Mắt Tùng sáng lên khi anh thấy cuốn sách có tựa "Cuộc đời của một nhà tiên tri Do Thái", nằm giữa đống sách cũ để ngổn ngang ở góc nhà. Anh cầm cuốn sách lên. Bìa sách vẽ một ông già râu tóc bạc phơ, có vầng trán cao và đôi mắt sâu hoắm như đang nhìn chằm chằm vào anh. Cuốn sách đã quá cũ, nhưng vẫn còn đọc được. Chỉ đáng tiếc là nó đã mất mấy trang cuối. Có lẽ đó là lý do khiến ông chủ hiệu sách cũ đã để nó nằm trong đống sách dưới đất, thay vì để trên kệ như những cuốn sách khác còn nguyên vẹn. Dù sao Tùng cũng thấy vui khi trả tiền vì đã mua được loại sách anh đang sưu tầm. Bước ra khỏi cửa hiệu sách cũ, anh tự nhủ: "Mình sẽ đọc cuốn sách ngay trong đêm nay".
Đang chạy xe Honda trên đường, Tùng nghe có tiếng la: "Cướp! Cướp!". Anh quay lại nhìn, Một chiếc Suzuki phóng ào lên, tiếng máy rú nghe lạnh gáy. Tùng lóng ngóng lái xe chệch ra tim đường. Chiếc Suzuki tông vào xe anh. Tùng ngã nhào, đầu đập mạnh xuống đường. Đau buốt...
Khi Tùng mở mắt, vật anh thấy đầu tiên là chai nước biển treo lơ lửng ở bên giường. Rồi khuôn mặt của Ngân - vợ anh - cúi xuống mừng rỡ:
- Ồ, anh đã tỉnh rồi!
Tùng cố nhớ lại mọi chuyện nhưng chẳng nhớ được gì. Anh cảm thấy đầu đau nhức, đưa tay trái lên bóp trán thì đụng lớp băng. Ngân nắm tay anh kéo xuống để dọc trên giường nệm.
- Anh đừng cử động. Anh mới giải phẫu xong. Bác sĩ nói anh bị chấn thương sọ não và gãy ống xương chân trái.
Tùng nhắm mắt lại. Đầu óc anh hiện ra ông già râu tóc bạc phơ, có vầng trán cao và đôi mắt sâu hoắm. Anh thều thào nói:
- Cuốn sách đâu?
- Sách gì?
- Sách anh mới mua.
- Trời ơi! Sắp chết đến nơi mà còn lo sách với vở! Nào, anh mở miệng ra để em đút cho miếng cháo.
Tùng định nói nữa nhưng muỗng cháo đã làm anh nghẹn họng.
***
Sau mười ngày nằm bệnh viện, Tùng được chuyển về nhà. Cái đầu đã tháo băng nhưng chân trái vẫn còn bó bột và anh phải đi đứng nhờ đôi nạng. Hàng ngày bé Ly được vợ anh chở đi học lớp 3 bán trú đến chiều mới về. ở nhà một mình, Tùng chẳng biết làm gì ngoài việc xem tivi và chơi game trên máy vi tính. Nhưng anh vẫn không quên được cuốn sách đã mất. Anh đã nhờ bạn bè đến chỗ anh gặp tai nạn để tìm, thậm chí còn hỏi những người bán hàng hai bên đường nếu ai lượm được cuốn sách thì xin chuộc lại bằng tiền. Nhưng cũng chẳng ai biết. Có lẽ cuốn sách quá cũ, nằm lăn lóc trên đường đã bị người ta lượm quăng vào sọt rác.
Có tiếng gõ cửa. Tùng chống nạng bước ra mở cửa. Hưng, bạn thân làm việc cùng công ty với anh, bước vào.
- Ông khỏe chưa?
- Cũng đỡ. Mời ông ngồi. Ông có tìm ra cuốn sách tôi đánh mất không?
Hưng ngồi xuống ghế, đốt thuốc hút:
- Ông quên cuốn sách vớ vẩn đó đi. Ráng tĩnh dưỡng rồi vào công ty giúp tôi một tay. Công việc cuối năm tất bật làm tôi muốn điên cái đầu.
Trong đầu Tùng lại hiện ra ông già râu tóc bạc phơ, có vầng trán cao và đôi mắt sâu hoắm. Tùng nhìn Hưng bằng đôi mắt đó và nói:
- Ông đừng lo. Ông sắp được thảnh thơi rồi.
- Sao? Thảnh thơi là sao?
- Ông có muốn tôi nói thật không?
- Trời đất! Bạn bè bao lâu nay, tôi có nói dối ông điều gì đâu.
- Thứ tư tuần tới ông sẽ chết. Vậy ông còn bốn ngày nữa để sống. Hoặc ông lo làm cho hết mọi chuyện cần làm, hoặc ông cứ vui chơi thoải mái. Tùy ông.
Hưng trợn mắt nhìn Tùng:
- Ông điên rồi à! Ai lại đùa giỡn kiểu đó.
- Tôi không nói đùa. Ông không tin tùy ông nhưng ông sẽ chết vào ngày đó.
Hưng đứng dậy, hét lớn:
- Ông khùng rồi! Ông nên nhờ bác sĩ khám lại cái đầu. Nếu ông không xin lỗi, tôi sẽ chia tay ông.
- Vậy tôi xin lỗi anh trước bởi sẽ không còn dịp nào nữa.
Vào lúc đó Ngân chở bé Ly về nhà. Thấy mặt Hưng đỏ bừng có vẻ giận dữ, nàng hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh Hưng? Mời anh ngồi chơi chút đã.
- Cám ơn chị. Chị vào lo cho ông chồng của chị đang nổi cơn khùng kia kìa!
Hưng lấy xe, nổ máy chạy đi. Ngân dẫn bé Ly vào nhà. Thấy Tùng ngồi cúi đầu ở ghế, nàng hỏi:
- Anh làm gì mà anh Hưng giận dữ vậy?
- Anh chỉ nói sự thật.
- Sự thật gì?
- Anh ấy sẽ chết vào ngày thứ tư tuần tới.
- Trời đất! Nói vậy mà anh cũng nói được hả?
- Anh chỉ muốn giúp anh ấy biết trước ngày chết để thu xếp mọi chuyện cho êm đẹp.
- Nhưng làm sao anh dám quả quyết điều anh nói là đúng?
- Chính ông già trong cuốn sách anh làm mất đã giúp anh biết điều đó.
Ngân lắc đầu, thở dài:
- Đầu óc anh bị trục trặc rồi. Sáng mai em sẽ xin nghỉ việc đưa anh đi bệnh viện khám lại cái đầu.
Có tiếng gõ cửa. Ngân ra mở cửa. Bà Năm hàng xóm tươi cười bước vào:
- Chào cô Ngân. Bảy giờ tối qua nhà tôi bỏ giấy hốt hụi nha. Còn cậu Tùng khỏe chưa?
Ngân nói đỡ lời chồng:
- Anh ấy đỡ rồi bà Năm. Tối con sẽ qua bà.
- Thôi tôi về.
Bà Năm vừa đi, Tùng nói với vợ:
- Tối em qua nhà bà Năm bỏ tiền cao mà hốt hụi đi. Bà ấy sẽ chết vào thứ hai tới.
Ngân nắm chặt hai tay, gào lên:
- Trời ơi là trời! Sao anh nhìn ai cũng thấy người ta chết vậy. Anh nhìn tôi thử nói xem bao giờ tôi chết?
Tùng nhìn Ngân lắc đầu:
- Thật đáng tiếc, anh chưa đủ khả năng nhìn xa được. Anh chỉ nhìn được những cái chết sẽ xảy ra trong vòng một tuần mà thôi.
***
Chiều thứ hai, Ngân đi làm về ghé bệnh viện lấy phim chụp vết thương ở đầu Tùng. Bác sĩ nói vết thương đã lành, trắc nghiệm tâm lý cũng cho biết Tùng là người bình thường, không có gì phải lo ngại. Ngân cảm thấy an tâm vì chồng đã bình phục.
Chở bé Ly về đến đầu ngõ, Ngân chợt nghe những tiếng khóc vang lên từ nhà bà Năm. Ngân dừng xe, hỏi thăm một người trong nhà và biết bà Năm đã bị điện giật chết lúc ba giờ chiều. Ngân tái mặt. Không phải nàng sợ đã không nghe lời chồng bỏ tiền cao hốt hụi để giờ đây dây hụi có thể bị đứt. Nàng tái mặt vì thấy chồng đã tiên đoán đúng cái chết của bà Năm.
Bước vào nhà, Ngân thấy Tùng đang ngồi chơi game ở máy vi tính. Nàng để hồ sơ bệnh của anh lên bàn.
- Bác sĩ nói anh bình thường.
Tùng vẫn chăm chú nhìn vào màn hình và nói:
- Anh cũng nghĩ vậy.
Bé Ly chạy đến bên anh:
- Ba cho con chơi với.
Tùng bế bé Ly đặt ngồi ở ghế bên. Đưa con chuột cho con, anh nói:
- Tới phiên con cứu công chúa. Nhớ coi chừng con rắn gác cửa nghe.
Buổi tối. Ngân định điện thoại cho anh Hưng biết cái chết của bà Năm để anh đề phòng, nhưng nàng phân vân không dám gọi. Báo cho anh Hưng biết, cả nhà anh ấy sẽ lo lắng. Nếu chuyện không xảy ra như anh Tùng dự báo thì gia đình anh ấy sẽ nghĩ gì về vợ chồng nàng? Ngân đành im lặng chờ đợi đến ngày thứ tư.
11 giờ trưa thứ tư, Ngân nhận được điện thoại của Tùng. Anh nói: "Một người trong công ty của anh điện thoại cho hay Hưng vừa mới chết ở ngay trong văn phòng làm việc vì bị nhồi máu cơ tim. Chiều nay đi làm về em hãy ghé thăm vợ anh Hưng. Còn bé Ly, anh sẽ đi taxi tới đón".
***
Rồi từ Ngân, nhiều người đã biết được khả năng "nhìn thấy cái chết" của Tùng, Họ đến nhờ anh coi giúp bản thân mình hay coi cho người thân. Có người biết mình sắp chết đã trở nên sống đạo đức hơn với ước muốn "để đức lại cho con". Có người trở nên ăn chơi trác táng vì nghĩ dù gì đi nữa mình cũng sắp chết rồi. Thậm chí có người còn đi vay nợ để ăn chơi vì biết sắp "xù nợ đời". Người ta gọi anh là nhà tiên tri số một, nhưng cũng có kẻ gọi anh là "Tùng quạ" vì anh chỉ bảo được cái chết như loài quạ.
Một sáng thứ hai, bé Ly vào chào ba đi học. Tùng đã tái mặt và run rẩy ôm chặt lấy con:
- Hôm nay con nghỉ học, ở nhà chơi game với ba.
Bé Ly lắc đầu:
- Cô giáo sẽ la con tội trốn học.
- Không. Má sẽ xin phép cho con nghỉ vì bệnh.
- Con có bị bệnh gì đâu ba?
- Đang có dịch sốt xuất huyết, ba muốn con ở nhà để ba dễ theo dõi. Con đi thay quần áo mặc ở nhà rồi ra đây chơi game với ba.
Bé Ly vừa ra khỏi phòng, Ngân đóng cửa lại và lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sắp xảy ra cho con vậy anh?
Tùng ứa nước mắt nói:
- Nó chỉ sống được một tuần nữa. Anh không muốn xa con một phút nào.
Ngân ôm tay anh lắc mạnh:
- Thật vậy không anh?
- Anh cầu mong lần này anh đoán sai.
Ngân sụt sùi khóc:
- Anh có cách gì cứu con không?
- Anh không phải là ông trời.
- Biết trước cái chết của con mà không giúp được gì cho nó, em cảm thấy như mình có tội.
- Em cứ đi làm bình thường, đừng để nó nghi ngờ. Chiều về, em nấu cho con những món ăn gì nó thích. Còn anh sẽ thuê xe taxi dẫn nó đi chơi. Chúng ta hãy cố giúp nó những ngày còn sống được hạnh phúc. Cái chết đến, nó sẽ cảm thấy đỡ đau đớn hơn.
Có tiếng đập cửa và tiếng bé Ly gọi:
- Ba ơi ra chơi game đi ba.
Tùng chống nạng đứng dậy mở cửa.
- Nào cha con mình cùng chơi game.
***
Một tuần được nghỉ học, được ba má chăm lo ăn uống và được dẫn lên Đà Lạt nghỉ mát, bé Ly trông hồng hào và mập hẳn ra.
Sáng thứ hai, bé Ly mở cửa cho mẹ dắt xe đi làm. Bé thấy ở hàng rào có bông hoa cát đằng mới nở, bé hái định tặng ba. Một con rắn xanh lè nhỏ bằng chiếc đũa đã mổ vào tay bé. Bé hét lên. Tùng chống nạng chạy ra, lấy dây cột chặt phía trên vết rắn cắn. Anh vào nhà gọi taxi qua điện thoại. Năm phút sau xe đến. Anh bồng con vào xe, hối thúc tài xế chạy nhanh đến bệnh viện cấp cứu. Bé Ly đã chết ngay khi xe chạy đến cổng bệnh viện.
Tùng đã đập đầu vào quan tài bé Ly đến ngất xỉu. Vết thương cũ bị động và anh phải vào nằm ở bệnh viện.
Sau một tháng điều trị, người ta chuyển Tùng đến một bệnh viện tâm thần. Bác sĩ khám bệnh cho anh rồi cười hỏi:
- Nghe nói anh có tài đoàn đúng ngày người ta chết. Vậy anh có thể đoán tôi chết ngày nào, năm nào không?
Tùng nhìn chăm chăm ông bác sĩ rồi nói:
- 2050.
Ông bác sĩ:
- Tôi sống lâu vậy à?
Cô y tá đứng bên hỏi:
-Còn tôi?
Tùng nhìn cô y tá nói:
- 2050
- Tôi sẽ chết cùng năm với bác sĩ à? Thế còn anh sẽ chết năm nào?
- 2050.
Cô y tá nhíu mày rồi bật cười phá lên. Cô chỉ tay cho bác sĩ thấy con số trên áo bệnh nhân của Tùng: 2050.
Đang chạy xe Honda trên đường, Tùng nghe có tiếng la: "Cướp! Cướp!". Anh quay lại nhìn, Một chiếc Suzuki phóng ào lên, tiếng máy rú nghe lạnh gáy. Tùng lóng ngóng lái xe chệch ra tim đường. Chiếc Suzuki tông vào xe anh. Tùng ngã nhào, đầu đập mạnh xuống đường. Đau buốt...
Khi Tùng mở mắt, vật anh thấy đầu tiên là chai nước biển treo lơ lửng ở bên giường. Rồi khuôn mặt của Ngân - vợ anh - cúi xuống mừng rỡ:
- Ồ, anh đã tỉnh rồi!
Tùng cố nhớ lại mọi chuyện nhưng chẳng nhớ được gì. Anh cảm thấy đầu đau nhức, đưa tay trái lên bóp trán thì đụng lớp băng. Ngân nắm tay anh kéo xuống để dọc trên giường nệm.
- Anh đừng cử động. Anh mới giải phẫu xong. Bác sĩ nói anh bị chấn thương sọ não và gãy ống xương chân trái.
Tùng nhắm mắt lại. Đầu óc anh hiện ra ông già râu tóc bạc phơ, có vầng trán cao và đôi mắt sâu hoắm. Anh thều thào nói:
- Cuốn sách đâu?
- Sách gì?
- Sách anh mới mua.
- Trời ơi! Sắp chết đến nơi mà còn lo sách với vở! Nào, anh mở miệng ra để em đút cho miếng cháo.
Tùng định nói nữa nhưng muỗng cháo đã làm anh nghẹn họng.
***
Sau mười ngày nằm bệnh viện, Tùng được chuyển về nhà. Cái đầu đã tháo băng nhưng chân trái vẫn còn bó bột và anh phải đi đứng nhờ đôi nạng. Hàng ngày bé Ly được vợ anh chở đi học lớp 3 bán trú đến chiều mới về. ở nhà một mình, Tùng chẳng biết làm gì ngoài việc xem tivi và chơi game trên máy vi tính. Nhưng anh vẫn không quên được cuốn sách đã mất. Anh đã nhờ bạn bè đến chỗ anh gặp tai nạn để tìm, thậm chí còn hỏi những người bán hàng hai bên đường nếu ai lượm được cuốn sách thì xin chuộc lại bằng tiền. Nhưng cũng chẳng ai biết. Có lẽ cuốn sách quá cũ, nằm lăn lóc trên đường đã bị người ta lượm quăng vào sọt rác.
Có tiếng gõ cửa. Tùng chống nạng bước ra mở cửa. Hưng, bạn thân làm việc cùng công ty với anh, bước vào.
- Ông khỏe chưa?
- Cũng đỡ. Mời ông ngồi. Ông có tìm ra cuốn sách tôi đánh mất không?
Hưng ngồi xuống ghế, đốt thuốc hút:
- Ông quên cuốn sách vớ vẩn đó đi. Ráng tĩnh dưỡng rồi vào công ty giúp tôi một tay. Công việc cuối năm tất bật làm tôi muốn điên cái đầu.
Trong đầu Tùng lại hiện ra ông già râu tóc bạc phơ, có vầng trán cao và đôi mắt sâu hoắm. Tùng nhìn Hưng bằng đôi mắt đó và nói:
- Ông đừng lo. Ông sắp được thảnh thơi rồi.
- Sao? Thảnh thơi là sao?
- Ông có muốn tôi nói thật không?
- Trời đất! Bạn bè bao lâu nay, tôi có nói dối ông điều gì đâu.
- Thứ tư tuần tới ông sẽ chết. Vậy ông còn bốn ngày nữa để sống. Hoặc ông lo làm cho hết mọi chuyện cần làm, hoặc ông cứ vui chơi thoải mái. Tùy ông.
Hưng trợn mắt nhìn Tùng:
- Ông điên rồi à! Ai lại đùa giỡn kiểu đó.
- Tôi không nói đùa. Ông không tin tùy ông nhưng ông sẽ chết vào ngày đó.
Hưng đứng dậy, hét lớn:
- Ông khùng rồi! Ông nên nhờ bác sĩ khám lại cái đầu. Nếu ông không xin lỗi, tôi sẽ chia tay ông.
- Vậy tôi xin lỗi anh trước bởi sẽ không còn dịp nào nữa.
Vào lúc đó Ngân chở bé Ly về nhà. Thấy mặt Hưng đỏ bừng có vẻ giận dữ, nàng hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh Hưng? Mời anh ngồi chơi chút đã.
- Cám ơn chị. Chị vào lo cho ông chồng của chị đang nổi cơn khùng kia kìa!
Hưng lấy xe, nổ máy chạy đi. Ngân dẫn bé Ly vào nhà. Thấy Tùng ngồi cúi đầu ở ghế, nàng hỏi:
- Anh làm gì mà anh Hưng giận dữ vậy?
- Anh chỉ nói sự thật.
- Sự thật gì?
- Anh ấy sẽ chết vào ngày thứ tư tuần tới.
- Trời đất! Nói vậy mà anh cũng nói được hả?
- Anh chỉ muốn giúp anh ấy biết trước ngày chết để thu xếp mọi chuyện cho êm đẹp.
- Nhưng làm sao anh dám quả quyết điều anh nói là đúng?
- Chính ông già trong cuốn sách anh làm mất đã giúp anh biết điều đó.
Ngân lắc đầu, thở dài:
- Đầu óc anh bị trục trặc rồi. Sáng mai em sẽ xin nghỉ việc đưa anh đi bệnh viện khám lại cái đầu.
Có tiếng gõ cửa. Ngân ra mở cửa. Bà Năm hàng xóm tươi cười bước vào:
- Chào cô Ngân. Bảy giờ tối qua nhà tôi bỏ giấy hốt hụi nha. Còn cậu Tùng khỏe chưa?
Ngân nói đỡ lời chồng:
- Anh ấy đỡ rồi bà Năm. Tối con sẽ qua bà.
- Thôi tôi về.
Bà Năm vừa đi, Tùng nói với vợ:
- Tối em qua nhà bà Năm bỏ tiền cao mà hốt hụi đi. Bà ấy sẽ chết vào thứ hai tới.
Ngân nắm chặt hai tay, gào lên:
- Trời ơi là trời! Sao anh nhìn ai cũng thấy người ta chết vậy. Anh nhìn tôi thử nói xem bao giờ tôi chết?
Tùng nhìn Ngân lắc đầu:
- Thật đáng tiếc, anh chưa đủ khả năng nhìn xa được. Anh chỉ nhìn được những cái chết sẽ xảy ra trong vòng một tuần mà thôi.
***
Chiều thứ hai, Ngân đi làm về ghé bệnh viện lấy phim chụp vết thương ở đầu Tùng. Bác sĩ nói vết thương đã lành, trắc nghiệm tâm lý cũng cho biết Tùng là người bình thường, không có gì phải lo ngại. Ngân cảm thấy an tâm vì chồng đã bình phục.
Chở bé Ly về đến đầu ngõ, Ngân chợt nghe những tiếng khóc vang lên từ nhà bà Năm. Ngân dừng xe, hỏi thăm một người trong nhà và biết bà Năm đã bị điện giật chết lúc ba giờ chiều. Ngân tái mặt. Không phải nàng sợ đã không nghe lời chồng bỏ tiền cao hốt hụi để giờ đây dây hụi có thể bị đứt. Nàng tái mặt vì thấy chồng đã tiên đoán đúng cái chết của bà Năm.
Bước vào nhà, Ngân thấy Tùng đang ngồi chơi game ở máy vi tính. Nàng để hồ sơ bệnh của anh lên bàn.
- Bác sĩ nói anh bình thường.
Tùng vẫn chăm chú nhìn vào màn hình và nói:
- Anh cũng nghĩ vậy.
Bé Ly chạy đến bên anh:
- Ba cho con chơi với.
Tùng bế bé Ly đặt ngồi ở ghế bên. Đưa con chuột cho con, anh nói:
- Tới phiên con cứu công chúa. Nhớ coi chừng con rắn gác cửa nghe.
Buổi tối. Ngân định điện thoại cho anh Hưng biết cái chết của bà Năm để anh đề phòng, nhưng nàng phân vân không dám gọi. Báo cho anh Hưng biết, cả nhà anh ấy sẽ lo lắng. Nếu chuyện không xảy ra như anh Tùng dự báo thì gia đình anh ấy sẽ nghĩ gì về vợ chồng nàng? Ngân đành im lặng chờ đợi đến ngày thứ tư.
11 giờ trưa thứ tư, Ngân nhận được điện thoại của Tùng. Anh nói: "Một người trong công ty của anh điện thoại cho hay Hưng vừa mới chết ở ngay trong văn phòng làm việc vì bị nhồi máu cơ tim. Chiều nay đi làm về em hãy ghé thăm vợ anh Hưng. Còn bé Ly, anh sẽ đi taxi tới đón".
***
Rồi từ Ngân, nhiều người đã biết được khả năng "nhìn thấy cái chết" của Tùng, Họ đến nhờ anh coi giúp bản thân mình hay coi cho người thân. Có người biết mình sắp chết đã trở nên sống đạo đức hơn với ước muốn "để đức lại cho con". Có người trở nên ăn chơi trác táng vì nghĩ dù gì đi nữa mình cũng sắp chết rồi. Thậm chí có người còn đi vay nợ để ăn chơi vì biết sắp "xù nợ đời". Người ta gọi anh là nhà tiên tri số một, nhưng cũng có kẻ gọi anh là "Tùng quạ" vì anh chỉ bảo được cái chết như loài quạ.
Một sáng thứ hai, bé Ly vào chào ba đi học. Tùng đã tái mặt và run rẩy ôm chặt lấy con:
- Hôm nay con nghỉ học, ở nhà chơi game với ba.
Bé Ly lắc đầu:
- Cô giáo sẽ la con tội trốn học.
- Không. Má sẽ xin phép cho con nghỉ vì bệnh.
- Con có bị bệnh gì đâu ba?
- Đang có dịch sốt xuất huyết, ba muốn con ở nhà để ba dễ theo dõi. Con đi thay quần áo mặc ở nhà rồi ra đây chơi game với ba.
Bé Ly vừa ra khỏi phòng, Ngân đóng cửa lại và lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sắp xảy ra cho con vậy anh?
Tùng ứa nước mắt nói:
- Nó chỉ sống được một tuần nữa. Anh không muốn xa con một phút nào.
Ngân ôm tay anh lắc mạnh:
- Thật vậy không anh?
- Anh cầu mong lần này anh đoán sai.
Ngân sụt sùi khóc:
- Anh có cách gì cứu con không?
- Anh không phải là ông trời.
- Biết trước cái chết của con mà không giúp được gì cho nó, em cảm thấy như mình có tội.
- Em cứ đi làm bình thường, đừng để nó nghi ngờ. Chiều về, em nấu cho con những món ăn gì nó thích. Còn anh sẽ thuê xe taxi dẫn nó đi chơi. Chúng ta hãy cố giúp nó những ngày còn sống được hạnh phúc. Cái chết đến, nó sẽ cảm thấy đỡ đau đớn hơn.
Có tiếng đập cửa và tiếng bé Ly gọi:
- Ba ơi ra chơi game đi ba.
Tùng chống nạng đứng dậy mở cửa.
- Nào cha con mình cùng chơi game.
***
Một tuần được nghỉ học, được ba má chăm lo ăn uống và được dẫn lên Đà Lạt nghỉ mát, bé Ly trông hồng hào và mập hẳn ra.
Sáng thứ hai, bé Ly mở cửa cho mẹ dắt xe đi làm. Bé thấy ở hàng rào có bông hoa cát đằng mới nở, bé hái định tặng ba. Một con rắn xanh lè nhỏ bằng chiếc đũa đã mổ vào tay bé. Bé hét lên. Tùng chống nạng chạy ra, lấy dây cột chặt phía trên vết rắn cắn. Anh vào nhà gọi taxi qua điện thoại. Năm phút sau xe đến. Anh bồng con vào xe, hối thúc tài xế chạy nhanh đến bệnh viện cấp cứu. Bé Ly đã chết ngay khi xe chạy đến cổng bệnh viện.
Tùng đã đập đầu vào quan tài bé Ly đến ngất xỉu. Vết thương cũ bị động và anh phải vào nằm ở bệnh viện.
Sau một tháng điều trị, người ta chuyển Tùng đến một bệnh viện tâm thần. Bác sĩ khám bệnh cho anh rồi cười hỏi:
- Nghe nói anh có tài đoàn đúng ngày người ta chết. Vậy anh có thể đoán tôi chết ngày nào, năm nào không?
Tùng nhìn chăm chăm ông bác sĩ rồi nói:
- 2050.
Ông bác sĩ:
- Tôi sống lâu vậy à?
Cô y tá đứng bên hỏi:
-Còn tôi?
Tùng nhìn cô y tá nói:
- 2050
- Tôi sẽ chết cùng năm với bác sĩ à? Thế còn anh sẽ chết năm nào?
- 2050.
Cô y tá nhíu mày rồi bật cười phá lên. Cô chỉ tay cho bác sĩ thấy con số trên áo bệnh nhân của Tùng: 2050.
/39
|