Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 711

/849


Trong lòng Tương Tư khẽ giật lên một cái. Cô đã nghĩ tới sẽ bị cô ta rút roi ra, hung hăng đánh cô một trận không ngừng cho hả giận, giống như là lần trước như vậy, hoặc là giống như trên TV đã diễn, người vợ đi bắt gian túm lấy người thứ ba hung hăng nhục nhã một phen... Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, cô ta lại sẽ đưa ra điều kiện như vậy.

Ai cũng hiểu rất rõ, bất cứ người phụ nữ nào cũng đều cực kỳ coi trọng dung mạo của mình. Mặc dù trên đời này không biết bao nhiêu người hàng ngày vẫn luôn nói, sự thông minh và vẻ đẹp bên ngoài bao giờ cũng ở cách nhau rất xa. Nhưng nếu để cho một người phụ nữ chọn lựa giữa một sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành và một trí tuệ siêu phàm, nhưng mặt mũi như chị Phượng, thì cả mười người đều không có một ai chọn vế sau. Lúc nói thì luôn đường hoàng, nhưng làm gì có ai làm được như lời mình đã nói đâu?

Tương Tư chưa từng bao giờ tỏ ra kiêu ngạo với hình thức xinh đẹp bên ngoài của mình, nhưng điều này không có nghĩa là cô không coi trọng hình thức bên ngoài. Cô cũng là một cô gái trẻ trung, cô cũng muốn mình thật xinh đẹp... Làm gì có ai chịu chấp nhận từ nay về sau, suốt cuộc đời còn lại của mình sẽ phải mang vết sẹo đáng sợ trên mặt bao giờ?

"Thế nào? Không làm được hả?" Đỗ Phương Phương cười lạnh, xoay người chậm rãi bước tới. Cô ta xoay người, ngón tay thon dài dùng sức bóp chặt lấy cằm của Tương Tư ép buộc cô phải ngẩng đầu lên. Bốn con mắt nhìn chằm chằm vào nhau. Trong đáy mắt của Đỗ Phương Phương dần dần hiện lên sự độc ác, tới cuối cùng, lại hóa thành sự khinh miệt nồng đậm.

"Văn Tương Tư, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Bây giờ cô không có con đường thứ hai để đi đâu, chuyện này coi như là đã quá thuận tiện cho cô rồi. Nếu như cô không muốn, tất nhiên tôi cũng sẽ không ép cô, chỉ có điều cây súng trong tay tôi đây lại không có mắt ...” Đỗ Phương Phương nói xong, khẩu súng trong tay liền xoay chuyển một vòng chĩa luôn vào trên huyệt Thái Dương của Tương Tư ...

Một cảm giác lạnh buốt cứng rắn bỗng nhiên truyền đến, khiến Tương Tư không kiềm chế nổi sự sợ hãi. Nói đúng ra là cô không sợ chết, nhưng khi thật sự có người cầm súng dí sát vào đầu của mình, thì thật sự không thể nào nói ra được cảm giác sợ hãi đó như thế nào, càng không nói đến Phương Phương là một người luôn ra tay cực kỳ ác độc, không có chuyện gì là không dám làm!

Cô không thể để mình chết một cách không rõ ràng ở chỗ này được. Nhà họ Đỗ quyền thế ngập trời, giết chết một người chẳng qua cũng như bóp chết một con kiến mà thôi. Huống chi, cuộc đời này của cô cũng đã từng trải qua một người rồi, đến tột cùng gương mặt này có hình dáng ra sao, cũng có liên quan gì đâu?

Hơn nữa, cô còn có thể sống được bao lâu, cũng chưa thể biết được.

Nếu như mặt cô bị hủy đi, đổi về một cái mạng, từ nay về sau sẽ được sống cùng với Nhất Nặc và thím Phúc, được sống gần nhau trải qua cuộc sống an ổn cả đời, cũng không phải là một chuyện gì xấu.

Tâm tư quanh đi quẩn lại, cũng đã trăm suy vạn nghĩ, cũng chỉ ngắn ngủi vài phút, lại phảng phất giống như vạn năm đã trôi qua... Tiếng mưa rơi chưa nghỉ, tiếng gió đã nổi lên. Bên ngoài cửa sổ là tư thế hào hùng, nhưng bên trong cửa sổ lại một cảnh đời khắc nghiệt.

Cuộc chiến giữa những người hụ nữp, quả nhiên vẫn tàn khốc hơn.

Đỗ Phương Phương siết chiếc cằm của cô đến đau nhức. Nhưng nỗi đau này không thể mang ra để so với nỗi đau đớn vắng vẻ nơi trái tim cô. Hà Dĩ Kiệt, anh có biết giờ phút này đã xảy ra chuyện gì hay không? Anh có dự liệu được sẽ có cảnh này xảy ra hay không? Khi anh cố chấp cưỡng ép em đến nơi này để dưỡng bệnh, trong lòng anh đã từng bao giờ nghĩ tới ngày hôm nay không?

Phu nhân của anh muốn em hủy gương mặt này đi, lúc này còn đang trương ra cái bộ mặt mê hoặc người ra kia... Anh nói đi, em nên làm thế nào bây giờ?

Bây giờ đang cận kề cái chết, em nên phải gìn giữ lấy dung nhan của mình, hay là tiếp tục sống tạm cho qua ngày đây?

Hà Dĩ Kiệt, em lại bắt đầu hận anh, tựa như mỗi một lần có bi kịch xảy ra với em, tất cả đều được khởi nguồn từ nơi anh!

Yêu anh là sai, rời khỏi anh là sai, hận anh cũng là sai, ở lại bên cạnh anh, bất kể thế nào, cái sai luôn thuộc về Văn Tương Tư em. Nếu như em sớm định liệu được sẽ có sự lựa chọn như hôm nay, sao em lại không gánh chịu cái tiếng xấu làm tình nhân không được được lộ diện, để được sống cùng một chỗ với anh nhỉ?

Nhưng em là Văn Tương Tư, em là một người con gái được sinh ra trong một gia đình luôn sống rất rõ ràng, cho dù em có sớm có đoán trước được sự việc, em vẫn nghĩ sẽ chọn rời khỏi anh...

Hà Dĩ Kiệt, nếu như đời này quả thực không gặp lại nhau, không cần phải nói, tất cả như vậy là quá tốt rồi. Nếu như có một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp phải, em đã sớm không còn là em của trước đây nữa rồi, vậy anh có thể không phải là anh của trước đây được không?

Văn Tương Tư không còn gương mặt này nữa, ở trong lòng của anh, em còn có thể có chút ý nghĩa nào nữa không?

Không phải là em đang đánh cuộc, đánh cuộc về một tương lai mà em sớm đã không còn quan tâm nữa! Em chỉ muốn được sống sót là vì trên đời này còn có một người để em phải lo lắng, nhưng người đó lại không phải là anh...

Da thịt như bị bỏng bởi những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống như thác đổ. Đầu gối quỳ trên mặt đất đã lạnh buốt, cái lạnh như băng rồi sẽ ấm lại khi đêm đã qua. Không biết từ nơi nào, trong người cô như có một sức mạnh được sinh ra. Thình lình trong lúc đó cô đã thoát ra được sự trói buộccủa Đỗ Phương Phương, đứng bật dậy, lảo đảo lao về phía chiếc bàn, nơi có con dao gọt trái cây đang để ở đó. Đỗ Phương Phương bị cô đẩy người lảo đảo, theo bản năng dĩ nhiên cô ta lập tức lên đạn khẩu súng trong tay, giơ lên nhắm ngay phía sau lưng mảnh mai của Tương Tư: "Văn Tương Tư, cô đừng mong chạy...”

Đỗ Phương Phương bị cô đẩy người lảo đảo, theo bản năng dĩ nhiên cô ta lập tức lên đạn khẩu súng trong tay, giơ lên nhắm ngay phía sau lưng mảnh mai của Tương Tư: "Văn Tương Tư, cô đừng mong chạy...”

Lời nói còn chưa dứt, Đỗ Phương Phương chợt hoảng sợ, mắt mở to, hai con ngươi trợn tròn xoe, bàn tay cầm súng thoáng cái liền cứng đờ, mà ngay cả hai người thuộc hạ đứng ở bên cạnh cô cách đó không xa cũng đều sửng sốt. Tương Tư thoáng đưa tay cầm lấy con dao gọt trái cây, nhanh chóng mở ra không chút ngần ngừ giơ lên, tiếp đó mũi dao sắc bén kia xẹt qua bên trái gò má gầy gò của Tương Tư, ánh lên một đường sắc lạnh trong không khí, hung hăng kéo xuống...

Trong nháy mắt máu tươi văng ra khắp nơi. Khẩu súng trong tay Đỗ Phương Phương nảy lên một cái sau đó rơi xuống trên mặt đất. Sắc mặt của Phương Phương trắng bệch ra. Mặc dù cô vẫn luôn nhìn thấy những trường hợp còn lớn hơn, mặc dù cô được coi như là một người phụ nữ có lòng dạ hiểm độc, nhưng lúc này toàn thân cô cứ run rẩy không ngừng, không cách nào kiềm chế nổi. Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới, một cô gái nhỏ bé nhìn yếu đuối như thế, vậy mà lại có thể ra tay tàn nhẫn đối với chính bản thân mình đến như vậy!


/849

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status