Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

CHƯƠNG 74.2: GẶP GỠ, CHẤT VẤN ANH, CÒN GÌ NỮA NÀO?

/849


CHƯƠNG 74.2: GẶP GỠ, CHẤT VẤN ANH, CÒN GÌ NỮA NÀO?

"Két, két, két", tiếng phanh xe chói tai chợt vang lên, hàng loạt tiếng phanh xe cao thấp nối tiếp nhau tạo thành một chuỗi âm thanh. Tri Tri vẫn mắt điếc tai ngơ... Người lái xe ở gần cô nhất từ trong xe nhô đầu ra há mồm mắng: "Đồ điên! Mẹ nó chứ, muốn chết à, mạng người nhỏ quá nên không thiết sống nữa hả?"

     Tri Tri cũng không thèm quay mặt lại, tiếp tục xuyên qua giữa dòng xe cộ. Lúc này người lái xe giật mình, chợt mắng: "Đi sát vào, thực là... Mẹ kiếp, thật xúi quẩy. lại gặp phải đồ thần kinh!"

     Bước chân Tri Tri lảo đảo, cả người lại bắt đầu run rẩy. Cô run đến gần như không cách nào tự chủ được nữa. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn  Người kia chỉ cách cô không đầy hai mét, vẫn đứng quay lưng về phía cô. Lúc này bao nhiêu dũng khí của cô dường như đã tan biến hết vào hư không. Cô tiến lên mắng anh, đánh anh, như một người đàn bà chanh chua, trưng bày cuộc sống chật vật, khổ sở của cô cho anh xem thì có ích lợi gì chứ?

     Anh hào phóng đưa ra một tờ chi phiếu bồi thường cho bốn năm khổ sở của cô ư? Hay là sẽ nhíu mày đầy chán ghét trực tiếp đuổi cô cút đi?

     Ngay giờ khắc này, thế giới hết sức phồn hoa, ánh mặt trời tươi đẹp như cũng dừng lại ở trên mặt của cô. Tri Tri nhìn người kia đứng cách đó không xa, trong lòng cô bỗng nhiên nảy lên một khoảng lặng ngắt, anh  thật sự mắc nợ cô sao?

     Anh bất quá chỉ là không yêu cô mà thôi. Trên đời này, cái gì cũng có thể miễn cưỡng, chỉ riêng tình yêu không bao giờ có sự miễn cưỡng.

     Anh chỉ là không yêu cô, bây giờ cô muốn tính toán thua thiệt thế nào đây?

     Là do cô đã si tâm vọng tưởng, mà anh, bất quá là thuận theo trái tim của mình, buông tha cho cô gái mà mình không yêu, tự mình truy tìm hết thảy mong muốn của bản thân.

     Ba ba không phải là do anh bức tử, đứa nhỏ không phải là do anh bức chết, anh cũng không hề có một câu nói ác độc, điều duy nhất anh làm đối với cô chỉ là, khi nhà họ Phó bị phá sản, anh đã vứt cô đi mà thôi.

     Đúng vậy, anh cũng không từng mắc nợ cô, cái mà cô gọi là thù hận kia, chẳng qua chỉ là một trò cười.

     Đã bao nhiêu năm qua, hận ư, yêu ư, còn nhớ để làm cái gì đây? Lúc này anh đang sống một cuộc sống mà anh muốn. Cô đau khổ giãy dụa ở trong bụi cây đầy gai, chuyện ấy không hề có liên quan gì đến anh nữa.

     Nhớ lại lúc ấy nước mắt đã ào ào tuôn rơi, giờ khắc này, lúc thật sự sắp nhìn thấy anh, thì chỉ một khắc, cô đột nhiên trở lại bình thường.

     Chỉ là đứng ở xa xa như thế này nhìn bóng lưng của anh, Tri Tri liền không khống chế nổi lại bắt đầu cắn ngón tay. Ngón tay cái bị cô cắn đến mức chảy máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn không dừng lại được. Cô đứng ở nơi đó, cách anh hai thước trơ mắt nhìn anh, cũng không nhúc nhích, như một bức tượng.

     Người kia cũng chậm rãi xoay người lại, Tri Tri cảm thấy hơi thở của mình như dừng lại, động tác cắn móng tay của cô càng trở nên nhanh và mau hơn. Ngón tay cái, máu chảy thành dòng trên làn da trắng bệch nhìn thấy mà ghê người.

     Mạnh Thiệu Hiên xoay người lại, liền nhìn thấy đến một màn như vậy. Anh giật nảy cả người, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác. Từ trước đến nay anh  ghét nhất là phải nhìn thấy cảnh  đổ máu gì gì đó. Đôi mắt anh vừa mới hồi phục thị lực, chỉ muốn lưu giữ lại những gì quý báu, những chuyện tốt đẹp, nói thí dụ như anh luôn tưởng nhớ về Tĩnh Tri.

     Vừa mới xoay chuyển người được một nửa, anh lại từ từ quay lại. Mạnh Thiệu Hiên nhìn rõ cô gái đứng ở nơi đó, mái tóc của cô ngắn ngủn, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy hai con ngươi đen láy sáng ngời, cô đang cắn móng tay của mình, nhưng ánh mắt của cô lại cứ nhìn anh chằm chằm. 

     Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác hơi buồn bực, sao trông cô gái này quen mặt thế nhỉ? Trong đầu của anh từ trước đến nay đều không nhớ ai khác, bởi vì, toàn bộ không gian trong đầu anh đều chỉ dành cho Tĩnh Tri.

     Suy nghĩ hồi lâu, anh mới có chút ấn tượng mơ hồ, cô chính là cô gái đưa đồ ăn mua ngoài ngày hôm đó!

     Sở dĩ anh có thể gắng gượng nhớ tới, là vì của giọng nói của cô cực kỳ giống với giọng của chị dâu hai của anh.

     Tri Tri thở phào một hơi, trong lòng có phần không nói nên lời, thoáng chút mất mát. Người kia không phải là anh, chỉ có điều là bóng lưng rất giống, chiều cao rất giống, chỉ là bộ dạng không giống lắm.

     Tri Tri chậm rãi ngừng động tác, mới phát hiện ra ngón tay mình không ngừng chảy máu, cô cũng không quan tâm đến, xoay người chuẩn bị rời đi...

     Đang lúc cô thật sự rất mờ mịt, không biết nên đi về nơi đâu Bây giờ  cuộc gặp mặt làm quen đã thất bại, về nhà chỉ đổi lấy việc bị mẹ tức giận mắng chửi, không ai quan tâm thấu hiểu cho cô, thông cảm cho cô dù là một chút ít.

     "Cô... Đứng lại!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên tiến lên một bước, định đưa tay đặt trên vai Tri Tri, nhưng lại dừng lại ở giữa không trung, trên vai chiếc áo T-shirt của cô có một lỗ thủng trông rất khó coi.

     Mạnh Thiệu Hiên bĩu môi, cô gái này thực không ra dáng con gái một chút nào cả... A, mà vừa rồi, anh gọi cô đứng lại là muốn làm gì nhỉ?

     Tri Tri  bị người ta thình lình gọi giật, quay mặt lại, mái tóc ngắn lướt qua thành một đường vòng cung nho nhỏ trong không trung, nhưng không ngờ là Mạnh Thiệu Hiên đứng gần như vậy, cô không khỏi giật nảy người, lông mi chớp chớp vài cái, theo thói quen sợ hãi liền cúi đầu...

     Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, anh ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong không khí như có như không có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương trong trí nhớ của anh, thực sự rất giống nhau...
*******************
Trích đoạn chương 75: "Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, anh ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong không khí thoáng như có như không có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương vẫn lưu ở trong trí nhớ, quả thực rất giống nhau...

     Anh giật mình chăm chú nhìn cô gái nho nhỏ đang khiếp đảm ở trước mặt mình, bỗng nhiên có chút thô lỗ túm lấy cô, ôm chặt vào trong lòng mình. Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu, chóp mũi cọ vào trên mái tóc ngắn của Tri Tri, ra sức ngửi mùi thơm trên tóc của cô... 

     Không phải, không ở chỗ này... Mạnh Thiệu Hiên xoay một vòng thân mình nho nhỏ đang ở trong ngực mình, mặt áp sát vào cổ của cô..."


/849

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status