Nếu có một người nói với bạn, có một nam nhân vì bạn mà nước mắt chảy xuống, ngàn vạn lần nhớ phải quý trọng hắn, bởi vì hắn chắc chắn yêu bạn sâu sắc! Nhưng mà. . . . . . Nếu như có bé gái khóc thút thít vì hắn, hắn nếu như không biết quý trọng, như vậy có lẽ sẽ bỏ qua, bỏ qua một năm, hoặc là hai năm, cũng có thể là, bỏ qua cả đời.
Vậy mà, sai lầm, dẫn đến bỏ lỡ, khi thời điểm cô yêu anh, anh không quý trọng, chờ anh quay đầu lại, có lẽ cô đang đứng ở một nơi phong cảnh khác. . . . . .
“Hiện tại! Cút ra ngoài cho tôi!”
Nàng lặng lẽ gật đầu một cái, xoay người, đi ra khỏi phòng.
Cả phòng đen nhánh trở nên vắng lạnh, hắn chết dí nằm bẹp nằm ở trên giường, một hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh.
Ba năm qua, lần đầu tiên, nước mắt không nhịn được rớt xuống!
“Là lỗi của tôi sao. . . . . . Là tôi năm năm trước bỏ lỡ cô. . . . . . Là ta làm sai sao. . . . . .”
Đầu chôn giữa gối, buồn buồn khóc rống ra ngoài, giống như là chất chứa trong ba năm, ròng rã ba năm cảm xúc, cũng khống chế không nổi nữa, bộc phát ra! Hắn giờ phút này cũng chỉ là một tên phế nhân!
Nàng dùng cách quyết liệt nhất, trừng phạt hắn, theo đó, hắn lại trừng phạt chính mình, cho đến khi tìm cô suốt hai năm ròng rã, cho đến một ngày kia không thể không tuyên bố rằng cô đã chết, hắn bước đến trường đua, tham gia cuộc đua sống chết mặc bay.
Chiến dịch này, cho hắn tìm lại những sảng khoái mỗi lúc được đua xe có cô bên cạnh, hắn không biết, cảm giác nhanh như điện chợp lại khiến hắn đau lòng như vậy, hắn tự nói với mình nhất định phải ngăn cản cô, vì vậy hắn liều mạng xông về phía trước, lần đua xe đó, hắn thăng!
Nhưng lại thua mất hai chân của mình!
Cho đến lần đó, hắn mới rốt cuộc biết, trong lúc vô thức, mình đã sớm yêu người con gái này!
Cô có biết, tối hôm nay, trong trận đua xe kia, hắn sợ hãi bao nhiêu không?
Cô có biết, năm năm qua, hắn sống không bằng chết không?
Vì sao tất cả đều thay đổi ?
Hắn còn nhớ rõ cô tuyệt vọng mắt đẫm lệ nói với hắn ba chữ mờ mịch đó, cô nói cô yêu hắn!
Nhưng hôm nay thì sao? Cô đã có niềm vu mới, có tên đàn ông như gió thổi!
Hắn đang ghen tị đến phát điên! Chiếc gối đầu đã ướt đẫm, hắn ghen tị đến phát điên! Tên thanh niên kia trẻ tuổi cỡ nào, nhiệt huyết cỡ hăng say cỡ nào, còn hắn lại chỉ là một tên què, trừ ngồi xe lăn, hắn không làm được gì!
Cảm giác bất lực này, cảm giác do dự này, cô hiểu sao?
Liều chết đoạt lại nữ nhân, cô lại nói cho hắn biết, cô đã yêu người khác, cô trở lại, chỉ là vì trả thù hắn, nàng chỉ muốn tiền của hắn!
“Ha ha ha ha. . . . . .”
Hắn không nhịn được cười điên cuồng, hắn sai lầm rồi, hắn không nên yêu cô, biết phụ nữ là không thể tin tưởng được, hắn sao lại ngu như vậy, năm năm, hắn mới tỉnh ngộ ra sao?
Hắc Diêm Tước, ba tháng, hãy để cho ba tháng này, chết tâm hoàn toàn đối với người phụ nữ này đi!
Nắm chặt quả đấm, cả người hắn đóng băng nhưng máu lại nóng chảy! Lòng đang chết chìm này dần nguội lạnh cứng rắn lên!
Hắn sẽ không mềm yếu nữa, hắn sẽ lại như trước kia, khiến toàn thế giới đều vì hắn cúi đầu xưng thần!
Thẩm Tường Vi! Giữ trong lòng bàn tay cái tên này, cho dù là đau lòng, hắn cũng sẽ nhắc nhở mình, sai lầm đến đây thôi, hắn sẽ để cho cô biết, hai mươi tỷ Đô-la, tuyệt đối không dễ lấy như thế đâu!
Cô bước ra khỏi phòng khách, tham quan xung quanh, xa cách nhau năm năm, nơi này, tất cả đều vẫn như cũ, vẫn lớn như vậy, sang trọng như vậy, cũng vẫn nặng nề u ám như trước vậy!
Gió đêm thật lạnh, lạnh làm thân thể hơi cứng ngắc. Cô ôm lấy đầu vai, lòng lại trống rỗng.
Năm năm, từng cọng cây ngọn cỏ đều giống như lúc trước, không thay đổi dù chút ít, nhưng cô lại thay đổi. . . . . .
HaizzA. . . . . . Khẽ thở dài, bất tri bất giác cô đi tới vườn Tường Vi, lại bất ngờ phát hiện ——
Dưới màn đêm, vườn Tường Vi nở đầy hoa.
“Chú Lực Minh! Chú Lực Minh!” Cô bỗng nhớ tới bóng người năm năm được gặp, ngoài miệng nâng lên nụ cười, chạy thật nhanh đến phòng chú Lực Minh.
Cốc cốc cốc!
“Chú Lực Minh?”
Một hồi lâu sau, bên trong mới có động tĩnh, qua một lúc lâu, két một tiếng, cửa mở ra ——
“Ai đấy?”
Một giọng già nua, bước ra là một bà lão.
Cô khẽ kinh ngạc, “Chú Lực Minh có ở đây không?”
“Cô là ai à? Lực Minh đã chết, cô không biết sao?” Bà lão không kiên nhẫn đáp nói.
Trong lòng kinh hoảng, cô lo lắng tiến lên, “Chết? Chú Lực Minh chết? Tại sao có thể như vậy? Chuyện bao lâu rồi?”
“Cái người này cô phiền chết đi, nửa đêm canh ba đánh thức lão dậy, tránh ra tránh ra!” Bà lão không kiên nhẫn xua đuổi cô!
“Bà ơi, thật xin lỗi, ta đã cũng ở nơi này, nhưng năm năm không trở về, bà có thể nói cho cháu biết, chú Lực Minh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cô vội vàng nói , âm thanh không khỏi nghẹn ngào.
“Lực Minh không cẩn thận bị ngã chết. Đáng thương, làm lâu như vậy, vợ con còn chưa có, cứ đi như thế. . . . . .” Bà lão thở dài một cái.
“Trời ơi. . . . . .” Cô không nhịn được khóc lên, cô ngàn lần không biết, năm năm trôi qua lại cpos nhiều biến đổi lớn như vậy! Cô còn nhớ rõ hôm đó vườn Tường Vi hoa nở thành biển hoa, còn nhớ rõ hôm đó Hắc Diêm Tước đem vườn Tường Vi san thành bình địa, nhưng chú Lực Minh không bị đuổi việc không phải sao, tại sao lại té chết?
“Cô gái, cô có quan biết với Lực Minh à?” Bà lão nhìn cô gái khóc đến đau lòng như vậy, không nhịn được hỏi nói.
“Bà ơi, chú Lực Minh làm sao mà bị ngã chết, vườn kia bây giờ là do ai trồng? Trước đây vườn không đẹp phép nở hoa không phải sao? Cô xoay người, chỉ chỉ một biển hoa.
“Là tiên sinh cho các công nhân trồng. Nơi này toàn bộ là hoa tường vi, đã nở hơn mấy tháng rồi, hiện tại đang vào thu, đoán chừng muốn bắt đầu tàn lụi, nhưng sang năm hoa lại nở. Lực Minh hình như là không cẩn thận rơi lầu, chết 4~5 năm rồi, trước kia lão làm ở công trường, sau khi cậu ta chết, tôi được điều tới đây. . . . . . Hiện tại tôi cũng lớn tuổi như vậy rồi, đoán chừng cũng làm không lâu, cô là người mới tới sao?”
Bà lão nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, lắc đầu một cái, “Cô đi đi, tôi muốn vào nghỉ ngơi.”
Cô khóc gật đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là thối lui ra khỏi cạnh cửa.
Chú Lực Minh đi rồi. . . . . . Cô ngay cả nhìn chú một lần cuối cũng không được, tại sao lại ngoài ý muốn như vậy?
Vậy mà, sai lầm, dẫn đến bỏ lỡ, khi thời điểm cô yêu anh, anh không quý trọng, chờ anh quay đầu lại, có lẽ cô đang đứng ở một nơi phong cảnh khác. . . . . .
“Hiện tại! Cút ra ngoài cho tôi!”
Nàng lặng lẽ gật đầu một cái, xoay người, đi ra khỏi phòng.
Cả phòng đen nhánh trở nên vắng lạnh, hắn chết dí nằm bẹp nằm ở trên giường, một hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh.
Ba năm qua, lần đầu tiên, nước mắt không nhịn được rớt xuống!
“Là lỗi của tôi sao. . . . . . Là tôi năm năm trước bỏ lỡ cô. . . . . . Là ta làm sai sao. . . . . .”
Đầu chôn giữa gối, buồn buồn khóc rống ra ngoài, giống như là chất chứa trong ba năm, ròng rã ba năm cảm xúc, cũng khống chế không nổi nữa, bộc phát ra! Hắn giờ phút này cũng chỉ là một tên phế nhân!
Nàng dùng cách quyết liệt nhất, trừng phạt hắn, theo đó, hắn lại trừng phạt chính mình, cho đến khi tìm cô suốt hai năm ròng rã, cho đến một ngày kia không thể không tuyên bố rằng cô đã chết, hắn bước đến trường đua, tham gia cuộc đua sống chết mặc bay.
Chiến dịch này, cho hắn tìm lại những sảng khoái mỗi lúc được đua xe có cô bên cạnh, hắn không biết, cảm giác nhanh như điện chợp lại khiến hắn đau lòng như vậy, hắn tự nói với mình nhất định phải ngăn cản cô, vì vậy hắn liều mạng xông về phía trước, lần đua xe đó, hắn thăng!
Nhưng lại thua mất hai chân của mình!
Cho đến lần đó, hắn mới rốt cuộc biết, trong lúc vô thức, mình đã sớm yêu người con gái này!
Cô có biết, tối hôm nay, trong trận đua xe kia, hắn sợ hãi bao nhiêu không?
Cô có biết, năm năm qua, hắn sống không bằng chết không?
Vì sao tất cả đều thay đổi ?
Hắn còn nhớ rõ cô tuyệt vọng mắt đẫm lệ nói với hắn ba chữ mờ mịch đó, cô nói cô yêu hắn!
Nhưng hôm nay thì sao? Cô đã có niềm vu mới, có tên đàn ông như gió thổi!
Hắn đang ghen tị đến phát điên! Chiếc gối đầu đã ướt đẫm, hắn ghen tị đến phát điên! Tên thanh niên kia trẻ tuổi cỡ nào, nhiệt huyết cỡ hăng say cỡ nào, còn hắn lại chỉ là một tên què, trừ ngồi xe lăn, hắn không làm được gì!
Cảm giác bất lực này, cảm giác do dự này, cô hiểu sao?
Liều chết đoạt lại nữ nhân, cô lại nói cho hắn biết, cô đã yêu người khác, cô trở lại, chỉ là vì trả thù hắn, nàng chỉ muốn tiền của hắn!
“Ha ha ha ha. . . . . .”
Hắn không nhịn được cười điên cuồng, hắn sai lầm rồi, hắn không nên yêu cô, biết phụ nữ là không thể tin tưởng được, hắn sao lại ngu như vậy, năm năm, hắn mới tỉnh ngộ ra sao?
Hắc Diêm Tước, ba tháng, hãy để cho ba tháng này, chết tâm hoàn toàn đối với người phụ nữ này đi!
Nắm chặt quả đấm, cả người hắn đóng băng nhưng máu lại nóng chảy! Lòng đang chết chìm này dần nguội lạnh cứng rắn lên!
Hắn sẽ không mềm yếu nữa, hắn sẽ lại như trước kia, khiến toàn thế giới đều vì hắn cúi đầu xưng thần!
Thẩm Tường Vi! Giữ trong lòng bàn tay cái tên này, cho dù là đau lòng, hắn cũng sẽ nhắc nhở mình, sai lầm đến đây thôi, hắn sẽ để cho cô biết, hai mươi tỷ Đô-la, tuyệt đối không dễ lấy như thế đâu!
Cô bước ra khỏi phòng khách, tham quan xung quanh, xa cách nhau năm năm, nơi này, tất cả đều vẫn như cũ, vẫn lớn như vậy, sang trọng như vậy, cũng vẫn nặng nề u ám như trước vậy!
Gió đêm thật lạnh, lạnh làm thân thể hơi cứng ngắc. Cô ôm lấy đầu vai, lòng lại trống rỗng.
Năm năm, từng cọng cây ngọn cỏ đều giống như lúc trước, không thay đổi dù chút ít, nhưng cô lại thay đổi. . . . . .
HaizzA. . . . . . Khẽ thở dài, bất tri bất giác cô đi tới vườn Tường Vi, lại bất ngờ phát hiện ——
Dưới màn đêm, vườn Tường Vi nở đầy hoa.
“Chú Lực Minh! Chú Lực Minh!” Cô bỗng nhớ tới bóng người năm năm được gặp, ngoài miệng nâng lên nụ cười, chạy thật nhanh đến phòng chú Lực Minh.
Cốc cốc cốc!
“Chú Lực Minh?”
Một hồi lâu sau, bên trong mới có động tĩnh, qua một lúc lâu, két một tiếng, cửa mở ra ——
“Ai đấy?”
Một giọng già nua, bước ra là một bà lão.
Cô khẽ kinh ngạc, “Chú Lực Minh có ở đây không?”
“Cô là ai à? Lực Minh đã chết, cô không biết sao?” Bà lão không kiên nhẫn đáp nói.
Trong lòng kinh hoảng, cô lo lắng tiến lên, “Chết? Chú Lực Minh chết? Tại sao có thể như vậy? Chuyện bao lâu rồi?”
“Cái người này cô phiền chết đi, nửa đêm canh ba đánh thức lão dậy, tránh ra tránh ra!” Bà lão không kiên nhẫn xua đuổi cô!
“Bà ơi, thật xin lỗi, ta đã cũng ở nơi này, nhưng năm năm không trở về, bà có thể nói cho cháu biết, chú Lực Minh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cô vội vàng nói , âm thanh không khỏi nghẹn ngào.
“Lực Minh không cẩn thận bị ngã chết. Đáng thương, làm lâu như vậy, vợ con còn chưa có, cứ đi như thế. . . . . .” Bà lão thở dài một cái.
“Trời ơi. . . . . .” Cô không nhịn được khóc lên, cô ngàn lần không biết, năm năm trôi qua lại cpos nhiều biến đổi lớn như vậy! Cô còn nhớ rõ hôm đó vườn Tường Vi hoa nở thành biển hoa, còn nhớ rõ hôm đó Hắc Diêm Tước đem vườn Tường Vi san thành bình địa, nhưng chú Lực Minh không bị đuổi việc không phải sao, tại sao lại té chết?
“Cô gái, cô có quan biết với Lực Minh à?” Bà lão nhìn cô gái khóc đến đau lòng như vậy, không nhịn được hỏi nói.
“Bà ơi, chú Lực Minh làm sao mà bị ngã chết, vườn kia bây giờ là do ai trồng? Trước đây vườn không đẹp phép nở hoa không phải sao? Cô xoay người, chỉ chỉ một biển hoa.
“Là tiên sinh cho các công nhân trồng. Nơi này toàn bộ là hoa tường vi, đã nở hơn mấy tháng rồi, hiện tại đang vào thu, đoán chừng muốn bắt đầu tàn lụi, nhưng sang năm hoa lại nở. Lực Minh hình như là không cẩn thận rơi lầu, chết 4~5 năm rồi, trước kia lão làm ở công trường, sau khi cậu ta chết, tôi được điều tới đây. . . . . . Hiện tại tôi cũng lớn tuổi như vậy rồi, đoán chừng cũng làm không lâu, cô là người mới tới sao?”
Bà lão nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, lắc đầu một cái, “Cô đi đi, tôi muốn vào nghỉ ngơi.”
Cô khóc gật đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là thối lui ra khỏi cạnh cửa.
Chú Lực Minh đi rồi. . . . . . Cô ngay cả nhìn chú một lần cuối cũng không được, tại sao lại ngoài ý muốn như vậy?
/481
|