Nụ hôn của hắn ngày càng sâu, bàn tay tại trước ngực cô cũng càng ngày càng làm càn.
Phản ứng bản năng của đàn ông, bị mùi hương nữ tính tinh khiết trên người cô nhanh chóng đánh tỉnh, hương vị tinh ngọc lan tỏa trong xe, ngón tay thuần thục thăm dò bên trong quần áo cô – –
“Gâu gâu!”
Đột nhiên, hai tiếng chó sủa chói tai, đã phá vỡ khung cảnh thân mật dâng trào của hai người đang quấn chặt!
“Hừ! Chết tiệt!”
Trên cổ tay đau đớn, khiến hắn phải rút tay ra khỏi ngực cô, dường như cùng lúc rút tay ra khỏi ngực cô, con mắt lạnh của hắn cũng tràn đầy hỏa hoa – –
Giây tiếp theo, tay của hắn đã tóm chặt lấy con chó nhỏ trong ngực cô, con chó đã cào hắn Tiểu Khả Liên!
Nhưng hai con mắt lạnh thấu xương vẫn đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hiện lên tia khát máu.
“Ư ư!” Tiểu Khả Liên bị bàn tay to của hắn tóm chặt cổ, thân thể bé nhỏ giãy không thoát kìm kẹp của hắn!
Khí sắc âm trầm của hắn khiến người người sợ hãi, Tường Vi không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, lại hoảng sợ khi nhìn thấy vết cào xước hồng hồng trên cổ tay hắn, lo lắng nói, “Ngài bị thương?!” (van: lo cho anh ta làm qué gì hả chị)
Trong lòng tê rần, cô không thể thương tích như thế này, bằng không trong lòng sẽ hoảng sợ luống cuống, vì vậy nhanh chóng xé một ít vải ở váy, nắm lấy cổ tay hắn băng bó cẩn thận dè dặt, lông mày vô thức mà nhăn lại, lầm bẩm một mình: “May quá chỉ bì cào xước da, có chút rướm máu nữa, lúc về phải để bác Ân tiêm vắc-xin phòng bệnh dại mới được.....”
Tường Vi không biết mày kiếm của hắn có chút kinh ngạc mà nhíu lên, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh: “Gì đây, cùng lắm chỉ là một nụ hôn, đã trị được bệnh cà lăm của cô rồi sai?”
“Hả?”
Bỗng dưng, đôi mắt ngẩng lên, lúc này Tường Vi mới giật mình thấy mình thật thất lễ, vừa nãy cô quá chú ý vào vết thương của hắn, cho nên quên đi sợ hãi.
Nhưng mà, khi nhìn thấy hắn tóm chặt cổ Tiểu Khả Liên, cô nhanh chóng không hề nghĩ ngợi mà vươn tay ra, bảo vệ mà ôm lấy thân của Tiểu Khả Liên, trong tiếng nói có nồng đậm tính cầu xin: “Không.....Xin, xin ngài thả nó!”
Nụ cười nguy hiểm lại lần nữa nổi lên tại mặt hắn, nhìn gương mặt bị tóc che hơn nữa dung nhan của cô, tròng lòng hiện lên căm ghét, song lại được che giấu vô cùng tốt, trong đầu hiện lên một ý đồ, hắn cười khẽ: “Thả nó? Cô vậy mà lại cầu xin vì một con chó?”
Hai con mắt ma mị hơi híp lại, nguyên nhân khát máu vì vết càu này mà nhanh chóng bị khơi dậy, từ trước đến nay hắn sẽ không tha cho người làm hắn nửa phần bị thương, huống chi là con chó!
“Tiên, tiên sinh! Cầu xin ngài.....”
Tường Vi ngây ngốc mà gật gật đầu, cô khó mà tìm được Tiểu Khả Liên, người bạn trung thành vừa gặp đã thân như vậy, huống chi nó còn đang bị thương, Tiểu Khả Liên cũng vì cô mới cào tiên sinh, cô thật sự rất sợ tiên sinh sẽ dùng lực mà khiến nó đang sống sờ sờ bị bóp chết! Cái loại bị bóp cổ này, cô đã từng nếm trải qua, đến nay vẫn còn sợ hãi!
“Xin tôi?”
Một tiếng cười khinh bỉ từ môi hắn bật ra, khóe môi hắn giương lên một nụ cười sảng khoái, giống như rất hưởng thụ bộ dáng cầu xin của cô: “Bất luận người nào muốn xin thứ gì ở tôi, đều phải trả giá thật đắt, như vậy – – ” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Cô dự định sẽ trả giá gì, để đổi lại chỉ một con.... chó?”
Ngón tay hắn cố tình siết chặt, con chó Chihuahua khó thở mà giãy dụa vài cái, giống như lúc trước cô bị hắn siết sao bóp chặt cổ, tim Tường Vi chợt đau đớn, dường như phảng phất thấy bóng dáng mình, đã từng bất lực tuyệt vọng như vậy, cơ hồ như tiêu tan trong bàn tay của hắn.....
“Cầu xin ngài....Tiên sinh!Xin.....Ngài” Chứng kiến sắc vẻ Tiểu Khả Liên dần dần mất đi tính mạng, thanh âm của Tường Vi lập tức nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt.
Khóe môi nhếch lên, bàn tay còn lấy nắm lấy cằm cô, hắn hài lòng cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Cô xác định muốn cứu nó sao?”
Tường Vi vội vã gật đầu, Tường Vi không dám có nửa giây chần chừ, sợ chỉ cần nháy mắt thôi tiên sinh đã bóp Tiểu Khả Liên nát bấy: “...Xác định!”
Trong xe, lộ ra nửa giây yên lặng, con ngươi đen như mực cũng yên lặng theo đó, ngón tay thon dài đang siết chặt buông ra, con Chihuahua lập tức bị mất trọng lượng, rơi xuống, Tường Vi vội vươn tay ra ôm lấy nó vào ngực!
Thật nguy hiển!
Tường Vi khẽ thở dài một hơi, vỗ về Tiểu Khả Liên đang vô cùng run sợ, chuyện vừa rồi thực sự làm nó sợ hãi.
Hắn nhìn lướt qua con chó thoạt nhìn rất đáng thương kia: “Nhớ kỹ câu nói chấp nhận của cô vừa rồi!'
“Vâng.” Tường Vi thấp giọng lên tiếng.
Cô không biết câu nói đó có ý gì, chỉ biết là vô luận như thế nào cũng phải cứu Tiểu Khả Liên!
Hài lòng gật đầu, hắn khỏi động xe: “Ngồi xuống, thắt dây an toàn!”
Ngay sau đó chiếc xe đua Bugatti Veyron màu đen phóng như bây trong màn đêm yên lặng, cũng giống như tương lai tăm tối của cô....
Phản ứng bản năng của đàn ông, bị mùi hương nữ tính tinh khiết trên người cô nhanh chóng đánh tỉnh, hương vị tinh ngọc lan tỏa trong xe, ngón tay thuần thục thăm dò bên trong quần áo cô – –
“Gâu gâu!”
Đột nhiên, hai tiếng chó sủa chói tai, đã phá vỡ khung cảnh thân mật dâng trào của hai người đang quấn chặt!
“Hừ! Chết tiệt!”
Trên cổ tay đau đớn, khiến hắn phải rút tay ra khỏi ngực cô, dường như cùng lúc rút tay ra khỏi ngực cô, con mắt lạnh của hắn cũng tràn đầy hỏa hoa – –
Giây tiếp theo, tay của hắn đã tóm chặt lấy con chó nhỏ trong ngực cô, con chó đã cào hắn Tiểu Khả Liên!
Nhưng hai con mắt lạnh thấu xương vẫn đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hiện lên tia khát máu.
“Ư ư!” Tiểu Khả Liên bị bàn tay to của hắn tóm chặt cổ, thân thể bé nhỏ giãy không thoát kìm kẹp của hắn!
Khí sắc âm trầm của hắn khiến người người sợ hãi, Tường Vi không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, lại hoảng sợ khi nhìn thấy vết cào xước hồng hồng trên cổ tay hắn, lo lắng nói, “Ngài bị thương?!” (van: lo cho anh ta làm qué gì hả chị)
Trong lòng tê rần, cô không thể thương tích như thế này, bằng không trong lòng sẽ hoảng sợ luống cuống, vì vậy nhanh chóng xé một ít vải ở váy, nắm lấy cổ tay hắn băng bó cẩn thận dè dặt, lông mày vô thức mà nhăn lại, lầm bẩm một mình: “May quá chỉ bì cào xước da, có chút rướm máu nữa, lúc về phải để bác Ân tiêm vắc-xin phòng bệnh dại mới được.....”
Tường Vi không biết mày kiếm của hắn có chút kinh ngạc mà nhíu lên, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh: “Gì đây, cùng lắm chỉ là một nụ hôn, đã trị được bệnh cà lăm của cô rồi sai?”
“Hả?”
Bỗng dưng, đôi mắt ngẩng lên, lúc này Tường Vi mới giật mình thấy mình thật thất lễ, vừa nãy cô quá chú ý vào vết thương của hắn, cho nên quên đi sợ hãi.
Nhưng mà, khi nhìn thấy hắn tóm chặt cổ Tiểu Khả Liên, cô nhanh chóng không hề nghĩ ngợi mà vươn tay ra, bảo vệ mà ôm lấy thân của Tiểu Khả Liên, trong tiếng nói có nồng đậm tính cầu xin: “Không.....Xin, xin ngài thả nó!”
Nụ cười nguy hiểm lại lần nữa nổi lên tại mặt hắn, nhìn gương mặt bị tóc che hơn nữa dung nhan của cô, tròng lòng hiện lên căm ghét, song lại được che giấu vô cùng tốt, trong đầu hiện lên một ý đồ, hắn cười khẽ: “Thả nó? Cô vậy mà lại cầu xin vì một con chó?”
Hai con mắt ma mị hơi híp lại, nguyên nhân khát máu vì vết càu này mà nhanh chóng bị khơi dậy, từ trước đến nay hắn sẽ không tha cho người làm hắn nửa phần bị thương, huống chi là con chó!
“Tiên, tiên sinh! Cầu xin ngài.....”
Tường Vi ngây ngốc mà gật gật đầu, cô khó mà tìm được Tiểu Khả Liên, người bạn trung thành vừa gặp đã thân như vậy, huống chi nó còn đang bị thương, Tiểu Khả Liên cũng vì cô mới cào tiên sinh, cô thật sự rất sợ tiên sinh sẽ dùng lực mà khiến nó đang sống sờ sờ bị bóp chết! Cái loại bị bóp cổ này, cô đã từng nếm trải qua, đến nay vẫn còn sợ hãi!
“Xin tôi?”
Một tiếng cười khinh bỉ từ môi hắn bật ra, khóe môi hắn giương lên một nụ cười sảng khoái, giống như rất hưởng thụ bộ dáng cầu xin của cô: “Bất luận người nào muốn xin thứ gì ở tôi, đều phải trả giá thật đắt, như vậy – – ” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Cô dự định sẽ trả giá gì, để đổi lại chỉ một con.... chó?”
Ngón tay hắn cố tình siết chặt, con chó Chihuahua khó thở mà giãy dụa vài cái, giống như lúc trước cô bị hắn siết sao bóp chặt cổ, tim Tường Vi chợt đau đớn, dường như phảng phất thấy bóng dáng mình, đã từng bất lực tuyệt vọng như vậy, cơ hồ như tiêu tan trong bàn tay của hắn.....
“Cầu xin ngài....Tiên sinh!Xin.....Ngài” Chứng kiến sắc vẻ Tiểu Khả Liên dần dần mất đi tính mạng, thanh âm của Tường Vi lập tức nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt.
Khóe môi nhếch lên, bàn tay còn lấy nắm lấy cằm cô, hắn hài lòng cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Cô xác định muốn cứu nó sao?”
Tường Vi vội vã gật đầu, Tường Vi không dám có nửa giây chần chừ, sợ chỉ cần nháy mắt thôi tiên sinh đã bóp Tiểu Khả Liên nát bấy: “...Xác định!”
Trong xe, lộ ra nửa giây yên lặng, con ngươi đen như mực cũng yên lặng theo đó, ngón tay thon dài đang siết chặt buông ra, con Chihuahua lập tức bị mất trọng lượng, rơi xuống, Tường Vi vội vươn tay ra ôm lấy nó vào ngực!
Thật nguy hiển!
Tường Vi khẽ thở dài một hơi, vỗ về Tiểu Khả Liên đang vô cùng run sợ, chuyện vừa rồi thực sự làm nó sợ hãi.
Hắn nhìn lướt qua con chó thoạt nhìn rất đáng thương kia: “Nhớ kỹ câu nói chấp nhận của cô vừa rồi!'
“Vâng.” Tường Vi thấp giọng lên tiếng.
Cô không biết câu nói đó có ý gì, chỉ biết là vô luận như thế nào cũng phải cứu Tiểu Khả Liên!
Hài lòng gật đầu, hắn khỏi động xe: “Ngồi xuống, thắt dây an toàn!”
Ngay sau đó chiếc xe đua Bugatti Veyron màu đen phóng như bây trong màn đêm yên lặng, cũng giống như tương lai tăm tối của cô....
/481
|