Nói tới đây, khoé mắt A Hải ươn ướt: “Ba năm này, do bởi bị thương ở chân, nên mỗi lần tiên sinh ra ngoài, đều là do tôi chăm sóc cùng đưa đón , tôi có thể hiểu rất rõ được cảm giác bất lực của tiên sinh mỗi lần đi đâu đó đều phải dựa vào người khác, Tường Vi tiểu thư, van cầu cô, giúp tiên sinh, giúp tiên sinh một chút thôi được không?”
Cô nghe A Hải nói, trong hốc mắt có chút ướt át, mỗi một dòng chảy đều vì người đàn ông quật cường kia là đau.
Đứng lặng một lúc, cô hít hít mũi, lúc này mới khẽ hỏi, “Bệnh cuồng chứng của anh ta, vaaxphast tác hàng năm sao?”
A Hải nghe cô hỏi như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, “Cám ơn ngươi, Tường Vi tiểu thư!”
Trong ánh mắt tang thương hiện một tia nước mắt, cô chịu hỏi như thế, cũng như đã chịu thừa nhận thân phận của cô, A Hải lắc đầu một cái, “Giống như kỳ tích vậy, năm năm qua, mỗi lần đến cái ngày phát bệnh đó, tiên sinh đều nhốt mình trong phòng, vượt qua một cách an tĩnh, rất an tĩnh, mấy năm sau, chúng tôi đều tin rằng tiên sinh sẽ không bao giờ nổi điên lên nữa rồi. Chỉ là. . . . . . Ngài ấy trở nên trở nên rất lạnh đạm, rất trầm mặc, yên tĩnh giống như ngài ấy là không khí vậy, an tĩnh , trầm lặng đến nỗi ngay cả tôi đều có chút sợ. . . . . .”
“Chỉ là, sáng sớm hôm nay, tôi cuối cùng lại nhìn thấy tiên sinh cuồng nộ, mặc dù cũng không xem như là chuyện tốt, nhưng Tường Vi tiểu thư, thật sự là năm năm qua lần đầu tiên tôi nhìn thấy. . . . . . tiên sinh mạnh như rồng hổ!”
A Hải mâu thuẫn nói xong, ngay sau đó cười cười, “Tường Vi tiểu thư, tiên sinh như vậy, mặc dù đáng sợ, nhưng mà lão Hải vẫn cảm thấy vui mừng, ít nhất tiên sinh như vậy còn giống như người đang sống!”
Khi thời điểm A Hải nói xong, cô mới biết, những năm tháng hắn trải qua cũng không tốt. Cô từng suy nghĩ qua rất nhiều loại tình cảnh, nàng nghĩ rằng hắn vẫn sẽ như trước kia, không ai bì nổi, nghĩ rằng hắn sẽ giống như trước như vậy, sẽ thay rất nhiều kiểu phụ nữ khác nhau, những ý nghĩ này mặc dù làm cho cô đau lòng, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới, hắn sẽ lấy hai chân của mình để bồi thường, khiến cho chính bản thân hắn trở nên lạnh lùng.
Mặc dù bọn họ nói, hắn như vậy là vì muốn tự trừng phạt chính mình, để chuộc lổi với cô.
Có lẽ vậy đi…! , Dù sao nàng cũng là chết trước mặt hắn, một lòng tìm chế, người hơi có lương tâm cũng sẽ cảm thấy mình hại chết một người mà lương tâm cắn rứt thôi. Hắn chỉ là lương tâm cắn rứt mà thôi, nếu không, sau khi nhìn thấy cô còn sống trở về, hắn đã quay trở lại tích cách ban đầu rồi đấy không phải sao? Hắn không còn cắn rứt lương tâm nữa, cho nên, hắn lại quay trở về một Hắc Diêm Tước cuồng nộ, tàn nhẫn, uy quyền!
Nghĩ tới đây, lòng của cô chợt nổi lên một nỗi thê lương, hít sâu một hơi, như vậy, sau đó, mỗi khi phát chưng bệnh tự cuồng kia lại đem cô ra đánh, có phải không?
“Tường Vi tiểu thư, đừng trách lão Hải nhiều chuyện, nhìn bộ dáng tiên sinh tối hôm qua vì cô đua xe liều sống liều chết, ta cảm giác vị trí của cô trong lòng tiên sinh rất đặt biệt. Lão Hải thật hy vọng cô có thể thuyết phục tiên sinh, chữa vết thương ở chân thật tốt, nếu không thật thật là đáng tiếc. . . . . .”
“Đừng lo lắng, bác Hải, điểm này tôi sẽ cố gắng làm được!” Hơn nữa phải dùng 3 tháng, thừa một ngày cũng không được! Cô đang âm thầm nghĩ trong lòng, vì hai mươi tỷ, cô phải làm như vậy!
“Thật? Có những lời này của cô, lão Hải an tâm!” A Hải gật đầu một cái, rất chóng kéo theo Tường Vi đi về phía nhà chính, “Tất cả đều nhờ cậy vào cô rồi, Tường Vi tiểu thư ——“
Ầm!
Đột nhiên, từ trên cầu thang truyền đến một tiếng vang thật lớn, cắt đứt lời nói của A Hải.
Cô nghe A Hải nói, trong hốc mắt có chút ướt át, mỗi một dòng chảy đều vì người đàn ông quật cường kia là đau.
Đứng lặng một lúc, cô hít hít mũi, lúc này mới khẽ hỏi, “Bệnh cuồng chứng của anh ta, vaaxphast tác hàng năm sao?”
A Hải nghe cô hỏi như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, “Cám ơn ngươi, Tường Vi tiểu thư!”
Trong ánh mắt tang thương hiện một tia nước mắt, cô chịu hỏi như thế, cũng như đã chịu thừa nhận thân phận của cô, A Hải lắc đầu một cái, “Giống như kỳ tích vậy, năm năm qua, mỗi lần đến cái ngày phát bệnh đó, tiên sinh đều nhốt mình trong phòng, vượt qua một cách an tĩnh, rất an tĩnh, mấy năm sau, chúng tôi đều tin rằng tiên sinh sẽ không bao giờ nổi điên lên nữa rồi. Chỉ là. . . . . . Ngài ấy trở nên trở nên rất lạnh đạm, rất trầm mặc, yên tĩnh giống như ngài ấy là không khí vậy, an tĩnh , trầm lặng đến nỗi ngay cả tôi đều có chút sợ. . . . . .”
“Chỉ là, sáng sớm hôm nay, tôi cuối cùng lại nhìn thấy tiên sinh cuồng nộ, mặc dù cũng không xem như là chuyện tốt, nhưng Tường Vi tiểu thư, thật sự là năm năm qua lần đầu tiên tôi nhìn thấy. . . . . . tiên sinh mạnh như rồng hổ!”
A Hải mâu thuẫn nói xong, ngay sau đó cười cười, “Tường Vi tiểu thư, tiên sinh như vậy, mặc dù đáng sợ, nhưng mà lão Hải vẫn cảm thấy vui mừng, ít nhất tiên sinh như vậy còn giống như người đang sống!”
Khi thời điểm A Hải nói xong, cô mới biết, những năm tháng hắn trải qua cũng không tốt. Cô từng suy nghĩ qua rất nhiều loại tình cảnh, nàng nghĩ rằng hắn vẫn sẽ như trước kia, không ai bì nổi, nghĩ rằng hắn sẽ giống như trước như vậy, sẽ thay rất nhiều kiểu phụ nữ khác nhau, những ý nghĩ này mặc dù làm cho cô đau lòng, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới, hắn sẽ lấy hai chân của mình để bồi thường, khiến cho chính bản thân hắn trở nên lạnh lùng.
Mặc dù bọn họ nói, hắn như vậy là vì muốn tự trừng phạt chính mình, để chuộc lổi với cô.
Có lẽ vậy đi…! , Dù sao nàng cũng là chết trước mặt hắn, một lòng tìm chế, người hơi có lương tâm cũng sẽ cảm thấy mình hại chết một người mà lương tâm cắn rứt thôi. Hắn chỉ là lương tâm cắn rứt mà thôi, nếu không, sau khi nhìn thấy cô còn sống trở về, hắn đã quay trở lại tích cách ban đầu rồi đấy không phải sao? Hắn không còn cắn rứt lương tâm nữa, cho nên, hắn lại quay trở về một Hắc Diêm Tước cuồng nộ, tàn nhẫn, uy quyền!
Nghĩ tới đây, lòng của cô chợt nổi lên một nỗi thê lương, hít sâu một hơi, như vậy, sau đó, mỗi khi phát chưng bệnh tự cuồng kia lại đem cô ra đánh, có phải không?
“Tường Vi tiểu thư, đừng trách lão Hải nhiều chuyện, nhìn bộ dáng tiên sinh tối hôm qua vì cô đua xe liều sống liều chết, ta cảm giác vị trí của cô trong lòng tiên sinh rất đặt biệt. Lão Hải thật hy vọng cô có thể thuyết phục tiên sinh, chữa vết thương ở chân thật tốt, nếu không thật thật là đáng tiếc. . . . . .”
“Đừng lo lắng, bác Hải, điểm này tôi sẽ cố gắng làm được!” Hơn nữa phải dùng 3 tháng, thừa một ngày cũng không được! Cô đang âm thầm nghĩ trong lòng, vì hai mươi tỷ, cô phải làm như vậy!
“Thật? Có những lời này của cô, lão Hải an tâm!” A Hải gật đầu một cái, rất chóng kéo theo Tường Vi đi về phía nhà chính, “Tất cả đều nhờ cậy vào cô rồi, Tường Vi tiểu thư ——“
Ầm!
Đột nhiên, từ trên cầu thang truyền đến một tiếng vang thật lớn, cắt đứt lời nói của A Hải.
/481
|