Tổng Giám Đốc Yêu Em Đến Vĩnh Cửu

Chương 1: Đứa trẻ lầm lỡ

/346


Một hôm, Kiều Nhã Linh đang ăn trưa tại nhà ăn của trường, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, Người bạn đang ăn cùng thấy biểu cảm lạ của cô, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?"

Cô không kịp trả lời, chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cô mệt  mỏi dựa lưng vào tường, chuyện gì xảy ra thế nhỉ. Dạo gần đây cô ăn không được ngon miệng, còn hay buồn nôn, Kiều Nhã Linh chợt nhận ra kinh nguyệt của mình tháng này không tới, cô hoảng hốt, chẳng lẽ cô có thai? Cô bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, trên đường về kí túc cô đến một cửa hàng thuốc mua que thử thai. Một lúc sau, cô thẫn thờ ngồi trong nhà vệ sinh, que thử thai trong tay hiện hai vạch đỏ.

 Cô đã có thai, mà đứa bé này chính là con của Hoàng Tuấn Khải. Cô ôm đầu gục xuống, sao chuyện này có thể xảy ra chứ? Hoàng Tuấn Khải đã có vợ chưa cưới, đó là một tiểu thư giàu có vô cùng xinh đẹp tên Tuyết Loan. Cô đã từng gặp cô ấy một lần, đó là một người phụ nữ yêu kiều dịu dàng, vô cùng xửng đội vừa lứa với anh. Không bao lâu nữa anh sẽ trở thành một người đàn ông có gia đình. Còn cô vì một phút lầm lỡ trót lên giường với anh, rồi lại mang trong mình cốt nhục của anh.

Không được, cô không thể để cho ai biết được sự tồn tại của đứa bé này. Nếu đứa bé này bị biết đến, cô không chắc nó sẽ được an toàn. Dù sao nó cũng là cốt nhục của cô và anh, cô nhất định sẽ bảo vệ nó. Sau khi sinh đứa bé này, có lẽ lúc đó Hoàng Tuấn Khải cũng đã kết hôn, cô sẽ đưa đứa bé ra nước ngoài du học và sinh sống. Cô sẽ làm mọi cách để đứa trẻ này an ổn trưởng thành.

Sau khi cô mang thai đến tháng thứ 3, cô bất ngờ gặp anh ở trường. Anh bước xuống từ chiếc xe Lamborghini dưới sự ngỡ ngàng của cô. Gương mặt anh tuấn tú cương nghị khó nhìn ra cảm xúc, ánh mắt đen thâm thúy như biển sâu, sống mũi cao thẳng cùng với khuôn cắm sạch sẽ vuông vức. Người đàn ông với gương mặt tuấn mỹ mê hoặc lòng người này chính là người cô luôn sùng bái kể từ khi bước chân vào nhà họ Hoàng. Cơ thể anh vô cùng cao lớn,  bộ vest màu đen ôm lấy đường nét cơ thể rắn rỏi. Khuôn mặt lạnh lùng thâm trầm, đôi lông mày kiếm hơi nhíu lại.

Kiều Nhã Linh nhớ lại đêm uống rượu làm càn ấy, cô vừa xấu hổ vừa buồn bã. Cô đã lên giường với anh, người đàn ông có luôn yêu thầm, nhưng cô lại không hề cảm thấy vui vẻ mà chỉ có nỗi ân hận đang giày vò tâm hồn cô.

“Về nhà đi." Anh nói. Cô cúi thấp đầu, cắn môi: “Em đã nói rồi, vì ở trường có rất...” Anh mở miệng ngắt lời cô, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, vậy nên về nhà đi.”

Anh thật sự sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng cô thì không thể, hơn nữa, giữa họ đã có một sinh linh bé nhỏ mà anh không hề hay biết. Cô không muốn anh khó xử, sai lầm này cô sẽ tự gánh chịu. Kiều Nhã Linh sờ lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, kiên quyết nói:

 "Em dù sao cũng đã lớn rồi, muốn ra ngoài tự lập, như vậy cũng không được à?” 

Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, hờ hững nhìn cô, anh khẽ thở dài, xoay  bước rời đi, Kiều Nhã Linh nhìn theo bóng lưng anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Kiều Nhã Linh lẳng lặng trải qua cuộc sống đơn độc ở trường đại học, giấu tất cả mọi người về chuyện mình có thai. Thời gian đầu cô thai nghén rất dữ dội, gần như không ăn được gì. May mắn khi cô mang thai đến tháng thứ 5 thì trường cô bắt đầu nghỉ hè, khi bụng cô lớn hơn sẽ không bị ai phát hiện.

DÌ Lam có lần đến trường tìm cô, đưa cho cô quần áo và đồ dùng cần thiết. Dì nhìn cô lo lắng: "Sao con nhất định phải đến trường chứ? Nhà mình cách trường cũng không quá xa mà”

Kiều Nhã Linh cười gượng gạo: “Con lớn rồi mà dì, muốn thử cảm giác sống xa gia đình một chút.”

"Thật là, được rồi, vậy con nhớ chú ý sức khỏe." “Vâng.”  "Haiz, căn nhà thiểu con thấy trống trải hắn. Dạo này không biết công việc của Tuấn Khải có phải bận rộn quá hay không mà đi biền biệt, lúc về thì mặt lạnh mày nhạt, vô cùng thiếu sức sống”

Kiều Nhã Linh buồn bã củi đầu, không biết có phải anh bận lòng đến chuyện của cô hay không. Ngủ với người con gái không khác gì em gái mình, chắc anh cũng đã rất khổ tâm.

Đến tháng thứ 7, lúc này bụng của Kiều Nhã Linh đã khá lớn rồi, chỉ còn hai tháng nữa là lâm bồn. Một mình trải qua thời gian thai nghén, một mình đơn độc chăm sóc đứa con trong bụng, vô cùng vất vả mệt mỏi. Nhiều lúc cô thấy rất tủi thân, cũng rất nhớ anh, nhưng cô không muốn vì mình mà phá hoại hạnh phúc của anh, chỉ còn cách im lặng chịu đựng. Thi thoảng cô cũng lên mạng đọc tin tức về anh, cô biết anh vẫn sống tốt, vậy là ổn rồi.

Hôm nay, Kiều Nhã Linh đã mua rất nhiều đồ về kí túc xá cho đứa bé trong bụng. Lúc tháng thứ 4 cô đã đi siêu âm, là một bé trai, thai nhi phát triển rất tốt, cô rất vui mừng. Cô sắp chào đón đứa bé này đến với thế giới của mình, điều đó làm cô vô cùng hạnh phúc.

Trong lúc cô đang ngắm nhìn những bộ quần áo bé xinh, cửa phòng kí túc đột nhiên bật mở. Cô giật mình quay lại, một đám người mặc đồ đen cao lớn xông vào, vây lấy cô. Kiều Nhã Linh sợ hãi hồ lên:

“Các người là ai? Sao lại vào đây?” Một người áo đen đi đầu lên tiếng: “Cô Kiều phải không?" Kiều Nhã Linh gật đầu: "Phải, mấy người là..?"

“Chúng tôi là người do cậu Hoàng Tuấn Khải sai đến, cậu chủ đã biết cô mang trong mình cốt nhục của cậu ấy, vì vậy sai chúng tôi đến đây buộc cô bỏ đứa bé này đi.”

Kiều Nhã Linh như sét đánh ngang tai, gương mặt cô tái xanh, cô không tin nối điều mình vừa nghe thấy. Anh đã biết cô mang trong mình giọt máu của anh, mà lại nhẫn tâm sai người đến ép buộc cô phá bỏ đứa trẻ này ư?


/346

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status