Động tác của Hách Liên Tuyệt rất nhẹ, thuốc bôi trên vết thương trơn trơn cũng lạnh lạnh.
Chính là Trình Mộ Thanh càng thêm xấu hổ vởi vì ngay cả nội y cô cũng không có mặc theo bản năng cô lôi lôi kéo kéo quần áo xuống.
Nhìn thấy cô mờ mờ ám ám, Hách Liên Tuyệt khóe miệng gợi lên -" Không cần kéo, cũng không phải chưa từng xem qua, thậm chí tôi còn biết được là của em rất nhỏ nha, là ba..."
"Hách Liên Tuyệt"- Trình Mộ Thanh quát, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Hách Liên Tuyệt tao nhã câu thần nhưng không có nói nữa, sau khi bôi thuốc xong, Trình Mộ Thanh nhanh chóng kéo áo ngủ, đôi mắt trừng anh ta - " Nếu anh còn nói chuyện bừa bãi nữa thì lập tức cút đi"
Biết cô nổi giận,Hách Liên Tuyệt hỏi lại - " Có thể ở lại đây không?”
Trình Mộ Thanh vừa muốn phát uy, Hách Liên Tuyệt lập tức thỏa hiệp - " Ok..ok/..."
Cô đứng dậy, định rời đi, anh một lần nữa lại mở miệng - " Thì ra em thích mặc quần hình phim hoạt họa nha, a, thật đáng yêu nhưng chính là không đủ**, hôm nào tôi tặng em một bộ, em thích màu gì? Màu hồng phấn hay là....."
Trình Mộ Thanh vừa đi vài bước, hoàn toàn bị chọc giận, cô táo bạo xoay người nắm cổ áo của Hách Liên Tuyệt, một bộ dạng Nữ Đại Vương trừng anh -" HIỆN TẠI - LẬP TỨC - LẬP TỨC - ĐI RA NGOÀI !"
Nhìn tay cô, Hách Liên Tuyệt nhướn mi, trên mặt nở ra nụ cười tươi đẹp tuyệt hậu, giây tiếp theo thuận thế chế trụ cổ tay cô, trong chớp mắt xoay người, vị trí hai người liền thay đổi, Trình Mộ Thanh bị đặt trên sofa, Hách Liên Tuyệt nặng người đè lên cô -" Tôi nói tôi sẽ không bụng đói ăn quàng nhưng là nếu em một mặt cứ khiêu khích tôi, tôi không ngại hiện tại sẽ ăn sạch em..."
"Hách Liên Tuyệt, anh có thể đừng quá trơ trẽn không?" -Trình Mộ Thanh bị anh đặt bên dưới nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, thật sự hận không thể hung hăng cắn anh một ngụm.
"Tôi có thể cho rằng là em đang mời gọi không?"- Hách Liên Tuyệt hỏi lại, nếu hiện tại không phải phía sau lưng cô bị thương anh có thể đặt cô ngay tại đây và hung hăng ăn cô rồi.
"Cút".
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, giống như con tiểu mèo hoang vậy, cuối cùng Hách Liên Tuyệt mang theo một nụ cười đứng dậy.
Trình Mộ Thanh cũng nhanh đứng dậy theo, chỉnh lại quần áo của mình, căm tức hét vào mặt anh - " Nếu không còn việc gì mời anh lập tức rời đi".
"Có thể tối hôm nay tôi không thể rời đi được".
"Cái gì?" -Trình Mộ Thanh có điểm không tin vào lổ tai của chính mình.
"Xe của tôi vô cớ bị nổ lốp, có thể tối nay tôi phải tá túc nhà em một đêm rồi"- Nói xong, không chút khách khí bước vào phòng ngủ.
Nổ lốp?Êm đẹp như thế nào lại nổ lốp? Chẳng lẽ là.... ...... Tiểu Trạch?
Trình Mộ Thanh bị suy nghĩ đó làm cho khiếp sợ ..
Chính là Trình Mộ Thanh càng thêm xấu hổ vởi vì ngay cả nội y cô cũng không có mặc theo bản năng cô lôi lôi kéo kéo quần áo xuống.
Nhìn thấy cô mờ mờ ám ám, Hách Liên Tuyệt khóe miệng gợi lên -" Không cần kéo, cũng không phải chưa từng xem qua, thậm chí tôi còn biết được là của em rất nhỏ nha, là ba..."
"Hách Liên Tuyệt"- Trình Mộ Thanh quát, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Hách Liên Tuyệt tao nhã câu thần nhưng không có nói nữa, sau khi bôi thuốc xong, Trình Mộ Thanh nhanh chóng kéo áo ngủ, đôi mắt trừng anh ta - " Nếu anh còn nói chuyện bừa bãi nữa thì lập tức cút đi"
Biết cô nổi giận,Hách Liên Tuyệt hỏi lại - " Có thể ở lại đây không?”
Trình Mộ Thanh vừa muốn phát uy, Hách Liên Tuyệt lập tức thỏa hiệp - " Ok..ok/..."
Cô đứng dậy, định rời đi, anh một lần nữa lại mở miệng - " Thì ra em thích mặc quần hình phim hoạt họa nha, a, thật đáng yêu nhưng chính là không đủ**, hôm nào tôi tặng em một bộ, em thích màu gì? Màu hồng phấn hay là....."
Trình Mộ Thanh vừa đi vài bước, hoàn toàn bị chọc giận, cô táo bạo xoay người nắm cổ áo của Hách Liên Tuyệt, một bộ dạng Nữ Đại Vương trừng anh -" HIỆN TẠI - LẬP TỨC - LẬP TỨC - ĐI RA NGOÀI !"
Nhìn tay cô, Hách Liên Tuyệt nhướn mi, trên mặt nở ra nụ cười tươi đẹp tuyệt hậu, giây tiếp theo thuận thế chế trụ cổ tay cô, trong chớp mắt xoay người, vị trí hai người liền thay đổi, Trình Mộ Thanh bị đặt trên sofa, Hách Liên Tuyệt nặng người đè lên cô -" Tôi nói tôi sẽ không bụng đói ăn quàng nhưng là nếu em một mặt cứ khiêu khích tôi, tôi không ngại hiện tại sẽ ăn sạch em..."
"Hách Liên Tuyệt, anh có thể đừng quá trơ trẽn không?" -Trình Mộ Thanh bị anh đặt bên dưới nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, thật sự hận không thể hung hăng cắn anh một ngụm.
"Tôi có thể cho rằng là em đang mời gọi không?"- Hách Liên Tuyệt hỏi lại, nếu hiện tại không phải phía sau lưng cô bị thương anh có thể đặt cô ngay tại đây và hung hăng ăn cô rồi.
"Cút".
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, giống như con tiểu mèo hoang vậy, cuối cùng Hách Liên Tuyệt mang theo một nụ cười đứng dậy.
Trình Mộ Thanh cũng nhanh đứng dậy theo, chỉnh lại quần áo của mình, căm tức hét vào mặt anh - " Nếu không còn việc gì mời anh lập tức rời đi".
"Có thể tối hôm nay tôi không thể rời đi được".
"Cái gì?" -Trình Mộ Thanh có điểm không tin vào lổ tai của chính mình.
"Xe của tôi vô cớ bị nổ lốp, có thể tối nay tôi phải tá túc nhà em một đêm rồi"- Nói xong, không chút khách khí bước vào phòng ngủ.
Nổ lốp?Êm đẹp như thế nào lại nổ lốp? Chẳng lẽ là.... ...... Tiểu Trạch?
Trình Mộ Thanh bị suy nghĩ đó làm cho khiếp sợ ..
/108
|