“Khoảnh khắc lúc nãy, anh ngược lại còn hi vọng, hôm nay là người rơi từ trên vách núi xuống là anh”
Thẩm Ngọc Lam nhìn vào lồng ngực anh, đập mạnh một cái: “Anh nói với vẩn cái gì đấy hả!” Nói xong, quay người, đi về lên núi.
“Thẩm Ngọc Lam, có phải có một ngày, em cũng sẽ vì sống chết của anh mà không mà không thèm để ý đến bản thân hay không?” Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng đó nhỏ giọng nói.
Bước chân của Thẩm Ngọc Lam dừng lại, qua một lúc lâu, cô nặng nề gật đầu.
Ánh sáng rất mờ, nhưng Ninh Nhất Phàm nhìn thấy rõ ràng.
Vì vậy, vui vẻ giống như một đứa trẻ vậy, đuổi theo cô, vươn cánh tay ra, nắm lấy tay của Thẩm Ngọc Lam, đi về phía trước, kéo theo Thẩm Ngọc Lam cùng nhau đi lên núi.
Nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, Thẩm Ngọc Lam thực sự mong rằng đường lên núi có thể dài thêm chút nữa, thậm chí còn tham lam nghĩ rằng, nếu như cả đời có thể như vậy không buông tay nhau, thì tốt biết bao.
Nếu như là trước kia, cô đối với Ninh Nhất Phàm còn có chút lo lắng, thì lần xuống núi rồi lại lên núi này, tâm trạng của cô đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Lúc xuống núi, cô không màng tất cả đi theo trái tim, nhưng anh thì sao? Người cao quý như anh, lại vì cô, mà cũng đi xuống theo, đường núi khó đi trơn dốc như vậy, lúc này, cô mới thấy rằng khi đó bản thân mình có bao nhiêu là điện dồ, thế nhưng, lúc đó cô thần trí mơ hồ, còn người đàn ông này lại rất tỉnh táo, vậy mà anh vẫn theo cô đi xuống, thậm chí vào lúc cô không muốn giải thích, anh cũng không hỏi cô thêm câu nào nữa để cô tự mình quyết định.
Như vậy, có phải là sống chết không rời không?
Lúc cô phát hiện ra năng lực” của chính mình cô đã cảm thấy sởn gai ốc sợ hãi tột độ, anh thì lại không hề sợ hãi, nhưng lại lo lắng cho tương lai của cô.
Điều này, có phải là đang suy nghĩ thay cô không?
Nhưng!
“Nhất Phàm” một tiếng gọi của Cao Nhã Uyên, đem cô quay trở về hiện tại.
Cô vô thức rút tay mình ra khỏi bàn tay của Ninh Nhất Phàm, trước khi bọn họ kịp xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đem sự hoảng loạn trong mắt của cô thu lại, tim của Ninh Nhất Phàm lướt qua một
tia đau lòng.
“Ngọc Lam”
“Nhất Phàm”
Sở Tịnh Khuynh và Cao Nhã Uyên đồng thanh lên tiếng.
“Ngọc Lam, cô không sao chứ?” Sở Tịnh Khuynh đưa tay ra, kéo Thẩm Ngọc Lam lên, sau đó ôm vào trong lòng, hai tay của Thẩm Ngọc Lam nắm lại đè lên lồng ngực của Sở Tịnh Khuynh, ngăn anh ta lại, lúc tầm mắt tiếp xúc với ánh mắt giận dữ của Ninh Nhất Phàm, cảm thấy có chút bất lực.
“Nhất Phàm, tại sao anh lại đi theo xuống dưới đó chứ, rất nguy hiểm, anh không cần mạng nữa sao?” Cao Nhã Uyên vào lúc sau khi Ninh Nhất Phàm đi lên, liền nhanh chóng quan sát anh từ trên xuống dưới, thấy trên người anh khắp nơi đều là vết thương, cô ta rất tức giận nói.
Thế nhưng, Ninh Nhất Phàm lại nhíu chặt mày lại, híp mắt, cúi đầu nhìn người phụ nữ
trước mặt, ánh mắt sâu xa: “Không phải có nên hỏi tình hình anh trai cô trước sao?”
Cao Nhã Uyên cả người cứng nhắc, đờ đẫn, lập tức phản ứng lại: “Đúng rồi, Nhất Phàm, anh trai em sao rồi? Khi này có người nói, anh ấy vẫn còn sống, đúng không?”
Ninh Nhất Phàm nhìn cô ta một cái sâu xa: “Tình huống cụ thể, vẫn chưa biết được, một lát nữa sẽ đưa lên trên này thôi”.
Nói xong thì quay đầu, liếc nhìn Thẩm Ngọc Lam đứng bên cạnh không nói gì, cả người cô toàn là vết thương, nhìn mà thấy đau lòng: “Cậu đưa cô ấy đến bệnh viện đi” Anh nói với Sở Tịnh Khuynh.
“Không cần!” Thẩm Ngọc Lam lên tiếng từ chối.
Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Tôi muốn xem xem anh ta thế nào rồi?”
Cao Nhã Uyên nhíu mày, quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Lam: “Chị Thẩm, chị quen anh em sao?”
Thẩm Ngọc Lam vừa nghe thấy Cao Nhã Uyên vẫn gọi cô là chị Thẩm như cũ, trong lòng có chút phản cảm, cũng bội phục người phụ nữ này, sắp muốn giết chết cô đến nơi rồi, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh gọi cô là chị Thẩm như vậy, lòng dạ này phải thâm sâu đến độ nào chứ, thật khiến người ta thấy sợ hãi, cô nhìn cô ta gật đầu một cái: “Tổng giám đốc Cao, tôi không quen biết, tôi chỉ mới nghĩ ra nên đến giúp đỡ chút, chỉ là tò mò
mà thôi.
”
Nói xong, quay đầu sang bên này, che dấu sự chột dạ trong mắt mình.
“Ồ, tôi thấy khi nãy chị kích động như vậy, còn tưởng rằng chị với anh trai tôi quen biết nhau cơ đó? Chị Thẩm, cảm ơn chị có lòng rồi” Cô ta dịu dàng nhìn Thẩm Ngọc Lam, bên này, tay nắm lấy cổ tay của Ninh Nhất Phàm: “Nhất Phàm, chị Thẩm nhiệt tình thật đấy, người không quen biết mà cũng liều mạng như vậy?.
/426
|