo hiểm lại, sau đó mới trở lại trên ghế sa lon, ấn xuống chốt mở, đi vào mật thất, cầm một phần tài liệu ra ngoài, lại bỏ vào trong tủ bảo hiểm, kéo bức tranh hoa lan xuống.
Gần tối, phòng ăn XX.
Thôi Thục Viện ngồi đối diện với một người đàn ông.
"Bữa ăn của quý khách đã chuẩn bị xong!" Chỗ cô chọn, một nhân viên phục vụ sẽ phục vụ một bàn, không rời đi.
"Cám ơn!" Cô lại còn nói cảm ơn, thật đúng là hiếm thấy.
"Mời dung thong thả!" Phục vụ tươi cười, đứng qua một bên.
"Thứ tôi muốn nhìn thấy đâu?" Cô vẫn luôn trực tiếp như vậy.
"Ở đây!" Quản lý bộ phận iêu thụ giao thứ đó cho Thôi Thục Viện.
Cô mở ra xem, đúng là tài liệu nội bộ của Tử Mị.
"Đây là tất cả đơn đặt hàng của Tử Mị trong vòng nửa nãm, tôi đã mang đến cho cô!" Quản lý bộ phận tiêu thụ đưa hết tài liệu trong tay cho cô.
"Rất tốt, rất tốt! Đây là chi phiếu một trăm vạn, tôi còn muốn danh sách tất cả các khách hàng của Tử Mị nữa, anh nghĩ biện pháp lấy cho tôi, anh lấy được bao nhiêu tôi sẽ cho anh bấy nhiêu tiền. Một khách hàng thành công tôi sẽ cho anh một trãm vạn. Một trãm vạn này là tiền đặt cọc." Cô đẩy chi phiếu tới trước mặt anh ta.
"Cô phải cho tôi chút thời gian!" Muốn lấy được những thứ này, thật không dễ dàng, nếu như bị tra ra, anh ta chắc chắn sẽ bị đuổi đi.
"Tôi cho anh 5 ngày. Anh nên biết, năm ngày sau tôi phải trở về Hàn Quốc rồi, tôi muốn mang những thứ đó về cùng." Cô ngồi trên ghế, nhìn bữa ăn trước mặt mình, nếu như không ăn, chắc hẳn sẽ có người nghi ngờ. Có lẽ cô phải làm bộ ăn uống một chút cho người ta xem, tránh bị nghi ngờ..
"Tôi biết! Nhưng mà muốn lấy những thông tin này cũng không dễ dàng gì."
"Anh lấy tư liệu nội bộ quý giá của công ty dễ dàng như vậy, chắc hẳn lấy cái đó cũng rất đơn giản thôi!" Trong một ngày anh ta đã có thể lấy được những tư liệu này, tự nhiên sẽ có phương pháp để lấy nó.
"Nếu như không phải lúc sáng sớm cổ phiếu của công ty xảy ra vấn đề, Dạ Thiên cũng sẽ không chạy ra ngoài, cho tôi một cơ hội tốt như vậy!" Bằng không anh ta cũng không biết, mình phải làm cách gì để có được nó.
"Tự anh nghĩ cách đi, tôi đã đưa tiền cho anh rồi!" Thôi Thục Viện ăn vài miếng, sau đó bỏ phần tài liệu kia vào trong túi xách.
"Bữa ăn này anh mời đi! Cũng cho anh biểu hiện chút phong độ đàn ông." Nói xong, cô ta lập tức đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Nhìn cô rời đi, quản lý bộ phận tiêu thụ cũng lập tức trả tiền, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Người phục vụ cũng lập tức đi vào phòng làm việc của quản lý, lúc đi ra, đã thay một bộ tây trang, hóa trang trên mặt cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Thì ra người phục vụ kia là do Dạ Thiên đóng giả. Muốn danh sách khách hàng đúng không! Tốt, như vậy anh sẽ cho cô ta một phần xem cô ta muốn làm cái gì?
Người phụ nữ này quả thực rất lợi hại, quản lý bộ phận tiêu thụ không được để ý đến các bộ phận khác, chỉ để ý duy nhất bộ phận tiêu thụ. Mà cô ta chọn tới chọn lui lại chọn người này, người mà cho dù có thế nào bọn họ cũng không để ý, cũng sẽ không hoài nghi - người thuộc bộ phận tiêu thụ. Thế nhưng cô ta cố tình tìm một người như thế để làm việc giúp mình. Quả thực thật lợi hại, xem ra kế tiếp anh phải để ý đến bộ phận tiêu thụ này. Giờ anh phải mau chóng để cho anh ta lấy được bản danh sách khách hàng kia. Như vậy anh mới có thể mau chóng biết được bọn họ muốn làm cái gì.
Chỉ cần bọn họ gia tăng tốc độ hoạt động, như vậy anh có thể điều tra được rồi. Bọn họ vẫn luôn miệng nói, muốn lấy được Tử Mị về dưới tên mình, nhưng mà chắc chắn mục đích của bọn họ không chỉ có như thế. Nếu quả thật mục đích của bọn họ chỉ có vậy thì người giống như Thôi Thục Viện sẽ không đi rêu rao khắp nơi như thế.
*
"Tổng giám đốc!" Thư ký chạy vào, nhìn anh nói.
"Có chuyện gì sao?" Phác Tuấn Hi nhìn anh ta một cái, có chuyện gì mà phải chạy đến đây tìm anh?
"Đã xảy ra chuyện rồi!" Thư ký cúi đầu, không dám nhiều lời.
"Chuyện gì?"
"Người ở bộ phận tiêu thụ đánh nhau với người ở bộ phận nhân sự!" Thư ký cũng mới vừa nhận được thông báo, rốt cuộc bọn họ vì sao lại đánh nhau, anh ta cũng không rõ.
"Đi!" Đúng là người trong công ty này đều là người không an phận.
Khi bọn họ đi tới phòng tài vụ khung cảnh đã hỗn loạn tưng bừng. Phác Tuấn Hi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, bọn họ rốt cuộc là nhân viên hay là lưu manh vậy? Lại dám đánh nhau ở trong công ty, nếu như chuyện này truyền ra vậy công ty bọn họ có cần danh tiếng nữa hay không vậy?
"Tất cả dừng tay lại cho tôi!" Xem ra, anh phải ở lại để dẹp đám nhân viên này. Nhân viên ở đây thật sự có thế lực có thể làm gì mình thích sao?
Anh càng ngày càng nghi ngờ, có phải anh nên đổi một nhóm nhân viên mới không?
"Tổng giám đốc, anh cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng đi! Nếu như không cho chúng tôi câu trả lời thích đáng, tất cả nhân viên ở bộ phận tiêu thụ chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi công ty." Quản lý bộ phận tiêu thụ đi tới, tây trang trên người đã bị nhàu nát, xô lệch.
"Các anh tới đây để đi làm hay là tới đây để đánh nhau? Tới phòng làm việc của tôi!" Phác Tuấn Hi muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc tới đây để làm cái gì? Nếu như là tới đánh nhau, như vậy anh không có lý do gì để giữ những người này ở lại, nếu như tới đi làm, anh vẫn chưa từng nghe thấy ai nói người ở hai ngành khác nhau trong cùng công ty lại đánh nhau. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của công ty bọn họ để ở đâu rồi? Công ty bọn họ, có còn muốn làm ăn ở chỗ này hay không vậy?
"Nói đi! Rốt cuộc là vì chuyện gì?" Phác Tuấn Hi ngồi vào bàn công tác, nhìn tất cả nhân viên hai ngành ở trước mặt. Không chỉ nhân viên nam động thủ đánh nhau, ngay cả nhân viên nữ cũng vậy.
"Tổng giám đốc, là nhân viên bộ phận nhân sự gây chuyện trước!"
"Tổng giám đốc, là nhân viên bộ phận tiêu thụ gây chuyện trước!"
Hơn mười cái miệng thi nhau nói, anh căn bản không thể nghe rõ, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì, hơn nữa mỗi người đều đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người người khác, hoàn toàn không để người tổng giám đốc như anh đây vào mắt.
"Đủ rồi!" ‘Bộp’ một tiếng, anh dùng lực đạp lên bàn làm việc, tất cả nhân viên đều giật nảy mình.
"Những người khác câm miệng cho tôi, quản lý bộ phận tiêu thụ, anh nói trước đi!"
"Tổng giám đốc, chuyện là như thế này, sáng nay, Tiểu Lưu – người của bộ phận chúng tôi bụng không thoải mái, ở trong gian rửa tay lại nghe thấy bộ phận nhân sự đang nói chuyện về bộ phận chúng tôi Cô ấy nghe cũng không rõ lắm, nên trở lại nói với tôi. Nhưng lại bị Tiểu Cao người của bộ phận nhân sự nghe được, anh ta lập tức nói là Tiểu Lưu đang khích bác tôi làm ảnh hưởng quan hệ giữa hai ngành. Sau không biết thế nào, bộ phận nhân sự lại tìm tới, vừa mới bắt đầu đã náo loạn, nói những lời thật không dễ nghe chút nào, chúng tôi cũng không để ý tới. Bọn họ rời đi. Nhưng đến buổi trưa, ở trong phòng ăn, bọn họ lại cố tính nói một số chuyện, chọc giận nhân viên bộ phận chúng tôi, lúc ấy chúng tôi cũng không để ý tới, nhiều chuyện hại người, bọn họ muốn nói cái gì, chúng tôi cũng không cần biết. Nhưng mà vừa rồi, tôi đến phòng tài vụ lấy tiền lương tháng này cho nhân viên, định lĩnh hết tiền lương cho mọi người sau đó sẽ trở lại phát cho từng người một. Nhưng mà lúc ấy tất cả người của bộ phận nhân sự bộ đều ở phòng tài vụ, tôi đi cùng với Tiểu Hứa, lúc ấy người trong bộ phận bọn họ lại muốn đẩy ngã Tiểu Hứa. Tiểu Hứa sau khi đứng lên cũng không nói gì, chỉ nói với anh ta là tại sao tự dưng lại đưa chân ra như thế. Nhưng mà sau đó bọn họ bắt đầu cười nhạo Tiểu Hứa, nói anh ta là Ô Quy, ngày ngày đều giơ chân. Tôi nghe không lọt tai, đã nói bọn họ mấy câu, bọn họ liền bắt đầu động tay động chân, cuối cùng nhân viên bộ phận chúng tôi nghe được tin tức, cũng chạy tới. Chuyện chính là như vậy!" Quản lý bộ phận tiêu thụ còn kéo Tiểu Hứa tới đây.
"Tổng giám đốc, chuyện không phải như vậy, thật ra thì bọn họ đã nói ngược lại, bọn tôi không có làm như vậy, chính bọn họ mới làm thế!" Quản lý bộ phận nhân sự vội lên tiếng nói.
"Đủ rồi, chuyện này tôi sẽ tra rõ, các người về bộ phận của mình trước đi. Nếu như tôi tra ra chuyện này là do ai khơi lên, thì người đó cứ chờ bị khai trừ đi. Danh tiếng của Thôi Phác đều bị các người lấy hết sạch rồi. Mỗi một người đều là người có tư cách, tại sao lại làm chuyện như vậy trong công ty? Thật đúng làm mất thể diện công ty." Chuyện này nếu như truyền ra ngoài chắc chắn sẽ được lên trang đầu.
"Dạ!" Bọn họ cũng gật đầu. Sau đó mới ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Nhưng mà lúc đứng ở cạnh cửa, bọn họ vẫn lấn tới lấn lui, không ai nhường ai.
"Nếu như muốn bị đuổi thì cứ chen nhau tiếp đi." Anh ở phía sau, thản nhiên nói.
"Tổng giám đốc!" Thư ký đi vào, đặt cà phê lên bàn anh.
“Gọi quản lý bộ phận tài vụ tới đây!" Thý ký gật đầu sau đó lập tức đi ra ngoài. Những người này thật đúng là không bình tĩnh chút nào. Mỗi người đều đều có công việc riêng, không hề nghĩ tới là chuyện lại xảy ra như thế này..
Vài nhân viên trong công ty này quá đáng quá rồi, chỉ cần chuyện này không truyền ra ngoài, như vậy còn có thể yên tâm. Nếu như truyền tra ngoài, chắc hẳn chuyện này sẽ trở thành chuyện lớn, các công ty khác, có thể cũng sẽ không hợp tác với công ty bọn họ nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc kinh doanh trong công ty chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều..
"Tuấn Hi, đã xảy ra chuyện gì? Nhìn bọn họ ai cũng bị thương cả, đánh nhau sao?" Những nhân viên vừa đi ra kia, trên người không phải đều bị thương sao?
Mỗi người đi ra đều lôi thôi, nhếch nhác, tóc của nhân viên nữ cũng rối tung như vậy.
"Hai ngành đánh nhau!" Anh tựa lên ghế sa lon, đưa tay xoa nhẹ đầu mình.
"Có phải anh lại nhức đầu hay không?" Thấy anh vò đầu, cô nghĩ là anh lại phát bệnh rồi.
"Em yên tâm, anh không phát bệnh, chỉ vì chuyện của bọn họ làm cho anh nhức đầu thôi!" Tuy nhiên, có lúc đến đêm cũng rất khó chịu. Nhưng mà, anh vẫn không thể uống loại thuốc kia, nếu như uống vào, vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ không thể khống chế được chính con người mình.
"Đừng phiền lòng vì những chuyện này nữa, dù sao cũng đã như vậy rồi!" Thôi Thục Viện đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, trong tay còn cầm túi gì đó.
"Cái này cho anh!" Cô đưa túi gì đó kia cho Phác Tuấn Hi.
"Đây là cái gì?" Anh không hiểu, cái này rốt cuộc là cái gì? Dùng để làm gì?
"Anh xem một chút sẽ hiểu!" Cô có nói cũng không thể nói rõ ràng, cứ để cho anh tự xem là được rồi.
"Đây là tài liệu nội bộ của Tử Mị." Sau khi xem, anh cũng đã hiểu, phía trên còn viết rất rõ ràng, tài liệu quan trọng của Tử Mị.
"Đúng! Anh xem nó có đủ để chúng ta đánh bại Tử Mị hay không, nếu như có thể đánh bại họ vậy thì anh cũng có thể yên tâm." Cô tự cho là mình đang giúp anh.
"Làm như vậy là phạm pháp, em hiểu không?" Phác Tuấn Hi đặt phần tài liệu lên trên khay trà, ngồi nhìn Thôi Thục Viện.
"Em cũng chỉ vì muốn giúp anh thôi mà!" Thôi Thục Viện cúi đầu, cô cứ nghĩ là anh sẽ rất cảm động, nhưng không ngờ, kết quả lại như vậy.
"Anh hiểu rõ, em cũng chỉ vì không muốn làm cho anh quá mệt mỏi, nhưng mà em có nghĩ tới việc nếu như chuyện này truyền đi công ty chúng ta sẽ bị mất danh dự nhiều đến thế nào hay không? Hơn nữa, nó còn làm chúng ta mang tội danh không quang minh chính đại trên lưng." Phác Tuấn Hi nhìn phần tài liệu mà cảm thấy bất đắc dĩ. Người phụ nữ này xem ra đã bắt đầu sốt ruột rồi.
"Em biết, nhưng nhìn anh mệt mỏi như vậy, em rất đau lòng!" Thôi Thục Viện tựa vào trong ngực anh, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
"Anh nhìn anh xem, mới mấy ngày mà đã gầy đi nhiều như vậy." Cô đau lòng, nhìn Phác Tuấn Hi.
“Đau lòng cũng không thể sử dụng phương pháp này, hủy nhưng thứ này đi. Mặc kệ em đã dung cach gì để lấy được nó, nhưng làm như vậy, là không đúng!" Anh đứng lên rất nhanh, nếu như Thôi Thục Viện không kịp thời vịn vào ghế sa lon, đã sớm ngã xuống đất.
"Nhưng. . . . . ." Đây chính là thứ cô phải bỏ tiền ra mua , tại sao có thể nói hủy liền hủy, hơn nữa cái này lại có ích cho công ty như vậy.
“Đừng có nhưng mà, hủy nó đi! Ít nhất, công ty chúng ta không thể làm ăn không quang minh chính đại!" Anh đứng dậy, trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu xử lý công việc, liếc mắt nhìn Thôi Thục Viện. Nói thật ra, càng ngày anh càng không có gì để nói với cô ta.
“ Em sẽ không hủy, nếu như anh không phả làm vậy thì tự nhiên sẽ có người tình nguyện làm giúp em." Tại sao cô lại có cảm giác là anh đang đau lòng thay Tống Tâm Dao, không muốn để cho cô ta xảy ra chuyện. Cho nên, anh mới không muốn cầm tài liệu này đi đối phó với cô ta, sợ cuộc sống sau này của cô ta không dễ chịu sao?
Hay là đang sợ cái gì?
"Thục Viện. . . . . ." Phác Tuấn Hi thấy cô rời đi, lập tức gọi lại. Cô ta là người nói được làm được. Ngày đó nhìn cô ta đẩy Tống Tâm Dao từ trên giường xuống, anh đã thấy rõ tính tình của người phụ nữ này như thế nào rồi. Nhưng anh cũng không nghĩ tới, cô lại làm như vậy. Nếu như phần tư liệu này truyền ra ngoài, đối với Tử Mị sẽ tổn thất bao nhiêu, có thể nghĩ ra.
"Thục Viện. . . . . ." Khi anh chạy ra theo, cô đã đi vào thang máy. Dùng sức ấn thang máy, người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
"Tổng giám đốc, tiếp tân nói, trong đại sảnh có rất nhiều ký giả vây quanh." Thý ký nhận được điện thoại của nhân viên tiếp tân, lập tức chạy tới nói với anh.
"Chuyện gì xảy ra?" Tại sao lại có ký giả chạy đến công ty, công ty bọn họ không có tin tức gì mà.
"Không biết! Bọn họ đều nói muốn gặp anh!" Thư ký liếc mắt nhìn Phác Tuấn Hi, chuyện này, hình như có hơi lớn.
"Đi!" Xem ra anh phải đi xuống xem một chút, nếu như không đi xem, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Những ký giả kia, cũng không biết sẽ nói như thế nào, hơn nữa Thôi Thục Viện lại đang cầm tài liệu nội bộ của Tử Mị chạy xuống lầu dưới. Nếu như bị người khác đụng vào, tài liệu kia rơi ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Bọn họ vội vàng vào thang máy, khi đi xuống tầng dưới, Thôi Thục Viện đã bị ký giả vây ở giữa.
"Cô Thôi, có người gọi điện thoại cho ký giả chúng tôi, nói cô trộm tài lieu nội bộ của Tử Mị, xin hỏi đây là sự thật sao?" Bọn họ còn nhận được hình cô nhận tài liệu của Tử Mị qua quản ly bộ phận tiêu thụ, sau đó trả cho anh ta một số tiền lớn.
Mỗi một tấm hình đều rất rõ ràng, nếu như có ghi âm, chắc chắn sẽ còn rõ ràng hơn.
"Các người đang nói bậy bạ cái gì vậy? Công ty chúng tôi làm sao có thể đi trộm tài liệu nội bộ của Tử Mị. Hơn nữa, nếu như tài liệu nội bộ của Tử Mị dễ dàng trộm như vậy thì bảo vệ củ bọn họ là ăn không ở không mà không làm việc sao?" Thôi Thục Viện không hề nghĩ tới đã có người biết chuyện này. Sao có thể nhanh như vậy? Ôm thật chặt tài liệu trong tay, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rơi ra ngoài.
"Chúng tôi nhận được hình, đều là hình cô và quản lý bộ phận tiêu thụ của Tử Mị giao dịch ở trong phòng ăn. Cô còn trả cho đối phương chi phiếu một trăm vạn. Cô giải thích chuyện này như thế nào?" Ký giả cầm lấy hình, đưa cho cô xem.
"Đây là do có người ác ý hãm hại, cho nên mọi người không nên tin tưởng."
"Có người ác ý hãm hại tôi, hi vọng mọi người không nên tin tưởng." Thôi Thục Viện rất bình tĩnh, đối với cô ta, chuyện này không tính là cái gì, dù sao chỉ cần cô ta không thừa nhận là được rồi!
"Cô Thôi, có thể đưa tài liệu trong tay cô cho chúng tôi xem một chút không?" Một ký giả đột nhiên nói nói.
"Các vị, đây là tài liệu cơ mật trong công ty tôi, anh nghĩ anh có thể xem sao?" Thôi Thục Viện cười lạnh.
"Nhưng ít nhất cô Thôi, phải cho chũng tôi một lời giải thích, tại sao cô lại ngồi cùng quản lý bộ phận tiêu thụ của Tử Mị? Hơn nữa còn đưa chi phiếu cho anh ta?" Điểm nàykhiến bọn họ vẫn luôn nghi ngờ.
"Chuyện này, tôi nghĩ tôi không cần thiết phải giải thích." Thôi Thục Viện chẳng thèm lãng phí thời gian ở đây cùng bọn họ.
Sau khi nói xong, lập tứ muốn rời đi, nhưng các ký giả làm sao có thể để cho cô rời đi dễ dàng như vậy. Hôm nay, nếu như bọn họ không hỏi được chuyện gì sẽ không thể cho cô rời đi. Trong lúc chen lấn xô đẩy, văn kiện trong tay cô ta rơi trên mặt đất,. Hình như có một ký giả hì cố ý đá một cái, trang đầu tài liệu bị mở ra, trên đó viết một vài chữ to, bọn họ lập tức vây lại, nhìn kỹ hữ bên trên.
Tất cả ký giả, đều muốn xem trên đó viết cái gì.
Thôi Thục Viện tức giận muốn nổi điên. Những người này tại sao có thể làm như vậy, hiện tại thì tốt rồi, tất cả đều xong rồi, để người ta biết cô là người như vậy, nhất định sẽ rất khó nói.
"Cô Thôi, xin mời cô cho một lời giải thích." Sau khi các ký giả chụp đủ, lập tức vây quanh Thôi Thục Viện, muốn xem cô định nói như thế nào.
"Tôi không có gì để nói, nếu như các người đã cho rằng đây chính là tài liệu nội bộ của Tử Mị, như vậy các người cứ cho là như thế đi!" Cô nói vân đạm phong kinh, nhẹ nhàng như gió. Giống như thật sự không sao cả, nhưng trong lòng cô ta lại lo lắng gần chết.
"Không sai, đây chẳng qua chỉ là một phần tài liệu nội bộ giả." Dạ Thiên xuất hiện tại Phôi Phác, mà bên cạnh anh là quản lý bộ phận tiêu thụ bị ép đi theo.
"Chuyện này?" Ký giả không hiểu ra sao.
"Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc ai là nội gian trong công ty, không ngờ tôi lại thật sự chộp được. Phần tài liệu này cũng không phải là tài liệu nội bộ gì cả, chẳng qua chỉ là một cái bẫy rập mà tôi bày ra để bắ nội gian mà thôi." Anh đi đến bên cạnh Thôi Thục Viện, nói: " Cô Thôi, thật đúng là phải cám ơn cô. Cám ơn cô phối hợp với tôi diễn một màn kịch như vậy." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Đúng rồi, cái này là danh sách khách hàng cô muốn, tôi tự mình đưa tới cho cô!" Dạ Thiên lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy, bên trong chính là danh sách khách hàng trong công ty.
"Nếu như cô muốn nó vậy thì sớm nói với tôi chẳng phải là được rồi sao? Cần gì phiền toái như vậy, phí mất một trăm vạn thế mà cô mua được thứ gì đây?" Dạ Thiên vốn cũng chẳng phải là người tốt lành gì, nếu ai dám chọc giận anh, vậy thì chờ bị chỉnh đi.
"Anh . . . . ." Thôi Thục Viện không hề nghĩ tới tất cả chuyện này anh đều biết.
"Rất hoài nghi tôi làm sao lại biết chuyện này đúng không?" Anh cười nhạt.
"Để giải trừ nghi ngờ trong lòng cô, tôi nói thật cho cô biết vậy! Từ lúc cô gọi điện thoại cho cha cô, tôi đã biết cô muốn làm gì rồi !" Dạ Thiên cười đến vui vẻ, trận chiến này anh thắng thật đẹp mặt, hơn nữa còn kéo được Thôi Thục Viện xuống đài.
"Anh theo dõi tôi!" Thôi Thục Viện thật muốn bóp chết anh. Người đàn ông này, thật là đáng chết . Tại sao cô lại không chú ý tới anh ta chứ?
"Tôi thật sự chưa từng theo dõi cô, chẳng qua là vừa đúng lúc tôi từ trong nhà ăn ra ngoài, phải đi qua nơi đó, không cẩn thận mà nghe được cuộc đối thoại giữa cô và cha cô thôi mà...! Chỉ là, các người cũng thật khờ. Các người nghĩ thứ gì đó trong phòng làm việc của tổng giám đốc dễ trộm như vậy sao? Tôi chỉ cho các người biết cái gì gọi là kế trong kế thôi!" Dạ Thiên một chút cũng không để ý, lãng phí mấy trang giấy cũng được, dù sao chỉ cần đánh ngã cô, anh cảm thấy tôt lắm.
"Nhưng mà, tôi còn phát hiện một số chuyện!" Anh đột nhiên ghé vào bên tai cô nói.
"Cái gì?" Thôi Thục Viện rất muốn biết, rốt cuộc anh đã biết được bao nhiêu chuyện.
"Đó là, Phác Tuấn Hi chính là Cung Hình Dực, cô nói xem có phải hay không? Nhưng mà cô cho anh ta uống thuốc, quên hết mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ? Cô cho rằng tôi không tra được sao. Tôi quên chưa nói cho cô, tôi và Cung Hình Dực đã quen biết nhau vài chục năm, đối với anh ấy có thể nói là còn hiểu hơn cả vợ. Mặc dù nói bây giờ vẫn chưa tìm được thuốc giải giúp cho anh ấy, nhưng mà tôi nói cho cô biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ tìm được!" Anh nói bên tai cô, lại dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được.
"Chuyện cười, nếu như anh nói với ký giả như vậy, anh cho rằng bọn họ có tin hay không?"
"Bọn họ có tin hay không là chuyện của bọn họ, chỉ cần tôi biết rõ chân tướng sự tình là được rồi!" Anh đem danh sách khách hàng cho cô, cười nhạt.
"Danh sách này đưa cho cô đi! Chỉ cần cô có bản lĩnh cướp đi khách hàng của Tử Mị, vậy thì cô cứ cố gắng lên! Nhưng mà, tôi cảm thấy cô không có bản lĩnh này đâu!" Dạ Thiên vừa đi vừa nói.
"Đưa anh ta đến đồn cảnh sát đi!" Nói với nhân viên an ninh bên cạnh xong, anh lập tức rời khỏi đại sảnh.
Thôi Thục Viện chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn anh rời đi. Người đàn ông này biết quá nhiều chuyện, xem ra cô phải giải quyết người đàn ông này trước, sau đó mới ó thể tiếp tục làm việc kia. Nếu như không giải quyết anh ta trước, vậy thì tiếp theo cô làm việc sẽ rất khó khăn, nếu như không giải quyết anh ta, anh còn có thể tra ra càng nhiều chuyện hơn.
Các ký giả cũng đã sớm ghi chép lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, nếu như ngày mai hình bị phát ra ngoài, xem ra lại có một trận thảo luận rồi. Vậy thì sau hôm nay cô phải ít đi ra ngoài rồi. Những người đó, nhất định sẽ tiến hành công kích cô. Nếu như vậy, cô thà ở trog khách sạn vài ngày không ra ngoài.
"Bảo em hủy đống tài liệu đó đi, em không hủy, hiện tại đã xảy ra chuyện rồi đấy, đã nhìn thấy chưa?!" Phác Tuấn Hi thật sự bị cô làm cho tức chết. Người phụ nữ này có lẽ là cố ý, nếu như không cố ý, cô ta sẽ không cầm tài liệu đi như vậy, cũng không để vào trong một cái túi. Nếu như để bên trong túi lời sẽ không bị phát hiện ra chuyện như vậy. Hiện tại thì tốt rồi!
"Anh đang trách em sao?" Nếu như anh tới sớm một chút, chuyện có lẽ sẽ không phát sinh như vậy.
"Trách em? Trách em có tác dụng gì không?" Phác Tuấn Hi không ngờ, cô ta sẽ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình. Hiện tại, người sai là cô ta vậy mà có vẻ như cô ta lại đi trách ngược lại anh vậy.
"Nếu như cầm lấy, sử dụng nó thì chuyện như vậy đã không xảy ra rồi!" Cô quay đầu, không nhìn anh nữa.
"Em, không biết hối cải!" Phác Tuấn Hi giận đến nỗi không muốn để ý tới cô ta nữa, xoay người đi về phía thang máy.
"Phác Tuấn Hi, anh nói cái gì?" Anh không để ý tới cô nữa, cô càng ngày càng cố tình gây sự.
"Em trở về Hàn Quốc!" Cô tức giận muốn xem phản ứng của anh như thế nào.
"Trở về thì trở về đi, ban đầu không nên dẫn em đi theo, thật đúng là phiền phức!" Phác Tuấn Hi lười để ý đến cô ta. Dù sao cô ta cũng sẽ không nghe anh, anh quan tâm cô ta làm gì? Trực tiếp nhấn cửa thang máy, không để ý đến cô ta đang la hét nữa.
"Phác Tuấn Hi, anh khốn nạn!" Ném túi xách trên tay về phía cửa thang máy, cũng không them nhặt về, lập tức rời khỏi công ty. Nhưng mà trên người lại không có tiền, chỉ có thể từng bước từng bước mò mẫm đi khắp nơi.
Đi đến chân cũng đau, nhưng vẫn không muốn nhận thua. Cô cứ như vậy mà đi. Phác Tuấn Hi, người đàn ông đáng chết này, lại dám đối xử với cô như vậy. Sau khi trở về, cô ngay lập tức sẽ thu dọn, mang theo tất cả mọi thứ trở về Hàn Quốc. Để cho anh nhức đầu, đau chết đi, cũng mang theo cả chứng minh và giấy tờ các loại của anh đi theo, xem anh làm thế nào?
Khi Phác Tuấn Hi nghe cô ta nói cô ta sẽ về Hàn Quốc, vừa tới phòng làm việc anh lập tức nhớ tới những giấy tờ kia của mình vẫn còn ở trong hành lý của cô ta. Ngay lập tức, anh chạy ra khỏi phòng làm việc. Hiện tại anh phải về khách sạn một chuyến. Anh phải mang theo hết những giấy tờ kia đi đã.
"Tổng giám đốc! Túi xách của cô Thôi." Vừa từ trên tầng xuống đến đại sảnh, tiếp tân thấy anh xuống nghĩ rằng anh đi tìm Thôi Thục Viện .
"Đưa cho tôi!" Nhận lấy túi xách, lập tức mở ra xem. Chìa khóa phòng cô ta cũng ở trong túi xách, chắc hẳn hiện tại cô ta vẫn chưa thể về đến khách sạn, chỉ cần anh nhanh hơn một bước là có thể lấy được đồ sau đó rời đi.
"Tôi cầm đi nhé!" Nhân viên tiếp tan gật đầu, xem ra tổng giám đốc của bọn họ vẫn rất để ý đến Thôi Thục Viện .
Anh lái xe nhanh chóng trở lại khách sạn, đến gian phòng của Thôi Thục Viện, cô ta đúng thật vẫn chưa trở về. Cầm chìa khóa phòng cô ta mở cửa, kéo rương hành lý của cô ta ra, cầm lấy giấy tờ rồi ngay lập tức trở lại phòng của mình. Sau đó, anh thu dọn hành lý, trả phòng, rời khỏi khách sạn. Tiếp theo, anh trở lại công ty, để hết đồ bên trong phòng nghỉ tạm bên trong phòng làm việc.
Nhân viên công ty thấy anh lại trở về, hơn nữa còn xách theo hành lý, cứ nghĩ là anh sẽ mang theo Thôi Thục Viện trở về, nhưng ai cũng không ngờ là trong những ngày kế tiếp, anh lại muốn ở trong phòng làm việc, không về.
"Thư ký, cô cầm tiền, đến siêu thị phía đối diện, mua giúp tôi chút đồ dùng hàng ngày về đây." Anh đưa một ít tiền cho thư ký.
"Tổng giám đốc, anh đang làm gì vậy?" Cô không hiểu rõ.
"Ý định của tôi là ở lại trong công ty. Cô cũng đừng hỏi nhiều, mau đi đi!" Thư ký gật đầu, lập tức đi vào thang máy rời khỏi phòng làm việc,
Tất cả mọi người đều len lén thảo luận về chuyện này. Kể từ sau khi anh gắn máy theo dõi ở mỗi một bộ phận, tất cả mọi người đều không dám nói chuyện riêng ở trong phòng làm việc, nhưng mà toilet vẫn là nơi để bọn họ buôn chuyện, có mấy người cùng nhau chạy đến toilet là được rồi.
Còn về chuyện Phác Tuấn Hi không ở khách sạn mà ở lại trong công ty được truyền đi rất nhanh, đến mọi ngóc ngách trong công ty. Ngay cả bác gái dọn vệ sinh cũng biết chuyện anh không ở khách sạn mà ở lại trong công ty.
Về phần Thôi Thục Viện, sau khi trở lại khách sạn, nhân viên lễ tân phục vụ cho cô biết tin tức Phác Tuấn Hi đã trả phòng. Cô thật muốn cầm dao găm chạy tới công ty, hỏi anh tại sao lại trả phòng. Nhưng mà cô cũng không làm như vậy, trước hết cô trở lại phòng mình, thấy rương hành ký vẫn ở nguyên chỗ cũ, chưa bị di chuyển sang chỗ khác, như vậy cô mới yên tâm yên tâm, lập tức đi đến công ty.
Mọi người thấy cô, cũng bắt đầu len lén bàn luận. Bọn họ cũng rất muốn đi lên xem kịch hay. Nhưng mà rất rõ ràng, bọn họ không thể xem màn kịch này, bởi vì bọn họ sẽ phải xem chuyện này trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Cho dù bọn họ muốn nghe lén, thư ký cũng sẽ không đồng ý, cho nên cũng chỉ có thể từ từ xem chuyện này sẽ biến hóa như thế nào. Nếu như Phác Tuấn Hi trở về cùng cô ấy, như vậy nhất định là Phác Tuấn Hi đã mềm lòng. Nếu như không có, như vậy thì chỉ có thể nói rõ ràng là lần này Thôi Thục Viện đã thật sự chọc giận tổng giám đốc của bọn họ rồi.
"Tại sao anh lại trả phòng ở khách sạn?" Sau khi cô đẩy mạnh cửa phòng làm việc đi vào, nhìn Phác Tuấn Hi đang chăm chỉ xử lý tài liệu câu đầu tiên nói chính là câu này.
"Cô không biết, khi vào phòng làm việc của tôi phải gõ cửa sao?" Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh nhạt, hình như giữa bọn họ, chẳng qua chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.
"Em đang hỏi anh cơ mà, anh có thể nói với em như vậy sao?" Thôi Thục Viện không nghĩ tới, giọng điệu của anh lại lạnh nhạt như vậy.
"Đi ra ngoài!" Phác Tuấn Hi đã không còn một chút kiên nhẫn nào đối với cô ta nữa.
“Anh thật sự muốn dung cái giọng điệu này nói chuyện với tôi sao?" Thôi Thục Viện thật sự không chịu nổi, không ngờ anh sẽ dùng cái giọng điệu này nói chuyện với cô.
"Đi ra ngoài, gõ cửa, chờ tôi đồng ý cho cô vào cô mới có thể đi vào. Nếu không, tôi có thể gọi an ninh, trực tiếp đuổi cô ra ngoài." Anh thật sự rất tức giận.
"Phác Tuấn Hi, anh thật sự nghĩ mình là tổng giám đốc thật sao? Anh cho rằng anh ngồi trên vị trí này thì ghê gớm lắm à? Vị trí này của anh còn không phải do ba tôi đẩy anh lên làm sao?" Thôi Thục Viện quát lại anh.
"Thật sao? Thật xin lỗi! Đối với cái vị trí này, tôi thật đúng là không có ý gì. Nếu như cô muốn ngồi, vậy cô cứ từ từ ngồi đi." Phác Tuấn Hi đứng lên, đi tới phòng nghỉ ngơi cầm lấy hành lý của mình, lập tức ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký mua đồ dung hàng ngày cho anh trở lại, lại thấy Phác Tuấn Hi xách theo hành lý, ra ngoài.
"Tổng giám đốc, anh lại làm gì?"
"Làm phiền cô!" Cầm vài thứ gì đó từ trong tay cô, anh lập tức đi tới thang máy dành cho nhân viên.
Thôi Thục Viện nghe thấy tất cả những lời anh nói, tức đến dậm chân, lại thấy anh xách theo hành lý rời đi, lập tức vọt tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, quát to: "Phác Tuấn Hi, anh đi đi! Anh đi đi! Ai mà thèm anh...Anh đi đi, đi rồi thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về nữa!"
"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không trở về nữa, còn nữa, tôi không tên là Phác Tuấn Hi, tôi là Cung Hình Dực!" Nói xong anh đã đi vào thang máy, Thôi Thục Viện ngã trên đất. Anh đã biết, anh đã biết rồi sao?
Cô che giấu tốt như vậy, làm sao anh có thể biết được chứ?
"Chuyện này. . . . . ." Thư ký cũng không biết phải nói thế nào? Hiện tại rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Khi cô vừa mới rời đi, không phải tất cả mọi chuyện đều tốt sao? Làm thế nào mà lập tức đã biến thành cái bộ dáng này?
Hiện tại ngay cả tổng giám đốc cũng đi rồi, kế tiếp bọn họ phải làm sao đây?
Cung Hình Dực vừa ra khỏi Thôi Phác, bên trong mọi chuyện đã vỡ lở. Thật đúng là việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.Thời gian chưa đủ uống hết một ly trà, tất cả mọi người trong công ty đều đã biết chuyện, hơn nữa mỗi một người đều ôm tâm tư xem kịch vui, đến xem màn hay.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều đã vây kín lầu hai mươi mốt, bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn Thôi Thục Viện ngồi dưới đất. Bọn họ muốn nói lại không dám nói.
"Đều ở đây làm cái gì vậy? Tất cả đi về làm việc đi." Tam Chân Mộc Điền nghe được tin tức, lập tức chạy đến bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Cô Thôi!" Thấy Thôi Thục Viện ngồi dưới đất, ông ta lập tức chạy tới, đưa tay đỡ cô đứng lên.
"Buông tay!" Thấy ông ta đưa tay dìu mình, cô lập tức chán ghét đẩy tay ông ta ra, tự mình đỡ cửa đứng lên, trở lại trong phòng làm việc.
Thôi Phác còn có một cổ đông lớn nhất chính là Thôi thị, cũng chính là Thôi Thục Viện.
"Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ đảm nhận hết tất cả mọi chuyện trong công ty. Vẫn giống như trước kia, kéo hết khách hàng của Tử Mị qua đây." Nếu anh đã biết thân phận của mình, như vậy cô cũng nên bắt đầu hành động của cô thôi. Nếu anh có thể không quan tâm đến tình cảm giữa bọn họ, như vậy cô cũng không cần thiết phải nhọc lòng.
Không sai! Cô chính là người tuyệt tình như vậy. Nếu như có người nào phụ bạc cô, cô nhất định sẽ không để cho người này được sống yên ổn. Nếu như có người nào đối tốt với cô, tự nhiên cô cũng sẽ không khiến bọn họ thất vọng.
"Dạ!" Tam Chân Mộc Điền đáp một tiếng, lập tức rời khỏi phòng làm việc của cô.
Mọi người chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, xem ra tiếp theo bọn họ lại bận rộn rồi.
Nếu như bắt đầu giành khách hàng của Tử Mị, rất nhiều nhân viên đều phải đi ra ngoài làm việc.
Bọn họ phát hiện, làm việc với Phác Tuấn Hi vẫn tốt hơn!
Không, hiện tại phải đổi tên rồi, thân phận chân thật của anh, không ngờ chính là tổng giám đốc của Tử Mị - Cung Hình Dực.
Xem ra, bọn họ phải suy tính một chút, có lẽ nên đi ăn máng khác ở Tử Mị, nhưng yêu cầu của Tử Mị thật sự hơi doạ người. Chỉ sợ bọn họ không qua được, nhưng mà vẫn muốn thử một lần xem sao.
*
Cung Hình Dực rời khỏi Thôi Phác, lập tức đi đến Tử Mị, anh không có xe riêng, chỉ có thể đón xe tới.
Khi tới Tử Mị, anh lập tức đưa chứng minh của mình cho nhân viên tiếp tân, nếu như không đưa ra, bọn họ có lẽ sẽ không để cho anh đi lên trên đó.
Nhân viên tiếp tân thấy anh đến, lập tức gọi điện thoại cho Dạ Thiên. Dạ Thiên để cho bọn họ đưa anh đến phòng làm việc của mình.
Chỉ là đối với chuyện anh dùng đúng thân phận của mình trở lại Tử Mị có chút hoài nghi, nhưng mà mọi chuyện vẫn phải đợi đến sau khi gặp mặt anh mới biết được.
"Tổng giám đốc Phác, mời ngồi!" Đi vào trong phòng làm việc, Dạ Thiên cũng không gọi thẳng tên anh là Cung Hình Dực. Bởi vì, anh vẫn phải thử một chút xem sao.
"Tôi không phải Phác Tuấn Hi." Cung Hình Dực nhàn nhạt mở miệng. Hiện tại anh vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra, anh và Dạ Thiên có quan hệ như thế nào, không thể xác định được gì.
"À! Vậy anh là ai?"
"Cung Hình Dực!" Anh nhàn nhạt mở miệng.
"Thật sao?"
"Anh không tin tưởng tôi?" Cung Hình Dực biết, hiện tại anh vẫn chưa nhớ ra được gì, không thể nào nói chuyện lúc trước giữa hai người bọn họ.
"Không phải không tin, mà là quá đột nhiên thôi, anh đã nhớ ra rồi sao?"
"Không có, nhưng mà một thời gian trước tôi cũng đã biết thân phận của mình rồi !" Anh lắc đầu, từ trong túi lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình.
"Những thứ này đều tìm được trong hành lý của Thôi Thục Viện, hơn nữa cô ta giấu thật sâu." Nếu như anh không phải Cung Hình Dực, vậy thì sao phải giấu làm gì. Nếu như nói anh không phải, mà là Phác Tuấn Hi, như vậy người nào có thể nói cho anh biết, tại sao giấy tờ của Cung Hình Dực lại ở chỗ Thôi Thục Viện, hơn nữa còn giống anhh như đúc?
"Những thứ này anh tìm thấy trong hành lý của cô ta sao?" Cung Hình Dực gật đầu.
"Tôi thật sự nghĩ là phải đợi đến sau khi anh nhớ ra mọi chuyện mới trở về cơ đấy!" Dạ Thiên đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh.
"Anh đã sớm biết tôi là Cung Hình Dực rồi sao?"
"Người an hem à, chúng ta quen biết cũng vài chục năm rồi, dù cho anh có hóa thành bụi, tôi vẫn nhận ra được. Lần đầu tiên gặp anh tôi đã nhận ra rồi, nếu không tôi cũng sẽ không thể nói cho anh biết chuyện ngoài cửa có người nghe lén đâu!" Dạ Thiên cười nhạt.
"Chúng ta quen biết vài chục năm rồi sao ?" Dạ Thiên gật đầu.
"Có thể, anh thậm chí đã quên giữa chúng ta đã trải qua những chuyện gì rồi. Ban đầu nếu như anh không cứu tôi, chắc hẳn bây giờ, tôi sẽ không có mặt trên thế giới này nữa rồi!" Nhớ tới chuyện này, anh vẫn rất biết ơn Cung Hình Dực.
"Thật sao? Thật xin lỗi! Tôi đã quên hết mọi chuyện rồi, nhưng mà nghe anh nhắc tới cũng có một chút ấn tượng." Trong đầu anh cũng có thoáng qua một hình ảnh như vậy.
"Đúng! Anh đã trở lại rồi, có muốn trở về thăm Dao Dao trước hay không?" Gần đây, Tống Tâm Dao khiến anh thật sự lo lắng, khi đối mặt với mọi người luôn là khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng khi chỉ có một mình lại luôn mặt ủ mày ê.
Có lúc còn ôm hình Cung Hình Dực, len lén khóc thút thít.
"Tôi nghĩ, bây giờ vẫn chưa nên đi thăm cô ấy, dù sao tôi vẫn chưa nghĩ ra chuyện gì!" Trở về như vậy, cô có thể sẽ không tiếp nhận được một người chồng đã quên hết tất cả mọi chuyện giữa bọn họ như anh.
"Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Nếu như một năm anh không nhớ ra thì sao đây? Anh định một năm sau cũng không gặp cô ấy sao? Hoặc là lâu hơn nữa, anh cũng không muốn gặp cô ấy sao?" Dạ Thiên vẫn hi vọng, anh có thể trở về để gặp Tống Tâm Dao. Bộ dáng hiện tại của Tống Tâm Dao khiến bọn họ cũng đau lòng!
"Nhưng. . . . . ."
"Nhưng cái gì mà nhưng? Anh nhẫn tâm để cô ấy cả ngày nhìn hình anh sau đó ngồi khóc sao?" Dạ Thiên thật muốn đập bẹp anh. Nhìn thấy Tống Tâm Dao khó chịu, trong lòng anh cũng không thoải mái, dù sao cô ấy cũng là vợ của người anh em tốt nhất này.
"Anh nói cho tôi biết một chút chuyện giữa hai chúng tôi đi!" Cung Hình Dực vẫn muốn biết một số chuyện của hai người.
"Được!" Dạ Thiên và anh, hai người ngồi trong phòng làm việc, nói với anh tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ.
Trong óc của anh, thỉnh thoảng hiện ra một vài hình ảnh. Theo lời Dạ Thiên vừa nói, từ từ, anh cảm thấy mình đã nhớ lại rất nhiều. Nhưng mà lại giống như không hề nhớ ra bất cứ điều gì, thật mơ hồ.
"Thì ra là, chúng tôi đã trải qua nhiều chuyện như vậy." Từ khi bọn họ bắt đầu quen biết nhau, mãi cho đến khi hai người bọn họ kết hôn, trải qua sống chết, du lịch nước ngoài, tất cả tất cả. Mặc dù không nói được đầy đủ, nhưng đại khái cũng đều nhắc tới rồi, nếu như muốn nói với anh hết tất cả những chuyện đã xảy ra, chắc hẳn nói mấy ngày mấy đêm, cũng không thể nói xong hết được!
"Đi thôi! Bọn họ đang chờ chúng ta cùng nhau ăn cơm đấy!" Giúp Cung Hình Dực nhấc hành lý lên, hai người lập tức ra khỏi công ty, ngồi lên xe của Dạ Thiên, bọn họ đi về hướng nhà họ Cung. Dọc theo đường đi, tất cả phong cảnh đều làm cho anh có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đặc biệt là khi bọn họ dừng lại trước cổn nhà họ Cung, nhìn ngôi nhà trước mắt đã xuất hiện vô số lần trong giấc của anh. Trong mơ hiện lên hình ảnh mỗi sáng sớm khi anh đi làm, hai đứa bé sẽ vui vẻ chạy đến, vui vẻ ngồi vào trong xe anh, Tống Tâm Dao sẽ theo anh ra cửa, sau đó đưa mắt dõi theo bóng xe bọn họ rời đi.
"Vào đi thôi!" Thấy anh đứng ở bên ngoài, không hề có ý muốn bước vào, Dạ Thiên cầm lấy hành lý của anh, nhắc nhở. Hai người cùng nhau tiến vào nhà họ Cung.
Sau khi đi vào, anh càng cảm thấy quen thuộc hơn. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh bọn nhỏ ở trong phòng khách chơi đùa vui vẻ, còn anh và Tống Tâm Dao, hai người đang ngồi trên ghế sa lon, nhìn bọn chúng chơi đùa với nhau.
"Anh đến đây làm cái gì?"
/83
|