Chương 4 Đến động Bàn Tơ gặp ngay yêu quá
Căn hộ của Ngô Minh Châu không lớn không nhỏ, vừa vặn thu xếp được một phòng cho hai mẹ con An Nhiên. Lúc cô đến đã thấy Minh Châu đứng chờ trước cửa. Cả hai nhìn nhau, mừng mừng tủi tủi, cứ thế ôm nhau thật chặt, không nói được câu nào. Mãi đến khi Cá Chép thấy mẹ khóc dữ quá, cũng hoảng sợ khóc toáng lên phụ họa thì hai người lớn kia mới chịu lau nước mắt.
Cá Chép cực kì thích cô Minh Châu. Người đâu mà vừa thơm, vừa tốt bụng, đã hay làm mẹ An Nhiên cười lại còn suốt ngày cho nó xem những bộ phim hoạt hình thú vị. Thậm chí, Ngô Minh Châu còn lập kỉ lục là người lọt vào bảng xếp hạng nhanh nhất: chỉ bốn ngày.
“Cô Minh Châu là tuyệt thứ ba” – Trong bữa tối, Cá Chép ngồi bên bát mì tôm, trịnh trọng tuyên bố.
Ở nhà được mấy hôm, An Nhiên thấy thằng bé có vẻ thích nghi được với khí hậu và thói quen sinh hoạt mới, bèn yên tâm lên mạng tìm việc làm. Cô có kinh nghiệm tổ chức sự kiện tích lũy được sau bốn năm ở nơi đất khách quê người. Tuy nhiên, mấy nơi gọi điện tới, sau khi biết cô có con nhỏ lại lắc đầu. Các sự kiện tổ chức đa phần vào buổi tối và ngày nghỉ, không ai muốn tuyển một nhân viên bận rộn con mọn cả.
Ngô Minh Châu cũng vận dụng mọi mối quen biết, cuối cùng cũng tìm được một công ty tổ chức hôn lễ.
“Người phụ trách bộ phận tiệc cưới của bọn họ xin nghỉ đột xuất nên cần người gấp, cậu cứ vào làm tạm thời, sau lại tính tiếp” Minh Châu động viên bạn.
Tối hôm đó, Hoàng Kiên gọi điện tới hỏi thăm hai mẹ con. An Nhiên đem chuyện đã tìm được việc nói ra, anh lập tức đề nghị ngày mai tới tháp tùng cô đến buổi làm việc đầu tiên.
An Nhiên ngại phiền anh nên khước từ những Hoàng Kiên vẫn khăng khăng:
“Để con mắt tinh đời của anh giúp em nhìn xem nơi đó có phải đất lành chim đậu hay không?”
Một câu này đúng lúc An Nhiên mở loa ngoài, lọt vào tại Ngô Minh Châu. Cô biết Hoàng Kiên rất coi trọng An Nhiên, liền cố ý nói vọng vào điện thoại trêu chọc anh:
“Chốn tiệc tùng cưới hỏi thì như động Bàn Tơ nhé!”
Hoàng Kiên cũng hét ầm lên: “Thế thì bần tăng lại càng phải đến!”
Sáng sớm hôm sau, anh đến thật. An Nhiên trang điểm nhẹ nhàng, vừa vặn tôn lên nhan sắc mặn mà của “gái một con”, bước lên xe Hoàng Kiên.
Văn phòng công ty khá xa, nằm trên tầng bảy của một tòa nhà lớn. Người phụ trách là Xuân Đào, thấy An Nhiên vừa xinh xắn lại nhanh nhẹn, nói năng mềm mỏng thì ưng ý, bèn đưa cô xuống hội trường tầng trệt tham quan, nhân tiện bàn giao công việc luôn.
Hai người đi vòng qua một cụm hoa trang trí đang chuẩn bị được kéo lên. An Nhiên nhìn thấy cổng hoa được kết bằng hoa tươi, không nén được tò mò, đứng lại ngắm một chút. Xuân Đào giới thiệu rằng cái cổng này được làm rất kì công, kết từ mười hai loại hoa khác nhau theo sở thích của cô dâu. Khách hàng lần này là một giáo viên tiểu học, trong đám cưới sẽ có rất nhiều em học sinh đến chúc mừng nên chọn cổng hoa màu sắc sặc sỡ để tạo cảm giác trẻ trung, tươi mới.
An Nhiên nhìn một loạt hoa được kết gồm số lượng lớn hướng dương, đồng tiền, cúc thì hơi phân vân. Nghĩ
một lát, cô nói: “Trẻ em có làn da rất nhạy cảm. Những loài hoa kia đều có nhiều bụi phấn, dễ gây dị ứng. Tôi nghĩ nếu tiệc có nhiều trẻ nhỏ thì nên chọn các loại hoa đơn tính, chúng ít phát tán phấn hoa hơn các loài hoa lưỡng tính. Cô dâu mà biết có em nhỏ nào bị dị ứng phấn hoa khi đến dự tiệc cưới sẽ không vui đầu”
Xuân Đào sửng sốt nhìn An Nhiên một hồi, trong lòng thầm tán thưởng. Người tổ chức sự kiện tuy cần có cái nhìn tổng thể nhưng nếu có thêm sự nhạy cảm tinh tế trên từng chi tiết nhỏ để chăm sóc các đối tượng khách hàng khác nhau thì càng được đánh giá cao. Chị quyết định kí hợp đồng với cô luôn, không cần qua thời gian thử thách nữa.
An Nhiên hân hoan quay về văn phòng làm thủ tục, nào ngờ vừa ra tới thang máy thì suýt đụng phải một khách hàng ăn mặc sang trọng. Cô vội cúi người xin lỗi, người kia thấy cô cũng giật mình, cả hai sững lại nhìn nhau.
“An Nhiên?” “...Chị?” Nguyễn Vũ Như sau một phen kinh ngạc liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nắm lấy tay em gái, vui sướng nói:
“Trời ơi, cuối cùng cũng tìm thấy em”
Nhìn biểu lộ mừng rỡ giả tạo kia, An Nhiên thấy chướng mắt. Cô vội rụt tay về, nói hai ba câu lấy lệ rồi lấy cớ bận rộn bỏ đi. Đúng là ngày đầu đi làm đã gặp người không nên gặp nhất! Cũng may hôm nay cô còn chưa có đồng phục, nhìn thế nào cũng giống một người bình thường ra vào tòa nhà thôi.
Không ngờ, ánh mắt tinh tường của Vũ Như lại nhìn thấy tờ giấy trên tay An Nhiên có logo của công ty tổ chức tiệc cưới. Đúng lúc Xuân Đào vừa đi ra, cô ta liền đề nghị ngay: “Cô gái vừa đi ra, Nguyễn An Nhiên, tôi muốn chỉ định cô ấy làm người tổ chức tiệc cưới cho chúng tôi”
Vũ Như âm thầm cười sung sướng trong bụng. Thử tưởng tượng khuôn mặt của An Nhiên khi phát hiện ra
mình phải phục vụ cho tiệc cưới của chị gái mình sẽ thế nào? Không những thế, chú rể còn là người đàn ông sáng giá bậc nhất thành phố này, cũng là người đã cưỡng hiếp An Nhiên và trả ơn nhầm cho cô ta. Trốn chạy mãi cuối cùng vẫn như con chuột nhắt ngoan ngoãn chui vào rọ thôi.
Xuân Đào lúng túng: “Nhưng... đám cưới đã gần kề, thay đổi nhân sự gấp thế này thì..”
Nguyễn Vũ Như làm như không nghe thấy, khăng khăng đòi đưa An Nhiên vào ekip phụ trách đám cưới của mình cho bằng được.
An Nhiên hoàn toàn không biết mình đã bị phát hiện và đưa vào tầm ngắm. Kết thúc ngày làm việc đầu tiên, cô
mua liền hai con vịt quay về cùng Hoàng Kiên, Minh Châu và Cá Chép ăn mừng việc được khách hàng chỉ định làm người tổ chức tiệc cưới cùng ekip chuyên nghiệp nhất.
Bên này nhóm An Nhiên vui vẻ ăn uống linh đình, thì bên kia, Vũ Như cũng vui sướng kể lại cho mẹ cuộc gặp tình cờ sáng nay.
Hoàng Phương vừa nghe tin con gái út đã xuất hiện liền nở nụ cười thâm độc. Bốn năm trước, bà phải chạy đuổi theo con ranh đó suốt cả một con phố, sau khi trở về còn bị mọi người gièm pha đủ điều, bảo bà ức hiếp con gái khiến Nguyễn An Nhiên phải bỏ đi. Bà lại còn phải đối mặt với sự lạnh nhạt của chồng mình rất lâu.
Vũ Như thích thú khoe: “Mẹ, Vũ Như đã chỉ định nó làm người tổ chức tiệc cưới đấy. Kiểu gì mẹ cũng sẽ gặp được thôi”
Hai mẹ con đang mải cười nói, người hầu trong nhà bỗng đưa đến một chiếc phong bì dày, nói rằng có người nhét vào hòm thư trước cửa, không thấy dấu bưu điện, chỉ có tên Nguyễn Vũ Nhu được viết ở ngoài.
Cô liền xé phong bì, lấy ra một lá thư cùng vài tấm ảnh. Hình ảnh vừa đập vào mắt, Vũ Như lập tức choáng váng đến xây xẩm mặt mày.
Trong ảnh chụp một người con gái lõa thể nằm trên giường, vây quanh là mấy người đàn ông cũng không một mảnh vải che thân. Hoàng Phương thấy thái độ con gái kinh sợ khác thường thì đến gần xem xét. Đứa con gái trong ảnh kia nhìn rất quen. Chẳng phải... chẳng phải là...
“Vũ Như?”, bà quát ầm lên, “Thế này là thế nào?”
Tổng cộng năm tấm ảnh chụp ở năm góc độ khác nhau. Có tấm chụp tổng thể, có tấm lại đặc tả một vài bộ phận nhạy cảm. Người chụp rõ ràng cố ý phô bày danh tính của Vũ Như, bức nào cũng rõ mặt hoặc có một đặc điểm nhận dạng như nốt rồi, vết sẹo,... Hoàng Phương giật lấy bức thư, thấy đúng một câu ngắn gọn: “Không được kết hôn với Tống Thành. Nếu không, tự gánh hậu quả”
Hành vi chơi bời đồi trụy bị người ta công khai ngay trước mắt mẹ ruột, Nguyễn Vũ Như biết mình không thể chối cãi, run cầm cập quỳ xuống xin lỗi mẹ.
Hoàng Phương mặt mũi tối sầm, nọc con gái ra tra khảo kĩ càng. Chưa cần mẹ hỏi đến câu thứ hai, cô ta đã òa khóc:
“Mẹ ơi, Vũ Như là bị người ta lừa uống rượu rồi say đến bất tỉnh. Nếu biết bọn họ là người xấu xa thì Vũ Như đã không tin tưởng đến vậy... Mẹ phải tin Vũ Như, thật sự là bọn chúng chủ trương lừa gạt.”
Hoàng Phương không lạ gì thói ăn chơi của tuổi trẻ, thấy con gái còn già mồm cãi cố thì phát giận bừng bừng, tát cho cô một cái nảy lửa, làm Vũ Như ngã xuống sofa.
Không có sự cho phép của mẹ, Vũ Như cũng không dám ho he nữa, chỉ gục mặt xuống khóc rấm rứt. Kẻ khốn nào lại muốn hãm hại cô? Đám cưới đã gần kề rồi mà có người muốn hất cẳng cô sao? Cô mà biết kẻ đó là ai, nhất định sẽ không tha cho hắn.
Hoàng Phương sau khi qua cơn chấn động thì bình tĩnh lại suy xét mọi việc. Người gửi thư muốn ngăn cản đám cưới của Vũ Như chưa rõ là kẻ ghen ghét nhà họ Nguyễn hay đang nhắm đến Tống Thành. Con rể tương lai của bà là người đàn ông độc thân hoàng kim, sáng giá vào bậc nhất thành phố này, có nhiều khả năng kẻ nào đó muốn ngáng đường Vũ Như để chiếm chỗ tốt nên mới chơi trò chọc gậy bánh xe này.
Nguyễn Vũ Như run sợ khóc lóc ầm ĩ: “Nếu anh Thành nhìn thấy những bức ảnh này thì sao đây? Làm sao Vũ Như sống được nữa?”, cô nhào tới, xé tan tất cả những bức ảnh thành trăm mảnh vụn, “Mẹ, mẹ phải giúp Vũ Như. Phải làm sao đây? Con yêu anh ấy... Vũ Như không muốn hủy hôn đầu..”
Hoàng Phương thấy con gái náo loạn quá phiền phức, liền bảo cô liệu mà hủy cho sạch chứng cứ đi rồi bà trở về phòng, bắt đầu suy tính. Hôn lễ của Vũ Như với Tống Thành được công bố ra bên ngoài dưới danh nghĩa hai nhà Tống - Nguyễn nhằm mục đích liên kết chặt chẽ việc làm ăn. Bây giờ hủy hôn, thiệt hại cho nhà gái không biết bao nhiêu mà kế, việc làm ăn của vợ chồng bà đang được tập đoàn đa quốc gia NC của Tổng Thành hậu thuẫn sẽ chuyển sang thể đối nghịch, kéo theo một loạt phe cánh dời đổi, không cần nghĩ cũng biết tương lai u ám đến mức nào.
Nhưng nếu cố đấm ăn xôi, lỡ bọn người kia tung ảnh ra, Tổng Thành biết mình cưới về một cô vợ từng lên giường với rất nhiều đàn ông, hậu quả cũng thật kinh hoàng!
Con gái bà... Đứa con đáng giận này! Hoàng Phương bóp bóp trán, cố ngăn cơn đau đầu đang nhức nhối.
Đột nhiên, một hình ảnh xẹt qua trong mắt bà. Nhà họ Nguyễn không chỉ có một đứa con gái.
Nếu đám cưới giữa hai nhà Tống - Nguyễn vẫn diễn ra thì bà vẫn duy trì được lợi ích làm ăn, Vũ Như không xuất hiện trong thời khắc công khai đó thì bọn người kia sẽ không có cớ gì tung ảnh ra, mối hôn sự này vẫn êm đẹp. Sau này tìm diệt được kẻ chủ mưu, việc đẩy An Nhiên khỏi vị trí thế thân, giành lại chính vị cho Vũ Như dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đấy, Hoàng Phương thở ra một hơi nhẹ cả người. Đến lúc thò tay bắt chuột rồi!
/526
|