“Lên cầu thang rẽ phải, phòng thứ hai từ cuối hành lang là phòng của cô” Quản gia cẩn thận, tỉ mỉ chỉ đường cho cô.
Diệp Bình không có bất kỳ hành lý nào, ôm trong ngực chỉ có duy nhất bức ảnh chụp cùng mẹ. Cô quan sát biệt thự xa hoa này, thuần sắc trắng, những đồ dùng nạm vàng tạo cho đại sảnh một vẻ khí phái hoa lệ, so với tưởng tượng của cô còn đẹp hơn nhiều lần.
Bước những bước như trong mơ (em không hiểu?), cô đi lên tầng hai, về phía gian phòng quản gia đã chỉ. Nhưng gian phòng cuối cùng đang mở cửa, cô nhịn không được ghé đầu nhìn, thì...một bức hình khổ lớn hiện ra trước mắt cô.
Cô một thoáng nín thở, cơ hồ còn quên luôn. Trước mắt cô là một thiếu nữ đẹp đến kinh người, mang theo vẻ phong tình của người nước ngoài, mái tóc dài hơi xoăn dán lấy những đường cong, dài đến tận mông* trên đôi mắt thật to là đôi lông my cong dài. Cô ấy nằm nghiêng trên ghế dựa, hấp dẫn, quyến rũ. Bức hình có vẻ chụp đã lấu rồi, nhưng vẫn được bảo quản vô cùng tốt. Cô gái ấy, cười đến mị nhân thực cốt.
*Sr, em hơi thô bỉ, nhưng mà cv là thế, em cũng không tìm được từ nào hơn.^^
Bức hình này, rất xuất sắc, bắt được thần vận của cô gái, giống như hấp dẫn ánh mắt của người trước mắt.
“Ai cho cô vào đây?” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cô.
Cô kinh hãi xoay người, thấy Long Thiều Thiên đang lạnh lùng nhìn cô. Cô vỗ vỗ ngực: “Anh làm tôi giật mình, tôi thấy cửa không khóa nên tự đi vào.”
Cô quay đầu trở lại,tầm mắt vẫn dán vào bức hình trên tường: “Cô ấy là ai?”
“Cô không biết?”
Hắn hỏi hay quá nhỉ? Làm như cô biết ấy? Cô lắc đầu một cái: “Không biết!”
“Đây là người Hoa nổi tiểng đầu tiên ở Hollywood, hai mươi mấy năm trước, nổi tiếng một thời.”
“Thật đẹp, đây là người xinh đẹp nhất tôi từng gặp.” Trong tấm ảnh, người phụ nữ có nụ cười nhàn nhạt, , tự có một phong thái mị hoặc từ trong cốt tủy, giơ tay nhấc chân đều lộ ra nét phong tình.
“Đây là ai?”
“Đó là người sinh ra tôi.”
Diệp Bình thở dốc kinh ngạc, mắt trừng lớn: “Bà ấy là mẹ anh?”
Hắn châm thuốc, một đám khói bay lên khiến khuôn mặt hắn có chút mông lung. “Nghe nói là vậy.”
“Mẹ anh thật đẹp, khó trách anh lớn lên lại đẹp trai như vậy.” Không sợ hắn lại không vui, cô tiếp tục không nhịn được mà than thở: “Bà ấy hẳn là một đại minh tinh.”
Thần sắc mê muội của cô lập tức làm hắn xúc động: “Bà ấy là độc nhất vô nhị, trong giới người Hoa được coi là một truyền kỳ.”
“Hollywood là gì?”
“Đó là nơi mà toàn bộ giới nghệ sĩ mơ ước, lag minh tinh trong minh tinh, người Hoa có thể tiến vào đó cũng là không dễ dàng.”
“Cô muốn tới Hollywood sao?”
“Đúng.”
“Vậy tôi cũng muốn đi.” Bàn tay cô sờ tấm hình, nghiêng người sang nhìn hắn- một đôi mắt kỳ dị chợt lóe.
Hắn buồn cười một tiếng: “Chuyện đó không dễ dàng đâu, tiểu muội muội.”
“Tôi có thể.” Cô nhỏ giọng, nói “Anh cũng là vì nguyên nhân này mới đồng ý chuyện của tôi, đúng không?”
Hắn quan sát cô thật kỹ một cái, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
“Phòng của cô ở ngay bên cạnh, sau này đừng đi nhầm nữa.”
Ngay sau khi đi ra, Long Thiề Thiên cũng đi ngay sau. Nghe tiếng đóng cửa, đón nhận ánh mắt thâm u của Long Thiều Thiên, cô chỉ cảm thấy mình tựa hồ đi nhầm chỗ.
Phòng của cô thuần một màu trắng, có màu vàng khảm, tựa như phòng của công chúa.
Cô trừng mắt nhìn, cho là mình đang nằm mơ, nhưng mọi thứ vẫn chân thật tồn tại ngay trước mắt. “Đây là...phòng của tôi?”
Cô đi thật nhẹ nhàng, sợ mộng này sẽ tan biến đi mất, Cô đi về phía ban công, biệt thự này, nằm ở giữa sườn núi, đem hết những phồn hoa náo nhiệ của Đài Bắc thu hết vào tầm mắt.
Vui mừng không thôi, cô cơ hồ không nói ra thành lời, rồi nhìn thấy Long Thiều Thiên vẫn đứng ở cửa. Hắn một bước cũng không đi tới, mắt cố ý không nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Anh sợ độ sao?”
Hắn trầm mặc, như xác nhận suy đoán của cô. Biết được nhược điểm của người cao cao tại thượng này mà không phải ai cũng biết, cô rốt cục tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
“Tôi rất thich cao, từ trên cao nhìn xuống, cảm giác rất thoải mái.” Cô nhìn phong cảnh phía ngoài, rồi nhẹ nhành nhún một cái, đặt mông ngồi trên tường cao, mà sau lưng chính là vực sâu vạn trượng.
Sắc mặt hắn khẽ biến, gảy nhẹ tàn thuốc lá: “Cô đi xuống!”
“Không cần lo lắng, tôi vẫn hay ngồi như vậy.”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng. “Nơi này gió rất to, chỉ cần gió thổi qua một chút, cô sẽ ngã xuống, rồi đầu óc vỡ toang, chết rất khó nhìn. Mà có thể chết thì coi như cô vận khí tốt, nếu không tốt, thì sẽ ngã thành một là tàn phế hai là liệt, lúc đó thì tha hồ mà hối hận hành động ngây thơ bây giờ.”
Sắc mặt cô bị dọa đến trắng bệch, con mắt kinh sợ nhìn thoáng phía sau qua đầu vai, rồi ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi ban công.”
Hắn thở ra một đám khói lớn. “Lần sau nếu làm cái loại hành vi ngu xuẩn như ban nãy thì trước dùng đầu suy nghĩ một chút.”
Cô không phục nhìn hắn. “Sao có thể đúng lúc như vậy được?”
“Vậy sao? Tôi từng ngã từ trên lầu xuống, mà không may mắn lại không ngã chết được.” Hắn châm chọc bíu môi.
Cô kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay người về phía tủ rượu. Hắn lấy ra một bình rượu, rót một chút vào hai cái ky. Ly thủy tinh sáng ngời,phản xạ, khiến rượu đỏ càng thêm sáng bóng mê người.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bốn tuổi.”
“Vậy cũng uống đi.” Hắn đưa cho cô một ly, trên mặt cũng đã bình tĩnh lại.
Hắn lười biếng, thoải mái, nghiêng người dựa vào trên ghế ở quầy rượu. Diệp Bình bưng ly rượu, có chút không biết làm sao, nhìn hắn. Hoàn cảnh xa lạ, người đàn ông xa lạ, khiến cô cũng cảm thấy đang trong mộng.
Hắn khẽ nhấc cao ly rượu mời cô (nguyên văn là “kính”), cô uống một ngụm chất lỏng thơm nồng trong ly.
“Về sau, tên em sẽ là Amanda”
“Amanda? Một cái tên rất kỳ quái nha.” Cô khẽ lẩm bẩm.
“Biết Amanda có nghĩa là gì không?”
Cô lắc lắc đầu, chỉ thấy hắn nâng cao ly rượu, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô.
“Ở Ny Bạc Nhĩ (em cũng không biết đây là đâu, ai biết chỉ em vs.) có một chuyện thần thoại xưa. TRước kia, thế giới bị ma quỷ chiếm lĩnh, chí có bóng tối không ánh sáng. Lúc ấy có một nàng công chúa tên là Amanda, cơ trí, xinh đẹp lại dũng cảm, hơn nữa lại có giọng ca tuyệt vời. Khi nàng thấy nhân dân, quốc gia ngày ngày phải sống trong đêm tối, nàng cảm thấy rất khổ sở, vì vậy tự nguyện cùng ma quỷ nói điều kiện. Ma quỷ muốn Amanda gả cho hắn, ví ma quỷ trong địa ngục mà hát, vậy hắn sẽ để cho thế giới có ánh sáng. Amanda đồng ý, cho nên chỉ cần là ban ngày, con dân của nàng sẽ nói: ‘Amanda lại đang ca hát’.”
“Cho nên anh gọi tôi là Amanda?” Cô thật là thụ sủng nhược kinh.
“Em có một giọng hát trời cho, xinh đẹp, cùng với khả năng vũ đạo thiên bẩm. Quan trọng nhất là, em có một loại ánh sáng đặc biệt, sớm muộn sẽ có một ngày, em tỏa sáng, đó là điều không thể tránh khỏi.”
“Vậy có phải hay không, như vậy thì giá tiền sẽ lên rất nhiều, rất nhiều?”
“Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, hơn nữa tôi tin tưởng, sau này em sẽ kiếm thật nhiều tiền cho tôi hơn. Một món hàng tốt, đáng giá đầu tư.”
Thanh âm của hắn nghe tới lại có chút tịch mịch, cô giật mình, nhìn kỹ hắn.
“Amanda” giọng trầm thất, như rượu Brandy, vừa mở bình đã thấy được mùi rượu. “Em là của tôi.”
“Tôi là của chính tôi. “Không khỏi tức giận cùng phản kháng, cô không chút sợ hãi nhìn lại hắn.
Hắn cười nhẹ ra tiếng,lại nâng ly rượu lên. “Em còn nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ? Em đã đem mình giao cho tôi rồi.”
Thanh âm nam nhân trầm thấp, ma mỵ, ngồi đây, trong cung điện của hắn, lại khiến cho cô không khỏi run rẩy cả người. Cô dường như có thể nhìn thấy sự bất lực của cô công chúa kia, ở địa ngục âm u tối tăm, cam kết vì hắn ca hát, chỉ cần có thể cho con dân của nàng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nàng nguyện ý cùng hắn ở trong địa ngục. Một giao dịch đáng sợ, giao phó không chỉ là một kiếp, mà còn là đời đời kiếp kiếp, hàng tram triệu năm.
Cô lắc đầu, trước mắt là một tân lạnh lùng Long Thiều Thiên.
“Tôi là của chính tôi.” Cô nhắc lại, khẳng định một lần nữa, không biết là để cho hắn nghe, hay là tự nói cho chính mình.
Hắn hiển nhiên không có hứng thú cùng cô tranh cãi. “Tôi đã sắp xếp cho em đi du học, vài năm sau sẽ lại về nước.”
Đi nước ngoài?
Những từ này thật xa lạ, mà hắn vẽ ra tấm bản đồ lại như trong mộng, nghe thật không giống thực tế, tựa như trong sa mạc.
“Đúng.” Hắn giống như trả lời vấn đề của cô. “Tôi sẽ đưa em đi Mỹ học tập.”
“Tại sao muốn tôi ra nước ngoài?”
“Võ đài của người Hoa quá ngắn ngủi, tựa như một bông hoa hồng vừa chớm nở đã héo tàn, cũng là bời bì không có chế độ chuyện nghiệp quốc tế hóa, cho dù có người mới vô cùng xuất sắc, cũng không thể đưa lên vó đài thế giới. Tôi muốn em trở thành siêu sao quốc tế.”
Cô nghe thấy hắn nói mà cả người run rẩy, một chút cũng không nghi ngờ hắn sẽ không làm được.
“Em sợ?” Hắn quan sát cô, giống như một món đồ cổ có giá trị.
“Không sợ.” Vậy thì tốt, tôi không thích tiểu quỷ nhát gan.” Thanh am của hắn có một tia ấm áp.
“Long...anh sẽ luôn ở bên tôi chứ?” Cô đột nhiê hỏi.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn cô, nhưng cô lại rất nghiêm túc nhìn lại hắn, rồi hắn bật cười. “Một cô gái không nên tùy tiện cùng người đàn ông khác nói những lời như vậy.”
“Anh sẽ ở bên cạnh tôi sao?” Cô cố chấp hỏi một lần nữa,
Hắn chau mày lại: “Đợi em lớn một chút nữa rồi nói! Nhưng mà, đừng quá tin tưởng đàn ông, đàn ông rất biết nói dối.”
“Tôi tin tưởng anh sẽ không nói dối.”
Hắn cúi đầu cười, nụ cười của hắn so với bình thường tươi hơn một chút. “Cô gái nhỏ, tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.”
“Anh sẽ không nói dối.” Cô cố chấp tin tưởng. “Anh sẽ không nói dối tôi.”
Hắn rốt cục cũng biết vì sao cô bé này lại hấp dẫn hắn như vậy rồi. Bóng dáng cô quỳ trên mặt đất trước mặt hắn không thể xua đi được, cô cầu xin nhưng không bi lụy, cô sợ nhưng không khiếp đảm. Cô cũng như hắn, có cùng bản chất, đều là một dạng linh hồn cô độc. Thật buồn cười, hắn thế nhưng cảm thấy ở nơi này, trước mặt cô gái này, hắn không thể che dầu điều gì.
“Nếu như anh luôn ở bên cạnh tôi, vậy thì tôi cũng không sợ gì nữa rồi.” Co tự lẩm bẩm.
Thanh âm lẩm bẩm của cô vẫn một mực quẩn quanh bên tai hắn. Cho đến nhiều năm sau, hắn mới hiểu rõ ràng, cô bé này có một loại dũng khí mà hắn không thể theo kịp, phải đón nhận vận mệnh an bài.
Diệp Bình không có bất kỳ hành lý nào, ôm trong ngực chỉ có duy nhất bức ảnh chụp cùng mẹ. Cô quan sát biệt thự xa hoa này, thuần sắc trắng, những đồ dùng nạm vàng tạo cho đại sảnh một vẻ khí phái hoa lệ, so với tưởng tượng của cô còn đẹp hơn nhiều lần.
Bước những bước như trong mơ (em không hiểu?), cô đi lên tầng hai, về phía gian phòng quản gia đã chỉ. Nhưng gian phòng cuối cùng đang mở cửa, cô nhịn không được ghé đầu nhìn, thì...một bức hình khổ lớn hiện ra trước mắt cô.
Cô một thoáng nín thở, cơ hồ còn quên luôn. Trước mắt cô là một thiếu nữ đẹp đến kinh người, mang theo vẻ phong tình của người nước ngoài, mái tóc dài hơi xoăn dán lấy những đường cong, dài đến tận mông* trên đôi mắt thật to là đôi lông my cong dài. Cô ấy nằm nghiêng trên ghế dựa, hấp dẫn, quyến rũ. Bức hình có vẻ chụp đã lấu rồi, nhưng vẫn được bảo quản vô cùng tốt. Cô gái ấy, cười đến mị nhân thực cốt.
*Sr, em hơi thô bỉ, nhưng mà cv là thế, em cũng không tìm được từ nào hơn.^^
Bức hình này, rất xuất sắc, bắt được thần vận của cô gái, giống như hấp dẫn ánh mắt của người trước mắt.
“Ai cho cô vào đây?” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cô.
Cô kinh hãi xoay người, thấy Long Thiều Thiên đang lạnh lùng nhìn cô. Cô vỗ vỗ ngực: “Anh làm tôi giật mình, tôi thấy cửa không khóa nên tự đi vào.”
Cô quay đầu trở lại,tầm mắt vẫn dán vào bức hình trên tường: “Cô ấy là ai?”
“Cô không biết?”
Hắn hỏi hay quá nhỉ? Làm như cô biết ấy? Cô lắc đầu một cái: “Không biết!”
“Đây là người Hoa nổi tiểng đầu tiên ở Hollywood, hai mươi mấy năm trước, nổi tiếng một thời.”
“Thật đẹp, đây là người xinh đẹp nhất tôi từng gặp.” Trong tấm ảnh, người phụ nữ có nụ cười nhàn nhạt, , tự có một phong thái mị hoặc từ trong cốt tủy, giơ tay nhấc chân đều lộ ra nét phong tình.
“Đây là ai?”
“Đó là người sinh ra tôi.”
Diệp Bình thở dốc kinh ngạc, mắt trừng lớn: “Bà ấy là mẹ anh?”
Hắn châm thuốc, một đám khói bay lên khiến khuôn mặt hắn có chút mông lung. “Nghe nói là vậy.”
“Mẹ anh thật đẹp, khó trách anh lớn lên lại đẹp trai như vậy.” Không sợ hắn lại không vui, cô tiếp tục không nhịn được mà than thở: “Bà ấy hẳn là một đại minh tinh.”
Thần sắc mê muội của cô lập tức làm hắn xúc động: “Bà ấy là độc nhất vô nhị, trong giới người Hoa được coi là một truyền kỳ.”
“Hollywood là gì?”
“Đó là nơi mà toàn bộ giới nghệ sĩ mơ ước, lag minh tinh trong minh tinh, người Hoa có thể tiến vào đó cũng là không dễ dàng.”
“Cô muốn tới Hollywood sao?”
“Đúng.”
“Vậy tôi cũng muốn đi.” Bàn tay cô sờ tấm hình, nghiêng người sang nhìn hắn- một đôi mắt kỳ dị chợt lóe.
Hắn buồn cười một tiếng: “Chuyện đó không dễ dàng đâu, tiểu muội muội.”
“Tôi có thể.” Cô nhỏ giọng, nói “Anh cũng là vì nguyên nhân này mới đồng ý chuyện của tôi, đúng không?”
Hắn quan sát cô thật kỹ một cái, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
“Phòng của cô ở ngay bên cạnh, sau này đừng đi nhầm nữa.”
Ngay sau khi đi ra, Long Thiề Thiên cũng đi ngay sau. Nghe tiếng đóng cửa, đón nhận ánh mắt thâm u của Long Thiều Thiên, cô chỉ cảm thấy mình tựa hồ đi nhầm chỗ.
Phòng của cô thuần một màu trắng, có màu vàng khảm, tựa như phòng của công chúa.
Cô trừng mắt nhìn, cho là mình đang nằm mơ, nhưng mọi thứ vẫn chân thật tồn tại ngay trước mắt. “Đây là...phòng của tôi?”
Cô đi thật nhẹ nhàng, sợ mộng này sẽ tan biến đi mất, Cô đi về phía ban công, biệt thự này, nằm ở giữa sườn núi, đem hết những phồn hoa náo nhiệ của Đài Bắc thu hết vào tầm mắt.
Vui mừng không thôi, cô cơ hồ không nói ra thành lời, rồi nhìn thấy Long Thiều Thiên vẫn đứng ở cửa. Hắn một bước cũng không đi tới, mắt cố ý không nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Anh sợ độ sao?”
Hắn trầm mặc, như xác nhận suy đoán của cô. Biết được nhược điểm của người cao cao tại thượng này mà không phải ai cũng biết, cô rốt cục tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
“Tôi rất thich cao, từ trên cao nhìn xuống, cảm giác rất thoải mái.” Cô nhìn phong cảnh phía ngoài, rồi nhẹ nhành nhún một cái, đặt mông ngồi trên tường cao, mà sau lưng chính là vực sâu vạn trượng.
Sắc mặt hắn khẽ biến, gảy nhẹ tàn thuốc lá: “Cô đi xuống!”
“Không cần lo lắng, tôi vẫn hay ngồi như vậy.”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng. “Nơi này gió rất to, chỉ cần gió thổi qua một chút, cô sẽ ngã xuống, rồi đầu óc vỡ toang, chết rất khó nhìn. Mà có thể chết thì coi như cô vận khí tốt, nếu không tốt, thì sẽ ngã thành một là tàn phế hai là liệt, lúc đó thì tha hồ mà hối hận hành động ngây thơ bây giờ.”
Sắc mặt cô bị dọa đến trắng bệch, con mắt kinh sợ nhìn thoáng phía sau qua đầu vai, rồi ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi ban công.”
Hắn thở ra một đám khói lớn. “Lần sau nếu làm cái loại hành vi ngu xuẩn như ban nãy thì trước dùng đầu suy nghĩ một chút.”
Cô không phục nhìn hắn. “Sao có thể đúng lúc như vậy được?”
“Vậy sao? Tôi từng ngã từ trên lầu xuống, mà không may mắn lại không ngã chết được.” Hắn châm chọc bíu môi.
Cô kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay người về phía tủ rượu. Hắn lấy ra một bình rượu, rót một chút vào hai cái ky. Ly thủy tinh sáng ngời,phản xạ, khiến rượu đỏ càng thêm sáng bóng mê người.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bốn tuổi.”
“Vậy cũng uống đi.” Hắn đưa cho cô một ly, trên mặt cũng đã bình tĩnh lại.
Hắn lười biếng, thoải mái, nghiêng người dựa vào trên ghế ở quầy rượu. Diệp Bình bưng ly rượu, có chút không biết làm sao, nhìn hắn. Hoàn cảnh xa lạ, người đàn ông xa lạ, khiến cô cũng cảm thấy đang trong mộng.
Hắn khẽ nhấc cao ly rượu mời cô (nguyên văn là “kính”), cô uống một ngụm chất lỏng thơm nồng trong ly.
“Về sau, tên em sẽ là Amanda”
“Amanda? Một cái tên rất kỳ quái nha.” Cô khẽ lẩm bẩm.
“Biết Amanda có nghĩa là gì không?”
Cô lắc lắc đầu, chỉ thấy hắn nâng cao ly rượu, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô.
“Ở Ny Bạc Nhĩ (em cũng không biết đây là đâu, ai biết chỉ em vs.) có một chuyện thần thoại xưa. TRước kia, thế giới bị ma quỷ chiếm lĩnh, chí có bóng tối không ánh sáng. Lúc ấy có một nàng công chúa tên là Amanda, cơ trí, xinh đẹp lại dũng cảm, hơn nữa lại có giọng ca tuyệt vời. Khi nàng thấy nhân dân, quốc gia ngày ngày phải sống trong đêm tối, nàng cảm thấy rất khổ sở, vì vậy tự nguyện cùng ma quỷ nói điều kiện. Ma quỷ muốn Amanda gả cho hắn, ví ma quỷ trong địa ngục mà hát, vậy hắn sẽ để cho thế giới có ánh sáng. Amanda đồng ý, cho nên chỉ cần là ban ngày, con dân của nàng sẽ nói: ‘Amanda lại đang ca hát’.”
“Cho nên anh gọi tôi là Amanda?” Cô thật là thụ sủng nhược kinh.
“Em có một giọng hát trời cho, xinh đẹp, cùng với khả năng vũ đạo thiên bẩm. Quan trọng nhất là, em có một loại ánh sáng đặc biệt, sớm muộn sẽ có một ngày, em tỏa sáng, đó là điều không thể tránh khỏi.”
“Vậy có phải hay không, như vậy thì giá tiền sẽ lên rất nhiều, rất nhiều?”
“Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, hơn nữa tôi tin tưởng, sau này em sẽ kiếm thật nhiều tiền cho tôi hơn. Một món hàng tốt, đáng giá đầu tư.”
Thanh âm của hắn nghe tới lại có chút tịch mịch, cô giật mình, nhìn kỹ hắn.
“Amanda” giọng trầm thất, như rượu Brandy, vừa mở bình đã thấy được mùi rượu. “Em là của tôi.”
“Tôi là của chính tôi. “Không khỏi tức giận cùng phản kháng, cô không chút sợ hãi nhìn lại hắn.
Hắn cười nhẹ ra tiếng,lại nâng ly rượu lên. “Em còn nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ? Em đã đem mình giao cho tôi rồi.”
Thanh âm nam nhân trầm thấp, ma mỵ, ngồi đây, trong cung điện của hắn, lại khiến cho cô không khỏi run rẩy cả người. Cô dường như có thể nhìn thấy sự bất lực của cô công chúa kia, ở địa ngục âm u tối tăm, cam kết vì hắn ca hát, chỉ cần có thể cho con dân của nàng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nàng nguyện ý cùng hắn ở trong địa ngục. Một giao dịch đáng sợ, giao phó không chỉ là một kiếp, mà còn là đời đời kiếp kiếp, hàng tram triệu năm.
Cô lắc đầu, trước mắt là một tân lạnh lùng Long Thiều Thiên.
“Tôi là của chính tôi.” Cô nhắc lại, khẳng định một lần nữa, không biết là để cho hắn nghe, hay là tự nói cho chính mình.
Hắn hiển nhiên không có hứng thú cùng cô tranh cãi. “Tôi đã sắp xếp cho em đi du học, vài năm sau sẽ lại về nước.”
Đi nước ngoài?
Những từ này thật xa lạ, mà hắn vẽ ra tấm bản đồ lại như trong mộng, nghe thật không giống thực tế, tựa như trong sa mạc.
“Đúng.” Hắn giống như trả lời vấn đề của cô. “Tôi sẽ đưa em đi Mỹ học tập.”
“Tại sao muốn tôi ra nước ngoài?”
“Võ đài của người Hoa quá ngắn ngủi, tựa như một bông hoa hồng vừa chớm nở đã héo tàn, cũng là bời bì không có chế độ chuyện nghiệp quốc tế hóa, cho dù có người mới vô cùng xuất sắc, cũng không thể đưa lên vó đài thế giới. Tôi muốn em trở thành siêu sao quốc tế.”
Cô nghe thấy hắn nói mà cả người run rẩy, một chút cũng không nghi ngờ hắn sẽ không làm được.
“Em sợ?” Hắn quan sát cô, giống như một món đồ cổ có giá trị.
“Không sợ.” Vậy thì tốt, tôi không thích tiểu quỷ nhát gan.” Thanh am của hắn có một tia ấm áp.
“Long...anh sẽ luôn ở bên tôi chứ?” Cô đột nhiê hỏi.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn cô, nhưng cô lại rất nghiêm túc nhìn lại hắn, rồi hắn bật cười. “Một cô gái không nên tùy tiện cùng người đàn ông khác nói những lời như vậy.”
“Anh sẽ ở bên cạnh tôi sao?” Cô cố chấp hỏi một lần nữa,
Hắn chau mày lại: “Đợi em lớn một chút nữa rồi nói! Nhưng mà, đừng quá tin tưởng đàn ông, đàn ông rất biết nói dối.”
“Tôi tin tưởng anh sẽ không nói dối.”
Hắn cúi đầu cười, nụ cười của hắn so với bình thường tươi hơn một chút. “Cô gái nhỏ, tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.”
“Anh sẽ không nói dối.” Cô cố chấp tin tưởng. “Anh sẽ không nói dối tôi.”
Hắn rốt cục cũng biết vì sao cô bé này lại hấp dẫn hắn như vậy rồi. Bóng dáng cô quỳ trên mặt đất trước mặt hắn không thể xua đi được, cô cầu xin nhưng không bi lụy, cô sợ nhưng không khiếp đảm. Cô cũng như hắn, có cùng bản chất, đều là một dạng linh hồn cô độc. Thật buồn cười, hắn thế nhưng cảm thấy ở nơi này, trước mặt cô gái này, hắn không thể che dầu điều gì.
“Nếu như anh luôn ở bên cạnh tôi, vậy thì tôi cũng không sợ gì nữa rồi.” Co tự lẩm bẩm.
Thanh âm lẩm bẩm của cô vẫn một mực quẩn quanh bên tai hắn. Cho đến nhiều năm sau, hắn mới hiểu rõ ràng, cô bé này có một loại dũng khí mà hắn không thể theo kịp, phải đón nhận vận mệnh an bài.
/18
|