Chương 26: Vậy gọi cô ấy là mợ
Lam Bảo Long trong bóng đêm vô cùng xinh đẹp, những tòa nhà cao tầng bao phủ một màu xanh lam, u tĩnh mà đẹp đẽ.
Diệp Thiên Hạ tìm được vị trí đỗ xe của tòa nhà số chín, đỗ xe xong liền đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Bởi vì lúc tan tầm đụng phải Tiêu Cẩn cho nên tâm trạng của cô cực kỳ phiền muộn.
Tuy rằng cô đối với anh ta không hề có tình cảm gì nữa, nhưng nhìn thấy Tiêu Cẩn sẽ làm cô nhớ tới bản thân mình trước kia đã ngu xuẩn cỡ nào!
Đẩy cửa ra, chị Lưu liền đi tới chào đón: “Bà chủ, cô đã về rồi.”
Diệp Thiên Hạ uể oải mỉm cười: “Ừ, chị Lưu, đêm nay không cần làm cơm cho tôi đâu.”
“Bà chủ muốn đi ra ngoài sao?”
“Không đi, tôi không đói bụng.” Cô thật sự không có tâm trạng ăn uống.
“Nhưng..."
“À còn có….” Cô xoay người lại, nhìn về phía chị Lưu nói: “Về sau không cần phải gọi bà chủ, bà chủ đâu, rất xa lạ.” Hai chữ bà chủ này, nghe được là cả người cô đều khó chịu.
Nhìn Diệp Thiên Hạ biến mất trước mặt, chị Lưu sững sờ đứng tại chỗ, buồn rầu không thôi: “Không gọi là bà chủ thì gọi là gì?”
“Cái gì?”
Một giọng nói từ tính lại lạnh lùng chợt dọa chị Lưu lập tức quay người lại.
“Cậu chủ, cậu đã về rồi.”
Đông Phương Tước đứng ở chỗ giao nhau giữa cửa và phòng khách, lông màu tuấn mi nhíu lại nhìn chị Lưu đang cúi đầu nói: “Vừa rồi chị nói cái gì?”
Chị Lưu khựng lại một chút, đành phải căng da đầu nhỏ giọng nói: “Bà chủ nói về sau không được gọi cô ấy là bà chủ nữa.”
Đông Phương Tước hiểu rõ nhướng mày, sau đó nói: “Vậy gọi cô ấy là mợ chủ."
Chị Lưu: “…”
Lúc dùng cơm chiều, đợi hồi lâu cũng không thấy Diệp Thiên Hạ đi ra khỏi phòng.
Chị Lưu bê món ăn cuối cùng lên, thấy Đông Phương Tước còn chưa động đũa liền nói: “Cậu chủ, lúc nãy mợ chủ vừa mới về đã nói cô ấy không dùng bữa tối.”
Đông Phương Tước nhíu mày, sau đó liền đứng lên đi về phòng.
Diệp Thiên Hạ đang đắp mặt nạ, vừa mới cầm quyền sách nằm lên sô pha thì cửa phòng đã cạch một tiếng bị người đẩy ra.
Cô giật mình, ngước mặt nhìn xem.
Mà Đông Phương Tước cũng không khỏi dừng lại ở cửa.
Tóc dài được cô buộc lại ở sau đầu, giống như tơ lựa rơi trên sô pha, có một loại đẹp đẽ mê hoặc lòng người.
Đôi chân trắng nõn trơn bóng, lộ ra bắp đùi đẹp, thon dài trắng như ngọc, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Vẻ đẹp của cô thật mê người!
Đông Phương Tước cảm thấy cổ họng hơi khô, sau khi rời tầm mắt đi liền nhẹ giọng nói: “Ăn cơm.”
Diệp Thiên Hạ ngồi dậy, hé mở cánh môi anh đào mọng nước: “Tôi không đói, anh ăn đi.”
Bởi vì đắp mặt nạ cho nên cô không thể mở miệng quá to, từng chữ cô nói có chút không rõ.
Đông Phương Tước: “Muốn tôi bưng đến trước mặt em?”
“Đừng, tôi thật sự không muốn ăn.”
“Muốn tôi ôm em đi?”
Diệp Thiên Hạ đứng phắt dậy, vung tay lên cởi mặt nạ trên mặt xuống, cười nói: “Tự tôi đi.”
Đông Phương Tước vừa lòng nhếch môi, quay người đi ra.
Diệp Thiên Hạ buồn bực đi theo sau anh, nhỏ giọng nói thầm: "Tiếc quá, một miếng mặt nạ đắt bao nhiêu."
“Ngày mai mua cho em nhiều hơn.”
Diệp Thiên Hạ: “...” Như vậy cũng có thể nghe được sao?
Chị Lưu nhìn thấy Diệp Thiên Hạ đi phía sau Đông Phương Tước, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Mợ chủ đột nhiên xuất hiện này thật đúng là không tầm thường, vậy mà có thể để cho cậu chủ tự mình đi mời cô xuống ăn cơm.
Đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Nếu chị Lưu biết trước khi chị ấy đến, Đông Phương Tước còn tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho Diệp Thiên Hạ thì không biết chị ấy có trực tiếp té xỉu hay không.
Diệp Thiên Hạ mỉm cười trước gương mặt kinh ngạc không thôi của chị Lưu, sau đó ngồi ở phía đối diện Đông Phương Tước.
“Mợ chủ, tôi đi lấy cho cô bộ đồ ăn.”
Hở?
Diệp Thiên Hạ kinh ngạc suýt chút nữa liền ngã từ ghế ăn cơm xuống dưới đất!
Chị Lưu vậy mà lại gọi cô là mợ chủ?
Đông Phương Tước ở phía đối diện thấy biểu cảm của Diệp Thiên Hạ đặc sắc như vậy, sâu trong đáy mắt không khỏi tỏa ra ý cười, tựa như ánh nắng vàng chiếu trên tảng băng màu bạc.
/2465
|