Mạc Gia Uyên thức đã là buổi tối rồi, cô nhìn thấy bên cạnh không có người, liền dùng cơ thể đầy đau nhức mà ngồi dậy một cách khó khăn, đau đến mức khiến cô nhăn nhó hết cả mặt.
Cô nhìn thấy mình đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, hình như chiếc áo này anh rất thích thì phải.
Cô khổ sở đặt chân xuống nền nhà, cố gắng đứng dậy, bên dưới của cô đau đến mức sắp rụng rời.
Cái tên chết tiệt đó lừa cô, còn hại cô như thế này nữa.
Mạc Gia Uyên cuối cùng cũng lết được đến cầu thang, vịnh lấy thành cầu thang cẩn thận bước xuống từng bậc một, cả cơ thể đau không chịu được.
Mặt mài nhăn nhó bước vào bếp, đập vào mắt cô chính là Tần Gia Hào chỉ mặc chiếc quần ngủ, rồi đeo tạp dề mà nấu ăn.
Cô nhìn xung quanh xem có người không, nhưng cũng không thấy ai, bọn họ đi đâu mà anh lại tự nấu ăn vậy?
Tần Gia Hào quay đầu nhìn cô đang đứng hình nhìn mình chăm chăm với vẻ mặt hoang mang tột độ.
“ Sao đứng đó? Vẻ đẹp của anh hút hồn em rồi? ” Anh lại chổ cô sau đó lên tiếng.
Mạc Gia Uyên khoé môi giật giật “ Anh còn dám nói, anh nhìn xem anh biến em thành cái bộ dạng gì rồi hả? còn nói anh chỉ tắm không làm gì em? Cái tên lừa đảo nhà anh ” cái tên yêu nghiệt này, đúng là tức chết cô mà.
Sao có thể đẹp trai từ nhỏ đến lớn hay vậy? Cô nhớ lúc trước cô cũng vì cái nét mặt này mà đem kẹo cho anh.
“ Anh cũng nói anh bị mất trí nhớ tạm thời còn gì? ” Tần Gia Hào thật sự rất muốn cười nhưng nhìn cô tức giận như vậy anh không dám chọc đến cô.
“ Em nói từ nay về sau, anh không được động vào người em nếu như em không cho phép, nếu không em sẽ đi lấy người khác ” Mạc Gia Uyên tức giận, biết vậy cô đã không nói chuyện sẽ suy nghĩ mà bỏ qua cho anh rồi.
Tần Gia Hào nghe xong sắc mặt liền tối sầm, cô nói lấy người khác? đùa anh sao “ Em lấy người nào, anh phế người đó ” cô chỉ có thể ở bên anh, ai động vào cô thì xem như cả đời hắn phải ngồi xe lăn rồi.
Mạc Gia Uyên nhìn Tần Gia Hào sắc mặt còn hơn cái đít nồi liền bật cười, anh là đang ghen sao? Cô vừa định di chuyển thì anh đã lên tiếng.
“ Sao lại đi chân trần ” Tần Gia Hào liếc thấy cô không mang dép mà đi chân trần trên nền nhà lạnh lẽo liền bế cô lên.
Cô giật mình vì hành động của anh, vì sợ ngã mà vòng tay qua cổ của anh.
Tần Gia Hào bế cô ngồi lên thành bồn rửa chén.
Ánh mắt đầy lo lắng mà chạy đi lấy cho cô đôi dép bông, rồi cúi người xuống mang vào chân cho cô.
“ Khi nãy gấp quá nên quên mất ” Mạc Gia Uyên thẫn thờ trước những hành động của anh, cô ái ngại lên tiếng.
“ Nhớ anh đến vậy sao? Sau này không cần gấp gáp như vậy anh không chạy mất đâu em đừng lo ” Tần Gia Hào chống tay khoá người cô trong lòng mặt đối mặt nói.
Mà cái đều Mạc Gia Uyên chú ý chính là anh ở trần mà lại mang tạp dề, nhìn thế nào cũng ra con sói gian manh.
Nhưng nhìn kĩ lại thì cơ thể của Tần Gia Hào quả thật rất đẹp.
Cô thầm nuốt nước bọt.
“ Anh đừng tự luyến nữa, em đói rồi ” Mạc Gia Uyên đẩy mặt anh ra chổ khác.
Nhưng Tần Gia Hào còn chưa nấu xong cơm nữa, anh chỉ vừa mới gọt trái cây thôi, anh hôn nhẹ lên môi cô “ Em ăn trái cây trước được không? Anh nấu sắp xong rồi ” anh cầm lên miếng táo vừa mới gọt đút cho cô.
Cô cúi đầu cắn lấy, nhưng vừa ngẩn đầu lên thì đầu miếng táo còn lại đã bị Tần Gia Hào gặm lấy, anh cắn miếng táo đến môi cô sau đó liền hôn lên môi cô.
Đến khi Mạc Gia Uyên đánh vào người anh mới rời môi cô.
Vẻ mặt vô cùng đắc thắng “ Táo hôm nay ngọt thật nhỉ ”.
Hai má của cô nóng bừng bừng, ửng đo hết lên vì câu nói rồi hành động của anh.
Cô ngồi cầm dĩa trái cây, ăn trước đợi anh nấu xong cơm.
Tần Gia Hào nấu ăn vô cùng thuần thục, nhìn cách anh thái thịt thôi cũng đã thấy rất đã mắt rồi.
Chậc! Người đàn ông này cũng giỏi quá đi mất.
Ở Tần Môn
Dư Nhất Minh nhìn Từ Hàn Vũ ánh mắt như muốn đâm xuyên qua cả cơ thể Hàn Vũ vậy, cái tên này vừa nhìn đã không ưa, anh ta vậy mà dám làm như thế với anh.
“ Tránh xa tôi ra ” Nhất Minh tức giận quát lớn.
Từ Hàn Vũ e dè nhìn anh “ Tôi rõ ràng không cố ý mà, chỉ là lúc đó say quá ai mà biết được ” rõ ràng anh cũng đâu có muốn.
Nhưng mà do Nhất Minh rủ rê anh đi uống rượu trước mà?
“ Nè cái tên họ Từ kia, đó...đó là lần đầu của tôi đấy ” Dư Nhất Minh hai má ửng hồng, cố gắng nói hết câu, sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
“ Tôi cũng là lần đầu ” Hàn Vũ tiến lại gần Dư Nhất Minh thỏ thẻ vào tai anh ta.
Từ Hàn Vũ chống hai tay lên bàn khoá Dư Nhất Minh ở trong lòng mình.
Lúc đầu xảy ra chuyện anh vừa gặp anh ta, anh đã quay đầu bỏ chạy rồi, nhưng mỗi ngày đều nhìn Dư Nhất Minh chăm chỉ làm việc, lại có vẻ mặt tức giận rất đáng yêu.
Cũng không biết từ khi nào, bản thân anh đã không kìm lại được mà muốn đến gần Dư Nhất Minh hơn.
Từ Hàn Vũ gục đầu lên vai Dư Nhất Minh khiến anh ta cơ thể như bị đông cứng vậy.
Cái tên này bị gì vậy trời? Dạo này cậu ta đối xử tốt với anh lắm, lúc mới gặp còn một cãi mười vậy mà bây giờ Nhất Minh anh nói một Từ Hàn Vũ không dám trả lời hai.
“ Tôi còn phải sắp xếp đội hình, cậu buông tôi ra mau lên ” Nhất Minh bất lực lên tiếng.
Từ Hàn Vũ nghe xong liền cắn lên cổ của Dư Nhất Minh một cái rồi mới chịu buông tha.
Dư Nhất Minh bị cắn đau đến mặt mài nhắn nhó liếc nhìn Từ Hàn Vũ bằng nửa con mắt.
Hàn Vũ gãi gãi đầu cười cười, anh mà làm càn Dư Nhất Minh sẽ tống cổ anh đi luôn mất.
/110
|