“Sao.... sao lại thế này? Ta nhớ rằng đã đặt chiếc quan tài ở đây mà?”
Tại căn hộ mà Rai thức giấc, hiện giờ đang có ba người đàn ông lạ mặt đứng ngay nơi này, trong đó một người mặc quần áo bảo vệ không thấy chiếc quan tài của Rai thì thốt lên sợ hãi.
Có vẻ như hai người còn lại đã mất kiên nhẫn trước việc này, một người trong đó lên tiếng:
“Ta xơi nó nhé?”
Đấy là một người đàn ông cao to, đầu trọc, điều đặc biệt nhất của hắn chính là đôi mắt tỏa ra hào quang màu tím âm u... Và người đàn ông bên cạnh hắn ta cũng không bình thường gì, không cao to như đồng bọn, nhưng hắn ta có khuôn mặt trẻ tuổi không khác gì mới hơn hai mươi, đôi mắt cũng hắn cũng ánh lên tia sáng màu đỏ. Nghe đồng bọn của mình hỏi ý kiến, hắn ta trả lời bình thản:
“Cứ làm đi... Nhớ là giữ yên lặng nhé!”
“Không.... Tha cho ta... Làm ơn!”
“He he!”
Cười khẩy một tiếng, gã đàn ông cao to không hề quan tâm đến thái độ cầu xin của người trước mặt mà vung bàn tay khổng lồ của mình xách cả thân thể của người bảo vệ lên trên không và kề miệng mình sát vào cổ nạn nhân.... giống như Ma cà rồng, răng nanh của tên này rất dài, dễ dàng cắn vào cổ của người bảo vệ rồi hút máu hắn....
“Chậc! Cứ tưởng lấy chiếc quan tài rồi hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng, không ngờ lại có biến cố thế này!”
“Chẹp...... Dọn dẹp tên này nhé?”
Lúc này, tên khổng lồ kia đã “dùng bữa” xong xuôi và hỏi ý kiến người bên cạnh. Cơ mà có lẽ một kế hoạch gì đó đã xuất hiện trong đầu người có đôi mắt đỏ kia:
“Không! Để hắn ở đây đi... Chúng ta phải tìm cho ra chiếc quan tài trước khi tạo ra các sự việc không cần thiết!”
“Được rồi!”
.........................................
Đã một ngày từ khi Rai xuất hiện trong trường với tư cách là một học sinh mới chuyện đến, với sự ít nói đến kinh khủng của cậu lẫn vẻ ngoài lạnh lùng, cậu gần như rất khó kết bạn. Rất may thay là lớp của cậu ta không bình thường chút nào, ở đấy có Han Shinwoo, Diệp Phong, Woo Ik-Han đều khá thân thiện nhanh chóng lôi kéo Rai vào nhóm của mình..
Dù không nói ra một lời nào, nhưng có vẻ như Rai đã chấp nhận những người quen mới này của mình...
Lúc này, Rai và Diệp Phong, Shinwoo, Ikhan đang đi bộ từ trường về, họ có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ:
Shinwoo: “Grrrr.... Ta lại thua nữa rồi!”
Ikhan: “Đánh bại tớ trong game? Đấy là chuyện không thể nào với cậu đâu!”
Shinwoo: “Ta đang nói đến Diệp Phong, cậu cũng chỉ là bại tướng của cậu ấy thôi mà còn lớn lối à?”
Diệp Phong: “Shinwoo đừng nói thế.. Dù Ikhan thua ta nhưng nếu xếp theo cấp độ thì cậu ấy đã max level rồi, còn cậu thì mới là tân thủ thôi....!”
Ikhan: “Vậy thì cậu là gì????”
Diệp Phong: “Ta? Trình ta ngang cheater max level rồi! Há há há!”
Shinwoo: “Một người không cheat đánh bại cheater? Có lẽ trừ cậu và Ikhan ra thì khó ai mà làm được quá! À mà còn Rai, lần sau cậu cũng tham gia với bọn ta nhé! Ta sẽ dạy cậu!”
Rai vẫn câm như hến mọi lúc mọi nơi, nhìn về phía cậu, Diệp Phong chợt nhếch mép cười khẽ:
“Hay đấy, nếu Rai tham gia thì có lẽ Shinwoo sẽ bớt tủi thân phần nào!!!”
“Á Á Á ÁAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Đúng lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía gần đó khiến cả bốn người giật mình. Và người phản ứng mạnh nhất không phải ai khác ngoài Shinwoo, cậu nhận ra giọng hét này, đó là của Yuna, cô bạn cùng lớp và cũng là người trong mộng của cậu....
Nghĩ đến cảnh Yuna gặp nguy hiểm, Shinwoo không kiềm chế được mà phóng như bay về phía tiếng hét phát ra..
“Chờ đã Shinwoo!!!!.... Ê ê.... Diệp Phong?”
Không kịp phản ứng với việc này, khi Ikhan lên tiếng gọi Shinwoo thì cậu đã chạy một khoảng rồi, và Diệp Phong cũng đã cất bước chạy phía sau cậu ta từ lúc nào để lại hai người ikhan và Rai đang ngơ ngác.
Thấy chuyện đến nước này, Ikhan cũng không còn cách nào khác ngoài chạy theo phía sau hai người... Cơ mà có một chuyện khó hiểu >.< Không biết có phải do chân của cậu ngắn hay không, nhưng dù cậu chạy hộc tốc thì tốc độ vẫn bằng Rai đi bộ hơi nhanh mà thôi... Phải biết rằng một Noble quý tộc như Rai sẽ hiếm khi nào nhấc chân chạy như người thường nhé.
Còn Shinwoo, phải nói rằng Diệp Phong khá là coi trọng cậu, tốc độ chạy của cậu ít nhất cũng 100m/9s chứ ít, đối với người bình thường đã là kỷ lục rồi ấy chớ. Khó trách cậu được tuyển thẳng vào trường Ye Ran danh giá bậc nhất như một vận động viên a.
Không đề cập đến chuyện này nữa, khi Shinwoo chạy đến gần Yuna, cậu chứng kiến cảnh cô bé đang bị một người đàn ông vật ngã xuống, nhìn cảnh này thì cậu khó mà nhịn được nữa rồi.
“YUNA!”
“Huỵch! Ầm!”
Bằng một cú đá song phi hết sức lực, Shinwoo dễ dàng hất bay tên đàn ông lạ mặt kia vào đống đổ nát phía sau tạo ra âm thanh đổ vỡ chói tai... Không để ý đến đối phương nữa, giờ trong mắt của Shinwoo chỉ có Yuna mà thôi..
“Cậu có sao không?”
“Ta không sao! Chỉ hơi sợ mà thôi!”
“Sao rồi Shinwoo?”
“Diệp Phong à? Yuna vẫn ổn!”
“Phù phù! Cám ơn trời... Yuna không bị thương gì cả!”
Vừa chạy đến, Ikhan vừa thở dốc vừa cảm khái, mà Shinwoo cũng nở một nụ cười an tâm... Chỉ là mọi chuyện chưa dừng lại ở đây.
“Hừ hừ!”
Dưới ánh mắt khó tin của Shinwoo, người vừa bị cậu đá bay vài mét đã đứng lên mà không hề có một vết thương trên người.... Điều này khiến cho một người tự tin về sức mạnh của mình như cậu khó mà tin được:
“Cái gì đây? Sao hắn có thể?”
“Mắt hắn....? Mắt hắn là mắt laze à??? Còn hàm răng kinh dị kia là sao”
Điều khiến cho người ta sợ hãi hơn chính là mắt của tên đó, đôi mắt màu đỏ như máu dưới ánh trăng ban đêm. Lúc này, nếu chú ý kỹ chúng ta sẽ nhận ra tên này chính là tên bảo vệ vừa bị hai người lạ mặt kia hãm hại, thế nhưng tại sao hắn ta còn sống? Sao hắn lại có hành động kỳ lạ đến thế? Và hơn hết là sức chịu đòn của hắn đã vượt xa người thường rồi.
“Binh!!!!”
Lúc mọi người còn đang sững sờ, sợ hãi trước cảnh tượng lạ lùng này, một cú đá nữa được giáng thẳng vào má của tên bảo vệ, hất hắn quay ba vòng trên không trung rồi ngã gục xuống. Thủ phạm lần này là Diệp Phong, chỉ thấy sau khi đá đối thủ, hắn giả vờ sợ hãi và hét với mọi người phía sau:
“Còn chờ gì nữa? Chạy mau!”
“Ờ ờ! Chạy.... Rai... còn đứng đó làm gì? Chạy!”
Lúc bỏ chạy, không một ai chú ý đến ánh mắt của Diệp Phong, hình như trong một phần mười giây, ánh mắt của hắn đã chuyển hướng đến một góc tối gần đó như phát hiện ra điều gì...
...........................................
Vài phút sau khi mọi người bỏ đi hết, vẫn hai bóng người lạ mặt hôm qua bước ra từ trong góc tối mà Diệp Phong liếc nhìn...
“Dù biết rằng kẻ lây nhiễm vẫn chưa uống máu ai và rất yếu, nhưng ta vẫn không nghĩ là hắn yếu ớt đến mức bị một đám nhóc đánh bại! Coi sản phẩm của cậu kìa M-24!”
Người khổng lồ thì ra có tên là M-24, ờ mà đây giống như một mã ký hiệu hơn là tên đấy chứ. Nhìn sản phẩm của mình, hắn ta nhíu mày:
“Đứng lên... còn định nằm đó đến bao giờ?”
“Gừ gừ!”
Làm gì dễ thế? Ăn một đá của Diệp Phong đấy, dù Diệp Phong đã kìm nén hết gần như toàn bộ sức mạnh như vẫn mạnh hơn người thường nhiều. Bằng chứng là tên lây nhiễm phải lăn lộn vài phút mới có thể loạng choạng đứng lên với một nửa xương hàm bên trái đã nứt gãy, nếu không phải máu của hắn đã bị M-24 hút hết thì có lẽ tên lây nhiễm đã chết vì mất máu rồi.
“Xương hàm gãy rồi? M-21 à! Có vẻ như đám nhóc kia không bình thường.”
“Dù bình thường hay không thì chúng cũng phải biến mất. Chúng đã thấy điều không nên thấy rồi!”
Dứt lời, M-21 chợt liếc thấy chiếc cặp sách của Shinwoo để quên tại đó từ lúc nào. Nhếch mép lên, một kế hoạch hiện lên trong đầu hắn ta.
............................................
“Phù phù... thật sợ quá đi! Các cậu nên về nhà, đừng ra ngoài vào đêm nay nữa!”
“Ừm... Chúng ta tách ra.. Shinwoo, cậu đưa Yuna về... Ta sẽ đưa Rai về... còn Diệp Phong thì tự lo được nhé!”
Nói đến chuyện này, Ikhan chợt nhớ đến một việc và hỏi Rai:
“Rai! Nhà cậu ở đâu?”
Lúc này, Diệp Phong chen ngang vào cuộc nói chuyện:
“Không cần cậu phải đưa đón Rai đâu Ikhan, ta và Rai đang sống chung!”
“Sống chung? À mà nói mới nhớ, chúng ta vẫn chưa biết nhà của cậu đấy Diệp Phong.... Hay là chúng ta tập trung tại đó đi, dù sao đi đông vẫn an toàn hơn!”
Xáp lại gần Diệp Phong và Rai, Shinwoo đưa ra đề nghị khá là hấp dẫn đối với Ikhan và Yuna. Với Ikhan thì cậu chỉ tò mò, nhưng Yuna thì thật sự muốn tìm hiểu xem hai hotboy đệ nhất trường sống chung trong một căn nhà thế nào.
Nghe thấy đề nghị của bạn bè, Diệp Phong hơi ngại ngùng:
“Chúng ta chỉ đang sống nhờ nhà một người quen thôi... Các cậu cũng biết hắn ta đấy, giờ này qua đấy ta sợ.....!”
“Không sao! Chúng ta chỉ ghé qua chứ không làm phiền lâu đâu!”
Gì chứ nói về độ mặt dày thì Shinwoo thua ai cho được? Thấy cậu quyết tâm đến vậy, Diệp Phong đành cười khổ nhưng thật ra lại cười ha hả trong lòng:
“Ừm... Nói trước, chủ nhà rất keo kiệt bủn xỉn, đừng cố chạm vào đồ đạc trong nhà hắn ta, hắn sẽ điên lên dù cậu chỉ làm hỏng một chiếc đĩa đấy!”
“Hừ... Ai mà keo đến thế? Ta muốn xem thử!”
Dù rằng Diệp Phong đang nói xấu Frankenstien, thuộc hạ của mình, nhưng Rai vẫn xem như không có gì. Đến chính cậu cũng phải công nhận lời của Diệp Phong là đúng nữa là, nói gì đến người ngoài.
Tại căn hộ mà Rai thức giấc, hiện giờ đang có ba người đàn ông lạ mặt đứng ngay nơi này, trong đó một người mặc quần áo bảo vệ không thấy chiếc quan tài của Rai thì thốt lên sợ hãi.
Có vẻ như hai người còn lại đã mất kiên nhẫn trước việc này, một người trong đó lên tiếng:
“Ta xơi nó nhé?”
Đấy là một người đàn ông cao to, đầu trọc, điều đặc biệt nhất của hắn chính là đôi mắt tỏa ra hào quang màu tím âm u... Và người đàn ông bên cạnh hắn ta cũng không bình thường gì, không cao to như đồng bọn, nhưng hắn ta có khuôn mặt trẻ tuổi không khác gì mới hơn hai mươi, đôi mắt cũng hắn cũng ánh lên tia sáng màu đỏ. Nghe đồng bọn của mình hỏi ý kiến, hắn ta trả lời bình thản:
“Cứ làm đi... Nhớ là giữ yên lặng nhé!”
“Không.... Tha cho ta... Làm ơn!”
“He he!”
Cười khẩy một tiếng, gã đàn ông cao to không hề quan tâm đến thái độ cầu xin của người trước mặt mà vung bàn tay khổng lồ của mình xách cả thân thể của người bảo vệ lên trên không và kề miệng mình sát vào cổ nạn nhân.... giống như Ma cà rồng, răng nanh của tên này rất dài, dễ dàng cắn vào cổ của người bảo vệ rồi hút máu hắn....
“Chậc! Cứ tưởng lấy chiếc quan tài rồi hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng, không ngờ lại có biến cố thế này!”
“Chẹp...... Dọn dẹp tên này nhé?”
Lúc này, tên khổng lồ kia đã “dùng bữa” xong xuôi và hỏi ý kiến người bên cạnh. Cơ mà có lẽ một kế hoạch gì đó đã xuất hiện trong đầu người có đôi mắt đỏ kia:
“Không! Để hắn ở đây đi... Chúng ta phải tìm cho ra chiếc quan tài trước khi tạo ra các sự việc không cần thiết!”
“Được rồi!”
.........................................
Đã một ngày từ khi Rai xuất hiện trong trường với tư cách là một học sinh mới chuyện đến, với sự ít nói đến kinh khủng của cậu lẫn vẻ ngoài lạnh lùng, cậu gần như rất khó kết bạn. Rất may thay là lớp của cậu ta không bình thường chút nào, ở đấy có Han Shinwoo, Diệp Phong, Woo Ik-Han đều khá thân thiện nhanh chóng lôi kéo Rai vào nhóm của mình..
Dù không nói ra một lời nào, nhưng có vẻ như Rai đã chấp nhận những người quen mới này của mình...
Lúc này, Rai và Diệp Phong, Shinwoo, Ikhan đang đi bộ từ trường về, họ có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ:
Shinwoo: “Grrrr.... Ta lại thua nữa rồi!”
Ikhan: “Đánh bại tớ trong game? Đấy là chuyện không thể nào với cậu đâu!”
Shinwoo: “Ta đang nói đến Diệp Phong, cậu cũng chỉ là bại tướng của cậu ấy thôi mà còn lớn lối à?”
Diệp Phong: “Shinwoo đừng nói thế.. Dù Ikhan thua ta nhưng nếu xếp theo cấp độ thì cậu ấy đã max level rồi, còn cậu thì mới là tân thủ thôi....!”
Ikhan: “Vậy thì cậu là gì????”
Diệp Phong: “Ta? Trình ta ngang cheater max level rồi! Há há há!”
Shinwoo: “Một người không cheat đánh bại cheater? Có lẽ trừ cậu và Ikhan ra thì khó ai mà làm được quá! À mà còn Rai, lần sau cậu cũng tham gia với bọn ta nhé! Ta sẽ dạy cậu!”
Rai vẫn câm như hến mọi lúc mọi nơi, nhìn về phía cậu, Diệp Phong chợt nhếch mép cười khẽ:
“Hay đấy, nếu Rai tham gia thì có lẽ Shinwoo sẽ bớt tủi thân phần nào!!!”
“Á Á Á ÁAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Đúng lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía gần đó khiến cả bốn người giật mình. Và người phản ứng mạnh nhất không phải ai khác ngoài Shinwoo, cậu nhận ra giọng hét này, đó là của Yuna, cô bạn cùng lớp và cũng là người trong mộng của cậu....
Nghĩ đến cảnh Yuna gặp nguy hiểm, Shinwoo không kiềm chế được mà phóng như bay về phía tiếng hét phát ra..
“Chờ đã Shinwoo!!!!.... Ê ê.... Diệp Phong?”
Không kịp phản ứng với việc này, khi Ikhan lên tiếng gọi Shinwoo thì cậu đã chạy một khoảng rồi, và Diệp Phong cũng đã cất bước chạy phía sau cậu ta từ lúc nào để lại hai người ikhan và Rai đang ngơ ngác.
Thấy chuyện đến nước này, Ikhan cũng không còn cách nào khác ngoài chạy theo phía sau hai người... Cơ mà có một chuyện khó hiểu >.< Không biết có phải do chân của cậu ngắn hay không, nhưng dù cậu chạy hộc tốc thì tốc độ vẫn bằng Rai đi bộ hơi nhanh mà thôi... Phải biết rằng một Noble quý tộc như Rai sẽ hiếm khi nào nhấc chân chạy như người thường nhé.
Còn Shinwoo, phải nói rằng Diệp Phong khá là coi trọng cậu, tốc độ chạy của cậu ít nhất cũng 100m/9s chứ ít, đối với người bình thường đã là kỷ lục rồi ấy chớ. Khó trách cậu được tuyển thẳng vào trường Ye Ran danh giá bậc nhất như một vận động viên a.
Không đề cập đến chuyện này nữa, khi Shinwoo chạy đến gần Yuna, cậu chứng kiến cảnh cô bé đang bị một người đàn ông vật ngã xuống, nhìn cảnh này thì cậu khó mà nhịn được nữa rồi.
“YUNA!”
“Huỵch! Ầm!”
Bằng một cú đá song phi hết sức lực, Shinwoo dễ dàng hất bay tên đàn ông lạ mặt kia vào đống đổ nát phía sau tạo ra âm thanh đổ vỡ chói tai... Không để ý đến đối phương nữa, giờ trong mắt của Shinwoo chỉ có Yuna mà thôi..
“Cậu có sao không?”
“Ta không sao! Chỉ hơi sợ mà thôi!”
“Sao rồi Shinwoo?”
“Diệp Phong à? Yuna vẫn ổn!”
“Phù phù! Cám ơn trời... Yuna không bị thương gì cả!”
Vừa chạy đến, Ikhan vừa thở dốc vừa cảm khái, mà Shinwoo cũng nở một nụ cười an tâm... Chỉ là mọi chuyện chưa dừng lại ở đây.
“Hừ hừ!”
Dưới ánh mắt khó tin của Shinwoo, người vừa bị cậu đá bay vài mét đã đứng lên mà không hề có một vết thương trên người.... Điều này khiến cho một người tự tin về sức mạnh của mình như cậu khó mà tin được:
“Cái gì đây? Sao hắn có thể?”
“Mắt hắn....? Mắt hắn là mắt laze à??? Còn hàm răng kinh dị kia là sao”
Điều khiến cho người ta sợ hãi hơn chính là mắt của tên đó, đôi mắt màu đỏ như máu dưới ánh trăng ban đêm. Lúc này, nếu chú ý kỹ chúng ta sẽ nhận ra tên này chính là tên bảo vệ vừa bị hai người lạ mặt kia hãm hại, thế nhưng tại sao hắn ta còn sống? Sao hắn lại có hành động kỳ lạ đến thế? Và hơn hết là sức chịu đòn của hắn đã vượt xa người thường rồi.
“Binh!!!!”
Lúc mọi người còn đang sững sờ, sợ hãi trước cảnh tượng lạ lùng này, một cú đá nữa được giáng thẳng vào má của tên bảo vệ, hất hắn quay ba vòng trên không trung rồi ngã gục xuống. Thủ phạm lần này là Diệp Phong, chỉ thấy sau khi đá đối thủ, hắn giả vờ sợ hãi và hét với mọi người phía sau:
“Còn chờ gì nữa? Chạy mau!”
“Ờ ờ! Chạy.... Rai... còn đứng đó làm gì? Chạy!”
Lúc bỏ chạy, không một ai chú ý đến ánh mắt của Diệp Phong, hình như trong một phần mười giây, ánh mắt của hắn đã chuyển hướng đến một góc tối gần đó như phát hiện ra điều gì...
...........................................
Vài phút sau khi mọi người bỏ đi hết, vẫn hai bóng người lạ mặt hôm qua bước ra từ trong góc tối mà Diệp Phong liếc nhìn...
“Dù biết rằng kẻ lây nhiễm vẫn chưa uống máu ai và rất yếu, nhưng ta vẫn không nghĩ là hắn yếu ớt đến mức bị một đám nhóc đánh bại! Coi sản phẩm của cậu kìa M-24!”
Người khổng lồ thì ra có tên là M-24, ờ mà đây giống như một mã ký hiệu hơn là tên đấy chứ. Nhìn sản phẩm của mình, hắn ta nhíu mày:
“Đứng lên... còn định nằm đó đến bao giờ?”
“Gừ gừ!”
Làm gì dễ thế? Ăn một đá của Diệp Phong đấy, dù Diệp Phong đã kìm nén hết gần như toàn bộ sức mạnh như vẫn mạnh hơn người thường nhiều. Bằng chứng là tên lây nhiễm phải lăn lộn vài phút mới có thể loạng choạng đứng lên với một nửa xương hàm bên trái đã nứt gãy, nếu không phải máu của hắn đã bị M-24 hút hết thì có lẽ tên lây nhiễm đã chết vì mất máu rồi.
“Xương hàm gãy rồi? M-21 à! Có vẻ như đám nhóc kia không bình thường.”
“Dù bình thường hay không thì chúng cũng phải biến mất. Chúng đã thấy điều không nên thấy rồi!”
Dứt lời, M-21 chợt liếc thấy chiếc cặp sách của Shinwoo để quên tại đó từ lúc nào. Nhếch mép lên, một kế hoạch hiện lên trong đầu hắn ta.
............................................
“Phù phù... thật sợ quá đi! Các cậu nên về nhà, đừng ra ngoài vào đêm nay nữa!”
“Ừm... Chúng ta tách ra.. Shinwoo, cậu đưa Yuna về... Ta sẽ đưa Rai về... còn Diệp Phong thì tự lo được nhé!”
Nói đến chuyện này, Ikhan chợt nhớ đến một việc và hỏi Rai:
“Rai! Nhà cậu ở đâu?”
Lúc này, Diệp Phong chen ngang vào cuộc nói chuyện:
“Không cần cậu phải đưa đón Rai đâu Ikhan, ta và Rai đang sống chung!”
“Sống chung? À mà nói mới nhớ, chúng ta vẫn chưa biết nhà của cậu đấy Diệp Phong.... Hay là chúng ta tập trung tại đó đi, dù sao đi đông vẫn an toàn hơn!”
Xáp lại gần Diệp Phong và Rai, Shinwoo đưa ra đề nghị khá là hấp dẫn đối với Ikhan và Yuna. Với Ikhan thì cậu chỉ tò mò, nhưng Yuna thì thật sự muốn tìm hiểu xem hai hotboy đệ nhất trường sống chung trong một căn nhà thế nào.
Nghe thấy đề nghị của bạn bè, Diệp Phong hơi ngại ngùng:
“Chúng ta chỉ đang sống nhờ nhà một người quen thôi... Các cậu cũng biết hắn ta đấy, giờ này qua đấy ta sợ.....!”
“Không sao! Chúng ta chỉ ghé qua chứ không làm phiền lâu đâu!”
Gì chứ nói về độ mặt dày thì Shinwoo thua ai cho được? Thấy cậu quyết tâm đến vậy, Diệp Phong đành cười khổ nhưng thật ra lại cười ha hả trong lòng:
“Ừm... Nói trước, chủ nhà rất keo kiệt bủn xỉn, đừng cố chạm vào đồ đạc trong nhà hắn ta, hắn sẽ điên lên dù cậu chỉ làm hỏng một chiếc đĩa đấy!”
“Hừ... Ai mà keo đến thế? Ta muốn xem thử!”
Dù rằng Diệp Phong đang nói xấu Frankenstien, thuộc hạ của mình, nhưng Rai vẫn xem như không có gì. Đến chính cậu cũng phải công nhận lời của Diệp Phong là đúng nữa là, nói gì đến người ngoài.
/278
|