“Tiểu thư Tường Vi, mời xuống xe.”
Chiếc xe dài màu đen (van:kiểu limo í) dừng trước cửa toà nhà to lớn của nhà hộ Hắc, Hắc quản gia cung kính lễ độ đứng trước cửa xe nghênh đón, trong con mắt già nua lại không nhìn ra được một chút kính ý, ngược lại lạnh lẽo giống như mùa mưa rơi.
Cửa bất chợt bị mở ra, Tường Vi co quắp cuộn mình lại, ôm thật chặt con búp bê Tiểu Dương nhỏ đã cũ nát, sợ hãi bước ra cửa xe, tim co rút mạnh mẽ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, tóc dài xanh đen vẫn bù xù như trước, che đi hơn nửa khuôn mặt, qua khe hở sợi tóc, con ngươi đen kỳ ảo mới thấy được uy vũ trang nghiêm của toà nhà kiến trúc cao cấp này, chỉ là toàn bộ tòa nhà......Đều là màu đen.
Sau khi tang lễ cha mẹ qua đi, tiếp đến là tin cô mình bị bắt giữ, thời khắc đó nước mắt còn chưa chảy hết.
Tòa án lại đột nhiên phái người đến tịch thu công ty Thẩm thị, mà cô, lại bị dẫn đến tòa nhà toàn bộ đều màu đen này, nhân viên pháp vụ chỉ nói cho cô biết, quyền giám hộ cô đã chuyển qua tay một vị tiên sinh họ Hắc, cho dù cô với vị Hắc tiên sinh thần bí kia hoàn toàn không quen biết.
Tất cả, đều bất ngờ làm cho cô sợ hãi hít thở không thông.
Dường như chỉ trong một buổi chiều tối, toàn bộ người thân đều mất hết, khiến cô nhất thời không thể thích ứng nổi!
“Tiểu thư Tường Vi, tiên sinh đã nói, từ hôm nay trở đi, cô sẽ ở Tường Vi Viên(vườn tường vi), đi theo người làm vườn học kỹ năng trồng hoa.” Hắc quản gia thân hình thon gầy hơi chút di chuyển, ông ấy mặc bộ quần áo màu đen dài, giống như là mấy ông lão của xã hội xưa, hai mắt vẫn sắc bén, nhìn cô bé tóc tai rối loạn, dáng người gầy yếu trước mắt, không khỏi chán ghét mà bĩu môi, “Tiểu thư Tường Vi, mời đi theo tôi.”
Tường Vi nhẹ gật đầu, không dám lên tiếng, im lặng đi sát theo lưng Hắc quản gia.
Tường Vi Viên? Cô vặn lông mày, không khỏi nghĩ tới Hắc tiên sinh người thu dưỡng cô, thế mà lại có cả vườn tường vi cùng tên với cô.
Cha mẹ ra đi, cũng lấy đi toàn bộ xúc cảm của cô, trong lòng cực kỳ bi ai trống vắng, cảm giác bất lực sợ hãi, đau thương luôn vây bủa cô, làm cho đến cả hít thở cũng trở nên đau nhức.
“Đến nơi rồi, tiểu thư Tường Vi .” Bỗng chốc, Hắc quản gia đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay người.
“Cốc......” một tiếng phát ra, Tường Vi không kịp thu chân, đầu đụng phải chân Hắc quản gia, không khỏi đau nhăn mũi.
“Tiểu thư Tường Vi, về sau nhất định phải nhớ rõ duy trì khoảng cách một mét với tất cả mọi người, đây là quy định của nhà họ Hắc.” Tiếng nói già nua của Hắc quản gia vẫn như cũ không có độ ấm, làm như không chút nào quan tâm đến chân mình vừa đụng thương cô bé, ông ta vô thức phủi phủi áo ngoài bị cô chạm vào, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, ông ta không thích con bé nhếch nhác này chạm vào.
“Vâng.” Gật đầu xin lỗi, cảm thấy được Hắc quản gia không vui, Tường Vi "chi ô"(từ tượng thanh, tiếng của con vật nhỏ) một tiếng.
Hắc quản gia lúc này mới vừa ý gật đầu, lập tức gọi quản vườn đến, “Lực Minh, tiểu thư Tường Vi sau này giao cho cậu, tiên sinh đã phân phó, mặc dù tiểu thư Tường Vi ở Tường Vi Viên, nhưng quy củ của nhà họ Hắc cậu phải dạy cho cô ấy biết, nếu không đều bị xử phạt!”
“Dạ dạ, Hắc quản gia, tôi nhất định sẽ tận dụng hết khả năng quản lý Tường Vi Viên.” Người làm vườn Lực Minh nhút nhát khom lưng cúi đầu, không có dũng khí dám liếc nhìn chân nhỏ nhân xinh xắn bên cạnh của tiểu thư Tường Vi.
Hắc quản gia nhíu lông mày màu bạc lại, hậm hực rời đi.
Người làm vườn Lực Minh lúc này mới xoay người, mộc mạc nói với Tường Vi, “Tiểu thư, hoan nghênh đến với Tường Vi Viên, tôi là Lực Minh, tiểu thư sau này có gì bỏ quá cho.” (trẻ con mà sao khách sáo vầy =.=')
Một hồi gió nhẹ thổi đến, thổi tung mái tóc vốn đã rối loạn của cô, bỗng chốc, con ngươi sáng ngời lặng lẽ lộ ra, Tường Vi không dám lên tiếng, khẽ gật đầu , lướt mắt nhìn cả vườn cây xanh, nhưng lại không thấy một đóa hoa nở.
“Ha ha, tiểu thư, đây chính là Tường Vi Viên, nhưng mà, cô cũng thấy đấy, những thực vật này....... đều không phải là tường vi....... Bởi vì loài tường vi thật ở phía sau Thủy Tinh Các, đã nhiều năm không nở hoa rồi.....Mà chỗ đó, tiên sinh đã từng căn dặn, không cho phép phụ nữ bước vào đó nửa bước, cho nên tiểu thư cô tốt nhất cũng đừng nên vào đó, về sau tiểu thư hãy cứ ở Tường Vi Viên này học nghề đi.”
Gió nhẹ lướt qua, làm cho mùi thơm nhàn nhạt tung bay trong gió, pha lẫn một ít mưa bụi ở bên trong. Lần đầu tiên cô biết đến, vườn tường vi lại không có hoa tường vi, lần đầu tiên biết đến, Thủy Tinh Các trồng tường vi thì ra lại không cho phép phụ nữ bước vào, cũng lần đầu tiên biết đến, tường vi không nở hoa.
Chiếc xe dài màu đen (van:kiểu limo í) dừng trước cửa toà nhà to lớn của nhà hộ Hắc, Hắc quản gia cung kính lễ độ đứng trước cửa xe nghênh đón, trong con mắt già nua lại không nhìn ra được một chút kính ý, ngược lại lạnh lẽo giống như mùa mưa rơi.
Cửa bất chợt bị mở ra, Tường Vi co quắp cuộn mình lại, ôm thật chặt con búp bê Tiểu Dương nhỏ đã cũ nát, sợ hãi bước ra cửa xe, tim co rút mạnh mẽ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, tóc dài xanh đen vẫn bù xù như trước, che đi hơn nửa khuôn mặt, qua khe hở sợi tóc, con ngươi đen kỳ ảo mới thấy được uy vũ trang nghiêm của toà nhà kiến trúc cao cấp này, chỉ là toàn bộ tòa nhà......Đều là màu đen.
Sau khi tang lễ cha mẹ qua đi, tiếp đến là tin cô mình bị bắt giữ, thời khắc đó nước mắt còn chưa chảy hết.
Tòa án lại đột nhiên phái người đến tịch thu công ty Thẩm thị, mà cô, lại bị dẫn đến tòa nhà toàn bộ đều màu đen này, nhân viên pháp vụ chỉ nói cho cô biết, quyền giám hộ cô đã chuyển qua tay một vị tiên sinh họ Hắc, cho dù cô với vị Hắc tiên sinh thần bí kia hoàn toàn không quen biết.
Tất cả, đều bất ngờ làm cho cô sợ hãi hít thở không thông.
Dường như chỉ trong một buổi chiều tối, toàn bộ người thân đều mất hết, khiến cô nhất thời không thể thích ứng nổi!
“Tiểu thư Tường Vi, tiên sinh đã nói, từ hôm nay trở đi, cô sẽ ở Tường Vi Viên(vườn tường vi), đi theo người làm vườn học kỹ năng trồng hoa.” Hắc quản gia thân hình thon gầy hơi chút di chuyển, ông ấy mặc bộ quần áo màu đen dài, giống như là mấy ông lão của xã hội xưa, hai mắt vẫn sắc bén, nhìn cô bé tóc tai rối loạn, dáng người gầy yếu trước mắt, không khỏi chán ghét mà bĩu môi, “Tiểu thư Tường Vi, mời đi theo tôi.”
Tường Vi nhẹ gật đầu, không dám lên tiếng, im lặng đi sát theo lưng Hắc quản gia.
Tường Vi Viên? Cô vặn lông mày, không khỏi nghĩ tới Hắc tiên sinh người thu dưỡng cô, thế mà lại có cả vườn tường vi cùng tên với cô.
Cha mẹ ra đi, cũng lấy đi toàn bộ xúc cảm của cô, trong lòng cực kỳ bi ai trống vắng, cảm giác bất lực sợ hãi, đau thương luôn vây bủa cô, làm cho đến cả hít thở cũng trở nên đau nhức.
“Đến nơi rồi, tiểu thư Tường Vi .” Bỗng chốc, Hắc quản gia đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay người.
“Cốc......” một tiếng phát ra, Tường Vi không kịp thu chân, đầu đụng phải chân Hắc quản gia, không khỏi đau nhăn mũi.
“Tiểu thư Tường Vi, về sau nhất định phải nhớ rõ duy trì khoảng cách một mét với tất cả mọi người, đây là quy định của nhà họ Hắc.” Tiếng nói già nua của Hắc quản gia vẫn như cũ không có độ ấm, làm như không chút nào quan tâm đến chân mình vừa đụng thương cô bé, ông ta vô thức phủi phủi áo ngoài bị cô chạm vào, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, ông ta không thích con bé nhếch nhác này chạm vào.
“Vâng.” Gật đầu xin lỗi, cảm thấy được Hắc quản gia không vui, Tường Vi "chi ô"(từ tượng thanh, tiếng của con vật nhỏ) một tiếng.
Hắc quản gia lúc này mới vừa ý gật đầu, lập tức gọi quản vườn đến, “Lực Minh, tiểu thư Tường Vi sau này giao cho cậu, tiên sinh đã phân phó, mặc dù tiểu thư Tường Vi ở Tường Vi Viên, nhưng quy củ của nhà họ Hắc cậu phải dạy cho cô ấy biết, nếu không đều bị xử phạt!”
“Dạ dạ, Hắc quản gia, tôi nhất định sẽ tận dụng hết khả năng quản lý Tường Vi Viên.” Người làm vườn Lực Minh nhút nhát khom lưng cúi đầu, không có dũng khí dám liếc nhìn chân nhỏ nhân xinh xắn bên cạnh của tiểu thư Tường Vi.
Hắc quản gia nhíu lông mày màu bạc lại, hậm hực rời đi.
Người làm vườn Lực Minh lúc này mới xoay người, mộc mạc nói với Tường Vi, “Tiểu thư, hoan nghênh đến với Tường Vi Viên, tôi là Lực Minh, tiểu thư sau này có gì bỏ quá cho.” (trẻ con mà sao khách sáo vầy =.=')
Một hồi gió nhẹ thổi đến, thổi tung mái tóc vốn đã rối loạn của cô, bỗng chốc, con ngươi sáng ngời lặng lẽ lộ ra, Tường Vi không dám lên tiếng, khẽ gật đầu , lướt mắt nhìn cả vườn cây xanh, nhưng lại không thấy một đóa hoa nở.
“Ha ha, tiểu thư, đây chính là Tường Vi Viên, nhưng mà, cô cũng thấy đấy, những thực vật này....... đều không phải là tường vi....... Bởi vì loài tường vi thật ở phía sau Thủy Tinh Các, đã nhiều năm không nở hoa rồi.....Mà chỗ đó, tiên sinh đã từng căn dặn, không cho phép phụ nữ bước vào đó nửa bước, cho nên tiểu thư cô tốt nhất cũng đừng nên vào đó, về sau tiểu thư hãy cứ ở Tường Vi Viên này học nghề đi.”
Gió nhẹ lướt qua, làm cho mùi thơm nhàn nhạt tung bay trong gió, pha lẫn một ít mưa bụi ở bên trong. Lần đầu tiên cô biết đến, vườn tường vi lại không có hoa tường vi, lần đầu tiên biết đến, Thủy Tinh Các trồng tường vi thì ra lại không cho phép phụ nữ bước vào, cũng lần đầu tiên biết đến, tường vi không nở hoa.
/481
|