Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!
Chương 40: 40: Sẽ Không Để Thảm Cảnh Tái Diễn
/78
|
Người nhân viên kia đứng sợ đến ngây cả người, không dám nhúc nhích, người đàn ông trẻ tuổi này anh ta sao hung quá, lần đầu trong đời gặp phải dạng người hung mãnh như thế này.
Hoắc Hạo Nhiên đấm mạnh tay xuống bàn, gầm lên: "Khốn kiếp!
Hành động của anh khiến nhân viên kia lại sợ đến hú hồn, xanh cả mặt, anh ta lúc này mới lắp bắp, Tiên sinh, chỗ chúng tôi...chỉ có một cửa ra duy nhất...vợ anh bị mất tích lúc nào...anh có thể vẫn còn kịp đó..."
Một lối ra duy nhất sao?
Hoắc Hạo Nhiên như suy nghĩ là cái gì đó, anh lao nhanh ra khỏi phòng giám sát, nhân viên kia chỉ kịp gọi với theo, "Tiên sinh, anh cẩn thận chút, coi chừng đụng phải băng cướp Tôn Kỳ."
Nhưng mà câu nói của anh ta đã không kịp lọt vào tai Hoắc Hạo Nhiên, vì bóng dáng anh đã biến mất giữa dòng người trong siêu thị.
Trời bên ngoài mây đen kéo dần dày đặc, xem chừng sắp có mưa lớn.
Bà Miểu ở bên ngoài xe đợi Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên quá lâu, bà thật sự thấy sốt ruột, hai đứa nhỏ này chỉ là mua quần áo thôi mà cũng không lâu đến như vậy chứ?
Không lẽ bên trong siêu thị xảy ra chuyện gì rồi?
Bà còn đang đinh ninh chưa biết làm sao, định mở cửa xe đi vào bên trong để tìm, thì lại thấy Hoắc Hạo Nhiên chạy như bay ra bên ngoài, sắc mặt của anh hốt hoảng thấy rõ...
Bà Miểu vội vàng mở cửa xe đi xuống thì Hoắc Hạo Nhiên cũng vừa chạy tới, anh nói gấp gáp, "Bác Miểu, người mau về trước, con phải đi tim Vũ Yên, cô ấy mất tích rồi.."
"Con nói cái gì, Vũ Yên nó mất....sao lại xảy ra..." Bà Miểu như muốn quỵ xuống tại chỗ, Hoắc Hạo Nhiên vội đỡ bà lên, "Đừng lo lắng, con nhất định sẽ tìm được cô ấy." Hoắc Hạo Nhiên quả quyết nói.
Bà Miểu cố gắng trấn tĩnh, nén run sợ vào trong lòng, run run nói: "Hạo Nhiên, con...nhất định phải cẩn thận, ta sẽ về nhà báo với ông Miểu, sẽ tập hợp tất cả cảnh sát trong trấn để tìm."
"Con biết rồi." Hoắc Hạo Nhiên gật đầu vội vàng lên xe rồi lái đi.
Bà Miểu nhìn theo, lo lắng và sợ hãi không ngừng vẽ lên trong mắt...
...
Bóng tối dần dần phủ xuống thôn nhỏ, lúc này bà Miểu đã về đến nhà và kể mọi chuyện xảy ra ở siêu thị cho chồng bà nghe.
Hai mắt bà ngấn lệ, "Ông à, nếu như Vũ Yên...lại giống Tiệp Như của chúng ta năm đó...."
Lời còn chưa kịp nói ra, bà đã bị chồng mình nghiêm giọng nhắc, "Tuệ Căn, không được nói bậy, chuyện còn chưa rõ ràng, cảnh sát cũng đã đi tìm kiếm với Hạo Nhiên rồi, còn chưa có kết quả cuối cùng thì không nên bi quan, Vũ Yên không yếu đuối như Tiệp Như, nó mạnh mẽ như vậy, sẽ không có chuyện gì."
"Nhưng nếu như....Vũ Yên nó bị rơi vào tay thằng khốn kia, vậy thì..." Bà Miểu nức lên không dám nói tiếp, Phương Nhật lúc này đang đứng cạnh ông Miểu, lại thấy bà Miểu hai mắt ngấn lệ lo lắng, câu nhóc chân nhỏ khẽ đi tới, nắm tay bà an ủi, "Bà ngoại, bà yên tâm.
Mẹ con sẽ không sao đâu, ba Hạo Nhiên sẽ không để mẹ con xảy ra chuyện."
Bà Miểu nước mắt lăn dài ôm Phương Nhật vào lòng nức nở: "Nhật Nhật, bà xin lỗi con, là bà không tốt, bà không nên nhận mẹ con làm con gái, mệnh của bà là mệnh khắc con, khắc cháu, nên mới mang tai họa đến cho mẹ con, mẹ con mới bị bắt đi."
Ông Miểu nhìn vợ đau lòng khóc mà bản thân như rơi vào quá khứ năm đó.
Tư Đồ Miểu ông là một tài phiệt vừa có tiền vừa có quyền.
Nhưng lại không làm gì được để cứu con dâu, khiến con trai hận ông, ôm con trai đi biệt tăm tin tức.
Năm đó hai ông bà mua rất nhiều khu điền sản ở thành phố G này, cũng thuê vô số nhân công, vì có quá nhiều nhân công nên trong một ngày ông bà không thể kiểm tra hết được bằng đó người, ai tốt ai xấu ông bà đều nhận họ vào làm, tất cả cũng vì lòng lương thiện.
Và rồi điều gì đến cũng đã đến, trong số đám nhân công làm vườn, có tới năm tên là một băng nhóm giang hồ, tên cầm đầu là Tôn Kỳ, một tên cướp khét tiếng.
Hắn ta cư ngụ ở trang trại của ông Miểu một thời gian khá dài dưới thân phận là nhân công.
Vì tham lam tài sản dưới tên ông Miểu, hắn ta điều tra được vợ chồng ông Miểu có một con trai, có con dâu và cháu nội.
Con dâu ông Miểu năm đó là một thiếu nữ xinh đẹp hiền dịu nhất thôn này.
Lòng tham, lòng háo sắc của Tôn Kỳ khi nhìn thấy Tiệp Như, hắn ta quả thật nhịn không nổi, nhân lúc ông bà Miểu ở Thành phố công tác chưa về, con trai duy nhất của ông Miểu chính là Tư Đồ Khanh không có ở nhà, Tôn Kỳ ra tay với Tiệp Như tại chính trang trại nhà ông bà Miểu, hắn lợi dụng lúc Tiệp Như đang một mình trong giờ nghỉ trưa, chụp thuốc mê rồi mang cô đi.
Sau đó nhận được tin con dâu gặp chuyện, ông bà Miểu lập tức từ thành phố quay về, Tư Đồ Khanh cũng tìm kiếm suốt một ngày một đêm nhưng kết quả cuối cùng lại chỉ tìm thấy một thi thể lạnh ngắt tại khu ngoại ô của trấn.
Bác sĩ khám nghiệm tử thi sau khi kiểm tra cũng cho ra xác định rằng Tiệp Như chính là tự sát, thủ phạm thì chưa bắt được, nhà Tư Đồ chỉ có thể trơ mắt nhìn con dâu chết oan.
Mãi sau đó, biết được thủ phạm là một trong những nhân công do chính ông thuê, Tôn Kỳ chính là cầm đầu mọi chuyện, nhưng vì không có đủ bằng chứng để buộc tội, nên ông Miểu dùng tiền để kiện và tống cả bọn vào tù lãnh án chung thân.
Ông Miểu ân hận vô cùng, nếu năm đó đám nhân công kia ông cho người điều tra lai lịch từng người một thật kỹ càng, thì có lẽ đã không dẫn sói vào nhà hại con dâu ông chết thảm, hại con trai ông góa vợ, hại cháu nội ông mất mẹ, và một điều nữa là có lẽ ông bà không bao giờ tìm được một người con dâu nào ngoan hiền như Tiệp Như nữa.
Và rồi sau tang lễ, con trai và cháu nội của ông cũng biệt tích từ đó, một chút tin tức cũng không nghe được...
Có lẽ Tư Đồ Khanh rất hận ông, bởi vì ông không quan tâm đến gia đình, thứ ông quan tâm chỉ là tiền, chỉ là sản nghiệp, mua nhiều điền sản, thuê nhiều nhân công, rồi vô tình mang bao kẻ độc ác vào nhà hại người thân.
Ông Miểu bàng hoàng suy ngẫm lại quá khứ mà trong lòng đau xót, vết thương cũ như dao nhọn lại đâm vào một nhát, gậy lên vết sẹo bao năm còn chưa lành.
Tình cảm của cha con ông có lẽ chẳng thể nào hóa giải.
Tiếng chuông điện thoại reo lên gay gắt lôi kéo ông Miểu thoát khỏi quá khứ đau thương nặng nề, ông vội vàng đi nhanh tới chỗ điện thoại bàn, hay tay run rẩy nhấc điện thoại, ông rất sợ lại nghe được kết quả như năm đó...
Nhấc máy một lúc, bên kia mới có một giọng nói mang theo chết chóc vang lên.
"Tư Đồ Lão Gia, thật lâu mới nghe được lời vàng ngọc?"
Ông Miểu chết lặng, ông làm sao lại có thể quên được thanh âm kia, tên khốn kiếp Tôn Kỳ, người mà ông tống vào tù từ sau vụ tử nạn của con dâu ông.
"Mày là Tôn Kỳ?" ông Miểu trấn tĩnh lạnh lẽo hỏi.
đam mỹ hài
Tất nhiên là tôi rồi, ông không ngạc nhiên chút nào sao?" Thanh âm bên kia đầy ma mị, nhưng lại âm u bội phần.
"Tôn Kỳ, mày dám động đến con bé Vũ Yên, tao thề sẽ không tha cho mày dễ dàng bằng án chung thân nữa đâu." Ông Miểu khuôn mặt u ám, giọng lạnh lẽo truyền qua đầu dây điện thoại bên kia.
"Ha ha ha...!Tư Đồ Miểu ơi là Tư Đồ Miểu, ông nghĩ tôi còn là Tôn Kỳ năm đó? Nói cho ông biết, con dâu ông năm đó cô ta chính là xấu hổ không dám đối mặt với nhà Tư Đồ các người nên mới tự tử tìm chết, có trách thì trách cô ta nhu nhược ngu ngốc mà thôi."
"Mày không cần biện minh...!nói cho mày rõ một điều, người lần này mày đụng vào không phải là Tư Đồ Khanh con trai tao, mà là cậu cả nhà họ Hoắc, mày tốt nhất là đừng để cậu ta tìm thấy mày, bằng không Tôn Kỳ mày một chút hơi hám trên nhân gian cũng sẽ không còn đâu." Ông Miểu cố bình tĩnh siết chặt cái điện thoại trong tay, hăm dọa người bên kia.
Nhưng đáp lại lời ông, chỉ là nhưng trận cười lớn nghe đến sởn cả gai ốc.
Sau đó thanh âm bên kia lại vang lên, tựa hồ như đầy thách thức, "Được, được thôi.
Tư Đồ Miểu, vậy ông thông báo với thằng thiếu gia họ Hoắc đó nhanh lên, bằng không hắn ta sẽ lại giống như Tư Đồ Khanh, chỉ tìm được một cái thi thể lạnh ngắt mà thôi..."
Trước khi cuộc gọi bị dập tắt, ông Miểu chỉ nghe được một câu tạm biệt của tên kia: "Tạm biệt và may mắn." Sau đó là một tràng cười kéo dài...
Ông Miểu hai tay buông thõng, cái điện thoại bàn rơi xuống đất kêu bịch một tiếng, nhưng nhanh chóng lại được dây lò xo kéo về, rồi đung đưa trong không trung...
"Ông ơi, là hắn ta đúng không?" Bà Miểu ôm Nhật đi tới, run rẩy hỏi, "Hắn ta vượt ngục sao?"
Ông Miểu bất lực, gật đầu thừa nhận, "Tôi mấy ngày trước có nghe tin, nhưng vì gặp lại được Hạo Nhiên, vui quá nên quên khuấy đi chuyện này."
"Vậy phải làm sao đây? Vũ Yên con bé phải làm sao đây, con bé mới chỉ làm con gái chúng ta một ngày mà đã phải rước vào tai ương.
Bà Miểu túm lấy tay chồng khóc nức, bất giác bà đột nhiên nghĩ rồi ngừng khóc đi nhanh đến rồi vội vàng túm lấy cái điện thoại đang còn đong đưa, run rẩy bấm số, miệng lẩm bẩm không ngừng...
"Tôi phải báo cảnh sát, phải báo cảnh sát...!phải báo...!nhất định không thể để thảm cảnh năm đó lại tái diễn...
Bên ngoài trời bắt đầu nổi lên những đợt sấm chớp, kéo theo những hạt mưa như nặng nề, lại như cảnh báo.....
/78
|