Sau khi tuyết rơi, khí trời càng rét lạnh.
Hành động của Lan Sơ đã càng ngày càng bất tiện, vì vậy, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà, không hề đi loạn khắp nơi nữa.
Dù sao ngày ngày chú đầu bếp cũng sẽ đến nhà cô, cô cũng không thích hợp lăn qua lăn lại nữa rồi. Mỗi ngày đọc sách, làm một chút vận động thân thể đơn giản nhẹ nhàng. Tâm sự cùng chú đầu bếp, thưởng thức thức ăn ngon. Thời gian này thật sự cũng không khổ sở, ngược lại trôi qua càng nhanh chóng rồi.
Đảo mắt, đông chí đã tới trước mắt. Bởi vì Hồng Quyên đã sớm gọi điện thoại tới, lời thề son sắt nói thời điểm tết đông chí tới nhất định sẽ đến nhà Lan Sơ. Vào tết đông chí ngày hôm ấy, Lan Sơ cho chú đầu bếp nghỉ. Thật may là Hồng Quyên nói được là làm được, lúc chạng vạng mang bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn chạy tới nhà Lan Sơ.
Đại khái là xấu hổ vì đã lạnh nhạt Lan Sơ, Hồng Quyên tự mình xuống bếp, cho làm một bữa tiệc tết đông chí lớn tương đối phong phú cho Lan Sơ. Giằng co hơn hai giờ, hai người mới ăn cơm.
Lan Sơ cao hứng cực kỳ, cô đã có một thời gian không cùng ba vị bạn tốt của mình tụ hội. Mặc dù vẫn luôn có điện thoại liên lạc, nhưng trong điện thoại thăm hỏi mấy câu, làm sao có thể so được với mặt đối mặt trao đổi.
Hai người vui vẻ ăn một lúc, cảm xúc Hồng Quyên chợt suy sụp. Cô nhìn bụng lớn tròn vo của Lan Sơ, không khỏi sầu não nói. "Đứa bé. . . . . . Cậu thật muốn giao cho hắn sao? Mười tháng mang thai, cậu thật sự bỏ được?"
Lan Sơ bất đắc dĩ cười cười, trả lời: "Dĩ nhiên không bỏ được, vấn đề là, chúng ta không tranh giành với hắn được."
Hồng Quyên suy nghĩ một chút, đề nghị: "Nếu không, cậu đổi nghề làm bảo mẫu đi, làm bảo mẫu cho đứa bé nhà hắn." Nhà Đông Lý Lê Hân hình như không có người làm, vậy đến lúc đó ai tới chăm sóc con gái nuôi của cô? Dù sao Lan Sơ cũng không thể làm chuyện gì, còn không bằng đến nhà Đông Lý Lê Hân làm bảo mẫu. Như vậy, không phải vẹn toàn đôi bên rồi sao?
"Cậu cho rằng là quay phim truyền hình à? Hắn không thể nào đáp ứng. Hơn nữa, mình tuyệt đối sẽ không bỏ thí nghiệm của mình." Lan Sơ liếc Hồng Quyên một cái, vì sao vị cảnh quan xưa nay lý trí nhất này cũng bắt đầu khuynh hướng phim truyền hình rồi.
Hồng Quyên duỗi dài cánh tay, không khách khí đâm Lan Sơ một cái, "Không phải cậu nói là tính cách của hắn cũng không tệ lắm sao? Cậu nghiêm túc đi xin hắn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Đứa bé đương nhiên là do mẹ ruột của mình nuôi nấng là tốt nhất." Nói Đông Lý Lê Hân không tốt chính là cậu, nói Đông Lý Lê Hân tốt cũng là cậu. Vậy Đông Lý Lê Hân rốt cuộc là tốt hay là không tốt?
"Cậu lại chưa từng sinh, cậu biết cái gì." Lan Sơ khinh bỉ dùng mắt liếc xéo Hồng Quyên, một người đối với đàn ông đều không cảm giác hứng thú, thế mà còn ý tốt ở trước mặt cô giả bộ chuyên gia.
Hồng Quyên oán hận Lan Sơ một cái, phản bác: "Không hiểu sẽ không biết sao? Hiện tại loại tiết mục giáo dục này rất nhiều."
"Được rồi, đừng nói ahhh... Nói nữa trong lòng tớ lại khó chịu đừng. . . . . ." Lan Sơ khoát tay áo, không muốn cùng Hồng Quyên tiếp tục cái đề tài này. Nhưng lời nói cũng không kịp nói xong, đột nhiên, bụng của cô đột nhiên đau đớn giống như bị kim châm xát muối. Khiến cho cô nháy mắt liền ôm lấy bụng của mình, thống khổ chân mày nhíu chặt lại với nhau.
"Cậu làm sao vậy? !" Hồng Quyên giật mình bị dọa sợ, lúc này nhảy dựng lên từ trước bàn ăn chạy tới bên người Lan Sơ. Đỡ cả người Lan Sơ.
"Đau quá." Mặt của Lan Sơ nhăn gần như có chút vặn vẹo, cho tới bây giờ cô cũng không có đau như vậy. Chẳng lẽ là bảo bối Niếp Niếp của cô muốn nói kháng nghị nghiêm trọng với cô sao?
"Cậu, cậu sẽ không phải là sắp sinh đi!" Hồng Quyên chợt ý thức được cái gì, nhất thời trừng lớn cặp mắt, không biết làm sao.
"Hẳn không phải là đi, cách ngày sinh dự tính còn hơn nửa tháng mà!" Lan Sơ khẽ vuốt ve bụng, muốn cho mình mau chút tốt hơn. Nào có thể đoán được, cô còn chưa có nâng người lên, giữa bụng liền lại truyền tới một hồi cảm giác đau đớn kịch liệt hơn. Giống như là có thứ gì đó, giùng giằng, sẽ phá kén ra vậy.
"Vậy cậu làm gì mà thét chói tai như vậy?" Hồng Quyên thiếu chút nữa bị Lan Sơ dọa phát điên. Cô dù lý trí tỉnh táo thế nào, nhưng để cho cô người không hề kinh nghiệm đơn độc đối mặt với tình huống bạn tốt của mình giống như là muốn sinh con ngay lập tức, cô cũng không thể nào còn có thể tỉnh táo nữa. Hiện tại chỉ có hai người cô và Lan Sơ, muốn cô tỉnh táo thế nào? Cô là đỡ Lan Sơ xuống lầu thuê xe đi bệnh viện, hay là cõng cậu ấy xuống lầu? Trước không nói lưng cô không cõng được, với dáng người Lan Sơ căn bản cô cũng không có biện pháp cõng.
"Cậu tỉnh táo một chút." Lan Sơ vừa hít sâu, vừa muốn trấn an Hồng Quyên như bị rượu cồn làm mất khống chế. Nói xong, cô dựa vào bàn ăn đứng lên, nghĩ muốn đến giường nằm. Lại không nghĩ, cô chân vừa nhấc, nhất thời liền có một cỗ sóng nhiệt không hề phòng bị từ trong cơ thể cô vọt ra, làm ướt quần lót của cô. "Mình, mình hình như là vỡ nước ối."
"Vậy là cậu sắp sinh?!" Hồng Quyên đột nhiên đề cao âm lượng, thiếu chút nữa không có hét rầm lên.
Lan Sơ một phát bắt được cổ tay Hồng Quyên, tỉnh táo chỉ huy nói: "Cậu nhanh đến phòng ngủ của mình, lấy vài bộ quần áo để tắm rửa cho mình, sau đó đỡ mình xuống lầu, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện."
"Được, được, cậu chờ ở đây, hiện tại mình sẽ đi lấy cho cậu ngay." Hồng Quyên đầu hoàn toàn rối loạn suy nghĩ, giống như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi. Vòng vo thật lâu, mới đi vào phòng ngủ của Lan Sơ. Sau đó, cô vội vàng kiểm tra toàn bộ tìm ra một túi du lịch, mở tủ treo quần áo trong phòng ngủ Lan Sơ, tiện tay cầm mấy bộ quần áo tắm rửa nhét vào túi du lịch, sau đó lập tức chạy ra."Được rồi, chúng ta có thể đi rồi."
Lan Sơ chỉ chỉ túi xách bị chính mình ném ở trên ghế sa lon phòng khách, kịp thời nhắc nhở một câu. "Đem cái túi xách của mình đi." Vì để vạn nhất, từ hai tháng trước cô đã đem tất cả giấy tờ quan trọng của mình bỏ vào trong túi xách rồi. Hiện tại, cuối cùng có thể sử dụng rồi.
Nghe vậy, Hồng Quyên hai bước nhảy tới, một tay cầm túi xách khoác lên vai, sau đó lại nhảy trở về bên người Lan Sơ. Chăm chú đỡ cô, hai người từng bước một đi ra cửa.
May mắn ở nhà trọ Lan Sơ có thang máy, nếu không Hồng Quyên thật không biết mình muốn đỡ Lan Sơ xuống lầu bằng cách nào.
Nhưng mà sự tình tiến hành vẫn không thuận lợi. Xuống lầu dưới, Hồng Quyên đã ngăn cản mấy chiếc taxi nhưng cũng không có dừng lại. Cuối cùng, cô không thể không móc thẻ chứng nhận của mình ra, đơn giản chỉ cần cản lại một chiếc xe taxi, buộc tài xế xe taxi dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô và Lan Sơ đến bệnh viện bà mẹ và trẻ em.
Sau khi hai người đi tới bệnh viện, Hồng Quyên vẫn không thể yên tâm. Chỉ là chạy lên chạy xuống làm thủ tục nhập viện cho Lan Sơ, khiến cho mình mệt mỏi. Đợi đến thủ tục làm xong, lúc này Hồng Quyên mới coi như là có một chút thời gian. Vì vậy, lúc ngồi đây rảnh rỗi, cô vội vàng điện thoại báo cho Bạch Nhã và Hoàng Oanh. Về phần Đông Lí Lê Hân kia, cô nghĩ, hãy để cho Lan Sơ tự mình đi thông báo sẽ tốt hơn. Bởi vì, cô không thể bảo đảm tâm tình chánh kích động của mình lúc này, sẽ không chửi ầm với Đông Lí Lê Hân ở trong điện thoại.
Về điểm này, Lan Sơ hình như rất đồng cảm. Thời điểm Hồng Quyên gọi điện thoại thông báo cho Bạch Nhã và Hoàng Oanh, Lan Sơ cũng cầm điện thoại di động của mình gửi tin nhắn cho Đông Lí Lê Hân. Cô vốn nghĩ là điện thoại thông báo Đông Lí Lê Hân, nhưng đột nhiên cô cảm thấy mình không còn hơi sức nói rõ với Đông Lí Lê Hân. Liền đổi thành dùng phương thức tin nhắn để thông báo cho Đông Lí Lê Hân.
Cô nghĩ, sau khi thấy tin nhắn, nhất định Đông Lí Lê Hân sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Hành động của Lan Sơ đã càng ngày càng bất tiện, vì vậy, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà, không hề đi loạn khắp nơi nữa.
Dù sao ngày ngày chú đầu bếp cũng sẽ đến nhà cô, cô cũng không thích hợp lăn qua lăn lại nữa rồi. Mỗi ngày đọc sách, làm một chút vận động thân thể đơn giản nhẹ nhàng. Tâm sự cùng chú đầu bếp, thưởng thức thức ăn ngon. Thời gian này thật sự cũng không khổ sở, ngược lại trôi qua càng nhanh chóng rồi.
Đảo mắt, đông chí đã tới trước mắt. Bởi vì Hồng Quyên đã sớm gọi điện thoại tới, lời thề son sắt nói thời điểm tết đông chí tới nhất định sẽ đến nhà Lan Sơ. Vào tết đông chí ngày hôm ấy, Lan Sơ cho chú đầu bếp nghỉ. Thật may là Hồng Quyên nói được là làm được, lúc chạng vạng mang bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn chạy tới nhà Lan Sơ.
Đại khái là xấu hổ vì đã lạnh nhạt Lan Sơ, Hồng Quyên tự mình xuống bếp, cho làm một bữa tiệc tết đông chí lớn tương đối phong phú cho Lan Sơ. Giằng co hơn hai giờ, hai người mới ăn cơm.
Lan Sơ cao hứng cực kỳ, cô đã có một thời gian không cùng ba vị bạn tốt của mình tụ hội. Mặc dù vẫn luôn có điện thoại liên lạc, nhưng trong điện thoại thăm hỏi mấy câu, làm sao có thể so được với mặt đối mặt trao đổi.
Hai người vui vẻ ăn một lúc, cảm xúc Hồng Quyên chợt suy sụp. Cô nhìn bụng lớn tròn vo của Lan Sơ, không khỏi sầu não nói. "Đứa bé. . . . . . Cậu thật muốn giao cho hắn sao? Mười tháng mang thai, cậu thật sự bỏ được?"
Lan Sơ bất đắc dĩ cười cười, trả lời: "Dĩ nhiên không bỏ được, vấn đề là, chúng ta không tranh giành với hắn được."
Hồng Quyên suy nghĩ một chút, đề nghị: "Nếu không, cậu đổi nghề làm bảo mẫu đi, làm bảo mẫu cho đứa bé nhà hắn." Nhà Đông Lý Lê Hân hình như không có người làm, vậy đến lúc đó ai tới chăm sóc con gái nuôi của cô? Dù sao Lan Sơ cũng không thể làm chuyện gì, còn không bằng đến nhà Đông Lý Lê Hân làm bảo mẫu. Như vậy, không phải vẹn toàn đôi bên rồi sao?
"Cậu cho rằng là quay phim truyền hình à? Hắn không thể nào đáp ứng. Hơn nữa, mình tuyệt đối sẽ không bỏ thí nghiệm của mình." Lan Sơ liếc Hồng Quyên một cái, vì sao vị cảnh quan xưa nay lý trí nhất này cũng bắt đầu khuynh hướng phim truyền hình rồi.
Hồng Quyên duỗi dài cánh tay, không khách khí đâm Lan Sơ một cái, "Không phải cậu nói là tính cách của hắn cũng không tệ lắm sao? Cậu nghiêm túc đi xin hắn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Đứa bé đương nhiên là do mẹ ruột của mình nuôi nấng là tốt nhất." Nói Đông Lý Lê Hân không tốt chính là cậu, nói Đông Lý Lê Hân tốt cũng là cậu. Vậy Đông Lý Lê Hân rốt cuộc là tốt hay là không tốt?
"Cậu lại chưa từng sinh, cậu biết cái gì." Lan Sơ khinh bỉ dùng mắt liếc xéo Hồng Quyên, một người đối với đàn ông đều không cảm giác hứng thú, thế mà còn ý tốt ở trước mặt cô giả bộ chuyên gia.
Hồng Quyên oán hận Lan Sơ một cái, phản bác: "Không hiểu sẽ không biết sao? Hiện tại loại tiết mục giáo dục này rất nhiều."
"Được rồi, đừng nói ahhh... Nói nữa trong lòng tớ lại khó chịu đừng. . . . . ." Lan Sơ khoát tay áo, không muốn cùng Hồng Quyên tiếp tục cái đề tài này. Nhưng lời nói cũng không kịp nói xong, đột nhiên, bụng của cô đột nhiên đau đớn giống như bị kim châm xát muối. Khiến cho cô nháy mắt liền ôm lấy bụng của mình, thống khổ chân mày nhíu chặt lại với nhau.
"Cậu làm sao vậy? !" Hồng Quyên giật mình bị dọa sợ, lúc này nhảy dựng lên từ trước bàn ăn chạy tới bên người Lan Sơ. Đỡ cả người Lan Sơ.
"Đau quá." Mặt của Lan Sơ nhăn gần như có chút vặn vẹo, cho tới bây giờ cô cũng không có đau như vậy. Chẳng lẽ là bảo bối Niếp Niếp của cô muốn nói kháng nghị nghiêm trọng với cô sao?
"Cậu, cậu sẽ không phải là sắp sinh đi!" Hồng Quyên chợt ý thức được cái gì, nhất thời trừng lớn cặp mắt, không biết làm sao.
"Hẳn không phải là đi, cách ngày sinh dự tính còn hơn nửa tháng mà!" Lan Sơ khẽ vuốt ve bụng, muốn cho mình mau chút tốt hơn. Nào có thể đoán được, cô còn chưa có nâng người lên, giữa bụng liền lại truyền tới một hồi cảm giác đau đớn kịch liệt hơn. Giống như là có thứ gì đó, giùng giằng, sẽ phá kén ra vậy.
"Vậy cậu làm gì mà thét chói tai như vậy?" Hồng Quyên thiếu chút nữa bị Lan Sơ dọa phát điên. Cô dù lý trí tỉnh táo thế nào, nhưng để cho cô người không hề kinh nghiệm đơn độc đối mặt với tình huống bạn tốt của mình giống như là muốn sinh con ngay lập tức, cô cũng không thể nào còn có thể tỉnh táo nữa. Hiện tại chỉ có hai người cô và Lan Sơ, muốn cô tỉnh táo thế nào? Cô là đỡ Lan Sơ xuống lầu thuê xe đi bệnh viện, hay là cõng cậu ấy xuống lầu? Trước không nói lưng cô không cõng được, với dáng người Lan Sơ căn bản cô cũng không có biện pháp cõng.
"Cậu tỉnh táo một chút." Lan Sơ vừa hít sâu, vừa muốn trấn an Hồng Quyên như bị rượu cồn làm mất khống chế. Nói xong, cô dựa vào bàn ăn đứng lên, nghĩ muốn đến giường nằm. Lại không nghĩ, cô chân vừa nhấc, nhất thời liền có một cỗ sóng nhiệt không hề phòng bị từ trong cơ thể cô vọt ra, làm ướt quần lót của cô. "Mình, mình hình như là vỡ nước ối."
"Vậy là cậu sắp sinh?!" Hồng Quyên đột nhiên đề cao âm lượng, thiếu chút nữa không có hét rầm lên.
Lan Sơ một phát bắt được cổ tay Hồng Quyên, tỉnh táo chỉ huy nói: "Cậu nhanh đến phòng ngủ của mình, lấy vài bộ quần áo để tắm rửa cho mình, sau đó đỡ mình xuống lầu, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện."
"Được, được, cậu chờ ở đây, hiện tại mình sẽ đi lấy cho cậu ngay." Hồng Quyên đầu hoàn toàn rối loạn suy nghĩ, giống như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi. Vòng vo thật lâu, mới đi vào phòng ngủ của Lan Sơ. Sau đó, cô vội vàng kiểm tra toàn bộ tìm ra một túi du lịch, mở tủ treo quần áo trong phòng ngủ Lan Sơ, tiện tay cầm mấy bộ quần áo tắm rửa nhét vào túi du lịch, sau đó lập tức chạy ra."Được rồi, chúng ta có thể đi rồi."
Lan Sơ chỉ chỉ túi xách bị chính mình ném ở trên ghế sa lon phòng khách, kịp thời nhắc nhở một câu. "Đem cái túi xách của mình đi." Vì để vạn nhất, từ hai tháng trước cô đã đem tất cả giấy tờ quan trọng của mình bỏ vào trong túi xách rồi. Hiện tại, cuối cùng có thể sử dụng rồi.
Nghe vậy, Hồng Quyên hai bước nhảy tới, một tay cầm túi xách khoác lên vai, sau đó lại nhảy trở về bên người Lan Sơ. Chăm chú đỡ cô, hai người từng bước một đi ra cửa.
May mắn ở nhà trọ Lan Sơ có thang máy, nếu không Hồng Quyên thật không biết mình muốn đỡ Lan Sơ xuống lầu bằng cách nào.
Nhưng mà sự tình tiến hành vẫn không thuận lợi. Xuống lầu dưới, Hồng Quyên đã ngăn cản mấy chiếc taxi nhưng cũng không có dừng lại. Cuối cùng, cô không thể không móc thẻ chứng nhận của mình ra, đơn giản chỉ cần cản lại một chiếc xe taxi, buộc tài xế xe taxi dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô và Lan Sơ đến bệnh viện bà mẹ và trẻ em.
Sau khi hai người đi tới bệnh viện, Hồng Quyên vẫn không thể yên tâm. Chỉ là chạy lên chạy xuống làm thủ tục nhập viện cho Lan Sơ, khiến cho mình mệt mỏi. Đợi đến thủ tục làm xong, lúc này Hồng Quyên mới coi như là có một chút thời gian. Vì vậy, lúc ngồi đây rảnh rỗi, cô vội vàng điện thoại báo cho Bạch Nhã và Hoàng Oanh. Về phần Đông Lí Lê Hân kia, cô nghĩ, hãy để cho Lan Sơ tự mình đi thông báo sẽ tốt hơn. Bởi vì, cô không thể bảo đảm tâm tình chánh kích động của mình lúc này, sẽ không chửi ầm với Đông Lí Lê Hân ở trong điện thoại.
Về điểm này, Lan Sơ hình như rất đồng cảm. Thời điểm Hồng Quyên gọi điện thoại thông báo cho Bạch Nhã và Hoàng Oanh, Lan Sơ cũng cầm điện thoại di động của mình gửi tin nhắn cho Đông Lí Lê Hân. Cô vốn nghĩ là điện thoại thông báo Đông Lí Lê Hân, nhưng đột nhiên cô cảm thấy mình không còn hơi sức nói rõ với Đông Lí Lê Hân. Liền đổi thành dùng phương thức tin nhắn để thông báo cho Đông Lí Lê Hân.
Cô nghĩ, sau khi thấy tin nhắn, nhất định Đông Lí Lê Hân sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
/83
|