Theo quan điểm của Tống Phong Thời, vừa rồi chính là "tình huống nguy hiểm".
Kim Lan Thù đối xử với mọi người rất vô tâm và kiêu ngạo, đối xử với những người thích mình lại càng tàn nhẫn hơn.
Tống Phong Thời chỉ sợ nếu mình dâng lên một trái tim cho hắn, thì sẽ bị Vương Tử kiêu ngạo này dẫm nát.
Cậu không chịu đựng được điều này.
Ai bảo hắn không phải là một vị Vương tử?
Kim Lan Thù từ nhỏ đã áo cơm không lo, thành tích lại rất ưu tú, nên hắn rất tự hào về điều đó.
Nhưng Tống Phong Thời chẳng lẽ không phải là Vương tử sao?
Gia đình cậu cũng là một "nhà giàu có" ở Tống gia thôn, ông cố của cậu là một "Cử nhân" thời nhà Thanh, ông nội là cán bộ làng, bố cậu là một thương nhân, nên nhà cậu cũng được coi là một nhà giàu có ở trong thôn, bản thân cậu cũng là người đầu tiên trong thôn thi được "Học sinh giỏi" ở trường cấp 2 thành phố. Cho nên cậu đã lớn lên với sự khen ngợi của mọi người.
Sự chênh lệch về "khoảng cách giàu nghèo" mà Kim Lan Thù đã trải qua ở đây đã gây ra một cú sốc tâm lý đối với hắn, mà Tống Phong Thời lúc học cấp 2 cũng đã từng được nếm trải.
Cậu vốn kiêu ngạo ở trong thôn đã quen, nhưng khi đến trường trung học ở thành phố, phát hiện thành tích lẫn gia cảnh của cậu đều không đáng là gì so với mọi người. Thành tích của cậu mặc dù không tệ, nhưng điểm số của những học sinh đứng đầu thành phố càng không kém hơn cậu, hơn nữa còn đa tài đa nghệ, có thế chơi piano, biết khiêu vũ, võ thuật, và tất cả các loại tài năng có thể biểu diễn trên sân khấu, mà cậu thì cái gì cũng không biết.
Mỗi lần bố cậu đến đón cậu bằng ô tô, cậu bé Tống Phong Thời liền ngầm suy tính, cố ý nói với các bạn cùng lớp: "Các cậu có nhìn thấy bố tớ không? Chính là người mặc áo "Kim Lao!"
Tống Phong Thời lúc đó không biết đến hãng xe hơi nổi tiếng nào, cậu chỉ biết khi ở trong thôn, mỗi lần bố cậu lấy đồng hồ "Kim Lao" ra xem giờ, mọi người đều sẽ tán thưởng nó. Tuy nhiên, Tống Phong Thời cũng không muốn khoe khoang với các bạn cùng lớp của mình, cậu chỉ muốn lấy lại một chút thể diện đã mất.
Các bạn học lại cười cậu: "Cái gì? Bố cậu mang 'Kim Lao'? Làm sao lại phèn như vậy?"
Tống Phong Thời như bị tát mạnh tại chỗ.
Hóa ra, mọi thứ cậu tự hào, đều là trò cười trong mắt những người bạn cùng lớp xuất sắc này.
Trước "cú sốc văn hóa" tương tự, trong khi Kim Lan Thù ngoan cố và kiên quyết ra mặt, Tống Phong Thời lại chọn cách né tránh và nhượng bộ.
Cậu ngầm thừa nhận chính mình không bằng người khác, và cố gắng tránh né mọi tình huống cạnh tranh có thể xảy ra.
Dù vậy, sự cao ngạo từ trong xương cốt của Tống Phong Thời vẫn không bị dập tắt.
Cậu cũng không nguyện ý đưa lên tấm chân tình của mình để rồi bị người ta chà đạp.
Cho dù người đó là một vị Vương tử.
Sau khi trận phong ba"Thăm dò lẫn nhau" trong phòng bếp qua đi, Tống Phong Thời liền giống như đứa trẻ năm đó sau khi bị trêu chọc "Bố cậu sao lại phèn như thế?", cẩn thận từng li từng tí, vô cùng thận trọng, còn Kim Lan Thù lần đầu tiên trong đời trải qua một lần "tự mình đa tình", điều này thực sự là "nỗi nhục vô cùng lớn" của hắn, cũng rất mất mặt. Hai người đều ăn ý mà kéo dài khoảng cách với nhau.
Mặc dù là bạn cùng phòng, nhưng khi muốn giữ khoảng cách với đối phương, cũng rất là dễ dàng.
Phòng ngủ trong các căn hộ sinh viên đều có phòng tắm riêng, nếu ăn uống cách xa nhau ra, thì sẽ không gặp đối phương. Ngoài ra hai người họ cũng không thưởng xuyên về ký túc xá, lại đi thực tập ở hai nơi khác nhau, nên nếu không muốn thấy mặt nhau đúng là rất dễ.
Nó chỉ đơn giản vậy thôi.
Tuy nhiên, dù sao họ cũng là bạn học kiêm bạn cùng phòng, không thể cứ mãi không gặp nhau, nếu lỡ gặp, chỉ cần gật đầu chào hỏi là xong.
Tống Phong Thời khi nhìn thấy Kim Lan Thù, sẽ mỉm cười chào hắn.
Kim Lan Thù đến cười cũng chẳng thèm cười.
Khi nhìn thấy Tống Phong Thời đi về phía mình, Kim Lân Thù cằm dưới luôn căng chặt, muốn nặn ra một nụ cười thật sự rất khó.
"Mình nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy cười với mình, nhưng mình không cười đáp lại. Có phải là rất thất lễ không?" Kim Lan Thù nghĩ đến đây, lập tức sửng sốt, "Mình đang nghĩ gì vậy? Mình từ khi nào thì biết khách sáo với người khác?"
Vì vậy, hắn dứt khoát bảo trì hình tượng, thích cười hay không cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Phong Thời nhìn thấy thái độ của Kim Lan Thù thì càng cảm thấy áy náy - chẳng lẽ hắn ta còn cho rằng mình có tình ý với hắn sao? Cho nên coi thường mình?
Thật ra, Kim Lan Thù chỉ đang cố ý phớt lờ sự tồn tại của Tống Phong Thời.
Nhưng mà, hắn cảm thấy thật khó chịu, rõ ràng Tống Phong Thời không thích hắn, tại sao vẫn cười với hắn như vậy?
Cậu cười như thế, không khỏi làm cho người ta thích.
Đuôi mắt cong cong và mí mắt hình con tằm câu lên thật đáng yêu.
"Không, cậu ấy không đáng yêu." Kim Lan Thù tự nhủ với lòng mình.
Tan ca thực tập, tiền bối hướng dẫn của Kim Lan Thù nói: "Hay là chúng ta đi xem cửa tiệm mới mở một chút?"
Đây là cửa tiệm mới mở thuộc dự án của bọn họ, Kim Lan Thù đương nhiên cũng có hứng thú.
Vị tiền bối hướng dẫn của Kim Lan Thù tên là Thư Mặc, là một người Châu Âu cao ráo, trắng trẻo, tuổi tác cũng không lớn hơn hắn là bao, mới vào công ty ba năm, nhưng đã là giám đốc dự án.
Khi Kim Lan Thù đến cửa hàng để kiểm tra, ánh mắt của hắn cứ mãi nhìn sang cửa hàng bên cạnh.
Các cửa hàng đều lắp cửa kính thủy tinh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong, kể cả nhân viên Tống Phong Thời.
Cậu mặc một bộ âu phục vừa người, dáng đứng thẳng tắp, giống như người quản gia của một tòa lâu đài, tao nhã dịu dàng, nhưng lại lộ ra vẻ thuần phục của kẻ thấp hèn.
Kiểu thuần phục này trông thực sự rất khó chịu.
Kim Lan Thù nhìn qua thì thấy một khách hàng nam đang chọn khăn quàng cổ, Tống Phong Thời đang tự tay buộc nó với nụ cười trên môi. Từng ngón tay thon dài của Tống Phong Thời quấn lấy cổ vị nam khách hàng, nhìn tựa như cậu đang kéo dây đàn tì bà. truyện kiếm hiệp hay
Quá vô liêm sỉ! -- Trong lòng Kim Lan Thù bỗng nhiên hiện ra lời nói như vậy.
Kim Lan Thù cứ nhìn chằm chằm vào cửa hàng phía đối diện mãi, khiến Thư Mặc chú ý.
Thư Mặc hỏi: "Có gì thú vị sao?"
Kim Lan Thù vội vàng xoay người lại, nói: "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy cái khăn quàng cổ đó nhìn rất đẹp."
Thư Mặc cười nói: "Được thôi, anh tặng cậu một cái, thưởng cho cậu."
"Không cần." Kim Lan Thù từ chối.
Thư Mặc lại cười đáp lại: "Anh nói này, lời từ chối của cậu thật sự rất thẳng thắn, cậu có thể suy nghĩ kỹ hơn một chút trước khi trả lời không? Hoặc là có thể lịch sự và uyển chuyển hơn một chút, nếu không sau này người chịu thiệt thòi sẽ là cậu."
Vừa nói, Thư Mặc vừa đưa Kim Lan Thù vào cửa hàng, nơi Tống Phong Thời đang làm việc, Tống Phong Thời thoáng thấy Kim Lan Thù bước vào cửa, tim đập lỡ một nhịp, nhưng cậu vẫn đang phục vụ những vị khách khác nên cậu không biểu hiện ra bất cứ điều gì.
Kim Lan Thù dường như cũng không tiếp tục nhìn Tống Phong Thời nữa, chỉ cùng Thư Mặc thảo luận điều gì đó.
Thư Mặc nói: "Khăn quàng cổ ở đây không hợp với cậu, nhưng anh nghĩ có lẽ cậu sẽ cần một cặp kính mới. Anh sẽ chọn cho cậu một cái."
Kim Lan Thù lại muốn từ chối, nhưng chợt nhớ tới lời nói đùa vừa rồi của Thư Mặc khiến hắn có chút phiền não. Cũng may, hắn vẫn còn nhớ tới lời dạy lúc trước của Tống Phong Thời "trước tiên nói đúng vậy, sau đó lại dùng nhưng để nói ra nhu cầu", cho nên, hắn chậm rãi nói với Thư Mặc: "Đúng vậy, tôi cần một cặp kính mới. Nhưng mà, tôi đã đặt mua trực tuyến một cặp kính của Dior rồi."
Thư Mặc chỉ cười gật đầu nói: "Được rồi, xem ra anh không làm được gì để thưởng cho cậu rồi."
Kim Lan Thù đáp: "Đúng vậy, có lẽ là thế, nhưng anh có thể cho tôi đánh giá cao hơn."
Thư Mặc gật đầu: "Việc này đương nhiên không có vấn đề gì."
Kim Lan Thù có chút kinh ngạc, biện pháp Tống Phong Thời dạy hắn thật sự có tác dụng?
(Vâng, sau đó anh ta nuôi cái "lời dạy" này của vợ anh ta thành thói quen luôn quý vị ạ:>>>)
Nghĩ vậy, hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Tống Phong Thời một chút, nhưng lại thấy Tống Phong Thời đang thanh toán cho khách.
Nam khách hàng quẹt thẻ, Tống Phong Thời định gói lại cho anh ta, nhưng anh ta lại nói: "Không cần, thật ra tôi nghĩ chiếc khăn lụa này càng phù hợp với em hơn, tôi tặng nó cho em, Tiểu Tống."
Tống Phong Thời có hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: "Cảm ơn ngài rất nhiều, nhưng sao có thể như vậy được? Tiệm chúng tôi có quy định không thể nhận đồ của khách hàng."
Nhưng người quản lý cửa hàng lại nói: "Không hề, tiệm chúng ta từ khi nào thì có quy định này."
Vị khách nam cười nói: "Chỉ là mấy trăm bảng thôi, em cứ nhận đi!"
Vị khách hàng này là khách quen của Tống Phong Thời, cậu đã khách sáo với anh ta nhiều lần, nên lần này không thể không nể mặt mũi anh ta, hơn nữa quản lý cửa hàng cũng đang thuyết phục cậu, Tống Phong Thời đành phải mỉm cười lúng túng nhận quà.
Kim Lan Thù không nói không rằng, cùng với Thư Mặc rời khỏi cửa hàng.
Một lúc sau, hắn không kìm lòng được nữa, quay đầu nhìn lại.
Thư Mặc cười hỏi hắn: "Cậu bị làm sao vậy?"
Kim Lan Thù đành phải nói: "Tôi mới vừa nhận ra, người nhân viên được tặng chiếc khăn lụa lúc nãy hình như là bạn học của tôi."
Thư Mặc cười nói: "Vậy thì chắc bạn của cậu 'gặp may' rồi?"
Nếu vừa rồi Kim Lan Thù chỉ muốn đánh vị nam khách hàng hồi nãy, thì bây giờ hắn cũng muốn đánh luôn cả Thư Mặc.
Tại sao?
Kim Lan Thù cảm thấy rối bời.
Thư Mặc vỗ vai Kim Lan Thù nói: "Người trẻ tuổi a..."
Kim Lan Thù nói: "Làm sao vậy, lão già?"
Thư Mặc im lặng một lúc: "Tôi già lắm rồi à?"
Kim Lan Thù nói: "Tôi so với anh cũng không trẻ hơn bao nhiêu, tại sao lúc nào anh cũng gọi tôi là 'người trẻ tuổi'?"
Thư Mặc trả lời: "Anh tốt xấu cũng lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi cậu 'người trẻ tuổi' cũng không tính là chiếm tiện nghi của cậu, nhưng anh cũng không đến mức là 'lão già' đúng không?"
"Được rồi", Kim Lan Thù đáp, "Lão trung niên?"
Thư Mặc nghĩ, mình thực sự định cho tên này đánh giá tốt sao? Mình có phải là người có khuynh hướng M không?
Khi Kim Lan Thù trở về kí túc xá, tâm trí hắn vẫn còn vướng bận về chiếc khăn lụa lúc nãy.
Hắn đang ngồi trong phòng khách đọc sách, nhưng trong đầu lại không vô được chữ nào.
Lúc Tống Phong Thời đẩy cửa bước vào, cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy người bạn cùng phòng bình thường vẫn luôn né tránh mình, đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
"Hả?" Tống Phong Thời sững sờ hai giây, lập tức nở nụ cười với hắn, "Hôm nay cậu ở lại đây à?"
Kim Lan Thù đáp: "Đây là chỗ ở của tôi. Thì sao tôi lại không ở?" Trong lúc nói chuyện, Kim Lan Thù liếc nhìn trên cổ Tống Phong Thời, trên cổ trắng như tuyết không có đeo lên cái khăn lụa làm người ta chướng mắt, khiến tâm tình Kim Lan Thù bớt cáu kỉnh hơn một chút.
Tống Phong Thời sợ bầu không khí trở nên lúng túng, nên đổi chủ đề: "Hôm nay tôi thấy cậu đi mua sắm với một quý ông? Anh ta là ai thế?"
Kim Lan Thù quan sát Tống Phong Thời qua khóe mắt, Tống Phong Thời cũng đang âm thầm để ý đến Kim Lan Thù. Cậu cũng phát hiện được, Thư Mặc muốn tặng quà cho Kim Lan Thù, chẳng qua là bị Kim Lan Thù từ chối.
Kim Lan Thù đáp: "Anh ta là cấp trên của tôi."
Tống Phong Thời lại nghĩ: Chẳng lẽ là quy tắc ngầm?
Thư Mặc chắc chắn là không muốn "quy tắc ngầm" Kim Lan Thù.
Theo lời của anh ta nói rằng: "Tôi muốn ngủ với ai, còn phải cho người đó phúc lợi như vậy à? Trông tôi khổ sở như vậy sao?"
Kim Lan Thù đối xử với mọi người rất vô tâm và kiêu ngạo, đối xử với những người thích mình lại càng tàn nhẫn hơn.
Tống Phong Thời chỉ sợ nếu mình dâng lên một trái tim cho hắn, thì sẽ bị Vương Tử kiêu ngạo này dẫm nát.
Cậu không chịu đựng được điều này.
Ai bảo hắn không phải là một vị Vương tử?
Kim Lan Thù từ nhỏ đã áo cơm không lo, thành tích lại rất ưu tú, nên hắn rất tự hào về điều đó.
Nhưng Tống Phong Thời chẳng lẽ không phải là Vương tử sao?
Gia đình cậu cũng là một "nhà giàu có" ở Tống gia thôn, ông cố của cậu là một "Cử nhân" thời nhà Thanh, ông nội là cán bộ làng, bố cậu là một thương nhân, nên nhà cậu cũng được coi là một nhà giàu có ở trong thôn, bản thân cậu cũng là người đầu tiên trong thôn thi được "Học sinh giỏi" ở trường cấp 2 thành phố. Cho nên cậu đã lớn lên với sự khen ngợi của mọi người.
Sự chênh lệch về "khoảng cách giàu nghèo" mà Kim Lan Thù đã trải qua ở đây đã gây ra một cú sốc tâm lý đối với hắn, mà Tống Phong Thời lúc học cấp 2 cũng đã từng được nếm trải.
Cậu vốn kiêu ngạo ở trong thôn đã quen, nhưng khi đến trường trung học ở thành phố, phát hiện thành tích lẫn gia cảnh của cậu đều không đáng là gì so với mọi người. Thành tích của cậu mặc dù không tệ, nhưng điểm số của những học sinh đứng đầu thành phố càng không kém hơn cậu, hơn nữa còn đa tài đa nghệ, có thế chơi piano, biết khiêu vũ, võ thuật, và tất cả các loại tài năng có thể biểu diễn trên sân khấu, mà cậu thì cái gì cũng không biết.
Mỗi lần bố cậu đến đón cậu bằng ô tô, cậu bé Tống Phong Thời liền ngầm suy tính, cố ý nói với các bạn cùng lớp: "Các cậu có nhìn thấy bố tớ không? Chính là người mặc áo "Kim Lao!"
Tống Phong Thời lúc đó không biết đến hãng xe hơi nổi tiếng nào, cậu chỉ biết khi ở trong thôn, mỗi lần bố cậu lấy đồng hồ "Kim Lao" ra xem giờ, mọi người đều sẽ tán thưởng nó. Tuy nhiên, Tống Phong Thời cũng không muốn khoe khoang với các bạn cùng lớp của mình, cậu chỉ muốn lấy lại một chút thể diện đã mất.
Các bạn học lại cười cậu: "Cái gì? Bố cậu mang 'Kim Lao'? Làm sao lại phèn như vậy?"
Tống Phong Thời như bị tát mạnh tại chỗ.
Hóa ra, mọi thứ cậu tự hào, đều là trò cười trong mắt những người bạn cùng lớp xuất sắc này.
Trước "cú sốc văn hóa" tương tự, trong khi Kim Lan Thù ngoan cố và kiên quyết ra mặt, Tống Phong Thời lại chọn cách né tránh và nhượng bộ.
Cậu ngầm thừa nhận chính mình không bằng người khác, và cố gắng tránh né mọi tình huống cạnh tranh có thể xảy ra.
Dù vậy, sự cao ngạo từ trong xương cốt của Tống Phong Thời vẫn không bị dập tắt.
Cậu cũng không nguyện ý đưa lên tấm chân tình của mình để rồi bị người ta chà đạp.
Cho dù người đó là một vị Vương tử.
Sau khi trận phong ba"Thăm dò lẫn nhau" trong phòng bếp qua đi, Tống Phong Thời liền giống như đứa trẻ năm đó sau khi bị trêu chọc "Bố cậu sao lại phèn như thế?", cẩn thận từng li từng tí, vô cùng thận trọng, còn Kim Lan Thù lần đầu tiên trong đời trải qua một lần "tự mình đa tình", điều này thực sự là "nỗi nhục vô cùng lớn" của hắn, cũng rất mất mặt. Hai người đều ăn ý mà kéo dài khoảng cách với nhau.
Mặc dù là bạn cùng phòng, nhưng khi muốn giữ khoảng cách với đối phương, cũng rất là dễ dàng.
Phòng ngủ trong các căn hộ sinh viên đều có phòng tắm riêng, nếu ăn uống cách xa nhau ra, thì sẽ không gặp đối phương. Ngoài ra hai người họ cũng không thưởng xuyên về ký túc xá, lại đi thực tập ở hai nơi khác nhau, nên nếu không muốn thấy mặt nhau đúng là rất dễ.
Nó chỉ đơn giản vậy thôi.
Tuy nhiên, dù sao họ cũng là bạn học kiêm bạn cùng phòng, không thể cứ mãi không gặp nhau, nếu lỡ gặp, chỉ cần gật đầu chào hỏi là xong.
Tống Phong Thời khi nhìn thấy Kim Lan Thù, sẽ mỉm cười chào hắn.
Kim Lan Thù đến cười cũng chẳng thèm cười.
Khi nhìn thấy Tống Phong Thời đi về phía mình, Kim Lân Thù cằm dưới luôn căng chặt, muốn nặn ra một nụ cười thật sự rất khó.
"Mình nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy cười với mình, nhưng mình không cười đáp lại. Có phải là rất thất lễ không?" Kim Lan Thù nghĩ đến đây, lập tức sửng sốt, "Mình đang nghĩ gì vậy? Mình từ khi nào thì biết khách sáo với người khác?"
Vì vậy, hắn dứt khoát bảo trì hình tượng, thích cười hay không cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Phong Thời nhìn thấy thái độ của Kim Lan Thù thì càng cảm thấy áy náy - chẳng lẽ hắn ta còn cho rằng mình có tình ý với hắn sao? Cho nên coi thường mình?
Thật ra, Kim Lan Thù chỉ đang cố ý phớt lờ sự tồn tại của Tống Phong Thời.
Nhưng mà, hắn cảm thấy thật khó chịu, rõ ràng Tống Phong Thời không thích hắn, tại sao vẫn cười với hắn như vậy?
Cậu cười như thế, không khỏi làm cho người ta thích.
Đuôi mắt cong cong và mí mắt hình con tằm câu lên thật đáng yêu.
"Không, cậu ấy không đáng yêu." Kim Lan Thù tự nhủ với lòng mình.
Tan ca thực tập, tiền bối hướng dẫn của Kim Lan Thù nói: "Hay là chúng ta đi xem cửa tiệm mới mở một chút?"
Đây là cửa tiệm mới mở thuộc dự án của bọn họ, Kim Lan Thù đương nhiên cũng có hứng thú.
Vị tiền bối hướng dẫn của Kim Lan Thù tên là Thư Mặc, là một người Châu Âu cao ráo, trắng trẻo, tuổi tác cũng không lớn hơn hắn là bao, mới vào công ty ba năm, nhưng đã là giám đốc dự án.
Khi Kim Lan Thù đến cửa hàng để kiểm tra, ánh mắt của hắn cứ mãi nhìn sang cửa hàng bên cạnh.
Các cửa hàng đều lắp cửa kính thủy tinh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong, kể cả nhân viên Tống Phong Thời.
Cậu mặc một bộ âu phục vừa người, dáng đứng thẳng tắp, giống như người quản gia của một tòa lâu đài, tao nhã dịu dàng, nhưng lại lộ ra vẻ thuần phục của kẻ thấp hèn.
Kiểu thuần phục này trông thực sự rất khó chịu.
Kim Lan Thù nhìn qua thì thấy một khách hàng nam đang chọn khăn quàng cổ, Tống Phong Thời đang tự tay buộc nó với nụ cười trên môi. Từng ngón tay thon dài của Tống Phong Thời quấn lấy cổ vị nam khách hàng, nhìn tựa như cậu đang kéo dây đàn tì bà. truyện kiếm hiệp hay
Quá vô liêm sỉ! -- Trong lòng Kim Lan Thù bỗng nhiên hiện ra lời nói như vậy.
Kim Lan Thù cứ nhìn chằm chằm vào cửa hàng phía đối diện mãi, khiến Thư Mặc chú ý.
Thư Mặc hỏi: "Có gì thú vị sao?"
Kim Lan Thù vội vàng xoay người lại, nói: "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy cái khăn quàng cổ đó nhìn rất đẹp."
Thư Mặc cười nói: "Được thôi, anh tặng cậu một cái, thưởng cho cậu."
"Không cần." Kim Lan Thù từ chối.
Thư Mặc lại cười đáp lại: "Anh nói này, lời từ chối của cậu thật sự rất thẳng thắn, cậu có thể suy nghĩ kỹ hơn một chút trước khi trả lời không? Hoặc là có thể lịch sự và uyển chuyển hơn một chút, nếu không sau này người chịu thiệt thòi sẽ là cậu."
Vừa nói, Thư Mặc vừa đưa Kim Lan Thù vào cửa hàng, nơi Tống Phong Thời đang làm việc, Tống Phong Thời thoáng thấy Kim Lan Thù bước vào cửa, tim đập lỡ một nhịp, nhưng cậu vẫn đang phục vụ những vị khách khác nên cậu không biểu hiện ra bất cứ điều gì.
Kim Lan Thù dường như cũng không tiếp tục nhìn Tống Phong Thời nữa, chỉ cùng Thư Mặc thảo luận điều gì đó.
Thư Mặc nói: "Khăn quàng cổ ở đây không hợp với cậu, nhưng anh nghĩ có lẽ cậu sẽ cần một cặp kính mới. Anh sẽ chọn cho cậu một cái."
Kim Lan Thù lại muốn từ chối, nhưng chợt nhớ tới lời nói đùa vừa rồi của Thư Mặc khiến hắn có chút phiền não. Cũng may, hắn vẫn còn nhớ tới lời dạy lúc trước của Tống Phong Thời "trước tiên nói đúng vậy, sau đó lại dùng nhưng để nói ra nhu cầu", cho nên, hắn chậm rãi nói với Thư Mặc: "Đúng vậy, tôi cần một cặp kính mới. Nhưng mà, tôi đã đặt mua trực tuyến một cặp kính của Dior rồi."
Thư Mặc chỉ cười gật đầu nói: "Được rồi, xem ra anh không làm được gì để thưởng cho cậu rồi."
Kim Lan Thù đáp: "Đúng vậy, có lẽ là thế, nhưng anh có thể cho tôi đánh giá cao hơn."
Thư Mặc gật đầu: "Việc này đương nhiên không có vấn đề gì."
Kim Lan Thù có chút kinh ngạc, biện pháp Tống Phong Thời dạy hắn thật sự có tác dụng?
(Vâng, sau đó anh ta nuôi cái "lời dạy" này của vợ anh ta thành thói quen luôn quý vị ạ:>>>)
Nghĩ vậy, hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Tống Phong Thời một chút, nhưng lại thấy Tống Phong Thời đang thanh toán cho khách.
Nam khách hàng quẹt thẻ, Tống Phong Thời định gói lại cho anh ta, nhưng anh ta lại nói: "Không cần, thật ra tôi nghĩ chiếc khăn lụa này càng phù hợp với em hơn, tôi tặng nó cho em, Tiểu Tống."
Tống Phong Thời có hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: "Cảm ơn ngài rất nhiều, nhưng sao có thể như vậy được? Tiệm chúng tôi có quy định không thể nhận đồ của khách hàng."
Nhưng người quản lý cửa hàng lại nói: "Không hề, tiệm chúng ta từ khi nào thì có quy định này."
Vị khách nam cười nói: "Chỉ là mấy trăm bảng thôi, em cứ nhận đi!"
Vị khách hàng này là khách quen của Tống Phong Thời, cậu đã khách sáo với anh ta nhiều lần, nên lần này không thể không nể mặt mũi anh ta, hơn nữa quản lý cửa hàng cũng đang thuyết phục cậu, Tống Phong Thời đành phải mỉm cười lúng túng nhận quà.
Kim Lan Thù không nói không rằng, cùng với Thư Mặc rời khỏi cửa hàng.
Một lúc sau, hắn không kìm lòng được nữa, quay đầu nhìn lại.
Thư Mặc cười hỏi hắn: "Cậu bị làm sao vậy?"
Kim Lan Thù đành phải nói: "Tôi mới vừa nhận ra, người nhân viên được tặng chiếc khăn lụa lúc nãy hình như là bạn học của tôi."
Thư Mặc cười nói: "Vậy thì chắc bạn của cậu 'gặp may' rồi?"
Nếu vừa rồi Kim Lan Thù chỉ muốn đánh vị nam khách hàng hồi nãy, thì bây giờ hắn cũng muốn đánh luôn cả Thư Mặc.
Tại sao?
Kim Lan Thù cảm thấy rối bời.
Thư Mặc vỗ vai Kim Lan Thù nói: "Người trẻ tuổi a..."
Kim Lan Thù nói: "Làm sao vậy, lão già?"
Thư Mặc im lặng một lúc: "Tôi già lắm rồi à?"
Kim Lan Thù nói: "Tôi so với anh cũng không trẻ hơn bao nhiêu, tại sao lúc nào anh cũng gọi tôi là 'người trẻ tuổi'?"
Thư Mặc trả lời: "Anh tốt xấu cũng lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi cậu 'người trẻ tuổi' cũng không tính là chiếm tiện nghi của cậu, nhưng anh cũng không đến mức là 'lão già' đúng không?"
"Được rồi", Kim Lan Thù đáp, "Lão trung niên?"
Thư Mặc nghĩ, mình thực sự định cho tên này đánh giá tốt sao? Mình có phải là người có khuynh hướng M không?
Khi Kim Lan Thù trở về kí túc xá, tâm trí hắn vẫn còn vướng bận về chiếc khăn lụa lúc nãy.
Hắn đang ngồi trong phòng khách đọc sách, nhưng trong đầu lại không vô được chữ nào.
Lúc Tống Phong Thời đẩy cửa bước vào, cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy người bạn cùng phòng bình thường vẫn luôn né tránh mình, đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
"Hả?" Tống Phong Thời sững sờ hai giây, lập tức nở nụ cười với hắn, "Hôm nay cậu ở lại đây à?"
Kim Lan Thù đáp: "Đây là chỗ ở của tôi. Thì sao tôi lại không ở?" Trong lúc nói chuyện, Kim Lan Thù liếc nhìn trên cổ Tống Phong Thời, trên cổ trắng như tuyết không có đeo lên cái khăn lụa làm người ta chướng mắt, khiến tâm tình Kim Lan Thù bớt cáu kỉnh hơn một chút.
Tống Phong Thời sợ bầu không khí trở nên lúng túng, nên đổi chủ đề: "Hôm nay tôi thấy cậu đi mua sắm với một quý ông? Anh ta là ai thế?"
Kim Lan Thù quan sát Tống Phong Thời qua khóe mắt, Tống Phong Thời cũng đang âm thầm để ý đến Kim Lan Thù. Cậu cũng phát hiện được, Thư Mặc muốn tặng quà cho Kim Lan Thù, chẳng qua là bị Kim Lan Thù từ chối.
Kim Lan Thù đáp: "Anh ta là cấp trên của tôi."
Tống Phong Thời lại nghĩ: Chẳng lẽ là quy tắc ngầm?
Thư Mặc chắc chắn là không muốn "quy tắc ngầm" Kim Lan Thù.
Theo lời của anh ta nói rằng: "Tôi muốn ngủ với ai, còn phải cho người đó phúc lợi như vậy à? Trông tôi khổ sở như vậy sao?"
/110
|