Tường Vi kinh ngạc, nhìn chiếc điện thoại của mình đang trong tay Nhạc Niệm Tư, “Điện thoại di động của tôi, sao lại trong tay cô?”
“Hừ, bản thân không làm việc trái với lương tâm, thì sẽ không sợ người ta nắm được đuôi mình.” Nhạc Niệm Tư nhếch khóe miệng, ánh mắt âm hiểm trợn nhìn Tường Vi một cái, “Nhân tiện có chú Hải ở đây, chú Hải, chú tới đây mà xem! Đây chính là chứng cớ quan trọng, là chuyện lớn liên quan tới việc sống chết của Tước!”
Chú Hải đứng im tại chỗ, nghi ngờ nhìn Tường Vi một cái, do có liên quan tới tiên sinh, ông không dám chậm trễ, không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh Nhạc Niệm Tư, nhận lấy chiếc di động cô ta đưa ra, cúi đầu nhìn qua một cái, sau đó lần nữa ngẩng đầu lên. Trong mắt thấy rõ ánh mắt Tường Vi đang khiếp sợ.
“… Chú Hải, đã xảy ra chuyện gì?” Tường Vi nghi ngờ chau chau mày, không hiểu hồ lô của Nhạc Niệm Tư đang bán thuốc gì!
“Chuyện gì? Cô tiếp tục giả bộ ngốc nghếch, nhưng hung thủ sau màn mua chuộc sát thủ sám sát Hắc Diêm Tước chính là cô!” Nhạc Niệm Tư cất giọng ngoan lệ nói, “Người đàn bà này thật sự là quá âm hiểm, tỏ ra một vẻ nhu nhược mềm yếu, nhưng luôn vụng trộm trả đũa Tước, chú Hải, cái điện thoại di động này, số điện thoại này, đừng nói với tôi không phải là của người phụ nữ này nhé, thật may là khi tôi đi ngang qua đã nhặt được trên mặt đất, nếu không thật không dám tin nhà họ Hắc lại nuôi dưỡng một con mèo ác như vậy!”
Tường Vi giật mình nửa giây, sau đó khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn Nhạc Niệm Tư một cái, “Ngây thơ!”
Sau đó, xoay người đi vào phòng.
“Này, Thẩm Tường Vi, cô đừng có giả bộ ngu ngốc! Cô đứng lại đó cho tôi! Chú Hải, chú xem cô ta đây là thái độ gì, mau đi bắt lấy cô ta a!” Nhạc Niệm Tư không ngờ Tường Vi lại phản ứng tỉnh táo tới như vậy, vội vàng cuống cuồng quát lên.
Chú Hải suy nghĩ cẩn thận lại, xoay người trả điện thoại di động lại cho Nhạc Niệm Tư, lẽ phép nói: “Niệm Tư tiểu thư, tôi tin rằng chuyện này không phải do Tường Vi tiểu thư gây ra, về chuyện chứng cứ này, chắc chắn là có người vu khống hãm hại, chú Hải tuyệt đối tin tưởng ánh mắt tiên sinh!”
Nói xong, chú Hải bước theo Tường Vi vào gian phòng kia, để lại Nhạc Niệm Tư đứng tại chỗ không ngừng dậm chân! Đây coi là gì? Cô ta một mình ở lại đây như một con khỉ làm xiếc đùa giỡn sao? Cô ta không ngờ chú Hải cổ hủ này lại lựa chọn tin tưởng Tường Vi!
Phụp một tiếng, đèn phòng giải phẫu tắt!
Bác Ân từ trong phòng mổ đi ra, Tường Vi và chú Hải vội vàng tới.
“Bác Ân, anh ấy sao rồi?”
“Tiên sinh không có gì đáng ngại chứ?”
Bác Ân tháo khẩu trang ra, trên mặt có sự mệt mỏi rõ ràng, “Tiên sinh đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, tin là ngày mai có thể tỉnh lại.”
Rốt cuộc cũng thở dài một hơi, chú Hải nắm tay bác Ân, trên mặt có vẻ kích động, “Cảm ơn ông, bác Ân, may nhờ ông tiên sinh mới không có việc gì, nếu không tôi thật không biết phải ăn nói với lão gia như thế nào nữa… A, Tường Vi tiểu thư, cô làm sao vậy…”
Chú Hải còn chưa nói xong, lập tức tiếp được thân thể Tường Vi xiêu vẹo chực ngã, “Tường Vi tiểu thư, cháu đừng làm chú sợ, tiên sinh vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, cháu đừng ngã xuống!”
“Chú Hải, lập tức bế nó vào phòng y tế, để tôi khám cho nó.”
Nhạc Niệm Tư nhìn chú Hải bế Tường Vi đã té xỉu cùng bác Ân vội vàng biến mất chỗ khúc quanh, bàn tay đang cầm chiếc điện thoại của cô ta bực tức ném mạnh điện thoại lên tường, hung tợn khẽ nguyền rủa, “Khốn kiếp thật!”
Mùi nước khử trùng quen thuộc, Tường Vi tỉnh lại trong căn phòng bện yên tĩnh, nhưng mí mắt nặng nề khác thường, nỗi bủn rủn hoành hành trong xương tủy, khiến cho cô chẳng có hơi sức mà mở mắt.
Lòng bàn tay có một sự ấm áp, sự ấm áp này bao bọc lấy bàn tay cô, vẫn không ngừng truyền sang cho cô, nối thẳng vào nơi sâu trong tâm hồn.
“Em đã tỉnh rồi?”
Giọng nói thô khàn, rất mềm rất nhẹ, phất qua khuôn mặt cô, như gió mùa xuân thổi qua cây lá, nghe rồi có loại cảm động lệ rơi đầy mặt, trừ bóng dáng cao lớn đã in vào trong lòng, không còn một ai khác nữa.
Thở dài thật khẽ, cô cố gắng mở mắt ra, dung nhan có vẻ hơi tiều tụy của Tước lập tức đập vào mắt cô, vẻ mặt anh khẩn trương và ánh mắt anh tha thiết, bàn tay nắm lấy tay cô đưa tới bên môi dịu dàng hôn hít, “Lần sau không bao giờ được làm như thế này nữa, biết chưa?”
“Ưhm?” Tường Vi khẽ rên, trong đầu nhớ lại tất cả những chuyện trước khi cô té xỉu, “Thương thế của anh…”
“Anh không đang lo nữa, ngược lại là em. Thân thể có khó chịu cũng không nói với anh, em cố ý hành hạ anh hả? Không phải là chúng ta đã thống nhất cả rồi sao, sao lại quên sạch rồi?” Hắc Diêm Tước nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tường Vi, nhìn cô tỉnh lại, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống rồi, nhưng mà cô nhóc này vẫn không thể khiến cho người ta yên tâm được, anh nghĩ đợi sau khi cô sinh em bé rồi, phải trừng phạt cô thật tốt mới được!
Tường Vi mở to đôi mắt linh động, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một hồi chuyện cũ, nhớ lại chuyện anh dây dưa với người phụ nữ khác trên xe hôm trước, tim không khỏi đau như bị kim châm, “Chúng ta đã thống nhất những gì? Em quên rồi.”
“Quên? Chết tiệt!” Anh gầm khẽ một tiếng, làm động tới miệng vết thương, không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, “Em rốt cuộc đang nháo giở tính khí gì vậy? Anh nói rồi em chỉ cần yên tâm sinh con, những vấn đề khác anh sẽ giải quyết hết, để cho anh xử lý, những lời này, chẳng lẽ em đều đã quên?”
“…” Tường Vi cúi đầu, trong lòng e ngại không biết có nên nói chuyện kia ra không, đưa mắt nhìn một cái, cô không nhịn được đưa tay lên vuốt ve bụng, “Đứa bé… có khỏe không?”
“Ừ, coi như bình an. Nhưng mà nếu em không chú ý giữ gìn bản thân khỏe mạnh, khả năng con mình bị sinh non rất lớn….” Lông mày tuấn lãng của anh vặn chặt, một khắc kia khi tỉnh lại, chỉ thiếu mỗi bóng dáng cô không thấy, mới biết cô vì căng thẳng quá độ làm cho tử cung co rút lại, tính mệnh của con yêu dường như treo trên dây cung.
Lòng Tường Vi run lên, bàn tay không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhìn mặt mũi anh mệt mỏi, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, “Em đối với anh mà nói, trừ tác dụng sinh con thì chẳng để làm gì khác, đúng không?”
Bàn tay không khỏi giảm bớt lực đạo, lông mày anh nhăn càng chặt hơn, “Nói vớ vẩn gì vậy? Nhiều phụ nữ có thể sinh con như vậy, chẳng lẽ anh phải cưới hết tất cả sao?” Anh vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự thấy bất lực với logic của cô.
“Hừ, bản thân không làm việc trái với lương tâm, thì sẽ không sợ người ta nắm được đuôi mình.” Nhạc Niệm Tư nhếch khóe miệng, ánh mắt âm hiểm trợn nhìn Tường Vi một cái, “Nhân tiện có chú Hải ở đây, chú Hải, chú tới đây mà xem! Đây chính là chứng cớ quan trọng, là chuyện lớn liên quan tới việc sống chết của Tước!”
Chú Hải đứng im tại chỗ, nghi ngờ nhìn Tường Vi một cái, do có liên quan tới tiên sinh, ông không dám chậm trễ, không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh Nhạc Niệm Tư, nhận lấy chiếc di động cô ta đưa ra, cúi đầu nhìn qua một cái, sau đó lần nữa ngẩng đầu lên. Trong mắt thấy rõ ánh mắt Tường Vi đang khiếp sợ.
“… Chú Hải, đã xảy ra chuyện gì?” Tường Vi nghi ngờ chau chau mày, không hiểu hồ lô của Nhạc Niệm Tư đang bán thuốc gì!
“Chuyện gì? Cô tiếp tục giả bộ ngốc nghếch, nhưng hung thủ sau màn mua chuộc sát thủ sám sát Hắc Diêm Tước chính là cô!” Nhạc Niệm Tư cất giọng ngoan lệ nói, “Người đàn bà này thật sự là quá âm hiểm, tỏ ra một vẻ nhu nhược mềm yếu, nhưng luôn vụng trộm trả đũa Tước, chú Hải, cái điện thoại di động này, số điện thoại này, đừng nói với tôi không phải là của người phụ nữ này nhé, thật may là khi tôi đi ngang qua đã nhặt được trên mặt đất, nếu không thật không dám tin nhà họ Hắc lại nuôi dưỡng một con mèo ác như vậy!”
Tường Vi giật mình nửa giây, sau đó khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn Nhạc Niệm Tư một cái, “Ngây thơ!”
Sau đó, xoay người đi vào phòng.
“Này, Thẩm Tường Vi, cô đừng có giả bộ ngu ngốc! Cô đứng lại đó cho tôi! Chú Hải, chú xem cô ta đây là thái độ gì, mau đi bắt lấy cô ta a!” Nhạc Niệm Tư không ngờ Tường Vi lại phản ứng tỉnh táo tới như vậy, vội vàng cuống cuồng quát lên.
Chú Hải suy nghĩ cẩn thận lại, xoay người trả điện thoại di động lại cho Nhạc Niệm Tư, lẽ phép nói: “Niệm Tư tiểu thư, tôi tin rằng chuyện này không phải do Tường Vi tiểu thư gây ra, về chuyện chứng cứ này, chắc chắn là có người vu khống hãm hại, chú Hải tuyệt đối tin tưởng ánh mắt tiên sinh!”
Nói xong, chú Hải bước theo Tường Vi vào gian phòng kia, để lại Nhạc Niệm Tư đứng tại chỗ không ngừng dậm chân! Đây coi là gì? Cô ta một mình ở lại đây như một con khỉ làm xiếc đùa giỡn sao? Cô ta không ngờ chú Hải cổ hủ này lại lựa chọn tin tưởng Tường Vi!
Phụp một tiếng, đèn phòng giải phẫu tắt!
Bác Ân từ trong phòng mổ đi ra, Tường Vi và chú Hải vội vàng tới.
“Bác Ân, anh ấy sao rồi?”
“Tiên sinh không có gì đáng ngại chứ?”
Bác Ân tháo khẩu trang ra, trên mặt có sự mệt mỏi rõ ràng, “Tiên sinh đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, tin là ngày mai có thể tỉnh lại.”
Rốt cuộc cũng thở dài một hơi, chú Hải nắm tay bác Ân, trên mặt có vẻ kích động, “Cảm ơn ông, bác Ân, may nhờ ông tiên sinh mới không có việc gì, nếu không tôi thật không biết phải ăn nói với lão gia như thế nào nữa… A, Tường Vi tiểu thư, cô làm sao vậy…”
Chú Hải còn chưa nói xong, lập tức tiếp được thân thể Tường Vi xiêu vẹo chực ngã, “Tường Vi tiểu thư, cháu đừng làm chú sợ, tiên sinh vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, cháu đừng ngã xuống!”
“Chú Hải, lập tức bế nó vào phòng y tế, để tôi khám cho nó.”
Nhạc Niệm Tư nhìn chú Hải bế Tường Vi đã té xỉu cùng bác Ân vội vàng biến mất chỗ khúc quanh, bàn tay đang cầm chiếc điện thoại của cô ta bực tức ném mạnh điện thoại lên tường, hung tợn khẽ nguyền rủa, “Khốn kiếp thật!”
Mùi nước khử trùng quen thuộc, Tường Vi tỉnh lại trong căn phòng bện yên tĩnh, nhưng mí mắt nặng nề khác thường, nỗi bủn rủn hoành hành trong xương tủy, khiến cho cô chẳng có hơi sức mà mở mắt.
Lòng bàn tay có một sự ấm áp, sự ấm áp này bao bọc lấy bàn tay cô, vẫn không ngừng truyền sang cho cô, nối thẳng vào nơi sâu trong tâm hồn.
“Em đã tỉnh rồi?”
Giọng nói thô khàn, rất mềm rất nhẹ, phất qua khuôn mặt cô, như gió mùa xuân thổi qua cây lá, nghe rồi có loại cảm động lệ rơi đầy mặt, trừ bóng dáng cao lớn đã in vào trong lòng, không còn một ai khác nữa.
Thở dài thật khẽ, cô cố gắng mở mắt ra, dung nhan có vẻ hơi tiều tụy của Tước lập tức đập vào mắt cô, vẻ mặt anh khẩn trương và ánh mắt anh tha thiết, bàn tay nắm lấy tay cô đưa tới bên môi dịu dàng hôn hít, “Lần sau không bao giờ được làm như thế này nữa, biết chưa?”
“Ưhm?” Tường Vi khẽ rên, trong đầu nhớ lại tất cả những chuyện trước khi cô té xỉu, “Thương thế của anh…”
“Anh không đang lo nữa, ngược lại là em. Thân thể có khó chịu cũng không nói với anh, em cố ý hành hạ anh hả? Không phải là chúng ta đã thống nhất cả rồi sao, sao lại quên sạch rồi?” Hắc Diêm Tước nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tường Vi, nhìn cô tỉnh lại, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống rồi, nhưng mà cô nhóc này vẫn không thể khiến cho người ta yên tâm được, anh nghĩ đợi sau khi cô sinh em bé rồi, phải trừng phạt cô thật tốt mới được!
Tường Vi mở to đôi mắt linh động, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một hồi chuyện cũ, nhớ lại chuyện anh dây dưa với người phụ nữ khác trên xe hôm trước, tim không khỏi đau như bị kim châm, “Chúng ta đã thống nhất những gì? Em quên rồi.”
“Quên? Chết tiệt!” Anh gầm khẽ một tiếng, làm động tới miệng vết thương, không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, “Em rốt cuộc đang nháo giở tính khí gì vậy? Anh nói rồi em chỉ cần yên tâm sinh con, những vấn đề khác anh sẽ giải quyết hết, để cho anh xử lý, những lời này, chẳng lẽ em đều đã quên?”
“…” Tường Vi cúi đầu, trong lòng e ngại không biết có nên nói chuyện kia ra không, đưa mắt nhìn một cái, cô không nhịn được đưa tay lên vuốt ve bụng, “Đứa bé… có khỏe không?”
“Ừ, coi như bình an. Nhưng mà nếu em không chú ý giữ gìn bản thân khỏe mạnh, khả năng con mình bị sinh non rất lớn….” Lông mày tuấn lãng của anh vặn chặt, một khắc kia khi tỉnh lại, chỉ thiếu mỗi bóng dáng cô không thấy, mới biết cô vì căng thẳng quá độ làm cho tử cung co rút lại, tính mệnh của con yêu dường như treo trên dây cung.
Lòng Tường Vi run lên, bàn tay không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhìn mặt mũi anh mệt mỏi, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, “Em đối với anh mà nói, trừ tác dụng sinh con thì chẳng để làm gì khác, đúng không?”
Bàn tay không khỏi giảm bớt lực đạo, lông mày anh nhăn càng chặt hơn, “Nói vớ vẩn gì vậy? Nhiều phụ nữ có thể sinh con như vậy, chẳng lẽ anh phải cưới hết tất cả sao?” Anh vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự thấy bất lực với logic của cô.
/481
|