Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh, sao Hứa Mộ Nhan không chịu hiểu?
Hứa Mộ Nhan thất vọng nhắm mắt lại, cô dằn chua sót trong lòng xuống, thanh âm không tự chủ mà run run: “Thật ra thì.....Thật ra thì từ lúc thấy những tấm hình kia anh đã bắt đầu không tin tưởng em đúng không?”
Hai vai của Bùi Lạp Minh không khỏi run lên, sau đó anh lặng im trầm mặc.
“Thật sự anh ấy không có làm gì em cả, ngày đó anh ấy cũng bị người ta hãm hại.”
Hứa Mộ Nhan run rẩy nói từng câu từng chữ, mắt cô rưng rưng: “Mặc dù em sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng em biết rõ là phụ nữ thì danh tiết rất quan trọng, từ đầu đến cuối em chỉ có một mình anh!”
Ví bằng ngày đó thầy với cô thật sự xảy ra chuyện đó, cô nhất quyết sẽ không tiếp tục sống ở nhà họ Bùi, ở bên cạnh anh.
Tại sao anh không hiểu lòng của cô?
Tại sao hết lần này tới lần khác anh cứ hoài nghi cô.....
Bùi Lạp Minh trầm mặc không nói câu nào, anh sợ một khi nói ra thì cái gì cũng không thể vãn hồi, từ khi nào thì anh cũng thay đổi rồi, đã bắt đầu sợ đầu sợ đuôi?
Hứa Mộ Nhan đứng lên, nước mắt lã chã rơi xuống: “Em mệt mỏi quá, em đi ra vườn hoa ngồi một chút.”
Bùi Lạp Minh nâng mắt lên nhìn cô, thấy cô đi như chạy về phía ngoài cửa, dưới ánh tà dương bóng lưng gầy yếu của cô tựa hồ sẽ biến mất không thấy.....
“Ban đầu chúng ta kết hôn có lẽ chính là sai lầm, cho nên.....Hiện tại hai chúng ta mới thống khổ như thế này.”
Hứa Mộ Nhan đã đi ra khỏi cửa nhưng thanh âm của cô theo gió truyền vào trong tai anh, đồng tử trong mắt anh đột nhiên co rụt lại.
Bất quá anh chỉ dạy dỗ Cố Vỹ một chút mà thôi, cô liền lộ ra dáng vẻ thất hồn lạc phách với anh, cô quan tâm Cố Vỹ đến vậy?
Mọi việc không liên can tới người ngoài? Cô nói hôn nhân của họ từ lúc bắt đầu đã là sai lầm?
Ở trong lòng cô Cố Vỹ so với anh quan trọng hơn phải không?
Nghĩ tới đây, khay trà trên bàn bị Bùi Lạp Minh chụp lấy đập nát từng cái một, dường như anh đang phát tiết toàn bộ cơn tức giận ra ngoài.
Sau đó anh chạy vào thư phòng, hai tay run rẩy lấy từ trong ngăn kéo ra tờ đơn ly hôn mà cô để lại cho anh năm năm về trước, anh cầm bút lên nhanh chóng viết chữ Bùi, bỗng nhiên trước mắt anh hiện ra gương mặt tươi cười của cô, dáng hình mỏng manh của cô, còn có bóng lưng gầy yếu mới vừa rồi của cô, hai chữ Lạp Minh tiếp theo cũng không thể viết ra.
“Ban đầu chúng ta kết hôn có lẽ chính là sai lầm, cho nên.....Hiện tại hai chúng ta mới thống khổ như thế này.” Lời của cô còn vang lên rõ ràng bên tai anh.
Hôn nhân của bọn họ thật sự là sai lầm?
Không, Anh, Bùi Lạp Minh một khi quyết định không bao giờ sai lầm!
Nếu cô muốn rời khỏi anh, muốn ly hôn với anh đến vậy, được anh sẽ thành toàn cho cô!
Đang chìm trong suy nghĩ, Bùi Lạp Minh hít một hơi thật sâu, bút trong tay không tự chủ viết.....Khi ba chữ Bùi Lạp Minh nghiêm nghị trên tờ đơn ly hôn đập vào mắt, anh thoáng chốc giật mình.....
Giờ khắc này anh mới phát hiện ra anh và cô ngu ngốc biết bao nhiêu, ngốc đến mức cho rằng chỉ cần ký tên vào đơn ly hôn là có thể giải quyết vấn đề giữa họ?
A.....Nói dễ vậy sao.
Trong đầu anh thoáng nhớ lại toàn bộ cuộc sống của bọn họ, ghét bỏ, dịu dàng, động lòng, thương yêu, hiểu lầm, chia ly rồi tái hợp, từng đoạn từng đoạn ký ức đan xen thành một khối, giống như những mảnh thủy tinh của ly rượu bị vỡ kia đâm vào bàn tay đau đớn, giờ đây một lần lại một lần lăng trì trái tim anh.
Cũng chính vào giờ phút này, Bùi Lạp Minh mới biết anh yêu cô!
Đúng, là yêu, không đơn thuần là thích nữa!
Nhất cử nhất động của Hứa Mộ Nhan sớm đã in sâu tận đáy lòng anh, chẳng qua anh không phát hiện ra mà thôi.
Chờ anh thấy rõ được lòng mình thì mới biết bản thân đã yêu cô sâu đậm tận xương tủy, đó là nguyên do mà qua thời gian dài như vậy anh không ký vào đơn ly hôn.....
Còn cô thì sao?
Cô có yêu anh nhiều không?
Có sâu đậm không?
Còn nữa.....
Hay trong lòng cô chỉ có thầy của cô thôi ?
Bất thình lình Bùi Lạp Minh hít thở từng ngụm từng ngụm, dưới ánh đèn sắc mặt anh trắng bệch, ý thức được hơi thở khò khè của mình là do bệnh suyễn đột phát, anh ôm ngực lảo đảo bước qua những mảnh ly tách vỡ vụn đầy dưới đất, mở cửa ra, cất giọng yếu ớt.
“Người đâu, mau tới đây!”
Cách đó không xa, dì Dung nghe được tiếng gọi của anh, vội vàng đánh thức người giúp việc đang ngủ ở giường bên cạnh, hoảng hốt khẩn trương chạy ra thì thấy Bùi Lạp Minh trên mặt đầy mồ hôi đang đứng dựa vào cửa thư phòng.
Gần đây Hứa Mộ Nhan luôn ngủ không sâu, khi cô nghe ngoài cửa có tiếng bước chân liền mở cửa, cô thấy dì Dung hốt hoảng đang đưa tay định gõ cửa phòng mình.
Dì Dung nói từ nhỏ Bùi Lạp Minh đã mắc bệnh suyễn nhưng rất lâu rồi không có tái phát, miễn là tâm tình tốt không xúc động mạnh thì không vấn đề gì, ai ngờ giờ bệnh lại tái phát!
Bệnh suyễn của anh sao đột nhiên lại tái phát.....
“Dì Dung, đi lấy thuốc suyễn của anh ấy đến đây, nếu uống thuốc xong mà có chuyển biến tốt thì không cần gọi cấp cứu.” Hứa Mộ Nhan bình tĩnh phân phó.
“Vâng, đại thiếu phu nhân, tôi đi lấy thuốc ngay.”
Lúc Hứa Mộ Nhan bước vào thư phòng thì hai mắt cô sửng sốt, trên đất đầy mảnh sứ ly tách bị ném vỡ, cửa sổ trong phòng mở toan, từng trận gió lạnh thấu xương quần quật thổi vào người cô.
Tên ngốc này, buổi tối còn mở cửa sổ làm gì, không sợ lạnh hay sao?
Cô bước nhanh tới đóng tất cả cửa sổ lại, bên ngoài gió đêm thổi vù vù, giống như một thanh kiếm bén nhọn thổi mạnh vào mặt cô.
Khi cô chuẩn bị đóng cánh cửa sổ cuối cùng thì thấy tờ đơn ly hôn trên bàn bị gió thổi rơi xuống đất.
Hứa Mộ Nhan thuận thế nhặt lên, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng cô nhìn chằm chằm vào ba cứng cáp chữ Bùi Lạp Minh.....
Hứa Mộ Nhan ngẩn người, không rõ cảm nhận hiện tại của chính mình, ngón tay cứng ngắt nắm chặt tờ đơn, rất lâu.....
Một lúc lâu sau cô ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn nước mắt sắp trào ra, nặng nề đặt tờ đơn ly hôn lại trên bàn.
Đứng trước cửa sổ thật lâu, đến khi gió lạnh thổi cóng hết tay chân, Hứa Mộ Nhan mới bình tĩnh trở lại, xoay người thì thấy dì Dung cùng một người giúp việc đang cho Bùi Lạp Minh uống thuốc.....
Ánh mắt của cô trống rỗng nhìn Bùi Lạp Minh đã thở bình thường trở lại đang nằm trên giường, cô muốn đi đến chăm sóc anh nhưng phá hiện hai chân nặng như đeo đá, có nhấc thế nào cũng không bước được.
Phúc chốc ngay cả dũng khí đến gần anh cũng không có, cô đứng xa xa bình tĩnh hỏi: “Đại thiếu gia..... Đại thiếu gia anh ấy không sao chứ?”
“Dạ, đã tốt hơn vì chúng ta cho cậu ấy uống thuốc kịp thời, không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần an tâm ngủ một giấc là tốt thôi.” Dì Dung vừa lau mồ hôi trên mặt giúp anh vừa nói với Hứa Mộ Nhan.
“Đại thiếu phu nhân, vậy chúng tôi ra ngoài trước, cô ở lại săn sóc đại thiếu gia.”
Nói xong, dì Dung cùng người giúp việc đi ra khỏi phòng.
Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn Hứa Mộ Nhan cùng Bùi Lạp Minh đang ngủ yên trên giường, cô không ngồi cạnh anh mà ngồi xổm ở xa xa, hai tay ôm đầu gối trong ngực, cằm để trên đầu gối, run run co người lại.
Nếu như không phải bệnh suyễn của anh đột nhiên tái phát, có lẽ đơn ly hôn có chữ ký của anh đã được đưa đến tay cô rồi?.....
Bùi Lạp Minh hỡi Bùi Lạp Minh, anh có biết tình yêu của em đối với anh đã sớm là cố chấp.
Tại sao anh không thấy trái tim em từ lâu đã thuộc về anh?
Chẳng lẽ em phải móc trái tim của mình ra cho anh xem, anh mới tin hay sao?
Anh không có yêu em chút nào hay sao, dù chỉ một chút mà thôi!
Giờ đây, bi thương đau khổ trong lòng hóa thành dòng nước mắt.....
Sáng mai khi anh.....tỉnh lại, bọn họ sẽ phải đến cục dân chính hoàn thành thủ tục ly hôn?
Nghĩ đến hôn nhân của cả hai sắp kết thúc chỉ bằng một cái đóng dấu, Hứa Mộ Nhan chợt thấy khó thở.....
Nếu tâm ý của anh đã quyết, cô cũng không mặt dày mày dạn xin anh đừng ly hôn, cô và anh luôn là người của hai thế giới, cũng vì thế không thể đi vào lòng lẫn nhau.....
Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần cô rời đi, anh và Hoắc Noãn cũng không còn trở ngại nào nữa, cả hai có thể ở cùng một chỗ.....
“Sau này chúng không còn quan hệ gì nữa, anh phải giữ gìn sức khỏe.” Hứa Mộ Nhan nhìn người nằm trên giường lẩm bẩm nói.
Cô dứt khoát đứng lên đi ra khỏi phòng.
Khi cửa phòng đóng lại thì người trên giường cũng từ từ mở mắt ra, trong tròng mắt lờ mờ tia máu đỏ, từ nay về sau không còn quan hệ gì?
Xem ra, đúng là cô không thể chờ đợi muốn bỏ đi ngay lập tức, nghĩ tới đây, đôi mắt như đá Hắc Diệu hiện lên một tia lạnh lùng.
Hứa Mộ Nhan, muốn anh buông tay em sao, phải xem em có can đảm hay không, có còn mạng để đi hay không!
----- ----- -----
Ngày thứ hai, Hứa Mộ Nhan soạn toàn bộ thiết kế mùa đông luôn cả bộ sưu tập Thiên Sứ giao cho phụ tá để sau này mang đi chỉnh sửa, ngoài cửa sổ trời chiều đã ngã sắc tím, cô vuốt vuốt cái cổ ê ẩm, bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ phác thảo thiết kế, thật muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghĩ thật thoải mái.
Lúc Hứa Mộ Nhan vừa ra khỏi công ty thì thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen đang đậu trước cổng, mà đứng bên cạnh cửa xe là một người đàn ông có sắc mặt u ám.
Anh đến là để ngả bài với cô?
Nhưng đáng lẽ phải đến tìm cô vào ban ngày mới đúng, buổi tối cục dân chính có làm việc đâu.
Bùi Lạp Minh không nói không rằng kéo cô lên xe.
Vừa lên xe, Hứa Mộ Nhan còn chưa ngồi vững, anh đã lui xe về phía bên trái,quay đầu xe, đạp cần ga vọt tới trước, bánh xe ma sát gắt với mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn, trong nháy mắt, xe đã tăng tốc phóng nhanh về phía trước.
Hứa Mộ Nhan vội vàng nắm được tay vịn phía trên đỉnh đầu, anh đây là như thế nào?
Cô lặng lẽ nịt dây an toàn, đồng thời nhận ra tốc độ xe cũng từ từ chậm lại.
Sườn của xe này rất cao nhưng bên trong xe lại tối, ánh sáng bên ngoài cũng bị kiếng cách nhiệt che lại, thỉnh thoảng có ánh đèn của xe ngược chiều chạy qua chiếu vào, lúc này Hứa Mộ Nhan mới thoáng nhìn thấy khuôn mặt của anh.
Sắc mặt anh âm trầm chuyên chú nhìn thẳng phía trước, không thể biết anh đang suy nghĩ gì.
“Bùi Lạp Minh, anh đưa em đi đâu?”
“Hứa Mộ Nhan, không phải em rất muốn rời khỏi anh sao? Tốt lắm, anh cho em một cơ hội, xem em có bản lãnh này hay không!”
Bùi Lạp Minh muốn làm gì?
Hứa Mộ Nhan có đồng ý nhận cơ hội đó không ?
Tình yêu của hai người sẽ ra sao?
/95
|