Thiên Ma Giải Thể, đó là tên của tuyệt kỹ mà Ma Thần dùng để thoát chết trong gang tấc khi nãy. Đặc điểm của tuyệt kỹ này là giúp người sử dụng hóa thành một loại khí đan có cấu tạo đặc biệt hóa giải mọi sát thương trên cơ thể của người dùng. Ngoài cần một chút thời gian để thi triển ra, nó còn mang đến tác dụng vụ vô cùng nghiêm trọng, đó là sức mạnh của người sử dụng sẽ bị giảm đi rất nhiều, chỉ vì thế mà Ma Thần không dám dùng chiêu này trong khi đấu với Diệp Phong, chỉ khi đứng trước bờ vực của cái chết hắn ta mới không thể không dùng.
Khi nhìn thấy Ma Thần bắt đầu khôi phục hình dạng, Diệp Phong đã nhận ra tác dụng phụ nguy hiểm này, thế nhưng dù Ma Thần mất đi một phần lớn sức mạnh đi nữa thì người đã kiệt sức như hắn sao có thể chống đỡ nổi cơ chứ.
Lúc này đây, Ma Thần đã khôi phục lại hình dạng bình thường, tay cầm Ma Đao đứng đối diện Diệp Phong đã kiệt sức. Chỉ là dù dùng Thiên Ma Giải Thể kịp lúc nhưng Ma Thần vẫn không trách được chuyện bị thương, lúc này hắn ta cũng không có ý định khôi phục thương thế nữa rồi, bởi vì còn phải tiết kiệm sức lực đề phòng Chí Cao Thần ra tay đánh lén.
Nhìn Diệp Phong, Ma Thần nói:
“Ép ta dùng đến Thiên Ma Giải Thể, ngươi quả thật ngoài sức tượng tưởng của ta. Chỉ là dù ta chỉ còn có một nửa sức mạnh đi nữa thì một kẻ cùng lắm là đánh được vài ba đòn nữa có tự tin đánh thắng ta không?”
Phút nguy hiểm như lúc này, Diệp Phong đột nhiên nở một nụ cười cay đắng:
“Trừ khi có kỳ tích.............!”
Đáp lại Diệp Phong, Ma Thần cũng cười:
“Kỳ tích? Ta không biết kỳ tích gì sẽ giúp ngươi lúc này, nhưng chỉ sợ nó còn chưa xuất hiện thì ngươi đã chết rồi. Yên nghỉ nhé, CƯỜNG GIẢ!”
Vừa dứt lời, Ma Thần đã cử động, hắn ta lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Phong, Ma Đao chém xuống không chút do dự.
Đứng trước đòn tấn công của Ma Thần đã suy yếu nhiều này, dù Diệp Phong có thể nhìn thấy nhưng hắn không thể nào cử động đủ nhanh để né tránh hay phòng thủ, hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Nhìn thanh đao đang dần dần tiếp cận mình, Diệp Phong không khỏi than thầm:
“Chẳng lẽ đời ta chỉ đến đây thôi sao?”
Không? Diệp Phong không thể chết lúc này, kỳ tích luôn xuất hiện ở phút cuối, và điều diễn ra sau đó cũng chứng minh cho câu nói đó.
“Keng!!!!”
Ngay khi Ma Đao chạm vào da thịt Diệp Phong, nó không hề tách đôi Diệp Phong như tưởng tượng của hai người mà một âm thanh chói tai lại vang lên từ điểm va chạm, điều này khiến cho Ma Thần kinh ngạc đến mức bật thốt:
“Cái éo gì thế? Sao lại có thể cản được Ma Đao của ta?”
Ngay cả Diệp Phong cũng không rõ chứ nói gì hắn, rồi đột nhiên một tin tức xuất hiện trong đầu hắn. Vừa tiếp thu tin tức này, lòng tự tin của Diệp Phong bỗng bùng cháy dữ dội:
“Ha ha ha! Quả thật là kỳ tích xảy ra, cả ta cũng mém quên nó đi rồi!”
“Bang!”
Một vật bỗng dưng nhô ra từ vị trí Ma Đao chạm vào cơ thể Diệp Phong, hất tung Ma Thần về phía sau. Dừng lại nhìn về chỗ đó, Ma Thần liền phát hiện nó chỉ là một chuôi kiếm hoặc đao mà thôi. Thò tay nắm lấy chuôi kiếm giữa ngực mình, Diệp Phong kéo mạnh.
“Keng!!!!”
Ngay khi hắn rút chuôi kiếm ra, thanh kiếm còn chưa có lưỡi, nhưng chỉ trong tích tắc, nó đã dựa vào ý muốn của Diệp Phong để mà biến thành một thanh kiếm dài hai mét đen tuyền đầy vẻ bí ẩn. Ngắm nhìn thanh kiếm mình nắm trên tay, Diệp Phong thầm nói:
“Hỗn Độn Hư Vô, ngươi xuất hiện rất đúng lúc!”
Đúng vậy, đó chính là Hỗn Độn Hư Vô, mấy chục năm trước, nó đã nuốt mảnh vỡ của Hỗn Độn Kiếm rồi chìm vào sâu trong cơ thể Diệp Phong để thực hiện quá trình hợp nhất của mình. Và Diệp Phong thì là một người không coi trọng vũ khí cho lắm nên đã vô tình quên đi sự tồn tại của nó. Mãi đến lúc này, lúc Diệp Phong đã nhận ra sự lợi hại khi cường giả có được vũ khí thích hợp, lúc mà hắn sắp phải chết với cường giả đó thì Hỗn Độn Hư Vô đã hoàn thành việc hợp nhất và xuất hiện trên thế giới một lần nữa.
Chứng kiến thanh kiếm dài quá khổ người của Diệp Phong, Ma Thần căm tức:
“Có vũ khí thì sao? Liệu một kẻ đã kiệt quệ như người có thể làm gì được ta chứ?”
Lời nói còn chưa hết, Diệp Phong bỗng xông lên ngoài dự đoán của hắn, chứng kiến Diệp Phong vung kiếm về phía mình, Ma Thần vội vàng đưa đao ra đỡ.
“Beng!”
“Rít rít rít!”
Ngay khi hai vũ khí ma sát lẫn nhau, từng tiếng “rít” khó nghe vang lên. Âm thanh này rơi vào tai của hai cường giả khiến họ nhận ra Ma Đao đang khóc. Lúc này, Ma Thần thật sự lo lắng. Chứng kiến vẻ mặt của kẻ thù, Diệp Phong trầm giọng:
“Nhưng ngươi nói, ta chỉ đủ sức để ra ba đòn. Nhưng cái ngươi nên quan tâm bây giờ là có thể sống sót qua ba đòn này không, khi mà ta đã có Hỗn Độn Hư Vô, vũ khí mạnh nhất mọi thời đại.....!”
“Xoẹt!”
Cố gắng dùng sức, Diệp Phong đã thành công hất tung Ma Đao và Ma Thần về phía sau. Vừa dừng lại, Ma Thần không phản công mà vội nhìn về lưỡi đao của mình. Chứng kiến thứ trên Ma Đao, Ma Thần như trở nên cuồng loạn:
“Không thể nào! Đây là thứ vũ khí được tạo thành từ sinh mạng của hai thế giới, sao thứ vũ khí vô danh của ngươi có thể khiến nó nứt được cơ chứ?”
“Không có chuyện gì là không thế? Ngươi còn nhiều điều chưa biết lắm Ma Thần ạ! Bây giờ hãy đỡ chiêu thứ hai của ta này!”
Hít sâu một hơi, Diệp Phong giơ kiếm trên trời, sức mạnh của hắn bắt đầu tuông ra như nước. Nhìn kỹ thì ta sẽ phát hiện trên lưỡi kiếm đen tuyền bắt đầu xuất hiện một lớp hoa văn màu trắng đối lập được tỏa ra từ trung tâm lưỡi kiếm, lớp hoa văn này bao bọc lấy một nửa bên lưỡi kiếm và chuôi kiếm cho người xem cảm giác cực kỳ thần bí.
“Phá Thiên Kiếm Pháp – Thiên Tàn Địa Khuyết!”
Nhìn đường kiếm tưởng chừng đơn giản đang tiếp cận đầu mình, Ma Thần không hề thấy một kẻ hở để né tránh. Nhưng thế thì sao chứ? Tốc độ này quá chậm, đủ để cho hắn đâm Diệp Phong mười lần trước khi thanh kiếm kia chạm vào mình. Nghĩ như thế, Ma Thần liền đâm Ma Đao thẳng vào nơi quan trọng nhất của cơ thể Diệp Phong- trái tim.
“Viu!”
Đâm qua rồi, lưỡi đao đã xuyên qua thân thể của Diệp Phong từ trước ra sau. Thế nhưng tại sao Ma Thần lại không có cảm giác như đã đâm qua cơ thể ngươi chút nào vậy chứ? Nhìn lại, hắn phát hiện một thứ quen thuộc mà bản thân không nghĩ là nó lại xuất hiện tại nơi này. Đó là “Động”, một “Động” có kích thước chỉ vừa đủ chứa lưỡi đao của Ma Đao đã che chắn tim của Diệp Phong, dịch chuyển thanh đao ra phía sau và đồng thời cũng giữ chặt nó không cho Ma Thần rút tay về.
“Vì sao? Ta đã phong tỏa Không Gian rồi mà? Sao hắn lại dùng nó được chứ?”
Chiêu kiếm của Diệp Phong đã đến ngay trên đầu, Ma Thần chỉ còn kịp suy nghĩ như thế trước khi bị trúng chiêu.
“Vù!”
Lưỡi kiếm xuyên qua thân thể hắn một cách vô thanh vô tức. Kết thúc đòn này, Diệp Phong nhìn Ma Thần, giống như hiểu được sự khó hiểu của kẻ thù, hắn giải thích:
“Ngươi phong tỏa Không Gian chỉ ngăn được người nào có lĩnh ngộ thấp hoặc ngang ngươi dùng pháp tắc Không Gian, còn lĩnh ngộ của ta lại hơn ngươi một chút, huống chi bây giờ ngươi đã suy yếu thì làm sao có thể giữ sự phong tỏa ổn định cơ chứ?”
Vừa giải thích cho kẻ thù Diệp Phong, Diệp Phong quay lưng bước đi. Thấy hành động của Diệp Phong giống như xem mình không ra gì, Ma Thần gào lên:
“Ngươi cho là ta sẽ chết sao? Không bao giờ, ta còn có thể khôi phục vết thương của mình, ta không thể thua như thế này được!”
Vừa nói, một đường chỉ màu đen bỗng xuất hiện ngay trung tam của cơ thể Ma Thần, nó trải dài từ đỉnh đầu xuống giữa hai chân hắn, sức mạnh của Thiên Tàn Địa Khuyết thể hiện ra rồi.
Tích tắc sau đó, Ma Thần đã cảm thấy không ổn, dù hắn có cố thế nào vẫn không thế hồi phục vết thương do Hỗn Độn Hư Vô gây ra. Và rồi trong lúc hắn mất dần ý thức, cơ thể của hắn cũng tách ra làm đôi, dòng máu đen tuông ra xối xả. Ma Thần, cường giả thống lĩnh một thế giới đã chết như thế đấy.
Vốn đang định bước đi, chợt Diệp Phong như nhớ ra điều gì, hắn quay đầu lại cầm lấy Ma Đao đã mất phần lớn sức mạnh theo cái chết của Ma Thần. Nhìn thanh Ma Đao trên tay, Diệp Phong cảm khái:
“Cũng đã đến lúc giải thoát cho các ngươi rồi!”
Dứt lời, hắn ném thanh đao lên bầu trời, Hỗn Độn Hư Vô lập tức chém ra.
“Keng!”
Ma Đao từng khiến cho Diệp Phong phải sợ hãi bị tách làm đôi bởi sự sắc bén của Hỗn Độn Hư Vô. Ngay khi nó vỡ ra, một cơn cuồng phong bỗng thoát ra từ hai phần thanh đao. Nhìn kỹ thì ta sẽ phát hiện đấy là những oan hồn chết dưới tay của Ma Tộc.
Việc cần làm đã làm hết, Diệp Phong cũng không có ý định ở đây lâu làm gì, hắn ta cố gắng bay về phía những nữ nhân mình đang chờ đợi.
“Diệp Phong? Ngươi thắng rồi?”
Vừa thấy Diệp Phong đến đây, Chí Cao Thần không thể không hỏi. Không phải hắn không biết kết quả, chỉ là hắn khó có thể tin rằng Diệp Phong lại có thể lật ngược tình thế vào giây phút ấy.
“Ừm!”
Gật đầu xác nhận với Chí Cao Thần, Diệp Phong lại nói:
“Việc của ta đã xong, chúng ta cũng không còn nợ gì nhau, ta cũng nên đi rồi!”
Vừa dứt lời, hắn không chờ Chí Cao Thần nói thêm mà đã Thuấn Di mang chúng nữ rời khỏi Thần Giới này, để lại Chí Cao Thần đang đấu tranh giữa những cảm xúc đầy phức tạp. Sau một lát, hắn ta mới thở dài:
“Thôi vậy! Ta cũng không hèn hạ đến mức đánh kẻ sa cơ!”
..........................................
Đại lục Đấu Khí, tổng bộ của Tụ Nghĩa Môn, Tần Chiến và Mộc Lâm đang ngồi chờ đợi điều gì đó. Bất ngờ, Diệp Phong đột nhiên xuất hiện ngay nơi này làm cả hai cuống quýt:
“Sư phụ! Người bị sao thế? Các vết thương kia là?”
“Được rồi! Ta sẽ ổn nhanh thôi! Các ngươi hãy thu xếp cho các sư mẫu..........!”
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Phong đã ngất đi trong vòng tay của Unohana khiến tất cả mọi người đều hốt hoảng:
“Sư phụ.....!”
“Diệp Phong!!!!”
Từ lúc gặp Chí Cao Thần, Diệp Phong luôn cố biểu hiện tỉnh táo đề phòng đối phương chơi xấu, mãi đến bây giờ thì hắn đã kiệt sức rồi. Trận đánh với Ma Thần tiêu hao quá nhiều sức mạnh lẫn tinh thần, Diệp Phong cần phải nghỉ ngơi thôi.
(Tụ Nghĩa Môn, một môn phái có thực lực nhất nhì của đại lục do Băng Đế Mộc Lâm và Cuồng Đế Tần Chiến đứng đầu, tụ tập vô số cao thủ với mục tiêu bảo vệ người thường và kẻ yếu giống như ước muốn ban đầu của Mộc Lâm vậy.)
.................................................. ...
Không ngất thì thôi chứ khi Diệp Phong ngất thì hắn ngủ liền tù tì của ba ngày ba đêm mới chịu tỉnh hại người khác lo lắng khôi thôi.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên là giới thiệu Nhã Phi, Phỉ Phỉ, Nhược Lâm, Gia Hình Tuyết cho các nữ nhân còn lại, cũng để mọi người làm quen với nhau. Sau đó là đến lượt Mộc Lâm và Tần Chiến tham kiến các sư mẫu của mình. Dù biết sư phụ mình rất phong lưu, nhưng khi gặp tất cả sư mẫu thì cả hai không khỏi bội phục sư phụ mình. Cơ mà bội phục thế thôi, có mười lá gan đi nữa thì Mộc Lâm cũng không dám rước thêm vợ khi mà có Hổ Gia bên cạnh.
Lo liệu hết các việc đó, cuối cùng Diệp Phong đã tụ tập các đệ tử và nữ nhân của mình lại để nói sự thật về bản thân không phải là người của thế giới này. Chỉ là khi chứng kiến biểu hiện của đám đệ tử, Diệp Phong không hiểu dẫn đến phải hỏi:
“Các ngươi không có gì gọi là bất ngờ à?”
Lần này đến phiên Tần Chiến trả lời:
“Thì chúng con cũng có chút bất ngờ thôi. Thật sự thì ai biết được bản lĩnh của ngài cũng sẽ không cho rằng ngài là người của thế giới này đâu!”
“Đúng vậy! Nếu chàng nói chàng không phải là người của đại lục thì chúng ta mới ngạc nhiên ấy chớ!”
Phỉ Phỉ tiếp lời khiến cho Diệp Phong cười cười, xem ra công sức trình bày giải thích của hắn là dư thừa cả rồi. Nhưng không sao, nếu đã như thế thì hắn cũng không gặp khó khăn khi hỏi chuyện tiếp theo:
“Nếu các ngươi đã biết thì ta cũng muốn hỏi một điều. Ta định rời khỏi thế giới này rồi, các ngươi có muốn theo ta không? Nên nhớ rằng nếu đi thì các ngươi sẽ phải từ bò tất cả quyền lực......!”
“Chúng con đi!”
“Ặc!”
Còn chưa nói hết lời, Diệp Phong đã bị ba người đệ tử ( kể cả Hổ Gia là vợ Mộc Lâm) cướp lời làm cho hắn mém sặc. Nhìn ba người, Diệp Phong hỏi lại:
“Các ngươi có hiểu hậu quả của việc theo ta không đấy!”
Lắc đầu, Mộc Lâm nói:
“Ngài là sư phụ của con, ngài đi đâu con theo đó, đó là nghĩa vụ của đệ tử. Và chúng con cũng đã trao hết quyền lực của mình cho người đáng tin rồi, hiện giờ cả ba bọn con đều là người tay trắng mà thôi!”
Xem ra Mộc Lâm và Tần Chiến đều đã chuẩn bị cho việc này từ vài ngày trước rồi. Nghe hai người nói như thế, Diệp Phong vô cùng tự hào, không ngờ hai người đệ tử ký danh của mình lại có hiếu đến thế. Đã vậy thì hắn không còn do dự nữa mà lên tiếng:
“Được! Vậy ta sẽ đưa cả ba đến Không Gian Sinh Tồn, khi ta đến thế giới khác thì sẽ nói chuyện sau! Đứng yên đó nhé!”
Vung tay một phát, Diệp Phong đã dịch chuyển cả ba vào không gian của mình. Phần còn lại là các nữ nhân của hắn. Nhìn qua toàn bộ nữ nhân của mình, Diệp Phong mỉm cười:
“Chúng ta cũng nên đi thôi!”
“Không!!”
Khi Diệp Phong định xuất phát, một âm thanh phản đối vang lên khiến cho hắn khựng người. Nhìn lại người vừa lên tiếng, Diệp Phong cười hỏi:
“Sao thế Yoruichi? Còn có việc gì à?”
Đối mặt với bộ dáng này của Diệp Phong, Yoruichi cố gắng dặn lòng rồi cắn răng bảo:
“Ba ngày qua, chúng ta đã thương lượng rồi, chúng ta muốn đến một thế giới khác để tu luyện!”
“Cái gì?”
Không ngoài dự đoán, vừa nghe xong câu này, Diệp Phong sầm mặt:
“Vì sao các nàng lại muốn thế?”
Chứng kiến hắn biến sắc thế này, chúng nữ hơi lo lắng, chỉ là đã quyết tâm từ trước nên họ vẫn cứ nói thẳng ra:
“Chứng kiến cuộc chiến giữa chàng và Ma Thần, chúng ta không ngừng hối hận tại sao lại yếu đuối đến thế, nếu đủ sức mạnh thì có lẽ đã giúp đỡ được chàng rồi. Dù biết rằng ở bên chàng có thể tu luyện nhanh hơn, nhưng vậy cũng không thể nào hiệu quả bằng tự bản thân chúng ta tu luyện. Cuối cùng chúng ta quyết định rời đến một thế giới khác để có thể tu luyện nghiêm túc hơn!”
Nghe xong hết lời của các nàng, Diệp Phong bỗng thở dài, hắn biết sẽ có ngày các nàng ấy nói như thế mà, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhìn sang bốn người nhóm Nhã Phi, Diệp Phong liền hỏi:
“Các nàng cũng muốn đi cùng họ?”
Chần chờ một chốc, Nhã Phi vẫn gật đầu:
“Dù không biết rõ tình hình, nhưng chúng ta cũng muốn tự mình tu luyện để có thể giúp chàng!”
Lại thở dài, Diệp Phong bắt đầu im lặng suy tư. Mãi đến một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên và nói:
“Được, ta sẽ đồng ý lời các nàng! Nhưng phải hứa với ta là không được làm gì liều lĩnh!”
“Được mà Diệp Phong!”
“Ta sẽ đưa tất cả đến một Tu Chân Giới đủ rộng lớn, khi đó các nàng sẽ gặp không ít người mạnh ngang và hơn cả chính các nàng. Để an toàn, các nàng nên đi theo nhóm, mỗi nhóm hai người, nếu có gặp nhau thì xem như may mắn. Ta không muốn nhìn thấy bất cứ ai làm điều ngu ngốc.”
“Rồi rồi!”
“Vậy thì bắt đầu thôi!”
Chúng nữ đều chú ý đến biểu hiện của Diệp Phong, chứng kiến nỗi buồn bã trong mắt hắn, các nàng không khỏi hối hận vì đề nghị của mình, thậm chí còn chuẩn bị bỏ đi dự định ban đầu. Nhưng khi nhớ đến cuộc thảm chiến ba ngày trước, tất cả đều cam chịu cảm giác đau khổ này.
Không muốn chúng nữ cảm thấy buồn bã, Diệp Phong cố giấu đi cảm giác của mình, chỉ là hắn không ngờ cái cảm giác đó lớn mạnh đến mức thể hiện rõ ràng trong mắt hắn.
Chọn ra hai người đầu tiên là Nel và Harribel, Diệp Phong lần lượt ôm lấy hai nàng:
“TA sẽ đưa các nàng đến tận nơi!”
Nói xong, hắn nắm lấy tay của cả hai rồi tự nói với hệ thống:
“Xuất phát đến Tu Chân Giới!”
Một trụ sáng phát ra từ tận bên ngoài thế giới này chiếu thẳng xuống cả ba mang bọn họ rời đi. Trong quá trình dịch chuyển qua vùng Thời Không Hỗn Loạn, Diệp Phong luôn đề cao tinh thần chú ý khắp nơi, đề phòng Diệt Thế Chi Quang lại tấn công, dù rằng hắn tự tin rằng đột phá đến tầng năm giúp hắn có thể xoay sở được, nhưng không có biến cố vẫn tốt hơn phải không nào.
Nel và Harribel đến nơi bình yên, Diệp Phong lại quay ngược trở về mang Unohana và Yoruichi đi. Kế tiếp đó là từng cặp từng cặp đi đến Tu Chân Giới rời xa khỏi vòng tay bảo vệ của Diệp Phong. Chi tiết là Diệp Linh đi chung Sung-Sun, Otome cùng Setsuna, Sekai cùng Kotonoha, Apacci chung với Rose , Lisa đồng hành với Kukaku, Soi Fon cùng nhóm với Rangiku, Tsunade và Haku, Temari và Shizune.
Còn bốn người của Nhã Phi tuy khá mạnh, nhưng nếu là ở Tu Chân Giới thì họ còn yếu lắm, hắn quyết định để bốn người đi cùng với Diệp Linh để thuận tiện cho việc bảo vệ. Chờ khi nào cả bốn đủ sức mạnh thì lại tách ra sau.
Đến hết các nữ nhân của mình đi, Diệp Phong bắt đầu cảm thấy thật lạc lỏng. Dù nếu muốn thì hắn có thể đến gặp các nàng bất cứ lúc nào, nhưng nếu các nàng đã muốn tự lập thì tốt hơn là hắn nên tôn trọng ý muốn của các nàng. Đứng yên một chỗ đến tận một giờ sau, Diệp Phong mới có thể kéo bản thân khỏi sự buồn bã và lạc lỏng khó chịu đó. Hắn nhanh chóng đi đến Hắc Ám Giới để đón nhóm Espada và Orochimaru, sau đó lại điều khiến hệ thống:
“Xuất phát trở về thế giới chủ!”
Trong lúc đưa chúng nữ đến Tu Chân Giới, Diệp Phong không hề phát hiện tung tích của Hủy diệt Chi Quang nên khá yên tâm. Chỉ là không biết số hắn nhọ hay thế nào, ngay khi hắn đang còn ở giữa vùng Thời Không Loạn Lưu, một cảm giác ớn lạnh bỗng xuất hiện. Vội vàng nhìn xung quanh, Diệp Phong lập tức nhìn thấy tia sáng khổng lồ từ một vị trí rất xa. Có vẻ nó còn chưa đến vùng nguy hiểm nên hệ thống không cảnh báo.
Vốn tưởng đột phá tầng năm sẽ có thể đối chọi với Hủy Diệt Chi Quang này, nhưng khi vừa nhìn thấy nó lần nữa, Diệp Phong sợ muốn tè ra quần. Lần này, Hủy Diệt Chi Quang còn lớn hơn, nhanh hơn, nguy hiểm hơn lần trước gấp bội, còn xa thế này mà hắn vẫn cảm thấy run rẩy là hiểu rồi.
“Cảnh báo! Có nguy hiểm đang tiến gần, bắt đầu phát động chế độ phòng thủ!”
Không dám giữ ý định đối đầu với Hủy Diệt Chi Quang, Diệp Phong lập tức ra lệnh:
“Hệ thống! Bỏ hết chế độ phòng thủ, lập tức dịch chuyển đến phó bản gần nhất!”
“Xác nhận!”
“Víu!”
Ngay khi xác nhận lệnh của Diệp Phong, hệ thống lập tức thi hành. Kể ra cũng may, khi Hủy Diệt Chi Quang chỉ còn cách vài mét, hệ thống đã hoàn tất việc dịch chuyển, né tránh tia sáng chết tiệt này trong đường tơ kẻ tóc. Và thế là Diệp Phong lại tiếp tục tung hoành tại một phó bản khác một cách ngoài ý muốn lần nữa.
Hết Quyển Đấu Phá Thương Khung
Khi nhìn thấy Ma Thần bắt đầu khôi phục hình dạng, Diệp Phong đã nhận ra tác dụng phụ nguy hiểm này, thế nhưng dù Ma Thần mất đi một phần lớn sức mạnh đi nữa thì người đã kiệt sức như hắn sao có thể chống đỡ nổi cơ chứ.
Lúc này đây, Ma Thần đã khôi phục lại hình dạng bình thường, tay cầm Ma Đao đứng đối diện Diệp Phong đã kiệt sức. Chỉ là dù dùng Thiên Ma Giải Thể kịp lúc nhưng Ma Thần vẫn không trách được chuyện bị thương, lúc này hắn ta cũng không có ý định khôi phục thương thế nữa rồi, bởi vì còn phải tiết kiệm sức lực đề phòng Chí Cao Thần ra tay đánh lén.
Nhìn Diệp Phong, Ma Thần nói:
“Ép ta dùng đến Thiên Ma Giải Thể, ngươi quả thật ngoài sức tượng tưởng của ta. Chỉ là dù ta chỉ còn có một nửa sức mạnh đi nữa thì một kẻ cùng lắm là đánh được vài ba đòn nữa có tự tin đánh thắng ta không?”
Phút nguy hiểm như lúc này, Diệp Phong đột nhiên nở một nụ cười cay đắng:
“Trừ khi có kỳ tích.............!”
Đáp lại Diệp Phong, Ma Thần cũng cười:
“Kỳ tích? Ta không biết kỳ tích gì sẽ giúp ngươi lúc này, nhưng chỉ sợ nó còn chưa xuất hiện thì ngươi đã chết rồi. Yên nghỉ nhé, CƯỜNG GIẢ!”
Vừa dứt lời, Ma Thần đã cử động, hắn ta lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Phong, Ma Đao chém xuống không chút do dự.
Đứng trước đòn tấn công của Ma Thần đã suy yếu nhiều này, dù Diệp Phong có thể nhìn thấy nhưng hắn không thể nào cử động đủ nhanh để né tránh hay phòng thủ, hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Nhìn thanh đao đang dần dần tiếp cận mình, Diệp Phong không khỏi than thầm:
“Chẳng lẽ đời ta chỉ đến đây thôi sao?”
Không? Diệp Phong không thể chết lúc này, kỳ tích luôn xuất hiện ở phút cuối, và điều diễn ra sau đó cũng chứng minh cho câu nói đó.
“Keng!!!!”
Ngay khi Ma Đao chạm vào da thịt Diệp Phong, nó không hề tách đôi Diệp Phong như tưởng tượng của hai người mà một âm thanh chói tai lại vang lên từ điểm va chạm, điều này khiến cho Ma Thần kinh ngạc đến mức bật thốt:
“Cái éo gì thế? Sao lại có thể cản được Ma Đao của ta?”
Ngay cả Diệp Phong cũng không rõ chứ nói gì hắn, rồi đột nhiên một tin tức xuất hiện trong đầu hắn. Vừa tiếp thu tin tức này, lòng tự tin của Diệp Phong bỗng bùng cháy dữ dội:
“Ha ha ha! Quả thật là kỳ tích xảy ra, cả ta cũng mém quên nó đi rồi!”
“Bang!”
Một vật bỗng dưng nhô ra từ vị trí Ma Đao chạm vào cơ thể Diệp Phong, hất tung Ma Thần về phía sau. Dừng lại nhìn về chỗ đó, Ma Thần liền phát hiện nó chỉ là một chuôi kiếm hoặc đao mà thôi. Thò tay nắm lấy chuôi kiếm giữa ngực mình, Diệp Phong kéo mạnh.
“Keng!!!!”
Ngay khi hắn rút chuôi kiếm ra, thanh kiếm còn chưa có lưỡi, nhưng chỉ trong tích tắc, nó đã dựa vào ý muốn của Diệp Phong để mà biến thành một thanh kiếm dài hai mét đen tuyền đầy vẻ bí ẩn. Ngắm nhìn thanh kiếm mình nắm trên tay, Diệp Phong thầm nói:
“Hỗn Độn Hư Vô, ngươi xuất hiện rất đúng lúc!”
Đúng vậy, đó chính là Hỗn Độn Hư Vô, mấy chục năm trước, nó đã nuốt mảnh vỡ của Hỗn Độn Kiếm rồi chìm vào sâu trong cơ thể Diệp Phong để thực hiện quá trình hợp nhất của mình. Và Diệp Phong thì là một người không coi trọng vũ khí cho lắm nên đã vô tình quên đi sự tồn tại của nó. Mãi đến lúc này, lúc Diệp Phong đã nhận ra sự lợi hại khi cường giả có được vũ khí thích hợp, lúc mà hắn sắp phải chết với cường giả đó thì Hỗn Độn Hư Vô đã hoàn thành việc hợp nhất và xuất hiện trên thế giới một lần nữa.
Chứng kiến thanh kiếm dài quá khổ người của Diệp Phong, Ma Thần căm tức:
“Có vũ khí thì sao? Liệu một kẻ đã kiệt quệ như người có thể làm gì được ta chứ?”
Lời nói còn chưa hết, Diệp Phong bỗng xông lên ngoài dự đoán của hắn, chứng kiến Diệp Phong vung kiếm về phía mình, Ma Thần vội vàng đưa đao ra đỡ.
“Beng!”
“Rít rít rít!”
Ngay khi hai vũ khí ma sát lẫn nhau, từng tiếng “rít” khó nghe vang lên. Âm thanh này rơi vào tai của hai cường giả khiến họ nhận ra Ma Đao đang khóc. Lúc này, Ma Thần thật sự lo lắng. Chứng kiến vẻ mặt của kẻ thù, Diệp Phong trầm giọng:
“Nhưng ngươi nói, ta chỉ đủ sức để ra ba đòn. Nhưng cái ngươi nên quan tâm bây giờ là có thể sống sót qua ba đòn này không, khi mà ta đã có Hỗn Độn Hư Vô, vũ khí mạnh nhất mọi thời đại.....!”
“Xoẹt!”
Cố gắng dùng sức, Diệp Phong đã thành công hất tung Ma Đao và Ma Thần về phía sau. Vừa dừng lại, Ma Thần không phản công mà vội nhìn về lưỡi đao của mình. Chứng kiến thứ trên Ma Đao, Ma Thần như trở nên cuồng loạn:
“Không thể nào! Đây là thứ vũ khí được tạo thành từ sinh mạng của hai thế giới, sao thứ vũ khí vô danh của ngươi có thể khiến nó nứt được cơ chứ?”
“Không có chuyện gì là không thế? Ngươi còn nhiều điều chưa biết lắm Ma Thần ạ! Bây giờ hãy đỡ chiêu thứ hai của ta này!”
Hít sâu một hơi, Diệp Phong giơ kiếm trên trời, sức mạnh của hắn bắt đầu tuông ra như nước. Nhìn kỹ thì ta sẽ phát hiện trên lưỡi kiếm đen tuyền bắt đầu xuất hiện một lớp hoa văn màu trắng đối lập được tỏa ra từ trung tâm lưỡi kiếm, lớp hoa văn này bao bọc lấy một nửa bên lưỡi kiếm và chuôi kiếm cho người xem cảm giác cực kỳ thần bí.
“Phá Thiên Kiếm Pháp – Thiên Tàn Địa Khuyết!”
Nhìn đường kiếm tưởng chừng đơn giản đang tiếp cận đầu mình, Ma Thần không hề thấy một kẻ hở để né tránh. Nhưng thế thì sao chứ? Tốc độ này quá chậm, đủ để cho hắn đâm Diệp Phong mười lần trước khi thanh kiếm kia chạm vào mình. Nghĩ như thế, Ma Thần liền đâm Ma Đao thẳng vào nơi quan trọng nhất của cơ thể Diệp Phong- trái tim.
“Viu!”
Đâm qua rồi, lưỡi đao đã xuyên qua thân thể của Diệp Phong từ trước ra sau. Thế nhưng tại sao Ma Thần lại không có cảm giác như đã đâm qua cơ thể ngươi chút nào vậy chứ? Nhìn lại, hắn phát hiện một thứ quen thuộc mà bản thân không nghĩ là nó lại xuất hiện tại nơi này. Đó là “Động”, một “Động” có kích thước chỉ vừa đủ chứa lưỡi đao của Ma Đao đã che chắn tim của Diệp Phong, dịch chuyển thanh đao ra phía sau và đồng thời cũng giữ chặt nó không cho Ma Thần rút tay về.
“Vì sao? Ta đã phong tỏa Không Gian rồi mà? Sao hắn lại dùng nó được chứ?”
Chiêu kiếm của Diệp Phong đã đến ngay trên đầu, Ma Thần chỉ còn kịp suy nghĩ như thế trước khi bị trúng chiêu.
“Vù!”
Lưỡi kiếm xuyên qua thân thể hắn một cách vô thanh vô tức. Kết thúc đòn này, Diệp Phong nhìn Ma Thần, giống như hiểu được sự khó hiểu của kẻ thù, hắn giải thích:
“Ngươi phong tỏa Không Gian chỉ ngăn được người nào có lĩnh ngộ thấp hoặc ngang ngươi dùng pháp tắc Không Gian, còn lĩnh ngộ của ta lại hơn ngươi một chút, huống chi bây giờ ngươi đã suy yếu thì làm sao có thể giữ sự phong tỏa ổn định cơ chứ?”
Vừa giải thích cho kẻ thù Diệp Phong, Diệp Phong quay lưng bước đi. Thấy hành động của Diệp Phong giống như xem mình không ra gì, Ma Thần gào lên:
“Ngươi cho là ta sẽ chết sao? Không bao giờ, ta còn có thể khôi phục vết thương của mình, ta không thể thua như thế này được!”
Vừa nói, một đường chỉ màu đen bỗng xuất hiện ngay trung tam của cơ thể Ma Thần, nó trải dài từ đỉnh đầu xuống giữa hai chân hắn, sức mạnh của Thiên Tàn Địa Khuyết thể hiện ra rồi.
Tích tắc sau đó, Ma Thần đã cảm thấy không ổn, dù hắn có cố thế nào vẫn không thế hồi phục vết thương do Hỗn Độn Hư Vô gây ra. Và rồi trong lúc hắn mất dần ý thức, cơ thể của hắn cũng tách ra làm đôi, dòng máu đen tuông ra xối xả. Ma Thần, cường giả thống lĩnh một thế giới đã chết như thế đấy.
Vốn đang định bước đi, chợt Diệp Phong như nhớ ra điều gì, hắn quay đầu lại cầm lấy Ma Đao đã mất phần lớn sức mạnh theo cái chết của Ma Thần. Nhìn thanh Ma Đao trên tay, Diệp Phong cảm khái:
“Cũng đã đến lúc giải thoát cho các ngươi rồi!”
Dứt lời, hắn ném thanh đao lên bầu trời, Hỗn Độn Hư Vô lập tức chém ra.
“Keng!”
Ma Đao từng khiến cho Diệp Phong phải sợ hãi bị tách làm đôi bởi sự sắc bén của Hỗn Độn Hư Vô. Ngay khi nó vỡ ra, một cơn cuồng phong bỗng thoát ra từ hai phần thanh đao. Nhìn kỹ thì ta sẽ phát hiện đấy là những oan hồn chết dưới tay của Ma Tộc.
Việc cần làm đã làm hết, Diệp Phong cũng không có ý định ở đây lâu làm gì, hắn ta cố gắng bay về phía những nữ nhân mình đang chờ đợi.
“Diệp Phong? Ngươi thắng rồi?”
Vừa thấy Diệp Phong đến đây, Chí Cao Thần không thể không hỏi. Không phải hắn không biết kết quả, chỉ là hắn khó có thể tin rằng Diệp Phong lại có thể lật ngược tình thế vào giây phút ấy.
“Ừm!”
Gật đầu xác nhận với Chí Cao Thần, Diệp Phong lại nói:
“Việc của ta đã xong, chúng ta cũng không còn nợ gì nhau, ta cũng nên đi rồi!”
Vừa dứt lời, hắn không chờ Chí Cao Thần nói thêm mà đã Thuấn Di mang chúng nữ rời khỏi Thần Giới này, để lại Chí Cao Thần đang đấu tranh giữa những cảm xúc đầy phức tạp. Sau một lát, hắn ta mới thở dài:
“Thôi vậy! Ta cũng không hèn hạ đến mức đánh kẻ sa cơ!”
..........................................
Đại lục Đấu Khí, tổng bộ của Tụ Nghĩa Môn, Tần Chiến và Mộc Lâm đang ngồi chờ đợi điều gì đó. Bất ngờ, Diệp Phong đột nhiên xuất hiện ngay nơi này làm cả hai cuống quýt:
“Sư phụ! Người bị sao thế? Các vết thương kia là?”
“Được rồi! Ta sẽ ổn nhanh thôi! Các ngươi hãy thu xếp cho các sư mẫu..........!”
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Phong đã ngất đi trong vòng tay của Unohana khiến tất cả mọi người đều hốt hoảng:
“Sư phụ.....!”
“Diệp Phong!!!!”
Từ lúc gặp Chí Cao Thần, Diệp Phong luôn cố biểu hiện tỉnh táo đề phòng đối phương chơi xấu, mãi đến bây giờ thì hắn đã kiệt sức rồi. Trận đánh với Ma Thần tiêu hao quá nhiều sức mạnh lẫn tinh thần, Diệp Phong cần phải nghỉ ngơi thôi.
(Tụ Nghĩa Môn, một môn phái có thực lực nhất nhì của đại lục do Băng Đế Mộc Lâm và Cuồng Đế Tần Chiến đứng đầu, tụ tập vô số cao thủ với mục tiêu bảo vệ người thường và kẻ yếu giống như ước muốn ban đầu của Mộc Lâm vậy.)
.................................................. ...
Không ngất thì thôi chứ khi Diệp Phong ngất thì hắn ngủ liền tù tì của ba ngày ba đêm mới chịu tỉnh hại người khác lo lắng khôi thôi.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên là giới thiệu Nhã Phi, Phỉ Phỉ, Nhược Lâm, Gia Hình Tuyết cho các nữ nhân còn lại, cũng để mọi người làm quen với nhau. Sau đó là đến lượt Mộc Lâm và Tần Chiến tham kiến các sư mẫu của mình. Dù biết sư phụ mình rất phong lưu, nhưng khi gặp tất cả sư mẫu thì cả hai không khỏi bội phục sư phụ mình. Cơ mà bội phục thế thôi, có mười lá gan đi nữa thì Mộc Lâm cũng không dám rước thêm vợ khi mà có Hổ Gia bên cạnh.
Lo liệu hết các việc đó, cuối cùng Diệp Phong đã tụ tập các đệ tử và nữ nhân của mình lại để nói sự thật về bản thân không phải là người của thế giới này. Chỉ là khi chứng kiến biểu hiện của đám đệ tử, Diệp Phong không hiểu dẫn đến phải hỏi:
“Các ngươi không có gì gọi là bất ngờ à?”
Lần này đến phiên Tần Chiến trả lời:
“Thì chúng con cũng có chút bất ngờ thôi. Thật sự thì ai biết được bản lĩnh của ngài cũng sẽ không cho rằng ngài là người của thế giới này đâu!”
“Đúng vậy! Nếu chàng nói chàng không phải là người của đại lục thì chúng ta mới ngạc nhiên ấy chớ!”
Phỉ Phỉ tiếp lời khiến cho Diệp Phong cười cười, xem ra công sức trình bày giải thích của hắn là dư thừa cả rồi. Nhưng không sao, nếu đã như thế thì hắn cũng không gặp khó khăn khi hỏi chuyện tiếp theo:
“Nếu các ngươi đã biết thì ta cũng muốn hỏi một điều. Ta định rời khỏi thế giới này rồi, các ngươi có muốn theo ta không? Nên nhớ rằng nếu đi thì các ngươi sẽ phải từ bò tất cả quyền lực......!”
“Chúng con đi!”
“Ặc!”
Còn chưa nói hết lời, Diệp Phong đã bị ba người đệ tử ( kể cả Hổ Gia là vợ Mộc Lâm) cướp lời làm cho hắn mém sặc. Nhìn ba người, Diệp Phong hỏi lại:
“Các ngươi có hiểu hậu quả của việc theo ta không đấy!”
Lắc đầu, Mộc Lâm nói:
“Ngài là sư phụ của con, ngài đi đâu con theo đó, đó là nghĩa vụ của đệ tử. Và chúng con cũng đã trao hết quyền lực của mình cho người đáng tin rồi, hiện giờ cả ba bọn con đều là người tay trắng mà thôi!”
Xem ra Mộc Lâm và Tần Chiến đều đã chuẩn bị cho việc này từ vài ngày trước rồi. Nghe hai người nói như thế, Diệp Phong vô cùng tự hào, không ngờ hai người đệ tử ký danh của mình lại có hiếu đến thế. Đã vậy thì hắn không còn do dự nữa mà lên tiếng:
“Được! Vậy ta sẽ đưa cả ba đến Không Gian Sinh Tồn, khi ta đến thế giới khác thì sẽ nói chuyện sau! Đứng yên đó nhé!”
Vung tay một phát, Diệp Phong đã dịch chuyển cả ba vào không gian của mình. Phần còn lại là các nữ nhân của hắn. Nhìn qua toàn bộ nữ nhân của mình, Diệp Phong mỉm cười:
“Chúng ta cũng nên đi thôi!”
“Không!!”
Khi Diệp Phong định xuất phát, một âm thanh phản đối vang lên khiến cho hắn khựng người. Nhìn lại người vừa lên tiếng, Diệp Phong cười hỏi:
“Sao thế Yoruichi? Còn có việc gì à?”
Đối mặt với bộ dáng này của Diệp Phong, Yoruichi cố gắng dặn lòng rồi cắn răng bảo:
“Ba ngày qua, chúng ta đã thương lượng rồi, chúng ta muốn đến một thế giới khác để tu luyện!”
“Cái gì?”
Không ngoài dự đoán, vừa nghe xong câu này, Diệp Phong sầm mặt:
“Vì sao các nàng lại muốn thế?”
Chứng kiến hắn biến sắc thế này, chúng nữ hơi lo lắng, chỉ là đã quyết tâm từ trước nên họ vẫn cứ nói thẳng ra:
“Chứng kiến cuộc chiến giữa chàng và Ma Thần, chúng ta không ngừng hối hận tại sao lại yếu đuối đến thế, nếu đủ sức mạnh thì có lẽ đã giúp đỡ được chàng rồi. Dù biết rằng ở bên chàng có thể tu luyện nhanh hơn, nhưng vậy cũng không thể nào hiệu quả bằng tự bản thân chúng ta tu luyện. Cuối cùng chúng ta quyết định rời đến một thế giới khác để có thể tu luyện nghiêm túc hơn!”
Nghe xong hết lời của các nàng, Diệp Phong bỗng thở dài, hắn biết sẽ có ngày các nàng ấy nói như thế mà, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhìn sang bốn người nhóm Nhã Phi, Diệp Phong liền hỏi:
“Các nàng cũng muốn đi cùng họ?”
Chần chờ một chốc, Nhã Phi vẫn gật đầu:
“Dù không biết rõ tình hình, nhưng chúng ta cũng muốn tự mình tu luyện để có thể giúp chàng!”
Lại thở dài, Diệp Phong bắt đầu im lặng suy tư. Mãi đến một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên và nói:
“Được, ta sẽ đồng ý lời các nàng! Nhưng phải hứa với ta là không được làm gì liều lĩnh!”
“Được mà Diệp Phong!”
“Ta sẽ đưa tất cả đến một Tu Chân Giới đủ rộng lớn, khi đó các nàng sẽ gặp không ít người mạnh ngang và hơn cả chính các nàng. Để an toàn, các nàng nên đi theo nhóm, mỗi nhóm hai người, nếu có gặp nhau thì xem như may mắn. Ta không muốn nhìn thấy bất cứ ai làm điều ngu ngốc.”
“Rồi rồi!”
“Vậy thì bắt đầu thôi!”
Chúng nữ đều chú ý đến biểu hiện của Diệp Phong, chứng kiến nỗi buồn bã trong mắt hắn, các nàng không khỏi hối hận vì đề nghị của mình, thậm chí còn chuẩn bị bỏ đi dự định ban đầu. Nhưng khi nhớ đến cuộc thảm chiến ba ngày trước, tất cả đều cam chịu cảm giác đau khổ này.
Không muốn chúng nữ cảm thấy buồn bã, Diệp Phong cố giấu đi cảm giác của mình, chỉ là hắn không ngờ cái cảm giác đó lớn mạnh đến mức thể hiện rõ ràng trong mắt hắn.
Chọn ra hai người đầu tiên là Nel và Harribel, Diệp Phong lần lượt ôm lấy hai nàng:
“TA sẽ đưa các nàng đến tận nơi!”
Nói xong, hắn nắm lấy tay của cả hai rồi tự nói với hệ thống:
“Xuất phát đến Tu Chân Giới!”
Một trụ sáng phát ra từ tận bên ngoài thế giới này chiếu thẳng xuống cả ba mang bọn họ rời đi. Trong quá trình dịch chuyển qua vùng Thời Không Hỗn Loạn, Diệp Phong luôn đề cao tinh thần chú ý khắp nơi, đề phòng Diệt Thế Chi Quang lại tấn công, dù rằng hắn tự tin rằng đột phá đến tầng năm giúp hắn có thể xoay sở được, nhưng không có biến cố vẫn tốt hơn phải không nào.
Nel và Harribel đến nơi bình yên, Diệp Phong lại quay ngược trở về mang Unohana và Yoruichi đi. Kế tiếp đó là từng cặp từng cặp đi đến Tu Chân Giới rời xa khỏi vòng tay bảo vệ của Diệp Phong. Chi tiết là Diệp Linh đi chung Sung-Sun, Otome cùng Setsuna, Sekai cùng Kotonoha, Apacci chung với Rose , Lisa đồng hành với Kukaku, Soi Fon cùng nhóm với Rangiku, Tsunade và Haku, Temari và Shizune.
Còn bốn người của Nhã Phi tuy khá mạnh, nhưng nếu là ở Tu Chân Giới thì họ còn yếu lắm, hắn quyết định để bốn người đi cùng với Diệp Linh để thuận tiện cho việc bảo vệ. Chờ khi nào cả bốn đủ sức mạnh thì lại tách ra sau.
Đến hết các nữ nhân của mình đi, Diệp Phong bắt đầu cảm thấy thật lạc lỏng. Dù nếu muốn thì hắn có thể đến gặp các nàng bất cứ lúc nào, nhưng nếu các nàng đã muốn tự lập thì tốt hơn là hắn nên tôn trọng ý muốn của các nàng. Đứng yên một chỗ đến tận một giờ sau, Diệp Phong mới có thể kéo bản thân khỏi sự buồn bã và lạc lỏng khó chịu đó. Hắn nhanh chóng đi đến Hắc Ám Giới để đón nhóm Espada và Orochimaru, sau đó lại điều khiến hệ thống:
“Xuất phát trở về thế giới chủ!”
Trong lúc đưa chúng nữ đến Tu Chân Giới, Diệp Phong không hề phát hiện tung tích của Hủy diệt Chi Quang nên khá yên tâm. Chỉ là không biết số hắn nhọ hay thế nào, ngay khi hắn đang còn ở giữa vùng Thời Không Loạn Lưu, một cảm giác ớn lạnh bỗng xuất hiện. Vội vàng nhìn xung quanh, Diệp Phong lập tức nhìn thấy tia sáng khổng lồ từ một vị trí rất xa. Có vẻ nó còn chưa đến vùng nguy hiểm nên hệ thống không cảnh báo.
Vốn tưởng đột phá tầng năm sẽ có thể đối chọi với Hủy Diệt Chi Quang này, nhưng khi vừa nhìn thấy nó lần nữa, Diệp Phong sợ muốn tè ra quần. Lần này, Hủy Diệt Chi Quang còn lớn hơn, nhanh hơn, nguy hiểm hơn lần trước gấp bội, còn xa thế này mà hắn vẫn cảm thấy run rẩy là hiểu rồi.
“Cảnh báo! Có nguy hiểm đang tiến gần, bắt đầu phát động chế độ phòng thủ!”
Không dám giữ ý định đối đầu với Hủy Diệt Chi Quang, Diệp Phong lập tức ra lệnh:
“Hệ thống! Bỏ hết chế độ phòng thủ, lập tức dịch chuyển đến phó bản gần nhất!”
“Xác nhận!”
“Víu!”
Ngay khi xác nhận lệnh của Diệp Phong, hệ thống lập tức thi hành. Kể ra cũng may, khi Hủy Diệt Chi Quang chỉ còn cách vài mét, hệ thống đã hoàn tất việc dịch chuyển, né tránh tia sáng chết tiệt này trong đường tơ kẻ tóc. Và thế là Diệp Phong lại tiếp tục tung hoành tại một phó bản khác một cách ngoài ý muốn lần nữa.
Hết Quyển Đấu Phá Thương Khung
/278
|