Chợt, môi anh dừng lại một chút, chôn mặt ở trước hai bầu vú cô, âm trầm xuống, không chịu trả lời thắc mắc của cô, ngược lại tùy tiện đẩy quẩn lót của cô ra, ôm eo cô, dùng sức kéo cô vào trong chỗ đã sưng lên của anh…
Lửa nóng của anh đã sắp phá cả quần ra!
Thực ra, lúc cô tát anh một cái, nếu như chân của anh có thể đứng lên, anh đã không chút do dự mà đè cô xuống dưới thân, để cho mọi người thấy được anh làm cách nào chinh phục người phụ nữ bất tuân này!
Nhưng, anh biết chân mình, đáng chết không làm được!
Cho nên anh chỉ có thể không nói một lời áp chế tức giận xuống! Anh sẽ tìm được cách trị người đàn bà này, mà ban công, quả là một nơi tốt!
“Bóng đêm đêm nay quá đẹp, thật là muốn nghe tiếng kêu dâm đãng của cô một tý…”
Anh không trả lời vấn đề của cô, thắc mắc trong lời cô, anh cũng không tìm hiểu bao giờ, anh chỉ biết, anh nể tình hương vị ngọt ngào của cô, khó mà chịu được mỹ vị như thế nhiễm phải hơi thở người đàn ông Trung Đông, cũng là lý do khiến anh lại một lần nữa mềm lòng với cô!
Nhưng mà hành động đêm nay của cô làm lòng anh băng giá!
Phòng của cha không cho phép một ai tùy tiện đi vào, cô thì ngay cả chìa khóa vạn năng cũng làm xong xuôi! Rắp tâm hiển nhiên thấy rõ! Một lần nữa lòng anh vì việc làm của cô mà lạnh lẽo, anh không chịu nổi hương vị phản bội, mà người phụ nữ này, lại đang dùng chính cái cách này mà đối đãi anh…
Tường Vi nắm chặt nắm đấm, nhịn kích động muốn quật anh xuống, cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, cố gắng không la lên! Cô thừa biết anh chuyện gì cũng có thể làm ra được, huống chi chỗ này quá nguy hiểm, cô hoàn toàn tin rằng một khi anh mất hứng sẽ rất có thể ném cô xuống!
Hắc Diêm Tước cười lạnh hừ một tiếng, cởi đai lưng đang trói buộc phía dưới thũng trướng ra, mở chân cô, nhấn nút chậm rãi hạ tấm dựa lung của xe lăn xuống, cơ thể anh tiến gần hơn với Tường Vi, “Cô không phải là liệt nữ trinh tiết đâu, không cần giả bộ làm Thánh nữ, biết chưa, tôi ghét nhất loại phụ nữ ngụy trang, càng ghét cái thể loại đàn bà dùng bộ dáng thanh thuần bên ngoài che giấu nội tâm phóng đãng như cô!”
Dứt lời, anh xoay mông cô vào chỗ thúng trướng của mình, hung hăng đâm vào___
“Ưhm…” Tường Vi rên lên một tiếng! Lông mày thanh tú vặn xoắn chặt chẽ, lạnh lùng thốt, “Anh không phải cũng thế à? Bên ngoài thì là bộ dáng con người, thật ra chỉ là một kẻ tiết dục khắp chốn. Đồ súc sinh!... A…”
Lời nói của cô còn chưa hết, anh liền dùng sức đâm, theo đó, cơ thể luận động càng lúc càng mạnh! Anh va chạm càng lúc càng hung ác!
“Học được cắn ngược lại rồi à? Chẳng lẽ là do tên đàn ông vừa nãy dạy cô?”
Ngọn lửa hừng hực dấy lên trong lồng ngực anh! Tóm lấy vòng eo mảnh khảnh, phía dưới mạnh mẽ đâm vào rút ra!
“Súc sinh thật á? Rất tốt, quả nhiên càng ngày mở miệng ra càng biết cách công kích đàn ông!” Nói xong, anh liền xé quần áo cô ra, toạc một cái, miếng vải trong tay anh nát vụn!
Ngay sau đó, dưới bầu trời đêm, anh giương tay lên, vải vụn theo gió rơi xuống, không biết nhẹ nhàng bao lâu, bởi vì cô không nghe thấy tiếng chúng rơi xuống đất…
Tường Vi căng thẳng trong lòng, đôi tay ôm lấy ngực mình, trợn to hai mắt, xuyên qua màn đêm nhìn khuôn mặt âm trầm của anh!
“Là anh sinh sự trước, nếu anh không làm những chuyện hèn hạ thế kia, không tổn thương tấm lòng của nhiều người như thế, sẽ không có nhiều người hận anh vậy đâu!”
Ít nhất cô là một trong số đó, không phải ư?
Đột nhiên anh dừng động tác chạy nước rút, đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia rung động, yên lặng nhìn gương mặt mềm mại trắng muốt của cô, ngón tay thon dài vuốt ve da thịt trơn mềm, đầu ngón tay lạnh lẽo không có lấy một tý nhiệt độ, giọng nói trầm thấp chậm rãi nhả ra, cô có thể cảm nhận được, ngay cả hơi thở của anh cũng lạnh___
“…Vậy là, cô hận tôi?”
Tường vi cố gắng tìm kiếm dấu vết sự ấm áp trong mắt anh, nhưng mà, cô bỏ cuộc, người đàn ông này quá giỏi che giấu, nếu trong mắt anh cô đã từng có thể tìm thấy nỗi đau, thì giờ phút này, cô không tìm được loại cảm giác đau đớn đó nữa, giữa bọn họ, đã thay đổi rồi sao?
Cô chợt thương cảm, anh từng áy náy vì cái chết của cô, hôm nay cô còn sống trở lại, anh không cần cảm thấy tội lỗi nữa, đúng không? Thế, trong lòng anh cô rốt cuộc được xem là gì? Đã nhiều năm như vậy, cô trước sau cũng không thể nào tìm được nhiệt độ thuộc về anh, trừ lạnh lẽo, chỉ có đau đớn…
“Anh mong tôi hận anh ư? Anh mong chúng ta giống năm năm trước, thù hận lẫn nhau sao?” Cô hạ giọng thật thấp hỏi, sợ anh cho câu trả lời khẳng định, cô cũng không chịu đựng nổi nữa rồi!
Cô không biết, hơi nước dâng lên trong mắt cô, đang dần dần hòa tan lạnh lẽo của anh.
Cô đã chạm vào nỗi đau sâu kín nhất trong lòng anh, bàn tay to lớn vô thức vuốt ve tấm lưng mềm nhẵn, tuyết trắng trần trụi kia. Thân thể lõa lồ, trong đêm tối đặc biệt mê hoặc, anh nhớ đến năm năm trước, lúc cuối cùng nhìn thấy cô chết, cô tuyệt vọng mỉm cười, không tiếng động nói ba chữ, làm sâu thẳm tâm hồn anh rung động, đến khi mất cô rồi, anh mới biết mình đã sa vào khuôn miệng cô đang cười ấy, bị hút vào ba chữ không thành tiếng kia, thật sâu sắc không kiềm chế được…
Phút chốc, cổ họng anh hơi nghẹn ngào, ngón tay thô ráp vuốt ve trang tuyệt sắc dung nhan này.___
“Khi ấy cuối cùng, em nói ba chữ không ra tiếng, là gì thế?”
Giọng anh rất nhẹ, không lớn tiếng giống những lúc khác, ba chữ không ra tiếng đó của cô, với anh, vẫn như cũ gây rung động mãnh liệt!
Tường Vi trố mắt, cô không nghĩ đến anh sẽ hỏi về cảnh tượng năm đó, tuy anh hỏi thật sự mơ hồ, nhưng bằng trực giác, cô biết anh đang nói đến cái gì, lòng cô hơi hoảng loạn, cô ậm ừ, nhất thời không biết phản ứng thế nào nữa, lúc cuối cùng ấy, cô thực sự đã nói ra ba chữ ‘em yêu anh’, lúc đó cô nghĩ mình chắc chắn sẽ phải chết, trong lòng dù hận anh, cũng không dối lừa được cảm giác chân thực trước khi chết, cho nên cô không giấu diếm sự thật trong lòng nữa, cô yêu anh, cô sợ không còn cơ hội nào nói ra ba chữ kia…
Hơi nước bắt đầu tập trung trong đôi mắt, cô không muốn thừa nhận, cô sợ mình sẽ lại yếu đuối, năm năm rồi, cô không ngừng tự nhủ không cần nghĩ đến anh, không ngờ tạo hóa luôn trêu người!
“Không hiểu anh đang nói gì nữa!” Cô cắn môi, bắt đầu giả ngu!
“Cần tôi nhắc lại hở? Đừng nghĩ giả ngu, tôi muốn biết câu trả lời thật!” Anh hơi ảo não, câu trả lời này, anh nghĩ rằng mãi mãi cũng không được chứng thực, mà nay, nếu cô đã trở về, dù là có mục đích mà anh chưa biết chính xác, nhưng anh biết năm năm trước, ba chữ không thành tiếng kia, có thực là ba chữ anh nghe thấy không, anh muốn cô chính miệng xác nhận…
Anh cũng không hiểu ý nghĩ của mình lắm, thật ra anh là kiểu người đơn giản, chưa bao giờ suy xét kĩ chuyện này, là do cô gợi lên khát vọng của anh với mấy chữ này, anh sẽ chẳng bao giờ quên, ngày ấy, cô cười rất buồn, miệng nói ba chữ kia, làm lòng anh rung động mạnh mẽ như thế nào, cả đời này anh cũng không quên cái cảm giác đó, giờ đây nhớ lại, tim anh vẫn có sự kích động!
Nhưng mà, tiếc là, năm năm, mọi thứ đều thay đổi cả, anh vẫn chưa từ bỏ ý định bức cô phải nói ra ba chữ năm đó!
Hít sâu một ngụm khí, cơ thể Tường Vi càng lúc càng lạnh, cô hơi nhếch mép: “Không còn ý nghĩa gì nữa rồi, đều đã qua, đúng không?”
“Tôi muốn biết câu trả lời!” Anh gầm nhẹ, làn da trắng trẻo bị anh siết hiện ra dấu tay màu đỏ.
“Tôi hận anh!”
Cô thốt ra! Cơ thể không chịu được mà run run vì cảm giác mất mát!
Ngay lập tức, ánh mắt anh sắc lạnh trở lại! Ngón tay không khỏi thu lại, quả nhiên, anh lại ngớ ngẩn rồi!
Người đàn bà này quả thật có bản lính mê hoặc tâm trí anh!
Anh mong chờ cái gì? Mong cô nói thương anh sao?
Đáy lòng anh trỗi dậy sự cười lạnh, Hắc Diêm Tước ơi là Hắc Diêm Tước, ngươi đúng là một kẻ ngu thay đổi thất thường! Yêu, vốn chẳng nên xuất hiện trong sinh mệnh ngươi! Thế mà ngươi lại ngu xuẩn đi chờ mong?
Tiếng cười nguy hiểm theo làn môi anh tràn ra, anh dùng sức vặn đôi tay cô đang ôm ngực ra, đôi mắt chim ưng cứng đờ nhìn dấu răng màu đỏ trên ngực cô!
Nhiều năm rồi, vết sẹo kia ở trên ngực cô đã biến thành màu hồng!
Nhưng, cô sẽ không quên được lễ dâng tặng lễ vật xử nữ năm đó, lúc đó anh phát bệnh không kiềm chế được lưu lại vết thương đau đớn… Mà lúc này, cô phát hiện ánh mắt âm trầm của anh, nỗi sợ hãi dâng trào trong ngực, anh sẽ không….
Khóe miệng anh giương lên độ cong lạnh như băng: “Thế thì, chúc mừng cô, tôi đây sẽ giúp cô hận cho triệt để!”
Cô còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn của anh đã mạnh mẽ chộp lấy eo cô, hung hăng rút ra, khóe miệng kia kéo xuống độ cong tà ác mà anh tuấn, giống như dấu vết sao băng xẹt qua để lại, đóng băng trong đêm, tất cả đến rất bất ngờ, rất rất mạnh mẽ, quá là càn rỡ___
“A…”
Cùng tiếng kêu sợ hãi của bản thân, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bị anh dùng lực rất mạnh rút ra, rồi bị đẩy rất mạnh ra ngoài!
Tàn nhẫn, không có lấy một khắc suy xét đường sống cho cô!
Đôi mắt hoảng sợ trợn nhìn nụ cười đóng băng trên khóe miệng anh, cơ thể rất nhanh bị quăng vào khoảng không, hình ảnh nụ cười khắc thật sâu vào trong mắt cô, sau đó, cơ thể rơi xuống….
Hắc Diêm Tước cười âm tàn, nhìn cơ thể cô bị anh đẩy ra ngoài ban công không có lan can ở tầng cao nhất, vì lực đẩy mạnh như thế, làm vệt nước mắt ngưng tụ trong mắt cô rơi xuống, vừa đúng rơi vào lòng bàn tay anh, còn anh, trơ mắt nhìn cô rơi vào khoảng không đen tối bên dưới….
Lửa nóng của anh đã sắp phá cả quần ra!
Thực ra, lúc cô tát anh một cái, nếu như chân của anh có thể đứng lên, anh đã không chút do dự mà đè cô xuống dưới thân, để cho mọi người thấy được anh làm cách nào chinh phục người phụ nữ bất tuân này!
Nhưng, anh biết chân mình, đáng chết không làm được!
Cho nên anh chỉ có thể không nói một lời áp chế tức giận xuống! Anh sẽ tìm được cách trị người đàn bà này, mà ban công, quả là một nơi tốt!
“Bóng đêm đêm nay quá đẹp, thật là muốn nghe tiếng kêu dâm đãng của cô một tý…”
Anh không trả lời vấn đề của cô, thắc mắc trong lời cô, anh cũng không tìm hiểu bao giờ, anh chỉ biết, anh nể tình hương vị ngọt ngào của cô, khó mà chịu được mỹ vị như thế nhiễm phải hơi thở người đàn ông Trung Đông, cũng là lý do khiến anh lại một lần nữa mềm lòng với cô!
Nhưng mà hành động đêm nay của cô làm lòng anh băng giá!
Phòng của cha không cho phép một ai tùy tiện đi vào, cô thì ngay cả chìa khóa vạn năng cũng làm xong xuôi! Rắp tâm hiển nhiên thấy rõ! Một lần nữa lòng anh vì việc làm của cô mà lạnh lẽo, anh không chịu nổi hương vị phản bội, mà người phụ nữ này, lại đang dùng chính cái cách này mà đối đãi anh…
Tường Vi nắm chặt nắm đấm, nhịn kích động muốn quật anh xuống, cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, cố gắng không la lên! Cô thừa biết anh chuyện gì cũng có thể làm ra được, huống chi chỗ này quá nguy hiểm, cô hoàn toàn tin rằng một khi anh mất hứng sẽ rất có thể ném cô xuống!
Hắc Diêm Tước cười lạnh hừ một tiếng, cởi đai lưng đang trói buộc phía dưới thũng trướng ra, mở chân cô, nhấn nút chậm rãi hạ tấm dựa lung của xe lăn xuống, cơ thể anh tiến gần hơn với Tường Vi, “Cô không phải là liệt nữ trinh tiết đâu, không cần giả bộ làm Thánh nữ, biết chưa, tôi ghét nhất loại phụ nữ ngụy trang, càng ghét cái thể loại đàn bà dùng bộ dáng thanh thuần bên ngoài che giấu nội tâm phóng đãng như cô!”
Dứt lời, anh xoay mông cô vào chỗ thúng trướng của mình, hung hăng đâm vào___
“Ưhm…” Tường Vi rên lên một tiếng! Lông mày thanh tú vặn xoắn chặt chẽ, lạnh lùng thốt, “Anh không phải cũng thế à? Bên ngoài thì là bộ dáng con người, thật ra chỉ là một kẻ tiết dục khắp chốn. Đồ súc sinh!... A…”
Lời nói của cô còn chưa hết, anh liền dùng sức đâm, theo đó, cơ thể luận động càng lúc càng mạnh! Anh va chạm càng lúc càng hung ác!
“Học được cắn ngược lại rồi à? Chẳng lẽ là do tên đàn ông vừa nãy dạy cô?”
Ngọn lửa hừng hực dấy lên trong lồng ngực anh! Tóm lấy vòng eo mảnh khảnh, phía dưới mạnh mẽ đâm vào rút ra!
“Súc sinh thật á? Rất tốt, quả nhiên càng ngày mở miệng ra càng biết cách công kích đàn ông!” Nói xong, anh liền xé quần áo cô ra, toạc một cái, miếng vải trong tay anh nát vụn!
Ngay sau đó, dưới bầu trời đêm, anh giương tay lên, vải vụn theo gió rơi xuống, không biết nhẹ nhàng bao lâu, bởi vì cô không nghe thấy tiếng chúng rơi xuống đất…
Tường Vi căng thẳng trong lòng, đôi tay ôm lấy ngực mình, trợn to hai mắt, xuyên qua màn đêm nhìn khuôn mặt âm trầm của anh!
“Là anh sinh sự trước, nếu anh không làm những chuyện hèn hạ thế kia, không tổn thương tấm lòng của nhiều người như thế, sẽ không có nhiều người hận anh vậy đâu!”
Ít nhất cô là một trong số đó, không phải ư?
Đột nhiên anh dừng động tác chạy nước rút, đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia rung động, yên lặng nhìn gương mặt mềm mại trắng muốt của cô, ngón tay thon dài vuốt ve da thịt trơn mềm, đầu ngón tay lạnh lẽo không có lấy một tý nhiệt độ, giọng nói trầm thấp chậm rãi nhả ra, cô có thể cảm nhận được, ngay cả hơi thở của anh cũng lạnh___
“…Vậy là, cô hận tôi?”
Tường vi cố gắng tìm kiếm dấu vết sự ấm áp trong mắt anh, nhưng mà, cô bỏ cuộc, người đàn ông này quá giỏi che giấu, nếu trong mắt anh cô đã từng có thể tìm thấy nỗi đau, thì giờ phút này, cô không tìm được loại cảm giác đau đớn đó nữa, giữa bọn họ, đã thay đổi rồi sao?
Cô chợt thương cảm, anh từng áy náy vì cái chết của cô, hôm nay cô còn sống trở lại, anh không cần cảm thấy tội lỗi nữa, đúng không? Thế, trong lòng anh cô rốt cuộc được xem là gì? Đã nhiều năm như vậy, cô trước sau cũng không thể nào tìm được nhiệt độ thuộc về anh, trừ lạnh lẽo, chỉ có đau đớn…
“Anh mong tôi hận anh ư? Anh mong chúng ta giống năm năm trước, thù hận lẫn nhau sao?” Cô hạ giọng thật thấp hỏi, sợ anh cho câu trả lời khẳng định, cô cũng không chịu đựng nổi nữa rồi!
Cô không biết, hơi nước dâng lên trong mắt cô, đang dần dần hòa tan lạnh lẽo của anh.
Cô đã chạm vào nỗi đau sâu kín nhất trong lòng anh, bàn tay to lớn vô thức vuốt ve tấm lưng mềm nhẵn, tuyết trắng trần trụi kia. Thân thể lõa lồ, trong đêm tối đặc biệt mê hoặc, anh nhớ đến năm năm trước, lúc cuối cùng nhìn thấy cô chết, cô tuyệt vọng mỉm cười, không tiếng động nói ba chữ, làm sâu thẳm tâm hồn anh rung động, đến khi mất cô rồi, anh mới biết mình đã sa vào khuôn miệng cô đang cười ấy, bị hút vào ba chữ không thành tiếng kia, thật sâu sắc không kiềm chế được…
Phút chốc, cổ họng anh hơi nghẹn ngào, ngón tay thô ráp vuốt ve trang tuyệt sắc dung nhan này.___
“Khi ấy cuối cùng, em nói ba chữ không ra tiếng, là gì thế?”
Giọng anh rất nhẹ, không lớn tiếng giống những lúc khác, ba chữ không ra tiếng đó của cô, với anh, vẫn như cũ gây rung động mãnh liệt!
Tường Vi trố mắt, cô không nghĩ đến anh sẽ hỏi về cảnh tượng năm đó, tuy anh hỏi thật sự mơ hồ, nhưng bằng trực giác, cô biết anh đang nói đến cái gì, lòng cô hơi hoảng loạn, cô ậm ừ, nhất thời không biết phản ứng thế nào nữa, lúc cuối cùng ấy, cô thực sự đã nói ra ba chữ ‘em yêu anh’, lúc đó cô nghĩ mình chắc chắn sẽ phải chết, trong lòng dù hận anh, cũng không dối lừa được cảm giác chân thực trước khi chết, cho nên cô không giấu diếm sự thật trong lòng nữa, cô yêu anh, cô sợ không còn cơ hội nào nói ra ba chữ kia…
Hơi nước bắt đầu tập trung trong đôi mắt, cô không muốn thừa nhận, cô sợ mình sẽ lại yếu đuối, năm năm rồi, cô không ngừng tự nhủ không cần nghĩ đến anh, không ngờ tạo hóa luôn trêu người!
“Không hiểu anh đang nói gì nữa!” Cô cắn môi, bắt đầu giả ngu!
“Cần tôi nhắc lại hở? Đừng nghĩ giả ngu, tôi muốn biết câu trả lời thật!” Anh hơi ảo não, câu trả lời này, anh nghĩ rằng mãi mãi cũng không được chứng thực, mà nay, nếu cô đã trở về, dù là có mục đích mà anh chưa biết chính xác, nhưng anh biết năm năm trước, ba chữ không thành tiếng kia, có thực là ba chữ anh nghe thấy không, anh muốn cô chính miệng xác nhận…
Anh cũng không hiểu ý nghĩ của mình lắm, thật ra anh là kiểu người đơn giản, chưa bao giờ suy xét kĩ chuyện này, là do cô gợi lên khát vọng của anh với mấy chữ này, anh sẽ chẳng bao giờ quên, ngày ấy, cô cười rất buồn, miệng nói ba chữ kia, làm lòng anh rung động mạnh mẽ như thế nào, cả đời này anh cũng không quên cái cảm giác đó, giờ đây nhớ lại, tim anh vẫn có sự kích động!
Nhưng mà, tiếc là, năm năm, mọi thứ đều thay đổi cả, anh vẫn chưa từ bỏ ý định bức cô phải nói ra ba chữ năm đó!
Hít sâu một ngụm khí, cơ thể Tường Vi càng lúc càng lạnh, cô hơi nhếch mép: “Không còn ý nghĩa gì nữa rồi, đều đã qua, đúng không?”
“Tôi muốn biết câu trả lời!” Anh gầm nhẹ, làn da trắng trẻo bị anh siết hiện ra dấu tay màu đỏ.
“Tôi hận anh!”
Cô thốt ra! Cơ thể không chịu được mà run run vì cảm giác mất mát!
Ngay lập tức, ánh mắt anh sắc lạnh trở lại! Ngón tay không khỏi thu lại, quả nhiên, anh lại ngớ ngẩn rồi!
Người đàn bà này quả thật có bản lính mê hoặc tâm trí anh!
Anh mong chờ cái gì? Mong cô nói thương anh sao?
Đáy lòng anh trỗi dậy sự cười lạnh, Hắc Diêm Tước ơi là Hắc Diêm Tước, ngươi đúng là một kẻ ngu thay đổi thất thường! Yêu, vốn chẳng nên xuất hiện trong sinh mệnh ngươi! Thế mà ngươi lại ngu xuẩn đi chờ mong?
Tiếng cười nguy hiểm theo làn môi anh tràn ra, anh dùng sức vặn đôi tay cô đang ôm ngực ra, đôi mắt chim ưng cứng đờ nhìn dấu răng màu đỏ trên ngực cô!
Nhiều năm rồi, vết sẹo kia ở trên ngực cô đã biến thành màu hồng!
Nhưng, cô sẽ không quên được lễ dâng tặng lễ vật xử nữ năm đó, lúc đó anh phát bệnh không kiềm chế được lưu lại vết thương đau đớn… Mà lúc này, cô phát hiện ánh mắt âm trầm của anh, nỗi sợ hãi dâng trào trong ngực, anh sẽ không….
Khóe miệng anh giương lên độ cong lạnh như băng: “Thế thì, chúc mừng cô, tôi đây sẽ giúp cô hận cho triệt để!”
Cô còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn của anh đã mạnh mẽ chộp lấy eo cô, hung hăng rút ra, khóe miệng kia kéo xuống độ cong tà ác mà anh tuấn, giống như dấu vết sao băng xẹt qua để lại, đóng băng trong đêm, tất cả đến rất bất ngờ, rất rất mạnh mẽ, quá là càn rỡ___
“A…”
Cùng tiếng kêu sợ hãi của bản thân, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bị anh dùng lực rất mạnh rút ra, rồi bị đẩy rất mạnh ra ngoài!
Tàn nhẫn, không có lấy một khắc suy xét đường sống cho cô!
Đôi mắt hoảng sợ trợn nhìn nụ cười đóng băng trên khóe miệng anh, cơ thể rất nhanh bị quăng vào khoảng không, hình ảnh nụ cười khắc thật sâu vào trong mắt cô, sau đó, cơ thể rơi xuống….
Hắc Diêm Tước cười âm tàn, nhìn cơ thể cô bị anh đẩy ra ngoài ban công không có lan can ở tầng cao nhất, vì lực đẩy mạnh như thế, làm vệt nước mắt ngưng tụ trong mắt cô rơi xuống, vừa đúng rơi vào lòng bàn tay anh, còn anh, trơ mắt nhìn cô rơi vào khoảng không đen tối bên dưới….
/481
|