Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 284 - Chương 284

/262


CHƯƠNG 284

Lúc trở lại phòng, Nghiêm Khôn đặt hợp đồng cần ký lên trên bàn, Đường Hoài An cũng ngồi vào vị trí của mình.

“Đường tổng, bây giờ chúng ta có thể ký tên rồi.” Nghiêm Khôn vừa cười vừa nói.

Đường Hoài An gật đầu, sau đó hai người liền trao đổi tài liệu cho nhau.

Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Nghiêm Khôn lại đột nhiên nâng ly rượu lên đưa cho Đường Hoài An: “Đường tổng, hợp tác vui vẻ.”

Đường Hoài An mỉm cười nhận lấy: “Hợp tác vui vẻ.”

Khóe mắt của cô liếc nhìn về phía bình rượu vừa mới đổ, đã không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một bình rượu vang mới, chắc là ly rượu mà mình đang cầm ở trên tay là được rót ra từ trong đó, trong lòng của Đường Hoài An không khỏi khen Nghiêm Khôn chu đáo.

Sau khi nói hợp tác vui vẻ với nhau xong, Đường Hoài An muốn về nhà sớm để thay cái váy, thế là liền nói tạm biệt với Nghiêm Khôn.

Dưới tầng hầm đỗ xe cực kỳ lớn của khách sạn Đế Hào, Đường Hoài An di chuyển vài vòng ở bên trong thì mới tìm thấy xe của mình, đi thẳng tới đó. Không biết có phải là bởi vì uống rượu, cô cảm thấy đầu óc của mình có hơi choáng váng.

Cơ thể cô dường như là không còn sức lực, theo bản năng, trong đầu Đường Hoài An cảm thấy bất an, thừa dịp lúc mình vẫn còn tỉnh táo, cô liền nhanh chóng khởi động xe chạy về nhà.

Nhưng mà xe vừa mới chạy lên khỏi sườn dốc của bãi đỗ xe, Đường Hoài An liền cảm thấy bàn chân đang giẫm lên chân ga và thắng xe gần như đã hoàn toàn không có sức lực, trong lòng của cô cảm thấy rất nghi ngờ. Sau đó, một cảm giác choáng váng to lớn ập tới.

Không có cách nào khác, Đường Hoài An đành phải chậm rãi dừng xe ở ven đường, tiện tay cầm lấy ly nước ở bên cạnh uống một ngụm, nhưng mà cảm giác bất lực trên người vẫn không biến mất. Hơn nữa, không biết tại sao, thậm chí cô còn cảm thấy sâu trong người mình đang có một loại cảm giác khô nóng từ từ lan tràn, giống như là một giọt mực rơi vào trong nước.



Cảm giác bồn chồn ở trong lòng càng ngày càng mãnh liệt hơn, tay chân hoàn toàn không thể làm được gì. Lúc này, cô có trực giác mình đã gặp phải chuyện gì đó, trong đầu Đường Hoài An đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, ngay cả chính cô cũng bị giật mình.

Cô đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Mạc Tư Quân, nhưng mà sự tỉnh táo còn sót lại ở trong đầu làm cuối cùng cô không nhấn gọi vào số điện thoại đó.

Ở phía xa xa khoảng chừng mười mét, có một chiếc xe khó thấy đậu ở đó, bởi vì phía trên của nó đúng lúc là một cái cầu vượt rất lớn rất rộng, cho nên toàn bộ chiếc xe đều chìm trong bóng tối.

Hứa Cát Anh ngồi ở vị trí ghế lái, trong mắt mang theo cảm xúc vui vẻ nhìn về phía xe của Đường Hoài An đang đậu, thị lực của cô ta vô cùng tốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy bây giờ người ở trên xe đang dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Móng tay trên bàn tay phải được sơn màu đỏ bỗng nhiên lại nâng lên, ngón tay của Hứa Cát Anh thon dài trắng nõn, trên tay của cô ta cần một cái điện thoại di động, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng bấm một cái, gọi qua một số điện thoại.

“Xin chào, Triều tổng?”

Người ở đầu dây bên kia điện thoại nói một câu chờ một chút, Hứa Cát Anh nhận thấy hoàn cảnh ở phía bên kia dường như vô cùng yên tĩnh, không thích hợp nghe điện thoại.

Vài giây sau, giọng nói trầm ổn của Triều Thế Minh mới truyền tới: “Đã trễ như thế rồi, có chuyện gì vậy?”

Hứa Cát Anh nhìn mục tiêu của mình, khẽ cười nói: “Triều tổng, cơ hội của anh đến rồi.”

“… có ý gì chứ?”

Hứa Cát Anh nói thẳng kế hoạch của mình: “Tôi đã dùng chút thủ đoạn nhỏ để tối nay Đường Hoài An đến ký hợp đồng giúp cho tôi, đối phương là người đã từng được ba của tôi giúp đỡ, cho nên tôi đã mua chuộc bọn họ, để bọn họ bỏ thuốc vào trong rượu, bây giờ Đường Hoài An đã sắp hôn mê bất tỉnh.”

Lúc đầu, còn tưởng là sẽ nhận được lời khen ngợi của Triều Thế Minh, nhưng mà không nghĩ tới trong điện thoại lại truyền đến âm điệu tức giận kìm nén của người đàn ông: “Cô lặp lại lần nữa?”

Hứa Cát Anh có thể nghe ra được điểm không thích hợp từ trong giọng nói của Triều Thế Minh, nhưng mà giọng điệu của cô ta vẫn như mây trôi nước chảy: “Triều tổng, tôi biết anh là một người thương hoa tiếc ngọc, chỉ là về phương diện tình cảm nam nữ, trên thế này, phải nói như thế nào đây nhỉ? Nói thật thì tôi rất xem thường loại người e dè giống như anh, thật sự rất khó khi để một người có tính tình giống như anh dỗ dành một người phụ nữ bằng những lời hay ý đẹp, người như thế nào thì làm việc như thế đó, chẳng qua là tôi chỉ giúp anh một tay mà thôi.”

/262

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status