Hắn tàn nhẫn nói rồi đi đến bên cô, từ trên cao nhìn bộ dáng đau khổ quỳ dưới đất của cô: "Vì một con chó mà hạ mình như vậy, Thẩm Tường Vi, là tôi đã quá xem thường con chó đó, hay đã quá xem thường cô đây?"
Hắn nhìn bộ dáng run run co rúm lại của Tiểu Khả Liên, không khỏi nhíu mày, hắn thừa nhận, lòng tự trọng đàn ông của hắn bị đả kích nghiêm trọng, cô thế nhưng lại vì một con chó mà khuất phục dưới chân hắn!
Tường Vi bụm miệng khóc không thành tiếng, nước mắt khiến tằm mắt cô mờ đi, có lẽ cô sẽ khóc vì những vết thương của mình, cũng lẽ cô sẽ khóc vì bị hắn lăng nhục, nhưng giờ khắc này, Tiểu Khả Liên đang hấp hối trước mắt cô, cô không thể nhịn được mà đau lòng khóc lớn.
Sự tàn nhẫn của hắn lại lần nữa khiến cô cảm nhận được chính mình nhỏ bé cỡi nào đối với hắn, tuy rằng cô không sợ chết, nhưng cô vẫn không thể ngăn cản hắn làm những việc thương tổn đến những người xung quanh cô, đặc biệt là những người mà cô quan tân, những người mà cô không nhẫn tâm làm liên lụy tới........
Hắc Diêm Tước phiền chán mà phẩy tay áo, tiếng khóc của cô khiến hắn thấy phiền lòng!
Chết tiệt, hắn là làm sao vậy!
Cô không chịu nói chuyện, hắn thấy buồn phiền, nhưng vừa mở miệng, lại là không ngừng khóc, khiến hắn lại càng thêm buồn phiền! Nhưng hắn không muốn cho cô được mãn nguyện, cô càng chống đối hắn, hắn càng muốn hung hăng với cô hơn!
"Tiên sinh, bác Ân tới rồi!"
Lúc này, Hắc tẩu vừa vặn dẫn bác Ân tới. Dọc đường tới đây, bà đã đem tình trạng của Tiểu Khả Liên nói sơ với bác Ân.
"Tiên sinh."
Giọng nói ôn tồn đầy thân thiện của bác Ân lễ phép chào hỏi tiên sinh xong, liền quét mắt liếc nhanh khắp căn phòng một lần, kinh ngạc phát hiện tiểu thư Tường Vi nước mắt đầy mặt, nhưng ông không tiện nói gì, chỉ có thể xách tủ thuốc mini của mình đến bên Tiểu Khả Liên: "Đừng sợ, bác sẽ cố gắng cứu nó."
Bác Ân gật đầu với Tường Vi, mong cô yên tâm.
Tiếp theo, bác Ân mở tủ thuốc mini ra, giúp Tiểu Khả Liên xem xét sơ lược, rồi nhẹ nhàng đem nó nâng lên cái cáng: "Tiên sinh, tôi sẽ đem chú chó nhỏ này về chữa cho nó."
"Bác Ân, cháu đi cùng với bác." Tường Vi nhanh chóng đi theo bác Ân, mặc kệ ánh mắt sắc bén của Hắc Diêm Tước ở phía sau.
"Đáng chết, ai cho phép cô đi?" Hắn kích động rống lớn, khiến Tường Vi giật mình: "Bác Ân, ông đi trước đi."
Bác Ân gật đầu, nhìn Tường Vi thở dài rồi rời khỏi.
Hắc Diêm Tước kéo cô về phía hắn, hắn không chịu nổi cô lại vì một con chó mà khẩn trương trong khi cô hoàn toàn không thèm chú ý đến hắn.
"Cô là mong được con chó đó nuôi cô cả đời sao?" Nếu không tại sao cô lại xem trọng con chó chết tiệt đó hơn cả hắn chứ?
Tường Vi ngẩn đầy, trong hốc mắt đầy nước mắt và cũng đầy khinh bỉ đối với hắn.
Hừ, cô học được chiêu này từ lúc nào thế?
Đó giờ chỉ có hắn mới được khinh thường cô!
"Cô đây là ánh mắt gì hả? Khinh thường à? Tôi không nhìn nhằm chứ, con thỏ nhỏ này thế nhưng lại vì một con chó mà nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường?" Hắn cười nhạo và siết chặt tay cô, cho có siết đến nỗi cô bị bầm tím hắn cũng không thấy thương tiếc.
Tường Vi mặt đầy nước mắt, nhìn người đàn ông như ác ma này, từ lúc nào thì ánh mắt cô nhìn hắn đã thay đổi rồi?
Cô hít thật sâu và nhìn hắn nói: Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
"Anh ngoại trừ tra tấn, uy hiếp, lăng nhục tôi ra thì còn chiêu thức gì nữa? Bức chết tôi sao? Anh biết tôi không sợ mà! Cho dù anh bắt tôi thề ba lời thề đó, cho dù....... anh nói anh không lấy, tôi không gả, thế nếu như anh lấy người phụ nữ khác, thì có phải tôi cũng được gả cho người đàn ông khác? Cho dù....... tôi thề rằng vĩnh viễn không phản bội anh, nhưng có phải tôi cũng được yêu cầu anh cũng không phản bội tôi?
"Đáng chết, cô đang nói cái quỷ gì thế? Cô không có tư cách để yêu cầu tôi làm gì hết! Cho dù tôi có cưới người phụ nữ khác, thì cô cũng không được gả, bởi vì tôi tuyệt không cho phép! Và cũng sẽ không cho cô có cơ hội đó!" Hắn thô lỗ ngắt lời cô, ánh mắt lạnh như băng đó của cô khiến hắn lo lắng, "Còn nữa, cô có tư cách gì mà yêu cầu tôi không được phản bội cô? Cho dù tôi có phản bội cô thì sao? Không có nghĩa là cô cũng có thể phản bội tôi! Thẩm Tường Vi, tôi nói lại lần nữa, cô đừng cho rằng tôi làm không được, cô của cô vẫn còn đang trong tù đấy!
Hắn điên cuồng mà hét lên với cô, hắn không thích vẻ mặt này của cô, cô đáng lẽ ra phải sợ hắn, cô hẳn là phải trốn trong gốc tường mà cầu xin hắn mới đúng chứ!
Nhưng hắn phát hiện, cô thật sự đã thay đổi rồi.
Không còn bộ dáng ngây ngô như lúc trước nữa, mà ánh mắt cô nhìn hắn đầy thù hận như hắn đối với cô vậy.
Mà điểm này, khiến hắn hít thở không thông!
Hắn khi nào thì đào tạo ra một cô gái có năng lực như vậy? Tại sao hắn hoàn toàn không biết!
"Ha .... ha ha..." Tường Vi thấp giọng cười, nhưng càng cười thì nước mắt càng nhiều: "Anh chỉ biết dùng thủ đoạn thấp kém này để bức tôi vào khuôn khổ, anh chỉ biết dùng những cái hôn điên cuồng để bức tôi đầu hàng, tôi cho anh biết, không thể thành công đâu, sẽ có một ngày, tôi sẽ rời khỏi anh, tôi sẽ rời khỏi anh!"
Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
Cô mỉm cười, cô đã không còn quyến luyến gì với hắn nữa rồi, mỗi một câu nói của hắn đều khiến cô đau đến cực điểm.
Thì ra ý của hắn là, hắn có thể cưới vợ, nhưng cô được lấy chồng, hắn có thể phản bội cô, nhưng cô lại không thể!
Hắc Diêm Tước nhìn nụ cười của cô, bổng nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc, hắn lập tức nói: "Tôi sẽ không để cô có cơ hội này đâu! Tôi sẽ khiến cô cả đợi chỉ có thể ở bên tôi, cho dù là xuống địa ngục, tôi cũng sẽ tìm cách trói cô về!"
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn cô, cô vĩnh viễn cũng không thể tàn nhẫn được như hắn!
Chết cũng không sợ, thì cô có gì để mà sợ nữa chứ!
Cô tuyệt vọng nhìn hắn, khuôn mặt này, đã từng khiến cô mê luyến, mỗi lần nhìn đều khiến cô bị loạn nhịp đập trái tim.
Nhưng giờ đây, cô lại thấy hắn thật đáng sợ, cô thậm chí nhìn hắn thêm một cái cũng thấy đau lòng!
Hắn nhìn bộ dáng run run co rúm lại của Tiểu Khả Liên, không khỏi nhíu mày, hắn thừa nhận, lòng tự trọng đàn ông của hắn bị đả kích nghiêm trọng, cô thế nhưng lại vì một con chó mà khuất phục dưới chân hắn!
Tường Vi bụm miệng khóc không thành tiếng, nước mắt khiến tằm mắt cô mờ đi, có lẽ cô sẽ khóc vì những vết thương của mình, cũng lẽ cô sẽ khóc vì bị hắn lăng nhục, nhưng giờ khắc này, Tiểu Khả Liên đang hấp hối trước mắt cô, cô không thể nhịn được mà đau lòng khóc lớn.
Sự tàn nhẫn của hắn lại lần nữa khiến cô cảm nhận được chính mình nhỏ bé cỡi nào đối với hắn, tuy rằng cô không sợ chết, nhưng cô vẫn không thể ngăn cản hắn làm những việc thương tổn đến những người xung quanh cô, đặc biệt là những người mà cô quan tân, những người mà cô không nhẫn tâm làm liên lụy tới........
Hắc Diêm Tước phiền chán mà phẩy tay áo, tiếng khóc của cô khiến hắn thấy phiền lòng!
Chết tiệt, hắn là làm sao vậy!
Cô không chịu nói chuyện, hắn thấy buồn phiền, nhưng vừa mở miệng, lại là không ngừng khóc, khiến hắn lại càng thêm buồn phiền! Nhưng hắn không muốn cho cô được mãn nguyện, cô càng chống đối hắn, hắn càng muốn hung hăng với cô hơn!
"Tiên sinh, bác Ân tới rồi!"
Lúc này, Hắc tẩu vừa vặn dẫn bác Ân tới. Dọc đường tới đây, bà đã đem tình trạng của Tiểu Khả Liên nói sơ với bác Ân.
"Tiên sinh."
Giọng nói ôn tồn đầy thân thiện của bác Ân lễ phép chào hỏi tiên sinh xong, liền quét mắt liếc nhanh khắp căn phòng một lần, kinh ngạc phát hiện tiểu thư Tường Vi nước mắt đầy mặt, nhưng ông không tiện nói gì, chỉ có thể xách tủ thuốc mini của mình đến bên Tiểu Khả Liên: "Đừng sợ, bác sẽ cố gắng cứu nó."
Bác Ân gật đầu với Tường Vi, mong cô yên tâm.
Tiếp theo, bác Ân mở tủ thuốc mini ra, giúp Tiểu Khả Liên xem xét sơ lược, rồi nhẹ nhàng đem nó nâng lên cái cáng: "Tiên sinh, tôi sẽ đem chú chó nhỏ này về chữa cho nó."
"Bác Ân, cháu đi cùng với bác." Tường Vi nhanh chóng đi theo bác Ân, mặc kệ ánh mắt sắc bén của Hắc Diêm Tước ở phía sau.
"Đáng chết, ai cho phép cô đi?" Hắn kích động rống lớn, khiến Tường Vi giật mình: "Bác Ân, ông đi trước đi."
Bác Ân gật đầu, nhìn Tường Vi thở dài rồi rời khỏi.
Hắc Diêm Tước kéo cô về phía hắn, hắn không chịu nổi cô lại vì một con chó mà khẩn trương trong khi cô hoàn toàn không thèm chú ý đến hắn.
"Cô là mong được con chó đó nuôi cô cả đời sao?" Nếu không tại sao cô lại xem trọng con chó chết tiệt đó hơn cả hắn chứ?
Tường Vi ngẩn đầy, trong hốc mắt đầy nước mắt và cũng đầy khinh bỉ đối với hắn.
Hừ, cô học được chiêu này từ lúc nào thế?
Đó giờ chỉ có hắn mới được khinh thường cô!
"Cô đây là ánh mắt gì hả? Khinh thường à? Tôi không nhìn nhằm chứ, con thỏ nhỏ này thế nhưng lại vì một con chó mà nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường?" Hắn cười nhạo và siết chặt tay cô, cho có siết đến nỗi cô bị bầm tím hắn cũng không thấy thương tiếc.
Tường Vi mặt đầy nước mắt, nhìn người đàn ông như ác ma này, từ lúc nào thì ánh mắt cô nhìn hắn đã thay đổi rồi?
Cô hít thật sâu và nhìn hắn nói: Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
"Anh ngoại trừ tra tấn, uy hiếp, lăng nhục tôi ra thì còn chiêu thức gì nữa? Bức chết tôi sao? Anh biết tôi không sợ mà! Cho dù anh bắt tôi thề ba lời thề đó, cho dù....... anh nói anh không lấy, tôi không gả, thế nếu như anh lấy người phụ nữ khác, thì có phải tôi cũng được gả cho người đàn ông khác? Cho dù....... tôi thề rằng vĩnh viễn không phản bội anh, nhưng có phải tôi cũng được yêu cầu anh cũng không phản bội tôi?
"Đáng chết, cô đang nói cái quỷ gì thế? Cô không có tư cách để yêu cầu tôi làm gì hết! Cho dù tôi có cưới người phụ nữ khác, thì cô cũng không được gả, bởi vì tôi tuyệt không cho phép! Và cũng sẽ không cho cô có cơ hội đó!" Hắn thô lỗ ngắt lời cô, ánh mắt lạnh như băng đó của cô khiến hắn lo lắng, "Còn nữa, cô có tư cách gì mà yêu cầu tôi không được phản bội cô? Cho dù tôi có phản bội cô thì sao? Không có nghĩa là cô cũng có thể phản bội tôi! Thẩm Tường Vi, tôi nói lại lần nữa, cô đừng cho rằng tôi làm không được, cô của cô vẫn còn đang trong tù đấy!
Hắn điên cuồng mà hét lên với cô, hắn không thích vẻ mặt này của cô, cô đáng lẽ ra phải sợ hắn, cô hẳn là phải trốn trong gốc tường mà cầu xin hắn mới đúng chứ!
Nhưng hắn phát hiện, cô thật sự đã thay đổi rồi.
Không còn bộ dáng ngây ngô như lúc trước nữa, mà ánh mắt cô nhìn hắn đầy thù hận như hắn đối với cô vậy.
Mà điểm này, khiến hắn hít thở không thông!
Hắn khi nào thì đào tạo ra một cô gái có năng lực như vậy? Tại sao hắn hoàn toàn không biết!
"Ha .... ha ha..." Tường Vi thấp giọng cười, nhưng càng cười thì nước mắt càng nhiều: "Anh chỉ biết dùng thủ đoạn thấp kém này để bức tôi vào khuôn khổ, anh chỉ biết dùng những cái hôn điên cuồng để bức tôi đầu hàng, tôi cho anh biết, không thể thành công đâu, sẽ có một ngày, tôi sẽ rời khỏi anh, tôi sẽ rời khỏi anh!"
Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
Cô mỉm cười, cô đã không còn quyến luyến gì với hắn nữa rồi, mỗi một câu nói của hắn đều khiến cô đau đến cực điểm.
Thì ra ý của hắn là, hắn có thể cưới vợ, nhưng cô được lấy chồng, hắn có thể phản bội cô, nhưng cô lại không thể!
Hắc Diêm Tước nhìn nụ cười của cô, bổng nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc, hắn lập tức nói: "Tôi sẽ không để cô có cơ hội này đâu! Tôi sẽ khiến cô cả đợi chỉ có thể ở bên tôi, cho dù là xuống địa ngục, tôi cũng sẽ tìm cách trói cô về!"
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn cô, cô vĩnh viễn cũng không thể tàn nhẫn được như hắn!
Chết cũng không sợ, thì cô có gì để mà sợ nữa chứ!
Cô tuyệt vọng nhìn hắn, khuôn mặt này, đã từng khiến cô mê luyến, mỗi lần nhìn đều khiến cô bị loạn nhịp đập trái tim.
Nhưng giờ đây, cô lại thấy hắn thật đáng sợ, cô thậm chí nhìn hắn thêm một cái cũng thấy đau lòng!
/481
|