"Em không thể đến bệnh viện được... Em...em bị trúng xuân dược."
Câu nói của Bội San làm Đình Hạo Nguyên càng sôi sục lửa giận trong người, anh giương đôi mắt tàn khốc liếc nhìn đàn ông đang nằm thoi thóp dưới sàn nhà mà chỉ hận không thể ngay lập tức băm gã ra thành trăm mảnh.
Sau đó anh ấn chuông liên tục gọi cho phục vụ khách sạn, rồi lại nắm chặt bàn tay nóng hổi của cô gái, đỡ cô ngồi dậy.
"Em cố chịu thêm một chút, anh gọi phục vụ lấy phòng rồi sẽ đưa em qua đó ngâm mình vào nước lạnh một lúc là ổn, có anh ở đây em đừng sợ ha."
Bội San vẫn siết chặt bàn tay to ấm của anh, cả người cô đang run lên từng cơn, không phải run vì lạnh mà tác dụng từ thứ thuốc quỷ quái kia đang hành hạ thân xác yếu đuối ấy. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, mồ hôi thi nhau tuôn xuống thấm vào chiếc váy mỏng manh dính vào da thịt lộ ra nơi "đồi núi" nhấp nhô trong lớp áo.
*Cộc cộc cộc*
"Phục vụ tới rồi, em ở đây chờ anh nha."
Dặn dò Bội San xong, Đình Hạo Nguyên nhanh chóng đi ra mở cửa.
"Cho hỏi quý khách cần gì ạ?"
"Tôi cần thẻ phòng bên cạnh, một ly nước chanh, một bộ quần áo nữ. Trước tiên là mang thẻ phòng lên đã."
"Vâng ạ, xin quý khách chờ một phút."
Nam phục vụ nói rồi liền vội vàng rời đi, chưa đầy 3 phút sau đã quay trở lại với chiếc thẻ phòng trên tay.
"Đây là thẻ phòng, quý khách cần gì thêm cứ ấn chuông chúng tôi sẽ có mặt nhanh nhất có thể."
"Được rồi, đi chuẩn bị những thứ tôi vừa dặn đi."
Ngay sau đó, Đình Hạo Nguyên nhanh chóng quẹt thẻ mở phòng Vip bên cạnh rồi quay lại bế Bội San qua phòng mới.
Anh đưa cô vào thẳng phòng tắm đặt vào bồn tắm rồi bắt đầu xả nước lạnh dội vào cơ thể nóng như lửa của người phụ nữ.
Nước lạnh làm Bội San dễ chịu hơn rất nhiều, cái cảm giác rạo rực trong lòng và cơn thèm khát ham muốn nơi tư mật cũng bắt đầu dịu lại, sắc mặt phờ phạt của cô gái đáng thương dần bình ổn, nhịp đập trong tim cũng đang hòa hoãn trở về quỹ đạo bình thường.
"Anh ra ngoài chờ em, khi nào ổn hơn thì gọi anh vào bế ra chứ đừng tự đi."
Đình Hạo Nguyên nhỏ giọng nói xong thì xoay lưng định rời khỏi phòng tắm nhưng chân còn chưa kịp bước, cánh tay anh đã bị một bàn tay khác nắm lại.
"Anh đừng đi."
Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng như giọt sương ban mai của cô gái cứ như đang nỉ non với người đàn ông, mong anh có thể ở lại bên cạnh mình.
"Em cần anh!"
Khoảnh khắc ba từ "em cần anh" lại khẽ vang lên và sau đó là động thái của người phụ nữ, cô dùng sức kéo anh về phía mình, mạnh dạn đặt lên đôi môi nam tính ấy một nụ hôn cuồng nhiệt.
Mở đầu nụ hôn diễn ra trên hai phiến môi, nhẹ nhàng chậm rãi mút từng cái thật ngọt ngào, sau đó là tiến sâu vào khoang miệng của đối phương.
Đình Hạo Nguyên hoàn toàn nằm trong thế bị động, anh chỉ hé môi để Bội San bắt đầu đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong từng nghóc ngách, chiếc lưỡi ma mị của người phụ nữ liên tục trượt dài luồng lách qua lưỡi anh, lâu lâu cô còn mút nhẹ một cái làm Đình Hạo Nguyên sướng đến tê dại.
Bội San dành cho anh một nụ hôn kiểu Pháp thực thụ, tạo nên cảm giác vô cùng gần gũi và thân mật.
Cả hai đều nhắm mắt, một người nghiêng đầu sang bên này, một người nghiêng đầu sang bên kia, hai thân thể ép sát vào nhau, hàm mở rộng, lưỡi tinh nghịch mãi vờn lấy nhau. Đôi bàn tay mềm mại của cô gái hôm nay lại giở thói hư hỏng khi cứ không ngừng “du lịch” trên khắp cơ thể đối phương làm nhiệt độ trên người anh dần dần biến động, tăng cao.
Đình Hạo Nguyên vẫn luôn trong thế bị tấn công, tuy dục vọng trong anh đã và đang trỗi dậy nhưng anh vẫn cố gắng đè nén xuống. Vì anh biết hành động của Bội San hiện tại đều do tác dụng của xuân dược mang tới, anh không muốn lợi dụng lúc cô không tỉnh táo mà làm ra những chuyện xằng bậy, nên anh cứ thế mà để mặc cho người con gái ấy tùy ý làm càn.
Đối với anh chỉ cần được đáp trả nụ hôn vừa ngọt ngào vừa nồng nhiệt đang diễn ra đó đã là điều quá đỗi hạnh phúc.
Không biết sau đó nụ hôn cuồng nhiệt làm đôi nam nữ đều ngây ngẩn sau mê diễn ra trong bao lâu mà chỉ thấy khi hai bờ môi tách ra xa, Bội San lại một lần nữa thở hổn hểnh vì lượng không khí truyền vào cơ thể không đủ để hô hấp.
Giờ đây tâm trí của cô đã dần ổn định trở lại, lượng thuốc trong người đã giảm đi đáng kể vì đã phần nào thỏa mãn được những ham muốn luôn trỗi dậy trong người, sau khi nụ hôn kết thúc, Bội San vì ngại ngùng mà nép vào vòm ngực săn chắc của nam nhân xứng đáng một bậc quân tử.
"Cảm ơn anh!"
Anh âu yếm ôm lại cô gái nhỏ của mình, giọng nói chưa bao giờ có một thanh nặng hay một chút khó nghe nào chỉ dành riêng cho cô.
"Cảm ơn anh về chuyện gì?"
Bội San mỉm cười, cô bắt đầu nhắm hờ mắt cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của người đàn ông, chú tâm lắng nghe nhịp tim trong lòng ngực trái đang bình ổn vang lên.
"Cảm ơn anh đã đến bên em, cảm ơn anh đã xuất hiện những lúc em tuyệt vọng và khổ sở nhất. Và cảm ơn anh đã yêu em!"
Đình Hạo Nguyên cong môi cười, cuối cùng thì sau bao công sức bao nhiêu thời gian chờ đợi thì cũng đến lúc anh nhận được kết quả như ý rồi chăng?
"Chỉ cần em được bình an, vui vẻ là tốt rồi."
*Cộc cộc cộc*
Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí tình cảm của cặp trai gái, Bội San chưa hiểu chuyện gì nên khi nghe có người gõ cửa cô chợt lo âu, liền giương ánh mắt lo sợ lên nhìn Đình Hạo Nguyên chờ đợi một câu trấn an từ anh.
"Là phục vụ, anh kêu họ chuẩn bị nước chanh và quần áo cho em, để anh ra lấy rồi vào bế em ra, ngâm nãy giờ cũng lâu rồi."
"Dạ!"
Cả hai nhìn nhau đều mỉm cười như những tia nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Sau đó Đình Hạo Nguyên còn dịu dàng đặt lên trán cô gái một nụ hôn thể hiện sự trân trọng rồi mới rời khỏi phòng tắm ngập tràn hương vị tình yêu.
Một mình Bội San ở lại, cô thả cơ thể mỹ miều ngập sâu vào làn nước lạnh lẽo, ấy vậy mà lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Hôm nay suýt nữa thì cô đã trở thành một kẻ thảm hại trong tay gã đàn ông đồi bại kia mà người gián tiếp gây ra những chuyện kinh khủng đó cho cô còn là kẻ từng đầu ấp tay gối hơn bảy năm, từng có với nhau một thiên thần bé nhỏ.
Dù chẳng còn tình thì cũng còn nghĩa, thế mà con người hèn hạ kia lại nhẫn tâm hạ thuốc rồi giao cô cho một gã cầm thú chỉ vì mưu lợi cá nhân.
Nếu không có Đình Hạo Nguyên kịp thời tới đúng lúc thì cô thật không dám tưởng tượng tới bản thân giờ đây đã như thế nào.
Vừa rồi ở bên cạnh anh, thứ thuốc kia đã khiến cô mất đi lý trí mà làm ra những hành vi thật đáng xấu hổ. Vậy mà anh vẫn giữ vững lý trí, không nhân lúc cô mất tỉnh táo mà đi quá giới hạn.
Một người đàn ông chín chắn còn tuyệt vời như vậy nếu cô cứ mãi chần chừ thì có lẽ sau này đó sẽ là chuyện khiến cô nuối tiếc nhất.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Đầu tiên là cho tác giả gửi lời xin lỗi đến quý độc giả thân yêu vì đã phụ lòng mong chờ của mọi người ????♀️
Mình biết mọi người đang chờ chương này dữ lắm vì nghĩ rằng sẽ có H+ nhưng mà mình lại không thể thỏa mãn ý muốn của mọi người được vì lý do là:
Thứ nhất: Mình xây dựng na9 là một người đàn ông quân tử, chững chạc và trưởng thành, nói trắng ra là một na9 "sạch" cho nên trong tình huống này mình không thể để n9 với na9 xảy ra qh thể xác được.
Thứ hai: App dạo này kiểm duyệt rất gắt gao cho nên những chương H nặng sẽ không được thông qua. Cho nên, dù có ra H thì mình cũng chỉ có thể dừng lại ở mức H nhẹ thôi.
Nên mọi người thông cảm nha!!
Đọc truyện nhớ like+cmt+ theo dõi để mình có động lực ra chương mỗi ngày nhé!!!
Câu nói của Bội San làm Đình Hạo Nguyên càng sôi sục lửa giận trong người, anh giương đôi mắt tàn khốc liếc nhìn đàn ông đang nằm thoi thóp dưới sàn nhà mà chỉ hận không thể ngay lập tức băm gã ra thành trăm mảnh.
Sau đó anh ấn chuông liên tục gọi cho phục vụ khách sạn, rồi lại nắm chặt bàn tay nóng hổi của cô gái, đỡ cô ngồi dậy.
"Em cố chịu thêm một chút, anh gọi phục vụ lấy phòng rồi sẽ đưa em qua đó ngâm mình vào nước lạnh một lúc là ổn, có anh ở đây em đừng sợ ha."
Bội San vẫn siết chặt bàn tay to ấm của anh, cả người cô đang run lên từng cơn, không phải run vì lạnh mà tác dụng từ thứ thuốc quỷ quái kia đang hành hạ thân xác yếu đuối ấy. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, mồ hôi thi nhau tuôn xuống thấm vào chiếc váy mỏng manh dính vào da thịt lộ ra nơi "đồi núi" nhấp nhô trong lớp áo.
*Cộc cộc cộc*
"Phục vụ tới rồi, em ở đây chờ anh nha."
Dặn dò Bội San xong, Đình Hạo Nguyên nhanh chóng đi ra mở cửa.
"Cho hỏi quý khách cần gì ạ?"
"Tôi cần thẻ phòng bên cạnh, một ly nước chanh, một bộ quần áo nữ. Trước tiên là mang thẻ phòng lên đã."
"Vâng ạ, xin quý khách chờ một phút."
Nam phục vụ nói rồi liền vội vàng rời đi, chưa đầy 3 phút sau đã quay trở lại với chiếc thẻ phòng trên tay.
"Đây là thẻ phòng, quý khách cần gì thêm cứ ấn chuông chúng tôi sẽ có mặt nhanh nhất có thể."
"Được rồi, đi chuẩn bị những thứ tôi vừa dặn đi."
Ngay sau đó, Đình Hạo Nguyên nhanh chóng quẹt thẻ mở phòng Vip bên cạnh rồi quay lại bế Bội San qua phòng mới.
Anh đưa cô vào thẳng phòng tắm đặt vào bồn tắm rồi bắt đầu xả nước lạnh dội vào cơ thể nóng như lửa của người phụ nữ.
Nước lạnh làm Bội San dễ chịu hơn rất nhiều, cái cảm giác rạo rực trong lòng và cơn thèm khát ham muốn nơi tư mật cũng bắt đầu dịu lại, sắc mặt phờ phạt của cô gái đáng thương dần bình ổn, nhịp đập trong tim cũng đang hòa hoãn trở về quỹ đạo bình thường.
"Anh ra ngoài chờ em, khi nào ổn hơn thì gọi anh vào bế ra chứ đừng tự đi."
Đình Hạo Nguyên nhỏ giọng nói xong thì xoay lưng định rời khỏi phòng tắm nhưng chân còn chưa kịp bước, cánh tay anh đã bị một bàn tay khác nắm lại.
"Anh đừng đi."
Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng như giọt sương ban mai của cô gái cứ như đang nỉ non với người đàn ông, mong anh có thể ở lại bên cạnh mình.
"Em cần anh!"
Khoảnh khắc ba từ "em cần anh" lại khẽ vang lên và sau đó là động thái của người phụ nữ, cô dùng sức kéo anh về phía mình, mạnh dạn đặt lên đôi môi nam tính ấy một nụ hôn cuồng nhiệt.
Mở đầu nụ hôn diễn ra trên hai phiến môi, nhẹ nhàng chậm rãi mút từng cái thật ngọt ngào, sau đó là tiến sâu vào khoang miệng của đối phương.
Đình Hạo Nguyên hoàn toàn nằm trong thế bị động, anh chỉ hé môi để Bội San bắt đầu đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong từng nghóc ngách, chiếc lưỡi ma mị của người phụ nữ liên tục trượt dài luồng lách qua lưỡi anh, lâu lâu cô còn mút nhẹ một cái làm Đình Hạo Nguyên sướng đến tê dại.
Bội San dành cho anh một nụ hôn kiểu Pháp thực thụ, tạo nên cảm giác vô cùng gần gũi và thân mật.
Cả hai đều nhắm mắt, một người nghiêng đầu sang bên này, một người nghiêng đầu sang bên kia, hai thân thể ép sát vào nhau, hàm mở rộng, lưỡi tinh nghịch mãi vờn lấy nhau. Đôi bàn tay mềm mại của cô gái hôm nay lại giở thói hư hỏng khi cứ không ngừng “du lịch” trên khắp cơ thể đối phương làm nhiệt độ trên người anh dần dần biến động, tăng cao.
Đình Hạo Nguyên vẫn luôn trong thế bị tấn công, tuy dục vọng trong anh đã và đang trỗi dậy nhưng anh vẫn cố gắng đè nén xuống. Vì anh biết hành động của Bội San hiện tại đều do tác dụng của xuân dược mang tới, anh không muốn lợi dụng lúc cô không tỉnh táo mà làm ra những chuyện xằng bậy, nên anh cứ thế mà để mặc cho người con gái ấy tùy ý làm càn.
Đối với anh chỉ cần được đáp trả nụ hôn vừa ngọt ngào vừa nồng nhiệt đang diễn ra đó đã là điều quá đỗi hạnh phúc.
Không biết sau đó nụ hôn cuồng nhiệt làm đôi nam nữ đều ngây ngẩn sau mê diễn ra trong bao lâu mà chỉ thấy khi hai bờ môi tách ra xa, Bội San lại một lần nữa thở hổn hểnh vì lượng không khí truyền vào cơ thể không đủ để hô hấp.
Giờ đây tâm trí của cô đã dần ổn định trở lại, lượng thuốc trong người đã giảm đi đáng kể vì đã phần nào thỏa mãn được những ham muốn luôn trỗi dậy trong người, sau khi nụ hôn kết thúc, Bội San vì ngại ngùng mà nép vào vòm ngực săn chắc của nam nhân xứng đáng một bậc quân tử.
"Cảm ơn anh!"
Anh âu yếm ôm lại cô gái nhỏ của mình, giọng nói chưa bao giờ có một thanh nặng hay một chút khó nghe nào chỉ dành riêng cho cô.
"Cảm ơn anh về chuyện gì?"
Bội San mỉm cười, cô bắt đầu nhắm hờ mắt cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của người đàn ông, chú tâm lắng nghe nhịp tim trong lòng ngực trái đang bình ổn vang lên.
"Cảm ơn anh đã đến bên em, cảm ơn anh đã xuất hiện những lúc em tuyệt vọng và khổ sở nhất. Và cảm ơn anh đã yêu em!"
Đình Hạo Nguyên cong môi cười, cuối cùng thì sau bao công sức bao nhiêu thời gian chờ đợi thì cũng đến lúc anh nhận được kết quả như ý rồi chăng?
"Chỉ cần em được bình an, vui vẻ là tốt rồi."
*Cộc cộc cộc*
Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí tình cảm của cặp trai gái, Bội San chưa hiểu chuyện gì nên khi nghe có người gõ cửa cô chợt lo âu, liền giương ánh mắt lo sợ lên nhìn Đình Hạo Nguyên chờ đợi một câu trấn an từ anh.
"Là phục vụ, anh kêu họ chuẩn bị nước chanh và quần áo cho em, để anh ra lấy rồi vào bế em ra, ngâm nãy giờ cũng lâu rồi."
"Dạ!"
Cả hai nhìn nhau đều mỉm cười như những tia nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Sau đó Đình Hạo Nguyên còn dịu dàng đặt lên trán cô gái một nụ hôn thể hiện sự trân trọng rồi mới rời khỏi phòng tắm ngập tràn hương vị tình yêu.
Một mình Bội San ở lại, cô thả cơ thể mỹ miều ngập sâu vào làn nước lạnh lẽo, ấy vậy mà lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Hôm nay suýt nữa thì cô đã trở thành một kẻ thảm hại trong tay gã đàn ông đồi bại kia mà người gián tiếp gây ra những chuyện kinh khủng đó cho cô còn là kẻ từng đầu ấp tay gối hơn bảy năm, từng có với nhau một thiên thần bé nhỏ.
Dù chẳng còn tình thì cũng còn nghĩa, thế mà con người hèn hạ kia lại nhẫn tâm hạ thuốc rồi giao cô cho một gã cầm thú chỉ vì mưu lợi cá nhân.
Nếu không có Đình Hạo Nguyên kịp thời tới đúng lúc thì cô thật không dám tưởng tượng tới bản thân giờ đây đã như thế nào.
Vừa rồi ở bên cạnh anh, thứ thuốc kia đã khiến cô mất đi lý trí mà làm ra những hành vi thật đáng xấu hổ. Vậy mà anh vẫn giữ vững lý trí, không nhân lúc cô mất tỉnh táo mà đi quá giới hạn.
Một người đàn ông chín chắn còn tuyệt vời như vậy nếu cô cứ mãi chần chừ thì có lẽ sau này đó sẽ là chuyện khiến cô nuối tiếc nhất.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Đầu tiên là cho tác giả gửi lời xin lỗi đến quý độc giả thân yêu vì đã phụ lòng mong chờ của mọi người ????♀️
Mình biết mọi người đang chờ chương này dữ lắm vì nghĩ rằng sẽ có H+ nhưng mà mình lại không thể thỏa mãn ý muốn của mọi người được vì lý do là:
Thứ nhất: Mình xây dựng na9 là một người đàn ông quân tử, chững chạc và trưởng thành, nói trắng ra là một na9 "sạch" cho nên trong tình huống này mình không thể để n9 với na9 xảy ra qh thể xác được.
Thứ hai: App dạo này kiểm duyệt rất gắt gao cho nên những chương H nặng sẽ không được thông qua. Cho nên, dù có ra H thì mình cũng chỉ có thể dừng lại ở mức H nhẹ thôi.
Nên mọi người thông cảm nha!!
Đọc truyện nhớ like+cmt+ theo dõi để mình có động lực ra chương mỗi ngày nhé!!!
/120
|