Khó trách, hôm đó cô tỉnh lại trong đau đớn, cô nhìn thấy bức tranh kia thì sẽ không tự giác được mà cảm thấy đau buồn, trong lúc cô không nhớ nổi đoạn ký ức tuổi thơ đoạn ngắn kia.
Nhưng mà, nụ cười hỉ nộ vô thường (vui buồn thất thường) này của tiên sinh, như bị chạm điện, để cho cô chợt kinh hãi!
Đột nhiên cô nhớ tới, lúc còn rất nhỏ, cô từng thấy nụ cười như vậy của một người con trai! Đã từng. . . . . . Từng chợt kinh hãi trong lòng.
Chỉ là. . . . . .
Cô che miệng, không dám tin tưởng nhìn tiên sinh đang mang cô lên bờ .
Mẹ từng chảy nước mắt, mặt đau khổ nhìn người con trai, lại là anh của tiên sinh! Mà này cô gái khoác áo cưới, chính là người trong bức tranh. . . . . .
Nhưng, mẹ Phúc nói, bọn họ đã chết!
"Thẩm Tường Vi, cô nữa mè nheo, cẩn thận tôi ném cô vào sông Seine!"
Hắc Diêm Tước chán nản nhìn chằm chằm người phụ nữ chậm rì rì trong thuyền, che miệng, mặt hốt hoảng nhìn hắn chằm chằm, nét mặt kia xem ra cực kỳ quái dị.
Tường Vi che miệng, dùng sức lắc đầu một cái, gương mặt luống cuống, vì sao mẹ để cho cô nhớ mặt anh của tiên sinh?
"Biết sợ chưa? Biết sợ thì mau lên bờ, một lát đi khách sạn đổi bộ quần áo khác, nếu không cả người ẩm ướt dễ dàng bị cảm." Hắc Diêm Tước thì thầm mấy câu, lôi cánh tay của cô lên bờ.
Hôm nay du thuyền đến đây chấm dứt, tâm tình tốt của hắn thu lại, nên làm chuyện đứng đắn vẫn phải làm.
Tường Vi mặc cho hắn lôi kéo, trong đầu vẫn bị bí ẩn vây hãm, rất muốn mở miệng hỏi tiên sinh, có lẽ hắn sẽ biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Cô còn nhớ, năm mười tuổi ấy, lần đầu tiên tiên sinh nhìn thấy cô, từng nói qua cô nhát gan như thỏ giống mẹ!
Như vậy, tiên sinh biết mẹ, mà mẹ chảy nước mắt để cho cô nhớ gương mặt đó, cũng là anh của tiên sinh!
Chuyện này. . . . . . Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì?
"Thế nào? Chậm rì rì, bị nước sông Seine làm cho choáng váng, hả?"
Hắn quay đầu lại, khóe môi nâng lên nụ cười mỉa nhàn nhạt, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái xinh xắn đang đi theo sau lưng , không khỏi cười trêu nói.
"Ách. . . . . . Cái đó, tiên sinh. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, suy nghĩ nên hỏi như thế nào.
"Hả?" Lông mày hắn hơi nhíu lại, "Mặc dù Paris được xưng là thành phố lãng mạn, chúng ta có bộ dáng nhếch nhác cũng có khả năng bị trở thành nghệ thuật, nhưng mà Thẩm Tường Vi, nếu như tôi bị cảm mà ảnh hưởng tới công việc, nhất định không tha cho cô!"
Hắn nửa đe dọa nửa thúc giục cô, bỏ qua cảm xúc phiền muộn trong đầu, lôi kéo cô bước qua sân cỏ có bóng râm, vội vã chặn một chiếc taxi….
"Khách sạn bốn mùa, cám ơn."
Đây là lần đầu tiên cô nghe hắn nói tiếng Pháp, giọng nói rất trầm, rất có tư vị thân sĩ.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Hầu như không lâu lắm, xe dừng ở cửa ‘Khách sạn bốn mùa’ ở Paris.
Tòa khách sạn được xưng là xa hoa nhất thế giới, hấp dẫn người giàu người giàu có trên thế giới, chỗ đường lớn Hương Tạ, đường lớn Mông Điềm, đường lớn George năm đời hình thành trung tâm Tam Giác Vàng ở Paris, mấy trăm tòa nhà tráng lệ khiến cho ở khách sạn xa hoa giữa Paris xuất chúng nổi bật. Trên thực tế, nó còn có một cái tên, chính là ‘Khách sạn bốn mùa George năm đời’, là một phần quan trọng của Paris, người Paris cũng khó nói lời tình cảm.
Nhưng mà, nụ cười hỉ nộ vô thường (vui buồn thất thường) này của tiên sinh, như bị chạm điện, để cho cô chợt kinh hãi!
Đột nhiên cô nhớ tới, lúc còn rất nhỏ, cô từng thấy nụ cười như vậy của một người con trai! Đã từng. . . . . . Từng chợt kinh hãi trong lòng.
Chỉ là. . . . . .
Cô che miệng, không dám tin tưởng nhìn tiên sinh đang mang cô lên bờ .
Mẹ từng chảy nước mắt, mặt đau khổ nhìn người con trai, lại là anh của tiên sinh! Mà này cô gái khoác áo cưới, chính là người trong bức tranh. . . . . .
Nhưng, mẹ Phúc nói, bọn họ đã chết!
"Thẩm Tường Vi, cô nữa mè nheo, cẩn thận tôi ném cô vào sông Seine!"
Hắc Diêm Tước chán nản nhìn chằm chằm người phụ nữ chậm rì rì trong thuyền, che miệng, mặt hốt hoảng nhìn hắn chằm chằm, nét mặt kia xem ra cực kỳ quái dị.
Tường Vi che miệng, dùng sức lắc đầu một cái, gương mặt luống cuống, vì sao mẹ để cho cô nhớ mặt anh của tiên sinh?
"Biết sợ chưa? Biết sợ thì mau lên bờ, một lát đi khách sạn đổi bộ quần áo khác, nếu không cả người ẩm ướt dễ dàng bị cảm." Hắc Diêm Tước thì thầm mấy câu, lôi cánh tay của cô lên bờ.
Hôm nay du thuyền đến đây chấm dứt, tâm tình tốt của hắn thu lại, nên làm chuyện đứng đắn vẫn phải làm.
Tường Vi mặc cho hắn lôi kéo, trong đầu vẫn bị bí ẩn vây hãm, rất muốn mở miệng hỏi tiên sinh, có lẽ hắn sẽ biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Cô còn nhớ, năm mười tuổi ấy, lần đầu tiên tiên sinh nhìn thấy cô, từng nói qua cô nhát gan như thỏ giống mẹ!
Như vậy, tiên sinh biết mẹ, mà mẹ chảy nước mắt để cho cô nhớ gương mặt đó, cũng là anh của tiên sinh!
Chuyện này. . . . . . Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì?
"Thế nào? Chậm rì rì, bị nước sông Seine làm cho choáng váng, hả?"
Hắn quay đầu lại, khóe môi nâng lên nụ cười mỉa nhàn nhạt, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái xinh xắn đang đi theo sau lưng , không khỏi cười trêu nói.
"Ách. . . . . . Cái đó, tiên sinh. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, suy nghĩ nên hỏi như thế nào.
"Hả?" Lông mày hắn hơi nhíu lại, "Mặc dù Paris được xưng là thành phố lãng mạn, chúng ta có bộ dáng nhếch nhác cũng có khả năng bị trở thành nghệ thuật, nhưng mà Thẩm Tường Vi, nếu như tôi bị cảm mà ảnh hưởng tới công việc, nhất định không tha cho cô!"
Hắn nửa đe dọa nửa thúc giục cô, bỏ qua cảm xúc phiền muộn trong đầu, lôi kéo cô bước qua sân cỏ có bóng râm, vội vã chặn một chiếc taxi….
"Khách sạn bốn mùa, cám ơn."
Đây là lần đầu tiên cô nghe hắn nói tiếng Pháp, giọng nói rất trầm, rất có tư vị thân sĩ.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Hầu như không lâu lắm, xe dừng ở cửa ‘Khách sạn bốn mùa’ ở Paris.
Tòa khách sạn được xưng là xa hoa nhất thế giới, hấp dẫn người giàu người giàu có trên thế giới, chỗ đường lớn Hương Tạ, đường lớn Mông Điềm, đường lớn George năm đời hình thành trung tâm Tam Giác Vàng ở Paris, mấy trăm tòa nhà tráng lệ khiến cho ở khách sạn xa hoa giữa Paris xuất chúng nổi bật. Trên thực tế, nó còn có một cái tên, chính là ‘Khách sạn bốn mùa George năm đời’, là một phần quan trọng của Paris, người Paris cũng khó nói lời tình cảm.
/481
|