Ngồi một mình trong phòng hơn 2 tiếng trôi qua, Bội San cũng ổn định lại tinh thần.
Cả căn nhà hiện giờ vẫn là một khoảng không gian trầm tĩnh. Bội San vẫn ngồi bên bệ cửa sổ ngắm chậu hoa Lưu ly một lúc thì rời khỏi phòng ngủ.
Lúc cô quay trở ra, phòng khách đã vắng tênh, không thấy bóng dáng người đàn ông ấy ở nơi đó nữa, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có một chút áy náy, dẫu sao Đình Hạo Nguyên cũng không có lỗi gì, vừa rồi cô bỏ đi như thế có phải là quá thiếu lịch sự?
Đình Hạo Nguyên cao ngạo như vậy, trước giờ còn chưa từng khuất phục trước bất cứ ai, vậy mà cô lại hành xử với anh như thế, chắc đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh nhiều lắm.
"Chắc là giận mình lắm... Sau này ở Đình thị có khi còn chịu khổ dài dài đây. Mà cũng đúng thôi, mình tự làm thì tự chịu, trách ai bây giờ, ai kêu lại đắc tội với một tên đại ma vương lãnh khốc làm gì chứ."
Cô tự lẩm bẩm một mình, tự cười khổ, thương xót cho số phận trong tương lai rồi quyết định đi vào phòng bếp.
Đối với căn hộ này thì Bội San đã hoàn toàn ưng lòng, khi mới bước vào trong đập vào mắt là một vườn hoa nhỏ và một khu vực đất trống được vun xới lên sẵn để có thể trồng rau củ tại nhà thì cô đã rất thích và tự quyết định trong lòng rằng nhất định sẽ thuê căn nhà này nên hiện tại không có lý do gì để cô chần chừ việc chuyện đến đây sinh sống ngay trong ngày hôm nay.
Lúc nãy chỉ mới tới xem nhà thôi mà Đình Hạo Nguyên đã có thể pha cho cô một ly trà gừng ngay thì chứng tỏ trong bếp cũng đã được chuẩn bị nhiều thực phẩm đễ nấu ăn.
Cô dự liệu sẽ vào bếp, trước tiên là tham quan khu vực nấu ăn như thế nào, sau đó là xem thử có thứ gì để chuẩn bị cho bữa tối được hay không rồi mới quay trở lại biệt thự của Đình Hạo Nguyên lấy hành lý nhưng khi vừa đặt chân vào phòng bếp, dường như có điều gì đó đã làm cô bất ngờ đến mức sửng sờ cả người.
"Chịu ra rồi sao? Anh còn sợ em ngủ quên trong đó thì không biết phải làm sao với bàn thức ăn này luôn."
Đình Hạo Nguyên không những không tức giận, không bỏ về mà anh lại đi vào bếp, thân hình cao lớn trong tây trang lịch thiệp hiện giờ lại được khoác lên thêm chiếc tạp dề bên ngoài.
Anh vừa xoay người lại mang đĩa cải thảo xào thịt bò đến bàn ăn thì trông thấy Bội San đã đứng đó, khuôn mặt tiêu sái liền hiện ra nụ cười ngọt ngào như mật hoa tươi sắc, anh vui vẻ nói với cô vài câu rồi lại tiếp tục quay trở vào bếp lấy tô múc món Gà hầm hạt sen.
Cảnh tượng trước mắt nhất thời làm Bội San bối rối, một tổng tài cao cao tại thượng lúc này lại đang trong bếp nấu ăn, nhìn động tác anh thực hiện còn có vẻ rất thuần thục như công việc làm hằng ngày vậy.
Sau vài giây ngây ngẩn cả người ra thì Bội San cũng đã bình ổn lại được tinh thần, cô thu lại trạng thái ngạc nhiên rồi đi tới chỗ Đình Hạo Nguyên.
"Mấy việc này sao lại để anh làm được. Để tôi làm cho, anh qua bàn ngồi đi."
"Đừng động vào, nóng. Em mới là người phải qua bàn ngồi đó, anh múc xong sẽ mang qua ngay."
"Nhưng mà..."
"Đi đi. Em mà cãi lời là anh trừ lương nhé! Em cũng biết khi anh nổi giận thì sẽ thế nào mà."
Đình Hạo Nguyên nhất quyết không để Bội San động tay vào việc anh đang làm, không những thế mà còn ngang nhiên ra lệnh sẽ trừ lương nếu cô không nghe lời.
Mà đó thì lại là chuyện mà Bội San sợ nhất ngay lúc này, hiện giờ bao nhiêu chi phí sinh hoạt, tiền học của Bội Sam, còn tiền nhà, đủ thứ tiền trên đời cần phải chi thì đều phải dựa vào tiền lương của cô, nên việc làm và tiền lương chính là thứ Bội San cần nhất ở thời điểm hiện tại.
Và dĩ nhiên là cô không dám chống lại mệnh lệnh của vị Chủ tịch quyền hạn tối thượng kia nên đành bất lực lui về vị trí bàn ăn ngoan ngoãn ngồi đó.
"Gà hầm với hạt sen rất bổ máu, tốt cho người bệnh mới khỏi, đặc biệt là những người bị suy nhược cơ thể như em. Cho nên em phải ăn hết một chén lớn này mới được."
Đình Hạo Nguyên đặt một chén gà hầm cỡ lớn xuống trước mặt Bội San, anh vừa nghiêm giọng nói vừa tháo tạp dề treo lên đúng vị trí rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Còn Bội San, cô nhìn phần ăn của mình rồi lại nhìn sang phần ăn của Đình Hạo Nguyên, tuy thức ăn không khác nhau nhưng chỉ khác mỗi số lượng.
Phần của cô chỉ nhiều hơn phần của anh gấp đôi, nhìn thôi Bội San đã méo mặt rồi.
"Sếp... à không, Hạo Nguyên... Nhiều vậy sao tôi ăn hết..."
"Có chừng này mà nhiều? Em nhìn lại em xem, gầy đến thế mà còn không chịu ăn nhiều thì làm sao có sức khỏe. Anh không cần biết trước đây thói quen ăn uống của em như thế nào, nhưng từ giờ về sau những gì anh nấu em phải ăn hết."
Đình Hạo Nguyên vẫn nghiêm giọng ra lệnh cho Bội San giống hệt như một anh chồng đang chăm lo cho vợ mình vậy.
Anh nói xong thì thản nhiên xúc cơm ra chén tự nhiên dùng bữa một cách ngon lành, mặc kệ ai kia vẫn đang nhăn nhó ngồi đó.
"Ăn đi rồi anh đưa em về nhà lấy hành lý, sẵn tiện ghé trung tâm mua thêm ít vật dụng cần thiết."
Bội San cố cười, cầm chiếc muỗng trên tay mà cứ như đang cầm tảng đá nhỏ, cô nặng nề múc từng thìa đưa vào trong miệng.
Bội San cảm nhận được mùi vị ngọt thanh từ hạt sen và nước của gà cùng hòa quyện vào nhau tạo nên một hương vị rất đặc biệt, lại còn rất vừa với khẩu vị của cô.
Đây tuy là món ăn bản sắc ở Trung Hoa nhưng lại là lần đầu tiên Bội San được ăn, nên cô cảm thấy rất lạ miệng cũng rất ngon nên cứ thế mà bắt đầu hăng say thưởng thức sạch cả một chén lớn.
Mãi tập trung ăn đến mức bị người khác nhìn say đắm mà Bội San vẫn không hề hay biết, cho đến khi thấy một chiếc khăn giấy được đưa tới phía trước mắt cô mới ngẩng mặt lên thì lại bắt gặp nụ cười hài lòng cùng ánh mắt trìu mến của nam nhân đối diện.
Bỗng chốc hai má trên khuôn mặt thanh tú lại ửng hồng vì ngại. Lúc đầu thì nhăn nhó vì sợ ăn không hết, đến phút cuối thì lại chén sạch sành sanh, một cú tự vả cực thấm khiến Bội San ngay lúc này chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống trốn đi.
"Ngon không?"
Không để Bội San nhận lấy miếng khăn giấy, Đình Hạo Nguyên đã giúp cô lau miệng, câu hỏi của anh phát ra với âm giọng cực kỳ ngọt làm trái tim Bội San bất giác bồi hồi xao xuyến.
Cô vì vẫn còn ngại nên chỉ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời rồi cầm lấy ly nước ấm uống một ngụm lớn.
"Hay là em cho anh ở lại đây nấu ăn cho hai mẹ con nhá? Yên tâm anh nấu miễn phí, không tính tiền đâu."
Bội San suýt nữa thì phun hết nước trong miệng ra ngoài sau khi nghe xong lời đề nghị của Đình Hạo Nguyên, cô nuốt mạnh ngụm nước xuống cổ họng rồi đặt ly nước trở lại vị trí ban đầu sau đó mới nhìn thẳng vào mặt người đàn ông bá đạo kia, cười gượng ép rồi nói:
"Chủ tịch, anh thật biết đùa!!!"
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
*Ngọt nhiều quá thì mọi người có chán không nhỉ? ????
Chứ nếu không ngọt thì sao làm n9 của chúng ta siêu lòng được đây!? ????????*
Like đi mn ạ... Chứ flop quá rồi ????????
Cả căn nhà hiện giờ vẫn là một khoảng không gian trầm tĩnh. Bội San vẫn ngồi bên bệ cửa sổ ngắm chậu hoa Lưu ly một lúc thì rời khỏi phòng ngủ.
Lúc cô quay trở ra, phòng khách đã vắng tênh, không thấy bóng dáng người đàn ông ấy ở nơi đó nữa, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có một chút áy náy, dẫu sao Đình Hạo Nguyên cũng không có lỗi gì, vừa rồi cô bỏ đi như thế có phải là quá thiếu lịch sự?
Đình Hạo Nguyên cao ngạo như vậy, trước giờ còn chưa từng khuất phục trước bất cứ ai, vậy mà cô lại hành xử với anh như thế, chắc đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh nhiều lắm.
"Chắc là giận mình lắm... Sau này ở Đình thị có khi còn chịu khổ dài dài đây. Mà cũng đúng thôi, mình tự làm thì tự chịu, trách ai bây giờ, ai kêu lại đắc tội với một tên đại ma vương lãnh khốc làm gì chứ."
Cô tự lẩm bẩm một mình, tự cười khổ, thương xót cho số phận trong tương lai rồi quyết định đi vào phòng bếp.
Đối với căn hộ này thì Bội San đã hoàn toàn ưng lòng, khi mới bước vào trong đập vào mắt là một vườn hoa nhỏ và một khu vực đất trống được vun xới lên sẵn để có thể trồng rau củ tại nhà thì cô đã rất thích và tự quyết định trong lòng rằng nhất định sẽ thuê căn nhà này nên hiện tại không có lý do gì để cô chần chừ việc chuyện đến đây sinh sống ngay trong ngày hôm nay.
Lúc nãy chỉ mới tới xem nhà thôi mà Đình Hạo Nguyên đã có thể pha cho cô một ly trà gừng ngay thì chứng tỏ trong bếp cũng đã được chuẩn bị nhiều thực phẩm đễ nấu ăn.
Cô dự liệu sẽ vào bếp, trước tiên là tham quan khu vực nấu ăn như thế nào, sau đó là xem thử có thứ gì để chuẩn bị cho bữa tối được hay không rồi mới quay trở lại biệt thự của Đình Hạo Nguyên lấy hành lý nhưng khi vừa đặt chân vào phòng bếp, dường như có điều gì đó đã làm cô bất ngờ đến mức sửng sờ cả người.
"Chịu ra rồi sao? Anh còn sợ em ngủ quên trong đó thì không biết phải làm sao với bàn thức ăn này luôn."
Đình Hạo Nguyên không những không tức giận, không bỏ về mà anh lại đi vào bếp, thân hình cao lớn trong tây trang lịch thiệp hiện giờ lại được khoác lên thêm chiếc tạp dề bên ngoài.
Anh vừa xoay người lại mang đĩa cải thảo xào thịt bò đến bàn ăn thì trông thấy Bội San đã đứng đó, khuôn mặt tiêu sái liền hiện ra nụ cười ngọt ngào như mật hoa tươi sắc, anh vui vẻ nói với cô vài câu rồi lại tiếp tục quay trở vào bếp lấy tô múc món Gà hầm hạt sen.
Cảnh tượng trước mắt nhất thời làm Bội San bối rối, một tổng tài cao cao tại thượng lúc này lại đang trong bếp nấu ăn, nhìn động tác anh thực hiện còn có vẻ rất thuần thục như công việc làm hằng ngày vậy.
Sau vài giây ngây ngẩn cả người ra thì Bội San cũng đã bình ổn lại được tinh thần, cô thu lại trạng thái ngạc nhiên rồi đi tới chỗ Đình Hạo Nguyên.
"Mấy việc này sao lại để anh làm được. Để tôi làm cho, anh qua bàn ngồi đi."
"Đừng động vào, nóng. Em mới là người phải qua bàn ngồi đó, anh múc xong sẽ mang qua ngay."
"Nhưng mà..."
"Đi đi. Em mà cãi lời là anh trừ lương nhé! Em cũng biết khi anh nổi giận thì sẽ thế nào mà."
Đình Hạo Nguyên nhất quyết không để Bội San động tay vào việc anh đang làm, không những thế mà còn ngang nhiên ra lệnh sẽ trừ lương nếu cô không nghe lời.
Mà đó thì lại là chuyện mà Bội San sợ nhất ngay lúc này, hiện giờ bao nhiêu chi phí sinh hoạt, tiền học của Bội Sam, còn tiền nhà, đủ thứ tiền trên đời cần phải chi thì đều phải dựa vào tiền lương của cô, nên việc làm và tiền lương chính là thứ Bội San cần nhất ở thời điểm hiện tại.
Và dĩ nhiên là cô không dám chống lại mệnh lệnh của vị Chủ tịch quyền hạn tối thượng kia nên đành bất lực lui về vị trí bàn ăn ngoan ngoãn ngồi đó.
"Gà hầm với hạt sen rất bổ máu, tốt cho người bệnh mới khỏi, đặc biệt là những người bị suy nhược cơ thể như em. Cho nên em phải ăn hết một chén lớn này mới được."
Đình Hạo Nguyên đặt một chén gà hầm cỡ lớn xuống trước mặt Bội San, anh vừa nghiêm giọng nói vừa tháo tạp dề treo lên đúng vị trí rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Còn Bội San, cô nhìn phần ăn của mình rồi lại nhìn sang phần ăn của Đình Hạo Nguyên, tuy thức ăn không khác nhau nhưng chỉ khác mỗi số lượng.
Phần của cô chỉ nhiều hơn phần của anh gấp đôi, nhìn thôi Bội San đã méo mặt rồi.
"Sếp... à không, Hạo Nguyên... Nhiều vậy sao tôi ăn hết..."
"Có chừng này mà nhiều? Em nhìn lại em xem, gầy đến thế mà còn không chịu ăn nhiều thì làm sao có sức khỏe. Anh không cần biết trước đây thói quen ăn uống của em như thế nào, nhưng từ giờ về sau những gì anh nấu em phải ăn hết."
Đình Hạo Nguyên vẫn nghiêm giọng ra lệnh cho Bội San giống hệt như một anh chồng đang chăm lo cho vợ mình vậy.
Anh nói xong thì thản nhiên xúc cơm ra chén tự nhiên dùng bữa một cách ngon lành, mặc kệ ai kia vẫn đang nhăn nhó ngồi đó.
"Ăn đi rồi anh đưa em về nhà lấy hành lý, sẵn tiện ghé trung tâm mua thêm ít vật dụng cần thiết."
Bội San cố cười, cầm chiếc muỗng trên tay mà cứ như đang cầm tảng đá nhỏ, cô nặng nề múc từng thìa đưa vào trong miệng.
Bội San cảm nhận được mùi vị ngọt thanh từ hạt sen và nước của gà cùng hòa quyện vào nhau tạo nên một hương vị rất đặc biệt, lại còn rất vừa với khẩu vị của cô.
Đây tuy là món ăn bản sắc ở Trung Hoa nhưng lại là lần đầu tiên Bội San được ăn, nên cô cảm thấy rất lạ miệng cũng rất ngon nên cứ thế mà bắt đầu hăng say thưởng thức sạch cả một chén lớn.
Mãi tập trung ăn đến mức bị người khác nhìn say đắm mà Bội San vẫn không hề hay biết, cho đến khi thấy một chiếc khăn giấy được đưa tới phía trước mắt cô mới ngẩng mặt lên thì lại bắt gặp nụ cười hài lòng cùng ánh mắt trìu mến của nam nhân đối diện.
Bỗng chốc hai má trên khuôn mặt thanh tú lại ửng hồng vì ngại. Lúc đầu thì nhăn nhó vì sợ ăn không hết, đến phút cuối thì lại chén sạch sành sanh, một cú tự vả cực thấm khiến Bội San ngay lúc này chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống trốn đi.
"Ngon không?"
Không để Bội San nhận lấy miếng khăn giấy, Đình Hạo Nguyên đã giúp cô lau miệng, câu hỏi của anh phát ra với âm giọng cực kỳ ngọt làm trái tim Bội San bất giác bồi hồi xao xuyến.
Cô vì vẫn còn ngại nên chỉ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời rồi cầm lấy ly nước ấm uống một ngụm lớn.
"Hay là em cho anh ở lại đây nấu ăn cho hai mẹ con nhá? Yên tâm anh nấu miễn phí, không tính tiền đâu."
Bội San suýt nữa thì phun hết nước trong miệng ra ngoài sau khi nghe xong lời đề nghị của Đình Hạo Nguyên, cô nuốt mạnh ngụm nước xuống cổ họng rồi đặt ly nước trở lại vị trí ban đầu sau đó mới nhìn thẳng vào mặt người đàn ông bá đạo kia, cười gượng ép rồi nói:
"Chủ tịch, anh thật biết đùa!!!"
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
*Ngọt nhiều quá thì mọi người có chán không nhỉ? ????
Chứ nếu không ngọt thì sao làm n9 của chúng ta siêu lòng được đây!? ????????*
Like đi mn ạ... Chứ flop quá rồi ????????
/120
|