Quý Kình Phàm lại nâng khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tâm lên, tiếp tục cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cô. . . .
Một loại cảm giác vui thích khác thường không thể nào kiềm chế được sôi trào lên trong họ, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ẩn dưới cơ thể của đối phương. . . .
"Ưm. . . . .Buông. . . Ra. . . ." Đột nhiên cô dường như đã tỉnh táo lại theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng dù có cố gắng cỡ nào đi nữa thì anh vẫn dùng cơ thể cường tráng của mình mà vững vàng kìm chế được cô. . . . .
Anh dỗ ngọt nói, "Em đã quên chuyện muốn cùng anh sinh một cô công chúa nhỏ rồi sao?"
Chất cồn lần nữa xâm nhập vào ý thức của cô, mơ màng lắp bắp nói, "Công chúa nhỏ ư. . . . Phải rồi. . . Em thật sự muốn có một cô công chúa bé nhỏ. . . ."
Đạt được như ý muốn anh hé miệng cười, đưa tay cởi ra chiếc cúc áo lót nho nhỏ của cô, dùng ngón tay thay thế ánh mắt du ngoạn quanh quẩn đỉnh tròn săn chắc đáng yêu như nụ hoa kia, vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài, không hiểu sao giống như người đã được sắp đặt sẵn để định tội cho anh, rất phù hợp với khát vọng trong lòng anh.
Bất thình lình, bàn tay to lớn ấm áp của anh lần tìm vào trong đáy quần lót màu trắng của cô, lấy đầu ngón tay thăm dò tiến vào vùng cấm địa mềm mại được ẩn giấu sau lớp vải mỏng manh kia.
"Ưm. . . . ."
Cô bất chợt mở to hai mắt, dường như cảm nhận được nơi cấm địa không muốn bị người khác chạm vào của mình thế nhưng giờ phút này đang mặc cho ngón tay anh trêu đùa. . . .
"Anh. . . ."
Cô loáng thoáng có thể nhận ra người đàn ông giờ phút này đang ở trên người mình nhưng không còn sức để chống trả nữa, bởi vì ngón tay thon dài của anh đang từ từ khai phá ở từng nơi mềm mại trong cơ thể cô, mới đầu còn khô ráp nhưng dần dần cũng ẩm ướt dễ chịu, cô biết đó là phản ứng chân thật nhất của mình.
Quý Kình Phàm ngậm mút nụ hoa mềm mại đáng yêu trước ngực cô, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, đôi môi cũng không ngừng bú mút, đồng thời tăng nhanh tốc độ trêu chọc vườn hoa ẩm ướt trong cô, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay thon dài xâm nhập vào cửa vườn hoa nhỏ hẹp của cô, kế tiếp lấy đầu ngón tay lần lượt mơn trớn mỗi một tấc thịt non nhạy cảm trong đó, chất nước nhờn dào dạt cuồn cuộn không dứt mà chảy tràn ra ngoài.
“Đừng. . . . .”
Đàm Tâm không ngừng vặn vẹo uốn éo, cô có cảm giác cơ thể mình như sắp nổ tung ra vậy! Cô nghĩ mình sắp không thở nữa rồi, rõ ràng muốn tránh né khỏi anh nhưng lại không có chút sức nào, rõ ràng là mở miệng cầu xin anh hãy dừng tay nhưng một chữ cũng không thốt nổi nên lời!
Trông thấy phản ứng này của cô, niềm kiềm hãnh của người đàn ông trong anh cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, tốc độ nơi ngón tay của anh tăng nhanh thỏa thích trêu chọc vào sâu tận bên trong, hơn nữa còn tăng tốc rút ra chọc vào.
"Á. . . . ."
Bất bình thình cô bị động tác tăng tốc của anh dọa cho phát hoảng, bàn tay trắng muốt mềm mại như muốn ngăn lại anh nhưng lại vô lực vắt lên bờ vai rộng vững vàng của anh, nhìn xuống mơ hồ có thể thấy được bàn tay to lớn của anh đang liên tục ra vào phía trong đáy quần lót của mình, còn có đồi núi khe nước mềm mại đang mập mờ phập phồng.
Được một lúc thì Quý Kình Phàm rút tay ra khỏi cơ thể cô, trở ngược lên phía trên gặm cắn hõm vai và bờ vai của cô, cảm nhận được hạ thể của mình đã vì phản ứng của cô mà trỗi dậy, anh dùng vật nam tính của mình chống lên người cô.
Hình như Đàm Tâm cũng ngay tức khắc nhận ra có một vật cứng rắn mạnh mẽ chọc vào người mình, vật ấy run lên bần bật rồi đột nhiên trượt qua ngang eo khiến cô trăn trở lòng dạ không yên, không còn kịp suy nghĩ nữa cô liền đưa tay đẩy anh ra, giùng giằng muốn trở người bước xuống giường.
Tay mắt lanh lẹ như anh đời nào chịu để cô trốn chạy dễ dàng như vậy, một cái vươn tay đã lôi được cô trở về, rồi lần nữa đè cô nằm dưới cơ thể mình.
Cô khẩn trương nhìn chằm chằm anh, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng bộ mặt điển trai của người đang ở trên mình, cô không dám tin thốt lên, "Quý. . . .Quý Kình Phàm?"
"Phải, là anh. . . ." Anh cất giọng khàn nặng nề đáp lại cô, hai chân thon dài giống như gọng sắt nhấc qua kìm lại ở hai bên eo cô, cô còn chưa kịp suy nghĩ ra trước đó đã xảy ra chuyện gì thì anh đã cúi đầu lần nữa ngăn lại bờ môi mềm mại của cô, đoạt hết chất lỏng ngọt ngào trong miệng cô.
Cô bỗng cảm thấy hơi thở trong phổi đang dần dần thưa thớt, cơ thể cũng càng lúc càng vô lực, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. . . .
Quý Kình Phàm nhếch môi cười, kết thúc nụ hôn triền miên với cô, đột nhiên bàn tay to vươn ra lột bỏ chiếc quần lót lụa mềm sớm đã vô cùng ẩm ướt.
Đàm Tâm bật thét lên, chưa kịp có thêm phản ứng gì thì anh đã giựt phắt nó ra khỏi hai chân của cô. . . . . .
Giờ này khắc này anh chỉ biết có một điều, anh rất muốn cô!
Cả người bị anh giam giữ, cô vô cùng sợ hãi lại chỉ có thể không ngừng giãy dụa cơ thể của mình, nhưng không ngờ lại càng ma sát gần hơn vật đang cương cứng giữa hai chân anh, điều này đối với anh mà nói, đã tạo thành một loại kích thích khác trực tiếp hơn, hơn nữa còn rất mãnh liệt.
"Quý Kình Phàm. . . . .Đừng mà. . . ."
Cô dùng chút ý thức còn sót lại để ngăn cản anh.
Thế nhưng giờ đây anh đã không còn lý trí để dừng lại được nữa, cúi người nhấc cặp mông trắng muốt xinh xắn của cô lên, dùng mũi giáo nhọn nóng bóng của mình chống lại nơi mềm mại của cô.
Cô trợn lớn hai mắt, dường như cũng đã biết bản thân vốn không còn sức ngăn cản nữa, mà ở vào giờ khắc này, bàn tay to lớn của anh đang kiên quyết đè lại bờ mông tròn trịa trắng nõn của cô, thúc mạnh vật nam tính của mình vào thật sâu trong cơ thể cô. . . . . .
"Á. . . . Đau quá. . . . ."
Cơ thể suốt chín năm qua không có ai chạm đến, nay bỗng nhiên giống như bị một đường lưỡi dao bén nhọn xỏ xuyên qua người. Trong chớp nhoáng, trong đầu cô lại hiện lên rõ mồn một vào cái đêm của chín năm về trước. . . .
Cũng cứng rắn và to lớn như thế, tùy sự đau đớn này không sánh bằng với đêm hôm đó nhưng cũng khiến cô khó có thể chịu đựng nổi. . . .
"Lấy . . . Ra đi!"
Cô đau đến nỗi dồn sức muốn hất anh ra.
Thế nhưng anh lại hôn lên gò má ửng hồng của cô thì thào nói, "Anh sẽ làm chậm lại. . . ."
"Đừng. . . ."
Nhưng giờ khắc này làm sao anh có thể chiều theo ý cô được, hạ thể hùng dũng vốn chưa hoàn toàn tiến vào đột nhiên đẩy mạnh một phát trọn vẹn lắp đầy trong cô.
"Quý Kình Phàm!" Cô đau đến mức nhíu chặt hai hàng mày, cảm giác say trước đó ngay lập tức bay mất sạch, cô dùng tay nện liên tục lên người anh.
"Đừng sợ, anh bảo đảm một chút sẽ không còn đau nữa." Chín năm trước anh cũng đã an ủi cô như vậy.
Cô bỗng nhớ tới nỗi đau đớn dữ dội trong cái đêm ở chín năm trước, cô càng chống cự kịch liệt, "Anh còn gạt người. . . .Đi ra ngoài cho tôi. . . ." Mười ngón tay của cô bấu thật chặt vào da thịt trên cánh tay anh, cố gắng ngăn cản bảo anh dừng lại.
Thế nhưng anh lại không hề tỏ ra mảy may đau đớn một chút nào, vừa thì thầm bên tai cô vừa từ từ di chuyển ra vào.
Động tác của anh chầm chậm mà kiên định, kiên nhẫn từng chút đi sâu vào, dần dần về sau, sự đau đớn vì bị vật nóng bỏng ma sát dường như đã hoàn toàn không còn nữa mà thay vào đó chính là niềm khuây khoả cùng vui thích giống như lên Thiên Đường vậy. . . .
Anh cố dằn lại, đợi đến khi thấy rõ cô đã thả lỏng cơ thể không còn căng thẳng nữa, rốt cuộc không thể nào khống chế nổi nữa, bỗng chốc như dã thú hồi phục tinh lực vùi sâu vào trong người cô, bắt đầu kịch liệt tăng tốc chuyển động. . . . .
. . . . . .
Sau đó, bất kể cô có cầu xin tha thứ hoặc rên rỉ đáng yêu như thế nào đi nữa, anh cũng không hề nể mặt mà buông tha cô. . . . .
Hễ mỗi lần cô tưởng rằng đây đã là lần cuối cùng rồi thì anh luôn là người quấn lấy khiến cô phải tỉnh lại, cứ thế hết lần này tới lần khác bắt cô cùng trầm luân với anh. . . .
Suốt một đêm này, anh cũng không còn đếm nổi mình đã muốn cô bao nhiêu lần. . . . . (pótai...qá khíp...thiệt đúng là Kình Phàm mà (cánh buồm tung cao) )
------------
Hôm sau.
Cả đêm mệt mỏi khiến Đàm Tâm ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau mới mù mờ ngơ ngác tỉnh dậy . . . . .
Kéo theo tấm chăn ngồi dậy, cô cảm thấy đầu vẫn còn hơi đau đớn, đưa tay day day huyệt thái dương, đột nhiên nửa người dưới truyền đến từng trận đau nhức rõ rệt. Đôi môi mấp máy kinh hãi, suy nghĩ lại bỗng giật mình, những hồi ức về đêm hôm qua ngay lập tức giống như một đoạn phim đang chiếu chậm lại ở trong đầu cô. . . .
"Á! !"
Cô sợ hãi lớn tiếng thét lên, có vẻ như không dám tin về những hình ảnh mình vừa nhớ lại của tối hôm qua, cô lập tức xốc chăn lên nhìn xuống cơ thể mình.
Toàn bộ trần như nhộng, không mảnh vải che thân. . . . . .
"Trời ơi!"
Đàm Tâm dùng sức kéo chăn lên quấn chặt lấy cơ thể, hai mắt mở trừng trừng tưởng chừng như gần bằng chiếc chuông đồng lớn.
Sao lại có chuyện như vậy? Mình và Quý Kình Phàm. . . .Không thể nào, sẽ không có chuyện đó đâu, nhất định là mình đang nằm mơ.
Đàm Tâm liên tục lắc lắc đầu muốn quên đi hết những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nhưng không ngờ lúc này cửa phòng tắm truyền đột nhiên được mở ra.
Đàm Tâm chợt ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy đúng thật là Quý Kình Phàm đang quấn một chiếc khăn tắm từ trong đó đi ra.
"Á……"
Đàm Tâm hoảng sợ tới mức thét chói tai, cả người lùi về sát góc tường.
Cả người Quý Kình Phàm trông có vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái bước đi tới, thân mật chào hỏi, "Bà xã, chào em buổi sáng."
Đàm Tâm trợn trừng mắt nhìn chằm chằm anh, "Quý Kình Phàm, sao anh lại ở trong này?"
Quý Kình Phàm ngồi xuống ở mép giường, nhẹ giọng cười nói, "Đây là nhà của chúng ta, anh không ở đây thì còn ở được đâu nữa?"
"Nhà của chúng ta?" Đàm Tâm sững sờ nhìn quanh bốn phía một vòng, đúng là màu hồng quen thuộc nhưng kết cấu của căn phòng thì vô cùng xa lạ, cô không dám tin mà mắt nhìn lướt qua mọi thứ ở trước mắt mình. . . . .
Quý Kình Phàm đưa tay tới ôm Đàm Tâm lại, dịu dàng nói, "Vốn cũng định để em ngủ thêm một lát nữa, nhưng nếu em đã dậy rồi vậy thì mau đi rửa mặt chải đầu đi, ba mẹ anh đến rồi, ông bà có chuyện muốn nói với em đấy."
Đàm Tâm uốn éo giãy ra, "Tại sao tôi phải đi gặp ba mẹ anh chứ? Hiện giờ tôi cũng không còn cần thiết phải cùng anh đóng kịch nữa, chúng ta cũng cũng sắp ly hôn rồi!"
Mắt Quý Kình Phàm chợt nhíu lại, quỷ quyệt nói, "Chẳng lẽ em đã quên hết những chuyện của đêm hôm qua?"
"Đêm hôm qua. . . ."
Những hình ảnh đó thật đúng là làm cho người ta mặt đỏ tim loạn. . . . .
Đàm Tâm đột nhiên vung tay đánh lên vòm ngực bền chắc của Quý Kình Phàm, "Anh là đồ hèn hạ. . . .Vô sỉ. . . .Hạ lưu. . . . . ."
Quý Kình Phàm tóm lấy đôi tay đang vùng vẫy lung tung của Đàm Tâm, vô cùng nghiêm túc n&oacoacute;i, "Chúng ta là vợ chồng, nhưng chuyện thế này đương nhiên là phải cùng nhau phối hợp rồi."
"Ai là vợ chồng với anh hả?" Đàm Tâm kích động thốt lên, "Nói thế nào thì hai chúng ta cũng sắp phải ly hôn rồi, huống chi cuộc hôn nhân này vốn cũng không phải một cuộc hôn nhân chân chính. . . ."
Quý Kình Phàm nghiêm mặt hỏi ngược lại, "Ai nói cuộc hôn nhân này không phải là hôn nhân chân chính đoạn hôn nhân này không phải một cuộc chân chính là hôn nhân rồi hả ? Anh đã đồng ý ở bên em cả đời và em cũng đã bằng lòng rồi."
Đàm Tâm giùng giằng thoát khỏi kiềm chế của anh, "Anh nổi điên cái gì, tôi đã nói bằng lòng với anh khi nào chứ. . . . . Còn sống bên anh cả đời ư?"
Quý Kình Phàm nhếch môi nói, "Tối hôm qua!"
Đàm Tâm nhíu mày, "Tối hôm qua?"
Quý Kình Phàm thong thả nói, "Em nói anh là ‘ông trời con’ của em, em bằng lòng để anh chăm sóc và bảo vệ cho em cả đời."
"Anh nói láo, những lời như thế tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ nói ra!"
Quý Kình Phàm kề sát vào tai Đàm Tâm nói, "Em có. . . .Em còn nói muốn anh cho em một cô công chúa bé nhỏ nữa đấy. . . . . ."
Đàm Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, "Tôi. . . . Không thể nào. . . . . ."
Đàm Tâm đang muốn đưa ra ý kiến phản đối, trong đầu lúc này lại đột nhiên thoáng hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
Hình như…..Mình thúc giục anh ta, yêu cầu anh ta nhanh nhanh cùng cô sinh một cô công chúa nhỏ của cả hai. . . .
Không. . . . .
Người phụ nữ tối hôm qua đó là mình sao? Sao mình lại có thể nói với anh ta nhưng lời lộ liễu ghê tởm thế cơ chứ?
Quý Kình Phàm nhếch môi nở nụ cười, "Nhớ ra rồi đúng không?"
Hai gò má Đàm Tâm đỏ bừng, liên tục lắc đầu, "Không, không phải, nhất định là anh đã lừa tôi. . . ."
Quý Kình Phàm giữ lại khuôn mặt ửng hồng đang lắc lư của Đàm Tâm, trầm giọng nói, "Bà xã, trong lòng em thực chất là có anh, điều này em không thể không thừa nhận được đâu. . . ."
"Có cái đầu quỷ anh, đồ vô sỉ!"
"Phải, anh là đồ vô sỉ, nhưng nếu như anh không vô sỉ như vậy thì vĩnh viễn anh sẽ không biết được sự thật em rất là quan tâm đến anh. . . . Tối hôm qua, tuy em luôn ở trong trạng thái mơ màng không rõ nhưng em rất rõ ràng người đang kết hợp với em chính là anh, em đã quên tối hôm qua em gọi anh như thế nào sao?"
Mình gọi anh ta?
Trong đầu bắt đầu nhớ lại rõ mồn một từng sự việc đã diễn ra vào đêm hôm qua…….Hình như. . . . . .
Mình cứ luôn miệng gọi tên anh ta, vừa bắt đầu còn cầu xin anh ta buông tha cho, nhưng dần dần lại trầm luân vào bố cục mê tình mà anh tạo ra, cuối cùng biến thành rên rỉ đòi hỏi. . . .
"Quý Kình Phàm, anh dám ức hiếp tôi, tối hôm qua tôi. . . . . . Tối hôm qua tôi vốn không hề hay biết gì cả."
"Nếu như em thực sự không có cảm giác với anh, giữa chúng ta sẽ không thể phù hợp đến mức hoàn mỹ như thế." Nhắc lại chuyện tối qua, anh cảm thấy mình vẫn còn chưa đủ thỏa mãn, cơ thể bất giác lại nóng ran lên.
Phù hợp?
Anh ta còn không biết xấu hổ mà dùng hai chữ này?
Nhớ lại sự đau đớn đêm qua, cô không kiềm được lại kích động gầm lên, "Chúng ta chẳng có chỗ nào phù hợp hết á? Anh. . . . Anh. . . ." Cô ngượng ngùng không thể nói được nữa, kích cỡ giữa bọn họ rõ ràng là không phù hơp! !
Dường như Quý Kình Phàm đã đoán ra được suy nghĩ trong lòng Đàm Tâm, anh buông tay Đàm Tâm ra, gian xảo dụ dỗ nói, "Ngốc à. . . . Chỉ là nhất thời nên em chưa thấy quen thôi, từ từ sẽ ổn cả mà, huống chi, cuối cùng không phải chúng ta phối hợp rất vui vẻ sao?"
Giữa nam và nữ có vấn đề về kích cỡ sao? Hoàn toàn không. . . . Phụ nữ còn có thể sinh ra cả một đứa trẻ kia mà.
"Á. . . . . Á. . . . ." Đàm Tâm bịt lỗ tai lại luôn miệng hét toáng lên, "Tôi không muốn nói những chuyện này với anh nữa. . . . Anh mau đi ra ngoài cho tôi, tôi muốn thay quần áo! !"
"Bà xã, thật ra thì em không cần ngại chuyện có thay quần áo ở trước mặt anh hay không, dù sao thì đêm qua anh cũng đã thấy hết rồi mà." Ngụ ý là, cô không còn gì có thể giấu được nữa. . . . . .
Đàm Tâm siết chặt tấm chăn rít lên, "Quý Kình Phàm! !"
"Được rồi, không đùa em nữa, anh thay xong bộ đồ khác rồi sẽ đi ngay. . . ." Dứt lời hôn lên mặt cô một cái rồi mới chịu đứng dậy.
Đàm Tâm dùng chăn bao kín mình không còn khe hở, hai mắt vẫn dõi theo bóng anh với sự đề phòng cực độ.
Quý Kình Phàm đi tới trước tủ treo quần áo, chọn lựa rồi lấy ra một bộ cần mặc, sau đó giựt phắt chiếc khăn tấm đang quấn trên người ra.
Đáng thương cho Đàm Tâm, vốn đang đề phòng theo sát từng cử chỉ hành động của anh, nhưng không ngờ anh lại bất chợt rút chiếc khăn tắm đó ra, ngay lập tức phơi bày ra trước mắt cô là một rừng rậm màu đen dày đặc tươi tốt, cô lại tiếp tục thét lên chói tai, "Á —— Quý Kình Phàm, anh là cái đồ bệnh hoạn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! !"
Quý Kình Phàm rất là vô tội quay đầu qua nhíu mày hỏi, "Bà xã đại nhân à, anh lại có chỗ nào đắc tội với em sao? Chẳng qua chỉ thay có bộ đồ thôi mà, không lẽ ở trước mặt em mà cũng cần phải giấu giếm?"
----------
Cô thề mình tuyệt không phải nghe lời anh ta nói mà đi tới lầu một đâu, cô chỉ muốn ngay lập tức được trở về nhà mình, nhưng không ngờ khi cô đi tới tầng một thì gặp phải bà Quý, người vẫn luôn dành cho cô sự nhiệt tình niềm nở.
"Con dâu. . . . ."
Bà Quý vừa nhìn thấy cô lập tức liền bước lên vồn vã chào đón.
Đàm Tâm còn chưa kịp nói gì, bà Quý cũng đã dắt tay cô đi tới giữa ghế sofa ngồi xuống, "Mẹ có chuyện cần bàn với con."
"A. . . ."
"Kình Phàm nói nó sẽ tạm hoãn lại công việc ở London, quyết định ở lại Los Angeles với con một thời gian, hiếm khi mẹ và ba chồng con đến Los Angeles một chuyến cho nên cũng dự định nán lại ở Los Angeles thêm vài ngày, thuận tiện cùng với tụi con đi du lịch khắp nơi tham quan một chút. . . . .Có điều Kình Phàm nói hai ông bà già này ở lại nơi này sẽ làm ảnh hưởng đến thế giới của 2 đứa tụi con, không biết ý của con như thế nào?"
Đàm Tâm ấp a ấp úng đáp, "Con. . . . Việc này. . . . . ." Ây, chuyện này bảo mình phải trả lời làm sao đây? Mình cũng đâu có dự định ở lại đây với anh ta đâu chứ, ba mẹ anh hắn muốn ở lại Los Angeles hay không thì có quan hệ gì tới mình à? Nhưng mà, cô không có can đảm nói ra những lời như thế với một người luôn yêu thương mình như bà Quý được. Huống chi, hiện tại dù cho cô giải thích với bà Quý về mối quan hệ của cô và Quý Kình Phàm ngay từ đầu thì cũng không biết phải giải thích như thế nào cho rõ, dù sao chuyện tối ngày hôm qua cũng đã làm cho quan hệ giữa cả hai rối một nùi rồi. . . . . .
Bà Quý có vẻ mất mác nói, "Chẳng lẽ con không phải ở cùng với mẹ sao?"
Đàm Tâm lập tức lắc đầu, "Dạ không. . . . Không phải vậy đâu ạ. . . . Mẹ à, ý con không phải vậy." Cái tên Quý Kình Phàm đáng chết kia, không ngờ lại đây cô vào tình trạng khó xử này. . . . Bà Quý sau khi nghe xong lời cô cũng thở phào một cái, "Mẹ biết ngay con là đứa con dâu ngoan nhất của mẹ mà!"
Quý Kình Phàm lười biếng dựa lưng vào thành ghết sofa, dáng vẻ ung dung cười cười nhìn tới cô vợ yêu của mình. Anh rất thích nhìn dáng vẻ mỗi khi cô luống cuống ngượng ngùng, trông cực kỳ đáng yêu!
Được bà Quý khen ngợi làm Đàm Tâm xấu hổ cười nói, "Dạ, chỉ cần ba mẹ đều thích nơi này là tốt rồi ạ."
Bà Quý gật đầu liên tục, "Thích. . . . Dĩ nhiên là mẹ thích nơi này rồi."
Ông Quý nói theo, "Đợi mấy ngày nữa phải đi Trung Quốc bổ sung thêm vài thứ cho tiệc cưới của tụi con lần nữa, dù sao dòng họ bà con chúng ta cũng ở đó, rất nhiều chú bác đều rất muốn được gặp mặt cô dâu của Kình Phàm."
Tiệc cưới?
Phải rồi, mình còn một món nợ tối hôm qua chưa tín với Quý Kình Phàm. . . .
Bà Quý nói, "Bọn nhỏ không thích rườm rà, muốn đi Trung Quốc sắp xếp lại tiệc cưới thì cũng nên hỏi xem ý của Kình Phàm và con dâu xem chúng nó có đồng ý hay không đã. . . ."
Ông Quý gật đầu, "Vậy cũng tốt. . . . ."
Bà Quý cười tủm tỉm nhìn sang Đàm Tâm hỏi, "Cô dâu à, lúc con còn ở London rất thích nhưng món Trung mà mẹ nấy, hôm nay sẽ do mẹ đích thân xuống bếp nấu cho tụi con một bữa."
Đàm Tâm khéo léo nói, "Dạ, có làm phiền mẹ không ạ!"
"Không sao, không sao. . . . ."
. . . . . .
Mấy phút sau, bà Quý kéo ông Quý đi theo vào phòng bếp, Đàm Tâm bắt đầu đưa hai mắt đang bốc hỏa lạnh lùng nhìn tới Quý Kình Phàm.
Quý Kình Phàm ngồi ở Đàm Tâm đối diện, từ đầu tới cuối vẫn là cái điệu bộ cười ngây ngô như chẳng biết gì.
Đàm Tâm cắn răng tức giận nói, "Buổi dạ tiệc từ thiện tối hôm qua, anh lại dám thông đồng với mọi người cùng nhau gạt tôi?"
Quý Kình Phàm bộc trực thẳng thắn nói, "Không lừa em như thế, có lẽ đến bây giờ em vẫn còn chưa thèm ngó tới anh đâu!"
"Hèn hạ! !"
-----------
Bất kể nói thế nào, cuối cùng Quý Kình Phàm và Đàm Tâm cũng đã có một bước tiến triển mới. . . . . .
Ngoài Quý Kình Phàm ra, đối với kết quả bọn họ có được như ngày hôm nay người vui vẻ nhất chính là Hạ Tử Du rồi.
Cô cảm thấy mình nhiệt tình là bà môi cho cái mối này quả thật không hề sai, không ngờ thực sự tác hợp cho họ thành công hơn cả mong đợi!
Hôm nay, vợ chồng họ Quý tới thăm hỏi nhà họ Đàm, nhóm người lớn tuổi ngồi vây quanh nói chuyện với nhau, Đàm Tâm bỏ lại Quý Kình Phàm một mình ngồi bơ vơ giữa đám người lớn tuổi, kéo tay Hạ Tử Du đi đến vườn hoa.
Hạ Tử Du cho rằng Đàm Tâm đến là để hỏi tội, vì thế quyết định chủ động thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
"Phải, chuyện tiệc cưới là em và Quý Kình Phàm thông đồng với nhau, nhưng em làm vậy cũng là vì muốn giúp cho anh chị mà thôi. . . . ."
Vốn tưởng rằng Đàm Tâm sẽ giống như trước kia ồn ào nổi nóng một trận ra trò, nhưng không ngờ tính khí của Đàm Tâm hôm nay lại cực kỳ tốt một cách lạ thường. Chẵng những không hề truy cứu chuyện này, mà còn rất rộng lượng nói, "Sự tình xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, nếu như bây giờ chị có truy cứu trách nhiệm cũng đã không được lợi ích gì. . . Lúc này, hiện tại chị chỉ có một vấn đề rất muốn hỏi em."
Hạ Tử Du nhìn chăm chăm vào Đàm Tâm, giờ phút này mới phát hiện ra vẻ mặt của Đàm Tâm đang lo lắng trùng trùng.
Hạ Tử Du khẩn trương hỏi, "Chị Tâm, có phải đã xảy ra chuyện gì với chị rồi hay không?"
Đàm Tâm đảo mắt nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có ai khác ngoài hai người cô mới nhỏ giọng hỏi, "Tử Du, lúc bình thường nếu như em và Dịch Khiêm đã quên phải ngừa thai, nhưng sau khi làm chuyện đó xong lại không muốn có con, vậy phải ngăn chặn như thế nào đây?"
Chợt nghe thấy Đàm Tâm hỏi một đề tài đáng xấu hổ như thế, mặt Hạ Tử Du lập tức đỏ lên lí nhí nói, "Em và anh ấy cũng không thường xuyên xảy ra tình huống đó, bởi vì nếu anh ấy không kiềm chế được hoặc không muốn mang bao thì sau đó em phải uống thuốc. . . ."
"Mang bao?" Đàm Tâm vừa nghe được hai chữ đó liền bực dọc bới bới tóc, cô tự lẩm bẩm nói, "Tên đàn ông thối, không ngờ lại cứ vô tư không thèm dùng đến các biện pháp ngừa thai nào hết. . . ."
Hạ Tử Du thấy Đàm Tâm cúi đầu nói lẩm nhẩm gì đó lại càng thêm lo lắng, "Chị và anh Kình Phàm có phải đã có vấn đề gì rồi hay không?"
Đàm Tâm đột nhiên chụp lấy bàn tay Hạ Tử Du khẩn trương hỏi, "Nếu như không có mang bao mà sau đó cũng không có uống thuốc. . . .Vậy thì rất dễ mang thai đúng không?"
Về phương diện này, Đàm Tâm tuyệt đối là một lính mới toanh!
Hạ Tử Du khẽ gật đầu, "Cũng có thể là như vậy, nhưng cũng còn tùy theo thể chất của mỗi người nữa. Nhưng mà hình như chính năm trước chị cũng chỉ có một lần liền trúng thầu rồi, em nghĩ thể chất của chị là người rất dễ dàng thụ thai."
Đàm Tâm nghe xong câu trả lời của Hạ Tử Du tâm tình càng thêm phiền não, mặt mày chán nản cô nói, "Thôi chết rồi, chắc chắn là chị đã bị dính rồi, trời ơi. . . ."
Hạ Tử Du vịn lấy cơ thể đang xao động bất an của Đàm Tâm, quan tâm nói, "Chị Tâm này, chị khoan hãy khẩn trương, nói cho em nghe xem đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Đàm Tâm quay lưng lại với Hạ Tử Du, vừa tức vừa thẹn nói, "Còn không phải là cái tên khốn Quý Kình Phàm kia ư. . . ."
"Anh ta làm cái gì?"
"Chính là vào cái đêm của buổi tiệc ấy đó, anh ta hoàn toàn không hề dùng tới một cái biện pháp ngừa thai nào cả, lúc đó chị cũng lơ mơ không hiểu mấy cái chuyện mang thai này. Nhưng mà tối hôm qua ta, chị với anh ta. . . .Ngược lại lần này chị lại nhớ tới chuyện cần phải nên ngừa thai, nhưng thời gian đã trễ mấy ngày rồi, chị không biết phải làm cái sao đây . . . . ."
Hạ Tử Du cười khẽ nói, "Chị Tâm à, mang thai thì mang thai thôi. . . . Chị và anh Kình Phàm cũng không còn nhỏ nữa nên tranh thủ thời gian mà sinh một đứa con đi. Huống chi những người lớn tuổi ở trong kia cũng rất là mong muốn anh và chị mau sớm có một đứa mà."
Đàm Tâm chán nản nói, "Nhưng chị không muốn có con vào lúc này, quan hệ của chị và anh ta. . . . . Không phải giống như là mọi người nghĩ vậy đâu."
Hạ Tử Du đi tới trước mặt Đàm Tâm, cười cười nói, "Vậy hiện tại quan hệ của chị và anh ấy là như thế nào à?"
Đàm Tâm nhất thời không trả lời được, "Chị. . . ."
Hạ Tử Du mỉm cười nói, "Nếu như là trước kia thì chị sẽ không hề do dự ngay lập tức nói chị không có thích Quý Kình Phàm, nhưng nhìn chị lúc này, tuy chị cũng chưa nói lên điều gì nhưng chỉ dựa vào sự do dự của chị khi nói đến quan hệ giữa hai người thì……Theo em thấy, chị cũng không có chán ghét anh ấy như trong tưởng tượng của chị, ngược lại là bởi vì dần dần chị đã phát hiện ra mình thích anh ấy rồi, nhưng lại lo sợ cái cảm giác này là thật, cho nên mới cố tình trốn tránh. . . . ."
Đàm Tâm lắc đầu lia lịa, "Không, chị sẽ không bao giờ thích anh ta. . . ."
"Chẳng lẽ trong lòng chị còn nghĩ tới Robert?" Hạ Tử Du nhỏ nhẹ từ tốn nói, "Chị Tâm à, chúng ta đều là phụ nữ, em hiểu, một trong những nguyên nhân mà nhiều năm qua chị luôn yêu Robert sâu đậm đến thế cũng bởi vì anh ấy là người đàn ông đầu tiên của chị. Hơn nữa, anh ấy cũng từng hứa hẹn với chị. . . . Nếu như ngay từ đầu anh ấy nói cho chị biết sự thực người đó chính là Quý Kình Phàm, vậy chị vẫn sẽ theo đuổi Robert như thế sao?"
Đàm Tâm phiền muộn bực dọc nói, "Chị không biết . . . Chị thật sự là không biết. . . ."
"Chị thử suy nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian chị ở cùng với anh Kình Phàm, thời gian mà chị nghĩ tới Robert nhiều hơn hay là nghĩ đến Kình Phàm nhiều hơn?"
Trước câu hỏi này của Hạ Tử Du, đáy lòng Đàm Tâm ngay lập tức liền có đáp án. . . . . .
Mấy ngày nay, hầu như Quý Kình Phàm đều quấn lấy mọi lúc mọi nơi theo bên cạnh cô, cô làm sao còn có thời giờ #273;ể nghĩ tới Robert nữa? Cũng ngay vào lúc này cô mới bất chợt phát hiện, hóa ra cũng đã lâu rồi mình không còn nghĩ tới Robert nữa. . . . . .
Hạ Tử Du đã tìm được câu trả lời từ khuôn mặt rối rắm của Đàm Tâm, cô cười nhẹ nói, "Có lẽ người trong chuyện chín năm trước đã định sẵn với chị dây dưa cả đời chính là người mà hôm nay đang ở cạnh bên chị đó."
. . . . . .
Cuộc thăm viếng tại nhà họ Đàm cuối cùng cũng kết thúc, Quý Kình Phàm cho người đưa ba mẹ mình về lại biệt thự, còn anh và Đàm Tâm quyết định ở lại nhà họ Đàm ngủ một đêm.
Lúc này Đàm Tâm đang ở trong phòng ngủ nhà mình thì Quý Kình Phàm đi vào. Nhìn thấy Đàm Tâm nằm lỳ ở trên giường như có điều suy nghĩ, Quý Kình Phàm ngồi xuống ở mép giường dịu dàng hỏi, "Lúc chiều vội vã lôi kéo Tử Du ra vườn hoa gấp như vậy để bàn bạc chuyện gì hả?"
Đàm Tâm tức giận liếc xéo Quý Kình Phàm, "Ai cần anh lo!"
Quý Kình Phàm không giận cũng không bực dọc mà còn cúi người tới muốn ôm cô, "Em không muốn nói thì đừng nói. . . .Sao phải nổi giận lên thế chứ?"
Đàm Tâm đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, vươn tay đẩy anh ra, "Chuyện tối qua tôi vẫn chưa có tính với anh đâu đấy! !"
Quý Kình Phàm phì cười, "Hóa ra là tại vì chuyện tối qua à. . . .Có phải có chỗ nào không thoải mái rồi đúng không?"
Hai gò má Đàm Tâm chợt đỏ lên, tức giận quay mặt sang hướng khác, "Tôi không thèm nói chuyện với loại người vô sỉ như anh!"
Từ sau buổi tiệc tối ngày hôm đó, tuy rằng anh được ở lại biệt thự nhưng cô bắt anh phải ngủ trên ghế sofa, tuyệt không cho anh có thêm một cơ lợi nào để lợi dụng nữa. . . .
Ai ngờ, tối hôm qua lúc cô đang tắm, anh ta lại cứ thế mà công khai lộ liễu xông vào. . . . .
Vì thế, tại không gian nhỏ hẹp trong phòng tắm, cô ‘kêu trời trời không ư, gọi đất đất không hử’, cuối cùng ngay tại mặt bồn rửa tay của phòng tắm cô bị anh ăn sạch sành sanh. . . . .
Vậy vẫn coi như xong đi, anh còn bế lên cô đang mệt đến mức chỉ muốn tê liệt ngã xuống bắt đầu tiếp tục lần nữa. . . . .
Thứ người như thế hoàn toàn là hành động của cầm thú! !
Quý Kình Phàm cười rất gian trá, nhưng lại dùng giọng nhẹ nhàng truyền cảm để dụ dỗ nói, "Bà xã à, chúng ta là vợ chồng, có làm chuyện như vậy vốn cũng là điều bình thường đương nhiên mà thôi. . . . . ."
Đàm Tâm tức giận trừng mắt liếc nhìn anh, "Ai bảo muốn làm chuyện đó với anh. . . . Chuyện bình thường bình thường đương nhiên ư, tóm lại nếu có lần sau nữa, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Quý Kình Phàm chạm khẽ lên đôi môi đang vểnh lên của Đàm Tâm, trầm giọng nói, "Anh thề nếu như có lần sau nữa, bảo đảm đảm em sẽ yêu anh nhiều hơn cho mà coi. . . . . ."
"đồ đáng ghét!"
----------
Buổi tối.
Hạ Tử Du mới vừa tắm xong bước ra ngoài liền bị Đàm Dịch Khiêm ôm trọn vào lòng.
Hạ Tử Du vỗ lên bàn tay Đàm Dịch Khiêm, hờn dỗi nói, "Không phải anh nói là tối có nay xã giao sao?"
Đàm Dịch Khiêm vùi vào giưa cổ Hạ Tử Du hít lấy hương thơm cỏ chanh duy nhất thuộc về cô, nói với cô bằng giọng vô cùng truyền cảm, "Đột nhiên không muốn đi xã giao nữa, chỉ muốn ở nhà với em thôi bà xã."
Thấy anh không nỡ rời xa mình như vậy, đáy lòng Hạ Tử Du vui sướng đến mức như muốn nở hoa, nhưng vẫn cố làm bộ trấn định nói, "Em không cần anh ở bên cạnh cùng em đâu, dù sao công việc của anh vẫn quan trọng hơn mà."
Đàm Dịch Khiêm nghe nói vậy tròng mắt đen giảo hoạt liền nhíu lại, "Thật ư?"
"Thật. . . . Đương nhiên là thật rồi!"
Đàm Dịch Khiêm cũng làm bộ như muốn đứng dậy, "Vậy thôi được, thời gian vẫn còn sớm để anh bảo thư ký hẹn khách hàng ra lại lần nữa vậy."
Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm đứng dậy thực sự muốn đi, cô lập tức liền đưa tay ôm chằm lấy Đàm Dịch Khiêm, luyến tiếc nói, "Lòng dạ anh sao lại hẹp hòi đến thế chứ, em chỉ đùa với anh một chút thôi mà. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của vợ yêu, "Nói vậy còn nghe được đó. . . . Mấy ngày nay cũng tương đối bận nên thường về nhà muộn. Bà xã, đợi anh giải quyết xong hết số việc trong tay rồi anh sẽ ở nhà với em nhiều hơn."
Hạ Tử Du áp vào lồng ngực của Đàm Dịch Khiêm, thỏ thẻ nói, "Thật ra thì, chỉ cần mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy anh là em cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi." Huống chi, hiện tại anh đã làm quá tốt rồi, không có đi công tác cũng cố gắng giảm bớt thời gian làm thêm giờ. Thời gian này công việc bận rộn cũng là bởi vì khoảng thời gian trước cùng với cô đi thành phố Y nên đã làm chậm trễ một số việc.
Đàm Dịch Khiêm hôn một cái lên trán vợ yêu, "Thật may mắn là đời này đã không để cho em chạy thoát khỏi vòng tay của anh. . . ."
Hạ Tử Du nghe thế lòng vui như nở hoa nói, "Anh nói chuyện thật sến quá. . . ."
"Bà xã nè, sắp tới con cũng gần đến thời kì cai sữa rồi, nếu như em ở nhà thấy nhàm chán vậy thì đến công ty làm việc cùng với anh đi."
Hạ Tử Du lắc lắc đầu nói, "Đợi em cai sữa được cho con đi rồi hẵng nói. . . . Hơn nữa, hiện nay em cũng không thấy có gì mà buồn chán cả, trong nhà chúng ta có rất nhiều chuyện thú vị lắm đấy!"
"Vậy sao?" Đàm Dịch Khiêm nhíu mày tò mò hỏi, "Có chuyện thú vị gì?"
"Chính là chuyện của chị Tâm và anh Kình Phàm đó. . . . Tối nay anh không có về dùng cơm tối nên anh không biết, chị Tâm và anh Kình Phàm vừa về đến nhà ngày hôm nay này, vào lúc này có thể hai người ở trong phòng nghỉ ngơi đó!"
"Nhìn cái dáng vẻ em vui chừng này, xem ra tình cảm của hai người đó đã tiến triển rất thuận lợi rồi!"
"Dạ phải, quan hệ của hai người đã không còn gượng gạo nữa rồi, hôm nay chị Tâm còn hỏi em chuyện mang thai. . . . Chỉ là, dường như là chị Tâm còn chưa thể xác định được mình có phải đã thích anh Kình Phàm rồi hay không, em cũng chưa nghĩ ra được cách gì hay để giúp cho hai người họ!"
Đàm Dịch Khiêm không đồng ý nói, "Chỉ vì cái vấn đề này mà buồn phiền?"
"Đúng vậy á. . . . .Em thật sự rất mong muốn hai người họ có thể được đến với nhau lâu rồi, cho nên cứ khổ sở suy nghĩ mãi, đột nhiên em nghĩ đến cái cách mà trước kia Robert đã dùng nó giúp chúng ta quay lại với nhau ấy. . ." Sở dĩ cô biết được chuyện này là sau khi kết hôn với anh rồi cô mới từ từ moi ra được từ miệng anh, nếu không thì cho tới nay cô vẫn còn bị lừa chẳng hay biết gì đâu!
Tròng mắt đen u ám của Đàm Dịch Khiêm lóe lên sự ranh mãnh, "Em là đồ yêu tinh, cái cách cũ mèm đó mà em cũng nhớ ra được. . . ."
Hạ Tử Du đắc ý nói, "Nhắc tới mới nói, trong mấy người đàn ông các anh đó, chỉ có Robert mới là người biết quan tâm người khác nhất mà thôi. . . ." Nghĩ đến tấm lòng tốt đó của Robert, mãi đến nay Hạ Tử Du vẫn còn cảm thấy cảm kích.
Đàm Dịch Khiêm nổi máu ghen gằn giọng nói, "Anh không cho phép em tâng bốc người đàn ông khác. . . ."
Hạ Tử Du sửng sốt, "Ơ. . . ." Tại sao hễ mỗi lần nhắc tới Robert là anh nổi cơn ghen khủng bố như vậy?
Nhoài người về phía cô, Đàm Dịch Khiêm như dã thú gầm giọng nói, "Bà xã, em chỉ có thể là của một mình anh mà thôi. . . ."
. . . . . .
Hạ Tử Du chiếu theo cách mà Robert đã từng sử dụng thông đồng với Quý Kình Phàm diễn một màn. . . .
Thế là. . . . .
Vào sáng hôm sau, Đàm Tâm cũng thức dậy như mọi ngày. . . . .
Không có nhìn thấy Quý Kình Phàm ở trong phòng, Đàm Tâm cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi làm vệ sinh rửa mặt rồi đi đến phòng ăn dùng bữa ăn sáng.
Người một nhà cũng đang ngồi vây quanh ở cạnh bàn ăn, đúng lúc này Liễu Nhiên lên tiếng hỏi, "Cô ơi, dượng đâu rồi?"
Thực sự Đàm Tâm cũng không biết Quý Kình Phàm đã đi đâu, vì thế thuận miệng đáp, "Dượng con. . . .Có thể là dượng con đã đi ra ngoài rồi!"
Hạ Tử Du thầm cười trộm trong lòng, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đến.
Quả nhiên, sắp tới 11 giờ trưa, thế nhưng Đàm Tâm vẫn không thấy bóng dáng của Quý Kình Phàm đâu cả, cô không kiềm được nữa liên tục ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường.
Hạ Tử Du nhìn thấy thế ở đáy lòng thì mừng thầm nhưng lại ra vẻ quan tâm hỏi, "Chị Tâm, sao chị cứ nhìn đồng hồ hoài thế, có chuyện gì sao?"
Sợ mất thể diện Đàm Tâm ngay lập tức lắc đầu, "Không có gì, chị thấy đói bụng thôi. . . ."
Hạ Tử Du ăn ý nói, "Vậy để em đi nói với người làm hôm nay chúng ta dùng cơm trưa sớm một chút. . . ."
Hạ Tử Du đứng dậy đi về hướng phòng bếp, Đàm Tâm lại lần nữa ngước mắt liếc nhìn lên đồng hồ treo tường.
Tên đàn ông này, mới sáng sớm đã đi đâu vậy chứ?
Thường ngày nếu có đi đâu anh ta cũng sẽ nói với mình một tiếng, hơn nữa còn lúc nào cũng bám dính mình muốn đuổi đi cũng đuổi không đi mà. . . . . .
Sau đó Hạ Tử Du quay trở lại, cố ra vẻ than vãn nói, "Thế này thì hôm nay không thể ăn cơm sớm được rồi, hôm nay dì Trần đi chợ về muộn rồi. . . .Nghe nói là ở đường XX vừa sáng nay đã xảy ra tai nạn giao thông, hiện vẫn còn đang làm cản trở giao thông dữ lắm, có lẽ dì Trần sẽ về nhà rất trễ rồi đây. . . ."
"Đường XX?" Đàm Tâm hoảng hốt ngước nhìn Hạ Tử Du, "Đường XX em nói có phải là ở đối diện với cái cửa hàng bánh ngọt có tên là Gia Song không?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ phải. . . .Chị cũng biết con đường ấy nữa à?"
Biết cô rất thích ăn bánh ngọt của cửa tiệm đó, mấy hôm nay hầu như sáng nào anh cũng đi đến đó mua về cho cô, bởi vì mua bánh ở cửa tiệm đó phải xếp hàng chờ rất lâu cho nên nếu đi sớm thì không cần phải đợi nhiều người. . . . "Trời ơi. . . ." Đàm Tâm đột nhiên khẩn trương đứng bật dậy, níu lấy áo Hạ Tử Du hỏi, "Dì Trần có kể là ai bị tai nạn hay không?"
Hạ Tử Du trả lời, "Dì Trần sao có thể biết được ạ, dì cũng chỉ nghe lại được từ người tài xế taxi kể lại thôi, hình như là một người đàn ông lái chiếc xe kiểu thể thao màu vàng á, mà cũng còn rất trẻ. . . ."
Xe thể thao màu vàng?
Cô nhớ được Quý Kình Phàm cũng có một chiếc xe thể thao màu vàng, bởi vì màu này rất bắt mắt nên lúc đó cô liền nhớ rất rõ.
Rốt cuộc Đàm Tâm cũng không thể tiếp tục tỉnh táo được nữa, cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Quý Kình Phàm, thì chợt phát hiện ra chiếc điện thoại di động tối hôm qua đã xạc pin rất đầy rồi thế nhưng lúc này lại mảy may không có tín hiệu gì. . . ..
Đàm Tâm đành phải bước tới dùng điện thoại nhà bấm lưu loát chuỗi số điện thoại của Quý Kình Phàm. Nếu như không có lần bấm vào số của anh dễ dàng này, cô thật không nghĩ tới mình lại có thể nhớ rõ số điện thoại di động của anh rõ ràng rành mạch như thế. . . . .
‘Xin lỗi, số máy của quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. . . . .’
Sắc mặt của Đàm Tâm lập tức tái nhợt, cô vội vàng hấp tấp gọi đến nhà anh định gặp vợ chồng họ Quý hỏi xem anh thế nào, thế nhưng người làm bên đó lại nói hai người cũng vừa mới đi ra ngoài rồi. . . .
Không có tin tức của Quý Kình Phàm, Đàm Tâm giống như đã thực sự bị đả kích cực độ, ngay sau đó, cô điên cuồng lao ra khỏi cửa nhà họ Đàm như tên bắn. . . . .
. . . . . .
Chạy tới đường XX, Đàm Tâm quả nhiên trông thấy những mảnh vụn của chiếc xe thể thao màu vàng rải rác khắp nơi ở giữa đường, nhân viên vệ sinh đang ở đó dọn dẹp. . . .
Đàm Tâm vội vàng nhảy xuống xe, chạy như bay tới chỗ nhân viên vệ sinh. . . . .
"Xin hỏi nơi này có phải vừa xảy ra tai nạn giao thông hay không, còn có người đàn ông rất trẻ đã bị đụng bị thương?"
Nhân viên dọn đường chỉ phụ trách dọn dẹp hiện trường, vì thế cũng không biết trước đó có phải đã xảy ra tai nạn hay không vì vậy lắc lắc đầu nói, "Tôi không biết, nhưng xe cũng đã vỡ tan tành thế này thì chắc chắn đây là một vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng rồi."
Tai nạn rất nghiêm trọng?
Không đâu. . . . .
"Cố có biết người đó đã được đưa đến bệnh viện nào không?"
"Tôi không biết. . . . ."
"Tôi muốn cô phải nói cho tôi biết. . . . Mau nói nhanh đi. . . ."
Nhân viên dọn đường cho rằng người phụ nữ trước mắt này chắc là bị điên rồi, vì vậy mặc kệ cô không thèm để ý tới nữa.
Nước mắt từ trong hốc mắt Đàm Tâm trượt ra, cô sốt ruột tóm lấy từng người qua đường hỏi thăm. Bỗng dưng, một chiếc xe thể thao màu vàng dừng lại ngay sát cạnh chân cô.
Sau đó là tiếng thắng xe truyền tới.
Đàm Tâm theo phản xạ xoay người lại, trông thấy bên trong cửa kính xe chính là một khuôn mặt điển trai mà trong đầu cô đang cực kỳ lo lắng.
Quý Kình Phàm làm bộ ngạc nhiên hỏi, "Bà xã, sao em lại ở chỗ này?"
Nhìn thấy Quý Kình Phàm, nước mắt Đàm Tâm lập tức như suốt ào ạt mãnh liệt rơi xuống. . . . .
Quý Kình Phàm liền phát hoảng vội vàng nhảy xuống xe, đỡ lấy dáng người mảnh mai của Đàm Tâm hỏi, "Bà xã, sao lại khóc?"
Đàm Tâm nhào vào lòng Quý Kình Phàm, vung tay đấm loạn xạ lên lồng ngực anh, "Cái tên khốn kiếp nhà anh. . . . .Sáng giờ anh đã đi đâu hả?"
Quý Kình Phàm giơ lên hộp bánh ngọt trong tay, "Hôm nay là Chủ nhật, người đứng đợi xếp hàng rất nhiều, mãi tới giờ anh mới mua được!"
Hai mắt đẫm nước Đàm Tâm ngước nhìn hộp bánh ngọt trong tay Quý Kình Phàm, đột nhiên vươn tay dùng sức ôm chặt lấy Quý Kình Phàm, "Anh là đồ ngốc. . . . ."
Rất lâu, rất lâu về sau đó, Đàm Tâm cũng giống như Hạ Tử Du, mãi đến khi tình cảm của Đàm Tâm và Quý Kình Phàm đã tới thời điểm chín muồi, thì Đàm Tâm mới vỡ lẽ trận ‘tai nạn giao thông’ ngày hôm đó hóa ra không phải là trùng hợp. . . . . .
--------------
Tại Male, một năm rưỡi sau….
Hai người đàn ông điển trai đến mức có thể khiến cho nhiều người đẹp mặc bikini tại bãi biển phải thầm thốt lên xuýt xoa khen ngợi, giờ phút này đang mang kính đen ung dung nhàn hạ ngồi dưới tàn dù che nắng uống nước dừa.
Xa xa, có hai người phụ nữ bị hai ông chồng mìn kiên quyết bắt mặc bikini như đồ ngủ đang mỗi người dẫn theo một đứa bé trai đã biết đi chập chững đùa giỡn trên bờ cát, còn một cô gái nhỏ trắng trẻo xinh xắn thì đang nhu mì ngồi bên cạnh đám thành cát, có vẻ cũng cực kỳ cao hứng với món đồ chơi này.
Lúc này, có một người đàn ông ôn tồn nho nhã xách theo một giỏ thức ăn dành cho những cuộc đi dã ngoại, trên tay còn bế theo một bé con miệng đang ngậm núm vú cao su tới chỗ hai người đàn ông nọ.
"Tôi nói hai người nha, mấy người rốt cuộc có chút đạo đức công cộng nào hay không đây? Dẫn theo cả nhà con cái tới chỗ tôi ăn không ở không còn chưa tính, bây giờ lại còn coi tôi là bảo mẫu cho mấy người nữa, có thật không vậy?"
Không sai, người vừa l&ececirc;n tiếng chính là Robert, mà giờ khắc này ung dung điềm tĩnh ngồi dưới dù che nắng mà uống nước dừa chính là tổng giám đốc Đàm đại nhân và nhà ngoại giao cao cấp Quý đại nhân.
Hai mắt dưới tròng kình mát của Đàm Dịch Khiêm lập tức xẹt qua gương mặt của Robert, sau đó đứng thẳng người dậy nhận lấy túi đồ ăn trong tay Robert, bắt đầu bỏ đi thẳng về hướng vợ yêu đang cùng đám con chơi đùa, "Bà xã, trái cây em muốn ăn có rồi đây. . . ." (ông kẹ này dã man gê, ngồi ung dung uống nc dừa, để RB đi mua rồi giành công với ng ta)
Quý Kình Phàm thì bế lại cô con gái vừa mới tròn một tuổi khỏi lòng Robert, yêu thương hôn một cái lên gương mặt non nớt của con gái, bế lại con gái rồi đi về hướng vợ yêu của mình cũng chính là Đàm Tâm.
Còn lại một mình Robert anh liền ngồi xuống tán dù che nắng, ánh mắt ở sau lớp kính râm vô cùng dịu dàng lẳng lặng nhìn về một nơi ở phía trước. (haizzz)
Đúng vậy, nửa năm trước sau khi tình trạng sức khỏe của ba anh có chuyển biến tốt, anh lại lần nữa quay trở lại Male tiếp tục kinh doanh việc làm ăn khách sạn của mình. . . .
Anh đã hứa với ba mình chắc chắn có ngày anh sẽ tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc ở Riyadh, nhưng điều kiện đầu tiên để anh đồng ý là trước hết phải xóa bỏ hôn ước với người phụ nữ mà anh đang đính hôn hiện tại. . . . .
. . . . . .
Cắn một miếng xoài giòn tan vào trong miệng, Liễu Nhiên ngước đầu lên nhìn mẹ mình nói, "Mẹ, nãy giờ ba nuôi vẫn luôn nhìn mẹ kìa!"
Hạ Tử Du ngồi xổm người xuống, lấy tay lau đi vài hạt cát nhỏ nơi khóe miệng cho Liễu Nhiên, yêu thương nói, "Ba nuôi con là đang nhìn con đấy, con xem con nè, chơi đến mặt mũi lem luốc y hệt như con mèo nhỏ luôn rồi, sao không chịu rửa mặt. . . . . ."
Liễu Nhiên đưa miếng xoài trong tay tới gần miệng mẹ cô bé nói, "Mẹ, xoài ba mang tới rất ngọt á, mẹ có muốn ăn thử một miếng hay không?"
"Được . . . ."
Liễu Nhiên có sở thích ăn xoài là được truyền từ Hạ Tử Du, Hạ Tử Du đang muốn há miệng cắn một cái món trái cây mà mình yêu thích, nhưng bất ngờ đột nhiên cô lại vì mùi của trái xoài này mà cảm thấy buồn nôn.
"Ọe. . . ."
Đàm Dịch Khiêm đang trải rộng mấy tấm vải lót để dọn thức ăn ra cho hai mẹ con bỗng nhìn thấy thấy vợ yêu nôn ói kịch liệt, anh quẳng lại mấy thứ trong tay ngay lập tức khẩn trương bước tới ôm lấy vợ yêu hỏi, "Bà xã, em sao vậy?"
Hạ Tử Du bịt miệng lại, yếu ớt tựa vào người Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, em thấy rất khó chịu, rất là muốn ói. . . . ."
Đàm Tâm bế theo con gái đi đến gần hỏi, "Tử Du, có phải em bị cảm nắng rồi hay không?"
Chẳng biết Robert từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Hạ Tử Du, anh đưa tay lên sờ trán Hạ Tử Du, rồi sau đó nhíu mày nói, "Không giống như bị cảm nắng lắm. . . ."
Đàm Tâm cũng không suy nghĩ thuận miệng hỏi, "Tử Du, mấy hôm trước em nói với chị kinh nguyệt tháng này của em chưa thấy tới, ối. . . . .Đừng nói là em đã mang thai nữa rồi chứ?"
"Hả?"
Trong cùng một lúc, Robert và Quý Kình Phàm đem hai quả đấm đánh vào người Đàm Dịch Khiêm, hai người còn ăn ý chúc mừng nói, "Chúc mừng cậu, Đàm đại lợn giống. . . . ."
/276
|