Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 47 - Tâm sự đêm khuya

/262


Ăn uống no say rồi, tâm trạng của Mạc Tư Quân rất tốt, bên cạnh phòng khách có một phòng trò chơi. Lúc Đường Hoài An đang rửa chén, anh đi vào trong đó chơi trò chơi một hồi, Đường Hoài An nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở ra, cô có thể nhìn thấy bóng lưng thi thoảng lắc lư của Mạc Tư Quân đang ngồi xổm trên đất, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào sung sướng.

Bầu không khí hài hòa giữa hai người vào tối ngày hôm nay làm cho trong lòng của Đường Hoài An sinh ra một loại ảo giác, dường như là khoảng thời gian ngày trước hai người cãi nhau, đối phó với nhau đều chưa từng tồn tại.

Bởi vì đứng trong phòng bếp, trên người khó tránh khỏi sẽ có mùi khói dầu nhàn nhạt, Đường Hoài An đi vào trong phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong, cô mặc áo ngủ đi ra ngoài, tóc vẫn còn chưa được sấy khô, trên tóc vẫn còn có nước đang nhỏ xuống.

Trong phòng ngủ không có người, Đường Hoài An nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra Mạc Tư Quân vẫn còn đang chơi ở dưới lầu, lúc chuẩn bị lấy mặt nạ ra đắp lên, Đường Hoài An lại nghe thấy từ ban công trong phòng ngủ truyền ra âm thanh.

Đường Hoài An bị giật mình, quay đầu nhìn lại, Mạc Tư Quân đang ngồi trên ghế, trên chiếc bàn trà hình tròn ở bên cạnh còn được đặt một bình rượu đỏ.

Trong lòng của Đường Hoài An hơi nghi hoặc một chút, tối nay người này lại bị làm sao vậy?

Còn đang tự hỏi, chỉ nghe thấy Mạc Tư Quân gọi cô: “Đến đây.”

Bởi vì vừa mới tắm xong, Đường Hoài An có chút xấu hổ, cô cúi đầu xuống nhìn cái áo ngủ mà mình đang mặc, cũng không lộ liễu cho lắm, cô vừa lau tóc vừa đi tới.

Cô ngồi xuống cái ghế đối diện Mạc Tư Quân.

“Hoài An.”

“... hả?” Đây là lần đầu tiên Đường Hoài An nghe thấy Mạc Tư Quân gọi cô như vậy, trong lúc nhất thời cô không kịp phản ứng lại, ngoại trừ không quen vẫn là không quen.

“Cô biết được bao nhiêu về chuyện năm đó ba mẹ cô qua đời?” Giọng nói của Mạc Tư Quân rất lạnh nhạt, ly rượu đỏ ở trong tay của anh nhẹ nhàng lắc lư, đôi mắt thâm trầm như biển cả nhàn nhạt nhìn về phía bóng đêm ở xa xa.

Đường Hoài An sửng sốt một hồi, không trả lời ngay, bởi vì cô không biết tại sao Mạc Tư Quân lại hỏi mình vấn đề này.

Suy nghĩ một chút, cô nói: “Thật ra thì sau khi bọn họ qua đời, trong vòng bốn năm nay tôi vẫn luôn không tự thuyết phục mình rằng hãy tin tưởng bọn họ đơn thuần là do bị nhiễm khí ga trúng độc mà qua đời, tôi luôn cảm thấy... chuyện này không đơn giản như vậy.”



Trong bóng tối, lông mày của Mạc Tư Quân không tự chủ nhảy lên một cái, nhưng mà Đường Hoài An lại không nhìn thấy.

“Vậy lúc bình thường cô có suy nghĩ đến chuyện này không, ví dụ như là... liên quan đến cái chết của bọn họ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

Đường Hoài An trầm mặc một chút rồi lại nói: “Đương nhiên có suy nghĩ chứ, nhưng mà cuối cùng cũng chẳng suy nghĩ được kết quả gì hết, bởi vì bình thường ba mẹ tôi đều là những người hiền lành, tôi cũng không nghĩ ra khả năng báo thù gì đó... hiện trường tử vong cho thấy cũng chỉ bị trúng độc khí ga, tối ngày hôm đó đúng là bọn họ ở trong nhà, chỉ là..."

Dường như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trong mắt của Đường Hoài An phát ra một tia sáng, nhưng mà suy nghĩ lại, cô cũng không muốn nói lời tiếp theo ra khỏi miệng.

Mạc Tư Quân nhìn cô: “Chỉ là cái gì?”

Đường Hoài An từ chối cho ý kiến: “Không có gì hết.”

Lúc đầu, cô muốn nói là chuyện xảy ra cho đến bây giờ cô cứ luôn cảm thấy có một điểm kỳ quái, đó chính là đêm hôm đó Đường Gia Hân lại có thể trốn thoát. Một nhà bốn người sống chung với nhau nhiều năm như thế, ai cũng có thể hiểu thói quen sinh hoạt của đối phương dù ít dù nhiều.

Giấc ngủ của Đường Gia Hân luôn rất sâu, vào cái đêm bốn năm trước không xảy ra bất cứ chuyện gì khác thường, nếu như đêm đó có sấm sét, có lẽ mọi người sẽ bị đánh thức, nhưng mà lại không có.

Vậy tại sao cuối cùng Đường Gia Hân là người có giấc ngủ sâu nhất lại có thể tỉnh dậy rồi chạy ra ngoài, ngược lại là ba mẹ của cô lại không phát giác ra cơ chứ?

Đây đều là suy đoán trong lòng của Đường Hoài An, nhưng mà cô không có ý định nói với Mạc Tư Quân, anh thích Đường Gia Hân như thế, làm sao có thể cho phép mình hoài nghi cô ta?

Bây giờ cô không muốn phải trở thành một người tự tìm tội cho mình, nghĩ đến đây, trong lòng của Đường Hoài An dần dần nghiêm túc hơn.

Mạc Tư Quân bắt được cảm xúc của Đường Hoài An thay đổi, anh cũng không nói gì, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, trên mặt xuất hiện một tia đỏ ửng nhàn nhạt, Đường Hoài An biết tửu lượng của Mạc Tư Quân không tốt cho lắm, nhưng mà không hiểu rõ tại sao tối nay anh lại uống nhiều rượu như thế.

Cuối cùng, cô vẫn tò mò: “Sao đột nhiên anh lại hỏi tôi vấn đề này vậy?”

Tay đang cầm ly rượu của Mạc Tư Quân dừng lại một chút rồi nói: “Không có gì, đi ngủ đi.”



Giọng nói của anh lạnh lùng y như sắc mặt của anh, đương nhiên Đường Hoài An có thể nhìn thấy, cô đứng dậy, sờ lên tóc của mình, ngồi trên ban công có gió thổi một hồi, nó đã khô gần hết rồi.

Đường Hoài An nằm xuống ở trên giường, không nghe thấy ngoài ban công có âm thanh gì, quay đầu nhìn lại, Mạc Tư Quân vẫn còn đang ngồi yên ở chỗ đó, Đường Hoài An thu tầm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà cũng không biết có phải là do gần đây tâm trạng của cô không tốt cho lắm, trong khoảng thời gian này Đường Hoài An thường xuyên bị mất ngủ, nằm mãi ở trên giường gần nửa tiếng đồng hồ mà cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ, không có cách nào khác, trong lòng của cô rất bực bội. Cô cầm lấy điện thoại lướt lướt, ấn mở album ảnh ra, đó là album lưu giữ tất cả các bản thảo váy cưới mà mình đã thiết kế từ lúc học đại học cho đến bây giờ, có bản thảo là do chụp bằng điện thoại, có bản thảo là dạng email.

Đường Hoài An nhìn tấm này tới tấm khác, dường như nhìn thấy bản thân của trước kia bởi vì ước mơ mà cố gắng, nhưng mà nhìn lại hiện tại.

Ước mơ trước kia của cô là hy vọng mỗi một cô dâu có thể mặc chiếc áo cưới do mình thiết kế, đều có thể hạnh phúc cả một đời trong tình yêu, nhưng mà vận mệnh lại trêu cợt con người như thế, cô chính là người đã tạo ra những chiếc váy cưới này, nhưng mà cuộc hôn nhân của cô lại hài hước nhất, bất hạnh nhất.

Cũng bởi vì tâm lý mâu thuẫn, cho nên hiện tại lúc mà Đường Hoài An thiết kế cô phát hiện hình như là mình dần dần lực bất tòng tâm.

Nhìn bản thiết kế xinh đẹp của trước kia, trong lòng Đường Hoài An càng ngày càng khó chịu, cô để điện thoại di động xuống, không có ý định xem nữa.

Giấc ngủ này Đường Hoài An ngủ rất say, nhưng mà ngủ đến nửa đêm, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, bởi vì cô cảm thấy có người đang kéo chăn mền của mình.

Lúc đầu, cô cho rằng mình đang nằm mơ, không để ý tới, nhưng mà sức lực ấy càng lúc càng lớn, rốt cuộc Đường Hoài An cũng đã phản ứng lại.

Cô xoay người mở mắt ra, nhìn thấy ở bên cạnh giường có một người đang đứng đó, không cần nghĩ cũng biết người đó là Mạc Tư Quân, chắc là Mạc Tư Quân vừa mới tắm xong, mặc trên người cái áo choàng tắm màu đen. Bởi vì vóc dáng của anh rất cao, Đường Hoài An nằm đó nhìn anh, cô cảm nhận được một cảm giác chèn ép rất mạnh.

“Anh làm gì vậy?” Đường Hoài An không đứng dậy.

Mạc Tư Quân không trả lời cô, cả người đột nhiên phủ lên, trong lòng của Đường Hoài An hốt hoảng, hai tay chống đỡ lấy bộ ngực của anh: “Mạc Tư Quân, đêm hôm khuya khoắt anh không chịu ngủ mà lại làm cái gì vậy!”

Bởi vì là mùa hè nên trong phòng có mở máy điều hòa, Đường Hoài An chỉ đắp một cái chăn mỏng, Mạc Tư Quân leo lên, cái chăn liền bị ném xuống dưới giường, toàn bộ thân thể đều lộ ra ở trước mặt của Mạc Tư Quân.

Mặc dù là mặc đồ ngủ, nhưng mà bởi vì vải quá mỏng, dưới bàn tay vuốt ve của Mạc Tư Quân, nó căn bản không có tác dụng để che đậy.

/262

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status