Dù sao thì Tống Phong Thời cũng là kiểu người sợ chết và nhát gan, cậu không dám đối mặt trực tiếp với ngòi súng của Kim Lan Thù, chỉ có thể né tránh, bóng gió hỏi một cách vòng vo: “Cậu đã nói với sếp tổng của Quỳ Long rằng đối tượng của cậu là ai chưa?”
Kim Lan Thù nhấp một ngụm rượu mận, nhàn nhạt đáp: “Không. Ông ta cũng không hỏi kỹ. Tôi nói cái này để làm gì?”
Thấy một đòn không thành, Tống Phong Thời bèn vu vơ hỏi lại: “Ồ? Vậy thì làm sao Gia Ngu biết được?”
“Làm sao tôi biết vì sao hắn biết được?” Kim Lan Thù nói: “Nhưng sau khi hắn đến, cũng không hề coi trọng công việc của mình, chỉ mải nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu lại luôn ra vào bên cạnh tôi, còn qua đêm, hắn biết cũng chẳng có gì lạ. Sau đợt đó hắn không làm phiền cậu nữa chứ?”
Chỉ có hai từ ‘cậu’ trong chuỗi từ này, nhưng mỗi từ ‘cậu’ đều như một viên đạn bắn trúng ngực Tống Phong Thời.
Cậu gần như suýt tắt thở.
Thấy sắc mặt Tống Phong Thời thay đổi, Kim Lan Thù liền đến gần xem xét, hỏi: “Sao vậy? Hắn vẫn còn tìm cậu để gây phiền phức sao?”
Tống Phong Thời cứng ngắc lắc lắc đầu, nhưng trong lòng lại vẫn nổi sóng to gió lớn: Hắn hắn hắn hắn hắn hắn… Hắn nói rất đúng, về tôi, tôi, tôi, tôi… tôi!
Tống Phong Thời nắm chặt chén sứ trắng trong tay, khớp xương đều đã trắng như men.
Cậu vẫn không thể tin được, bình tĩnh lại, tiếp tục thăm dò: “Hắn chỉ nhìn thấy tôi và cậu cùng qua đêm, còn không nhìn thấy chúng ta chính thức bên nhau, hắn sẽ không nghĩ rằng, chúng ta… chúng ta chỉ… ngủ với nhau thôi, không có quan hệ?”
Kim Lan Thù trợn trừng mắt: “Chỉ ngủ cùng nhau? Không có quan hệ? Đó không phải là ‘tằng tịu’ hay sao?”
Từ ‘tằng tịu’ này đúng là khiến người ta bật cười. Tâm trạng của Tống Phong Thời bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều: “Nhưng có người sẽ nghĩ… ừm, ngủ chính là ngủ.”
Kim Lan Thù nói: “Đương nhiên ngủ chính là ngủ, đều là những người thuần khiết cả, sao có thể mặc quần vào lại không chịu nhận?”
Nhìn thấy biểu cảm ‘phụ nữ đàng hoàng lại bị làm nhục’ của Kim Lan Thù, sự lo lắng của Tống Phong Thời cũng bị cuốn đi. Cậu nhoẻn miệng cười, như trút được gánh nặng.
Kim Lan Thù tự nhận mình là người thuần khiết, nhưng sau bữa tối, anh lại đưa Tống Phong Thời trở lại khách sạn để làm điều không thể miêu tả. Hai người họ cũng đã lâu không thân mật, dĩ nhiên là sẽ dính lấy nhau nhiều hơn cả trước kia.
Tống Phong Thời bị làm cho đầu óc mơ hồ, nếu là bình thường, cậu đã nằm ỳ trên giường không chịu dậy. Nhưng hôm nay, nhất định cậu phải chống đỡ tinh thần và thể xác, cố ra vẻ thản nhiên nói: “Nói mới nhớ, sao hôm nay cậu không đeo bao cao su?”
“Cậu còn chú ý cái này?” Kim Lan Thù không để ý lắm, nghiêng người nằm trên giường: “Đều là người thuần khiết, cho nên không mang cũng được.”
Trong lòng Tống Phong Thời lại cảm thấy Kim Lan Thù không ‘thuần khiết’.
Kim Lan Thù liếc mắt nhìn, thấy vẻ mặt của cậu dường như có tâm sự, bèn nhìn cậu chằm chằm: “Sao vậy? Cũng không phải lần đầu tiên tôi không đeo, sao giờ cậu mới nghĩ về nó? Có phải cậu ra ngoài làm với người khác rồi không?” Điệu bộ này, nghe cứ như nạn nhân vậy.
Tống Phong Thời tức giận: Cậu còn dám ‘kẻ ác cáo trạng trước’?
Thế nhưng, Tống Phong Thời cũng không dám lớn tiếng nói ra việc bản thân đã lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Kim Lan Thù, còn lật tung thùng rác của đối phương. Bởi vậy, cậu không thể nhắc tới chuyện cái bao cao su đã qua sử dụng.
Nhưng nếu không nói, Tống Phong Thời sẽ nghẹn chết.
Hơn nữa, cậu vừa mới lấy được thân phận “đối tượng”, nên đương nhiên phải tỏ rõ uy danh, vậy mới không phụ lòng những ngày uất ức vừa qua.
Vậy mà lại không thể hỏi, cũng không thể nói ra …
Tống Phong Thời đảo mắt một vòng, lật người rồi lăn đến bên giường, mở tủ đầu giường nơi thường đặt bao cao su, nhìn thấy một hộp bao cao su trống rỗng. Cậu lắc lắc chiếc hộp, như thể một cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân: “Tại sao nó lại trống?”
Kim Lan Thù lại biểu hiện vẻ mặt của ‘phụ nữ đàng hoàng lại bị làm nhục’: “Ý cậu là gì? Cậu coi tôi là loại người gì?”
Tống Phong Thời ném hộp bao cao su lên khăn trải giường: “Vậy cậu giải thích chuyện này như thế nào?”
Kim Lan Thù lại cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi dùng.”
Tống Phong Thời tức giận đến thổ huyết: “Cậu… Cậu…”
Kim Lan Thù lại nói: “Cậu cũng đừng giả vờ giả vịt! Mấy ngày nay chúng ta không làm, chẳng lẽ cậu không ‘tự xử’ sao?”
Tống Phong Thời vỗ ga trải giường nói: “Cậu tự xử mà còn mang bao ư?”
Kim Lan Thù kinh hãi: “Cậu… Cậu không mang?”
Tống Phong Thời ngây ngẩn cả người, Kim Lan Thù cũng ngây ngẩn theo.
Có vẻ như thói quen của mọi người thực sự khác nhau.
Ví dụ, có người dùng đũa để gắp khoai tây chiên, có người trực tiếp dùng tay, đều là chuyện bình thường.
Cố hiểu lẫn nhau và tìm kiếm điểm chung, trong khi vẫn giữ được sự khác biệt.
Đây đúng là đạo lý làm người nha.
Sau khi biết rõ mọi việc, Tống Phong Thời không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy vừa rồi mình thật sự rất buồn cười. Tuy nhiên, Kim Lan Thù ngây thơ đơn thuần lại chẳng thấy buồn cười chút nào. Anh vẫn không cam lòng, nói: “Đồ vô lương tâm, cậu còn hoài nghi tôi? Bôi nhọ người vô tội mà cậu còn có mặt mũi cười nữa ư?”
Tống Phong Thời lúng ta lúng túng nói: “Không, không nha… đó không phải là những gì tôi muốn nói!”
Kim Lan Thù cười lạnh, nói: “Vậy lời đó là thế nào? Cậu nói lại một lần nữa đi, để tôi nghe xem.”
Tống Phong Thời cũng nghẹn lời, mãi một lúc sau cậu mới nói: “Đúng thật… thật sự rất đáng nghi.”
Kim Lan Thù khó chịu nói: “Cậu không biết tôi là người như thế nào sao? Chẳng lẽ tôi lại là thứ bẩn thỉu như vậy sao? Nếu không phải thấy cậu nhã nhặn, sạch sẽ lại rộng lượng, hiểu biết, tôi sẽ không ở bên cậu đâu. Giờ nhìn lại thì cũng chưa chắc nha!”
Những lời này như một mũi tên bay xuyên qua trái tim của Tống Phong Thời.
Nhã nhặn, sạch sẽ… Rộng lượng, hiểu biết…
Những từ này đều được dùng để khen người ta, tuy nhiên Kim Lan Thù nói ra lại khiến người nghe cảm thấy không thoải mái. Cứ như một ông chủ lớn muốn tán một sinh viên đại học, nói rằng ông ta thích sự đơn thuần của cô ấy, hay giống như việc một người đàn ông muốn kết hôn với một cô gái nhỏ nhắn. Nghe thì có vẻ tốt, nhưng thực ra lại xấu. Những thứ này đều xuất phát từ ‘thuận tiện bớt việc’ khi cân nhắc ‘Đối tượng’, mà không phải mang ý thực sự yêu thích.
Tống Phong Thời rầu rĩ hồi lâu, nghĩ thầm, Kim Lan Thù này quả thực rất xấu tính, ai có thể hòa hợp được với cậu ta cơ chứ? Ngay cả một người tinh tế như Âu Văn cũng phải thận trọng …
Thấy Tống Phong Thời rầu rĩ, Kim Lan Thù lại nói: “Làm sao? Cậu còn tức giận sao?”
Tống Phong Thời lại nói: “Vậy cũng chưa chắc… Cậu chọn tôi là đối tượng, là bởi vì tôi có tính cách tốt phải không?”
Kim Lan Thù cảm thấy kinh ngạc: “Lẽ nào tôi còn phải tìm một người xấu tính?”
“Cái kia, cái kia…” Tống Phong Thời nghiến răng hồi lâu, lợi dụng tình thế tốt đẹp của ngày hôm nay, liền thừa thắng xông lên: “Vậy cậu thích tôi sao?”
Lỗ tai Kim Lan Thù đột nhiên nóng lên, anh nghiêm nghị nói: “Cũng không ghét.”
Dũng khí “thừa thắng xông lên” của Tống Phong Thời giống như một quả bóng bay bị thủng, xèo một cái là mềm nhũn rồi bay đi.
Cậu hiểu, Kim Lan Thù là một anh chàng nhỏ nhen và xấu tính, rất khó để tìm được bạn đời. Chỉ cần khiến anh nói ‘Cũng không ghét’, đã phải sàng lọc 99,9% dân số thế giới. Không phải là dùng tạm đó chứ? Mình còn cách ‘Đối tượng lý tưởng’ của cậu ta cả mười vạn tám ngàn dặm.
Dường như Kim Lan Thù nhìn thấu được tâm trạng không vui của Tống Phong Thời, liền ôm lấy cậu rồi nói: “Cậu là người duy nhất của tôi.”
Đây đã là điều tuyệt vời nhất mà anh có thể nói.
Tống Phong Thời tự nhủ phải bằng lòng, nên cũng cười nói: “Tôi cũng vậy!”
Những lời này được nói ra rất nhẹ nhàng, không có chút trọng lượng.
Sau khi cả hai dọn dẹp xong, liền ôm nhau ngủ.
Tống Phong Thời không thể chợp mắt được, trằn trọc trở mình. Cậu lại than thân trách phận, tại sao mình lại thấy ‘không thỏa mãn’? Ban đầu cậu còn tình nguyện làm ‘người tình bí mật’ của Kim Lan Thù, bây giờ được gọi là đối tượng công khai duy nhất, nhưng cậu cũng không hài lòng? Thật sự là ‘Lòng tham không đáy’ mà, sau này cần phải học cho thông minh một chút.
Tống Phong Thời trằn trọc trở mình, dĩ nhiên Kim Lan Thù nằm cạnh cũng để ý thấy. Anh nắm lấy tay cậu, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tống Phong Thời nỗ lực mỉm cười, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ, sếp của Quỳ Long đúng là lòng dạ hẹp hòi. Vì sao cậu không chịu làm con rể của ông ta, ông ta liền gây rối với cậu?”
“Cậu đã bao giờ nghe câu chuyện ‘chỉ hươu làm ngựa’ chưa?” Kim Lan Thù đột nhiên hỏi.
Tống Phong Thời ngẩn ra, mất một lúc mới tỉnh táo lại: “A? Tôi biết rồi. Triệu Cao của nhà Tần cưỡi một con nai. Tần Ức hỏi hắn tại sao lại cưỡi một con nai? Triệu Cao nói rằng ta đang cưỡi ngựa. Một nửa số quan lại nói ‘Rõ ràng đây là một con nai’, nhưng nửa còn lại trong số họ lại theo Triệu Cao và nói: “Đúng, đây là một con ngựa”. Triệu Cao hiểu rằng những vị quan nói ‘đây là một con nai’ không phải là người của hắn, hắn liền loại bỏ những đại thần này.”
“Đúng vậy. Nó giống như một ‘bài kiểm tra sự phục tùng’.” Kim Lan Thù nói: “Nếu tôi không nghe lời ông ta, ông ta sẽ bỏ rơi tôi. Dù gì thì công ty của ông ta cũng là loại doanh nghiệp gia tộc, toàn bộ tập đoàn đều là người họ Đỗ Lan Đức. Nếu không chịu trung thành với gia tộc Đỗ Lan Đức, vậy thì tài năng cao đến đâu cũng không có ích lợi gì.”
“Thì ra là vậy. Mấy ông chủ lớn này đang sống ở thời kỳ phong kiến sao?” Tống Phong Thời vừa cảm thấy khó hiểu, lại càng thêm bối rối: “Xã hội hiện đại mà còn làm chuyện thế này sao?”
“Vẫn còn nhiều ‘doanh nghiệp gia đình’ trong xã hội hiện đại hơn những gì người bình thường có thể tưởng tượng. Trong số đó, có nhiều công ty lớn mạnh, chẳng hạn như Wal-Mart, Volkswagen, và Buffett Group. Tất cả đều là doanh nghiệp gia đình.” Kim Lan Thù nói: “Hầu hết những người trong ban giám đốc đều là thành viên của hoàng tộc… người ngoài có thể vào, cũng sẽ không bị bạc đãi về tiền bạc, nhưng sẽ phải trung thực làm việc và đừng mong được nắm quyền!”
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, quay người lại đối mặt với Kim Lan Thù, nói: “Vậy thì… cho dù sau này cậu đến HF thì cũng giống nhau! Họ cũng là doanh nghiệp gia đình.”
Kim Lan Thù khẽ mỉm cười, nói: “Ai nói với cậu là tôi muốn tới HF?”
Tác giả có lời muốn nói: Giải quyết hiểu lầm bao cao su thì dễ, nhưng muốn Kim Lan Thù chân thành tỏ tình lại rất khó… Kim Phong CP muốn HE, trở ngại to lớn nhất chính là miệng của Kim Lan Thù】
Kim Lan Thù nhấp một ngụm rượu mận, nhàn nhạt đáp: “Không. Ông ta cũng không hỏi kỹ. Tôi nói cái này để làm gì?”
Thấy một đòn không thành, Tống Phong Thời bèn vu vơ hỏi lại: “Ồ? Vậy thì làm sao Gia Ngu biết được?”
“Làm sao tôi biết vì sao hắn biết được?” Kim Lan Thù nói: “Nhưng sau khi hắn đến, cũng không hề coi trọng công việc của mình, chỉ mải nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu lại luôn ra vào bên cạnh tôi, còn qua đêm, hắn biết cũng chẳng có gì lạ. Sau đợt đó hắn không làm phiền cậu nữa chứ?”
Chỉ có hai từ ‘cậu’ trong chuỗi từ này, nhưng mỗi từ ‘cậu’ đều như một viên đạn bắn trúng ngực Tống Phong Thời.
Cậu gần như suýt tắt thở.
Thấy sắc mặt Tống Phong Thời thay đổi, Kim Lan Thù liền đến gần xem xét, hỏi: “Sao vậy? Hắn vẫn còn tìm cậu để gây phiền phức sao?”
Tống Phong Thời cứng ngắc lắc lắc đầu, nhưng trong lòng lại vẫn nổi sóng to gió lớn: Hắn hắn hắn hắn hắn hắn… Hắn nói rất đúng, về tôi, tôi, tôi, tôi… tôi!
Tống Phong Thời nắm chặt chén sứ trắng trong tay, khớp xương đều đã trắng như men.
Cậu vẫn không thể tin được, bình tĩnh lại, tiếp tục thăm dò: “Hắn chỉ nhìn thấy tôi và cậu cùng qua đêm, còn không nhìn thấy chúng ta chính thức bên nhau, hắn sẽ không nghĩ rằng, chúng ta… chúng ta chỉ… ngủ với nhau thôi, không có quan hệ?”
Kim Lan Thù trợn trừng mắt: “Chỉ ngủ cùng nhau? Không có quan hệ? Đó không phải là ‘tằng tịu’ hay sao?”
Từ ‘tằng tịu’ này đúng là khiến người ta bật cười. Tâm trạng của Tống Phong Thời bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều: “Nhưng có người sẽ nghĩ… ừm, ngủ chính là ngủ.”
Kim Lan Thù nói: “Đương nhiên ngủ chính là ngủ, đều là những người thuần khiết cả, sao có thể mặc quần vào lại không chịu nhận?”
Nhìn thấy biểu cảm ‘phụ nữ đàng hoàng lại bị làm nhục’ của Kim Lan Thù, sự lo lắng của Tống Phong Thời cũng bị cuốn đi. Cậu nhoẻn miệng cười, như trút được gánh nặng.
Kim Lan Thù tự nhận mình là người thuần khiết, nhưng sau bữa tối, anh lại đưa Tống Phong Thời trở lại khách sạn để làm điều không thể miêu tả. Hai người họ cũng đã lâu không thân mật, dĩ nhiên là sẽ dính lấy nhau nhiều hơn cả trước kia.
Tống Phong Thời bị làm cho đầu óc mơ hồ, nếu là bình thường, cậu đã nằm ỳ trên giường không chịu dậy. Nhưng hôm nay, nhất định cậu phải chống đỡ tinh thần và thể xác, cố ra vẻ thản nhiên nói: “Nói mới nhớ, sao hôm nay cậu không đeo bao cao su?”
“Cậu còn chú ý cái này?” Kim Lan Thù không để ý lắm, nghiêng người nằm trên giường: “Đều là người thuần khiết, cho nên không mang cũng được.”
Trong lòng Tống Phong Thời lại cảm thấy Kim Lan Thù không ‘thuần khiết’.
Kim Lan Thù liếc mắt nhìn, thấy vẻ mặt của cậu dường như có tâm sự, bèn nhìn cậu chằm chằm: “Sao vậy? Cũng không phải lần đầu tiên tôi không đeo, sao giờ cậu mới nghĩ về nó? Có phải cậu ra ngoài làm với người khác rồi không?” Điệu bộ này, nghe cứ như nạn nhân vậy.
Tống Phong Thời tức giận: Cậu còn dám ‘kẻ ác cáo trạng trước’?
Thế nhưng, Tống Phong Thời cũng không dám lớn tiếng nói ra việc bản thân đã lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Kim Lan Thù, còn lật tung thùng rác của đối phương. Bởi vậy, cậu không thể nhắc tới chuyện cái bao cao su đã qua sử dụng.
Nhưng nếu không nói, Tống Phong Thời sẽ nghẹn chết.
Hơn nữa, cậu vừa mới lấy được thân phận “đối tượng”, nên đương nhiên phải tỏ rõ uy danh, vậy mới không phụ lòng những ngày uất ức vừa qua.
Vậy mà lại không thể hỏi, cũng không thể nói ra …
Tống Phong Thời đảo mắt một vòng, lật người rồi lăn đến bên giường, mở tủ đầu giường nơi thường đặt bao cao su, nhìn thấy một hộp bao cao su trống rỗng. Cậu lắc lắc chiếc hộp, như thể một cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân: “Tại sao nó lại trống?”
Kim Lan Thù lại biểu hiện vẻ mặt của ‘phụ nữ đàng hoàng lại bị làm nhục’: “Ý cậu là gì? Cậu coi tôi là loại người gì?”
Tống Phong Thời ném hộp bao cao su lên khăn trải giường: “Vậy cậu giải thích chuyện này như thế nào?”
Kim Lan Thù lại cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi dùng.”
Tống Phong Thời tức giận đến thổ huyết: “Cậu… Cậu…”
Kim Lan Thù lại nói: “Cậu cũng đừng giả vờ giả vịt! Mấy ngày nay chúng ta không làm, chẳng lẽ cậu không ‘tự xử’ sao?”
Tống Phong Thời vỗ ga trải giường nói: “Cậu tự xử mà còn mang bao ư?”
Kim Lan Thù kinh hãi: “Cậu… Cậu không mang?”
Tống Phong Thời ngây ngẩn cả người, Kim Lan Thù cũng ngây ngẩn theo.
Có vẻ như thói quen của mọi người thực sự khác nhau.
Ví dụ, có người dùng đũa để gắp khoai tây chiên, có người trực tiếp dùng tay, đều là chuyện bình thường.
Cố hiểu lẫn nhau và tìm kiếm điểm chung, trong khi vẫn giữ được sự khác biệt.
Đây đúng là đạo lý làm người nha.
Sau khi biết rõ mọi việc, Tống Phong Thời không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy vừa rồi mình thật sự rất buồn cười. Tuy nhiên, Kim Lan Thù ngây thơ đơn thuần lại chẳng thấy buồn cười chút nào. Anh vẫn không cam lòng, nói: “Đồ vô lương tâm, cậu còn hoài nghi tôi? Bôi nhọ người vô tội mà cậu còn có mặt mũi cười nữa ư?”
Tống Phong Thời lúng ta lúng túng nói: “Không, không nha… đó không phải là những gì tôi muốn nói!”
Kim Lan Thù cười lạnh, nói: “Vậy lời đó là thế nào? Cậu nói lại một lần nữa đi, để tôi nghe xem.”
Tống Phong Thời cũng nghẹn lời, mãi một lúc sau cậu mới nói: “Đúng thật… thật sự rất đáng nghi.”
Kim Lan Thù khó chịu nói: “Cậu không biết tôi là người như thế nào sao? Chẳng lẽ tôi lại là thứ bẩn thỉu như vậy sao? Nếu không phải thấy cậu nhã nhặn, sạch sẽ lại rộng lượng, hiểu biết, tôi sẽ không ở bên cậu đâu. Giờ nhìn lại thì cũng chưa chắc nha!”
Những lời này như một mũi tên bay xuyên qua trái tim của Tống Phong Thời.
Nhã nhặn, sạch sẽ… Rộng lượng, hiểu biết…
Những từ này đều được dùng để khen người ta, tuy nhiên Kim Lan Thù nói ra lại khiến người nghe cảm thấy không thoải mái. Cứ như một ông chủ lớn muốn tán một sinh viên đại học, nói rằng ông ta thích sự đơn thuần của cô ấy, hay giống như việc một người đàn ông muốn kết hôn với một cô gái nhỏ nhắn. Nghe thì có vẻ tốt, nhưng thực ra lại xấu. Những thứ này đều xuất phát từ ‘thuận tiện bớt việc’ khi cân nhắc ‘Đối tượng’, mà không phải mang ý thực sự yêu thích.
Tống Phong Thời rầu rĩ hồi lâu, nghĩ thầm, Kim Lan Thù này quả thực rất xấu tính, ai có thể hòa hợp được với cậu ta cơ chứ? Ngay cả một người tinh tế như Âu Văn cũng phải thận trọng …
Thấy Tống Phong Thời rầu rĩ, Kim Lan Thù lại nói: “Làm sao? Cậu còn tức giận sao?”
Tống Phong Thời lại nói: “Vậy cũng chưa chắc… Cậu chọn tôi là đối tượng, là bởi vì tôi có tính cách tốt phải không?”
Kim Lan Thù cảm thấy kinh ngạc: “Lẽ nào tôi còn phải tìm một người xấu tính?”
“Cái kia, cái kia…” Tống Phong Thời nghiến răng hồi lâu, lợi dụng tình thế tốt đẹp của ngày hôm nay, liền thừa thắng xông lên: “Vậy cậu thích tôi sao?”
Lỗ tai Kim Lan Thù đột nhiên nóng lên, anh nghiêm nghị nói: “Cũng không ghét.”
Dũng khí “thừa thắng xông lên” của Tống Phong Thời giống như một quả bóng bay bị thủng, xèo một cái là mềm nhũn rồi bay đi.
Cậu hiểu, Kim Lan Thù là một anh chàng nhỏ nhen và xấu tính, rất khó để tìm được bạn đời. Chỉ cần khiến anh nói ‘Cũng không ghét’, đã phải sàng lọc 99,9% dân số thế giới. Không phải là dùng tạm đó chứ? Mình còn cách ‘Đối tượng lý tưởng’ của cậu ta cả mười vạn tám ngàn dặm.
Dường như Kim Lan Thù nhìn thấu được tâm trạng không vui của Tống Phong Thời, liền ôm lấy cậu rồi nói: “Cậu là người duy nhất của tôi.”
Đây đã là điều tuyệt vời nhất mà anh có thể nói.
Tống Phong Thời tự nhủ phải bằng lòng, nên cũng cười nói: “Tôi cũng vậy!”
Những lời này được nói ra rất nhẹ nhàng, không có chút trọng lượng.
Sau khi cả hai dọn dẹp xong, liền ôm nhau ngủ.
Tống Phong Thời không thể chợp mắt được, trằn trọc trở mình. Cậu lại than thân trách phận, tại sao mình lại thấy ‘không thỏa mãn’? Ban đầu cậu còn tình nguyện làm ‘người tình bí mật’ của Kim Lan Thù, bây giờ được gọi là đối tượng công khai duy nhất, nhưng cậu cũng không hài lòng? Thật sự là ‘Lòng tham không đáy’ mà, sau này cần phải học cho thông minh một chút.
Tống Phong Thời trằn trọc trở mình, dĩ nhiên Kim Lan Thù nằm cạnh cũng để ý thấy. Anh nắm lấy tay cậu, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tống Phong Thời nỗ lực mỉm cười, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ, sếp của Quỳ Long đúng là lòng dạ hẹp hòi. Vì sao cậu không chịu làm con rể của ông ta, ông ta liền gây rối với cậu?”
“Cậu đã bao giờ nghe câu chuyện ‘chỉ hươu làm ngựa’ chưa?” Kim Lan Thù đột nhiên hỏi.
Tống Phong Thời ngẩn ra, mất một lúc mới tỉnh táo lại: “A? Tôi biết rồi. Triệu Cao của nhà Tần cưỡi một con nai. Tần Ức hỏi hắn tại sao lại cưỡi một con nai? Triệu Cao nói rằng ta đang cưỡi ngựa. Một nửa số quan lại nói ‘Rõ ràng đây là một con nai’, nhưng nửa còn lại trong số họ lại theo Triệu Cao và nói: “Đúng, đây là một con ngựa”. Triệu Cao hiểu rằng những vị quan nói ‘đây là một con nai’ không phải là người của hắn, hắn liền loại bỏ những đại thần này.”
“Đúng vậy. Nó giống như một ‘bài kiểm tra sự phục tùng’.” Kim Lan Thù nói: “Nếu tôi không nghe lời ông ta, ông ta sẽ bỏ rơi tôi. Dù gì thì công ty của ông ta cũng là loại doanh nghiệp gia tộc, toàn bộ tập đoàn đều là người họ Đỗ Lan Đức. Nếu không chịu trung thành với gia tộc Đỗ Lan Đức, vậy thì tài năng cao đến đâu cũng không có ích lợi gì.”
“Thì ra là vậy. Mấy ông chủ lớn này đang sống ở thời kỳ phong kiến sao?” Tống Phong Thời vừa cảm thấy khó hiểu, lại càng thêm bối rối: “Xã hội hiện đại mà còn làm chuyện thế này sao?”
“Vẫn còn nhiều ‘doanh nghiệp gia đình’ trong xã hội hiện đại hơn những gì người bình thường có thể tưởng tượng. Trong số đó, có nhiều công ty lớn mạnh, chẳng hạn như Wal-Mart, Volkswagen, và Buffett Group. Tất cả đều là doanh nghiệp gia đình.” Kim Lan Thù nói: “Hầu hết những người trong ban giám đốc đều là thành viên của hoàng tộc… người ngoài có thể vào, cũng sẽ không bị bạc đãi về tiền bạc, nhưng sẽ phải trung thực làm việc và đừng mong được nắm quyền!”
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, quay người lại đối mặt với Kim Lan Thù, nói: “Vậy thì… cho dù sau này cậu đến HF thì cũng giống nhau! Họ cũng là doanh nghiệp gia đình.”
Kim Lan Thù khẽ mỉm cười, nói: “Ai nói với cậu là tôi muốn tới HF?”
Tác giả có lời muốn nói: Giải quyết hiểu lầm bao cao su thì dễ, nhưng muốn Kim Lan Thù chân thành tỏ tình lại rất khó… Kim Phong CP muốn HE, trở ngại to lớn nhất chính là miệng của Kim Lan Thù】
/110
|