Chương 372:
Editor: May
Nhưng dù là như vậy thì như thế nào? Anh sẽ không vì cô mà mặc kệ cha mẹ của mình, cô cũng sẽ không vì anh mà không để ý đến cảm giác của Phi Đồng.
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri hạ quyết tâm, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi cũng đã trong suốt không gợn sóng. Bỗng nhiên một trận gió thổi vào, lay động rèm cửa sổ nặng nề dày cộm bay phất phới, mà một bình hoa đặt trên bàn gần cửa sổ cũng bị rèm cửa sổ bay lượn hất rơi xuống đất, vang lên một tiếng lớn rồi vỡ vụn
Mấy cành hoa quế cắm ở trong bình hoa rơi tán loạn đầy đất, cánh hoa vàng óng như hạt gạo lật úp, mà mùi hương kia lại càng phát ra ngào ngạt, dần dần tràn khắp căn phòng.
Cô quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt âm u của anh rơi vào trên vàng óng đầy đất kia, cánh hoa nho nhỏ nhanh chóng bị gió thổi đi không còn bóng dáng, cũng không nhìn thấy nữa. Mà anh cứ ngồi cau mày như vậy, nhìn thấy gân xanh ẩn hiện ở trên trán, bàn tay để ở hai bên thân thể cũng nắm chặt lại, nắm ra dấu vết xanh trắng.
Cằm anh có một độ cong cứng rắn, mím chặt môi thành một đường cong, tròng mắt luôn luôn trầm ổn lại có mấy phần tiêu điều, bi thương không che giấu được, giống như cả vườn đều đang lộ ra cảnh thu. Lòng của cô giống như là bị sợi dây nhỏ siết chặt, quấn quanh một vòng lại một vòng, thấm ra tơ máu thật nhỏ, đau đến không chịu nổi. Ngón tay vịn lan càn bỗng nhiên siết chặt, liền bị gai gỗ nhỏ chẳng biết nhô ra từ lúc nào đâm vào trong bụng ngón tay, khiến cô lập tức thu tay về, cúi đầu hô đau một tiếng, trên đầu ngón tay trắng bệch đã có từng giọt máu nho nhỏ đáng yêu.
Trong xoang mũi cô đau nhức, chua xót khổ sở một trận, theo bản năng liền nhìn anh, nhưng ánh mắt của anh chỉ dừng ở trên tay cô, sau đó giống như bị anh cưỡng ép dời đi.
Cổ họng cô căng thẳng, như là bị nhét một miếng vải bông, khiến cô không nói ra lời.
Trên lông mi ngưng tụ sương mù, cô thấy anh xoay mặt nhìn sang một bên, chỉ cho cô nửa bên mặt. Tâm cô không nhịn được căng thẳng, lại không quan tâm những giọt máu liên tục tuôn ra ngoài, cắn răng một cái liền đi lên lầu.
Cô mới khẽ động, ánh mắt của anh liền đi theo qua, lại chỉ thấy một bóng lưng đơn độc lạnh lùng và quật cường chợt lóe lên. Anh nghe được chỗ sâu trong trái tim thở dài một tiếng nồng đậm, ở trước mặt anh, cô đặc biệt dễ tức giận, đặc biệt cố chấp, đặc biệt quật cường, đặc biệt tính tình cổ quái...
Nếu như cô đồng ý ở trước mặt anh như là ở trước mặt Thiệu Hiên, nếu như cô chịu chia cho anh một chút thái độ như đối với Thiệu Hiên, sao giữa anh và cô có thể lãng phí hơn phân nửa thời gian ở trên cãi vả và ngăn cách chứ?
Anh vừa muốn đứng dậy đi lên lầu, lầu hai liền có động tĩnh. Anh ngẩng đầu nhìn lại, tim lập tức co rút chặt.
Cô ôm Phi Đồng nửa tỉnh nửa mê, chỉ lấy một túi xách nho nhỏ và túi hành lý đi ra từ trong phòng ngủ. Cô cúi đầu cẩn thận từng li từng tí xuống từng bậc thang, sắc mặt trấn tĩnh như nước, giữa mi một mảnh sáng sủa, cử chỉ hành động không hề gợn sóng. Cô đi xuống lầu, không liếc anh một cái, trực tiếp xuyên qua phòng khách đi ra khỏi biệt thự.
Phi Đồng ghé vào trên vai của cô, tựa hồ thanh tỉnh một chút. Đôi mắt lanh lợi của nó nhìn anh, có chút hoài nghi và hiếu kỳ, cắn ngón tay liền im lặng, bộ dáng nhu thuận động lòng người, đôi mắt kia quả thực chính là phiên bản của Thiệu Hiên.
Trái tim của anh đau đớn khó nhịn, dường như bị vô số châm bạc sắc nhọn hung hăng đâm đau. Cô vẫn như năm đó, bộ dáng sau khi ký xong thỏa thuận ly hôn, lưng ngay thẳng, không chớp mắt nhìn một cái, không hề lưu luyến, đi từng bước ra khỏi tầm mắt của anh.
Mà bảy năm trước, anh thờ ơ nhìn cô đi, mặc cho thân ảnh của cô nhập vào bóng tối vô hạn, từ đó vừa để tay xuống, chính là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, lúc quay đầu lại, tất cả chỉ là hối hận vô biên. Mà nay, chuyện xưa tái hiện, tình cảnh như năm đó, anh có còn muốn để cho mình hổi tiếc bảy năm nữa không?
Nhưng đời người có mấy lần bảy năm? Anh đã qua ba mươi, mà từ lâu cô cũng đã không phải là cô gái trẻ tuổi. Chẳng lẽ phải chờ tới lúc tóc hoa râm, rồi mới nắm tay nhau mà chết sao?
Trong đầu nghĩ như vậy, thân thể đã không bị khống chế đuổi theo, nhưng trong tiếng gió thổi mạnh mẽ, trong Tĩnh Viên vắng vẻ và tĩnh mịch, có chỗ nào còn bóng dáng của cô?
Bầu trời bị kiến trúc cao lớn, hoặc là cây cối cổ thụ cắt thành những hình dạng không có quy tắc. Mắt chỉ có thể nhìn thấy nơi có ngói bảo thạch màu xanh, ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua cành lá rơi xuống mặt đất, nhưng lại bị gió thổi loạn, như là những mảnh vàng nhỏ mơ hồ. Gió xuyên qua rừng trúc cực xa, phát ra tiếng gào thét như khóc than, đưa mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy đỉnh Thương Lan đình cao nhất ở Tĩnh Viên. Đỉnh nhọn cao nhất một màu đỏ thẩm, như là giọt máu đỏ sẫm trên ngón tay cô, mà ánh sáng bạc chiếu lên mặt nước hồ bán nguyệt lại như là cái nhìn cuối cùng của cô với anh.
Đau đớn cô đơn mà lại hàm chứa chờ đợi mơ hồ.
Anh nên đi tới, như là lúc trước vậy, ôm cô một cái, sau đó lại làm hòa với nhau.
Cãi vả cũng tốt, bất đồng cũng tốt, ngăn cách cũng tốt.
Hiện có ~ 200 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : tttukidmh@gmail.com nhé
Chí ít người kia còn ở đây.
Chí ít vẫn có thể vừa mở mắt liền nhìn thấy, nhắm mắt lại ôm ấp.
Mạnh Thiệu Đình đứng ở chỗ này hồi lâu, vừa rồi đi quanh quẩn ở hồ bán nguyệt, xuyên qua mấy hành lang dài hình bán nguyệt và cửa bên cạnh, còn có dây nhỏ héo tàn. Đưa tay hất đi lá khô vàng trên vai, anh càng đi nhanh hơn, ở nơi rất xa, suy nghĩ lướt qua liền nhìn thấy một bóng dáng yêu ớt đơn độc đang đi chậm rãi trên hành lang dài thông đến cửa lớn.
Phía trước là màu xanh thăm thẳm, phía sau là tường trắng ngói đen, bóng dáng cô mơ hồ như ẩn như hiện, như là một hạt cát nhỏ trong biển cả. Anh hoảng hốt, lại có một cảm giác phức tạp chưa bao giờ xuất hiện, anh giống như cả đời nghèo túng, chỉ luôn nhìn thấy được bóng lưng của cô.
Nhưng dưới chân chỉ dừng một chút, liền không nhìn thấy cô. Trái tim Mạnh Thiệu Đình nảy lên một chút gáp gáp, không rảnh suy nghĩ chuyện khác nữa, chỉ lo đuổi theo.
Đã có thể nhìn thấy của lớn nặng nề màu đỏ và tường cao mấy trượng vây lấy Tĩnh Viên, đã có thể nhìn thấy núi giả cao lớn xây ở giữa lỗi vào, đã có thể đi ra ngoài, hoàn toàn rời đi, hoàn toàn cắt đứt, nhưng bước chân của cô lại càng ngày càng chậm.
Mơ hồ nghĩ đến lần đầu tiên bị Mạn Quân lừa đến Tĩnh Viên, cô ta nói với cô, vào lúc tiền xu lộn vòng trong không trung, cô mới hiểu rõ, kỳ thực trong lòng cô sớm đã làm xong quyết định.
/849
|