Phương Thần ngồi thẫn thờ như một cái xác không hồn ở Phương viên anh ngồi tựa vào đống đổ nát ấy không ngừng gọi tên cô:
"Tiểu Vân! Tiểu Vân! Tiểu Vân! Em đừng rời bỏ anh. Tiểu Vân!"
Hạ Tử Quyên, Dạ Thành Đông cùng bọn người Âu Hoằng Phong và Bạch Nhã Băng chạy đến nhìn thấy anh ngồi tàn tạ ở đống đổ nát ấy mọi người vội chạy đến, Âu Hoằng Phong ngồi xổm xuống nhìn hỏi anh:
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ở đây lại thành ra như vậy? Mà tại sao cậu lại ngồi ở đây?"
Phương Thần vẫn không hề để ý đến bọn họ mà vẫn liên tục gọi tên của cô:
"Tiểu Vân! Tiểu Vân!"
Hạ Tử Quyên nghe anh miệng luôn gọi tên Clara cô cảm giác có chuyện chẳng lành, cô vội vàng hỏi anh:
"Clara làm sao? Tại sao anh không ngừng gọi Clara vậy? Em ấy bị cái gì rồi."
Phương Thần ngước mặt lên giọng nói tràn đầy tuyệt vọng:
"Cô ấy ở trong Phương viên lúc xảy ra vụ nổ, lúc ấy tôi đi mua đồ quay về thì chỉ còn thấy đống đổ nát này, không thấy cô ấy đâu."
Hạ Tử Quyên nghe anh nói như thế thì đứng không vững Dạ Thành Đông phải đỡ lấy cô, moi người ai nấy đều trở nên bàng hoàng mọi việc đều xảy ra quá bất ngờ, đột ngột.
Âu Dương Dật Huân cùng Hoàng Gia Vỹ cũng đến ngay sau đó hai người đã biết về chuyện của cô Âu Dương Dật Huân hoàn toàn suy sụp, anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.
Phương Thần tự trách bản thân mình nếu như không phải tại anh đưa cô về Phương viên thì mọi việc đã không xảy ra như thế này, cả bầu không khí ở đấy thoáng chốc trở nên u ám, tĩnh lặng tràn ngập sự đau buồn bất tận.
Bệnh viện Ái Tâm
Tại một căn phòng VIP được rất nhiều vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt bên ngoài, Venn là bác sĩ được phép tự do ra vào phòng bệnh. Trên giường bệnh Clara nằm bất tỉnh, người đàn ông theo dõi cô đang đứng bên cạnh giường bên quan sát tình hình của cô, anh cất giọng hỏi Venn:
"Venn! Công chúa sao rồi? Có bị gì nghiêm trọng không?"
Venn lắc đầu đáp:"Cậu yên tâm Clara không bị gì cả chỉ là do chấn động từ vụ nổ nên em ấy mới rơi vào hôn mê thôi em ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Bây giờ cậu có thể an tâm báo cáo tình hình cho Galvin rồi."
Người đàn ông ấy thở phào nhẹ nhõm, Venn hiếu kì, tò mò hỏi anh:
" Max! Tại sao cậu lại biết trong biệt thự có bom mà kéo em ấy ra kịp thời vậy?"
Max ngồi xuống ghế trả lời Venn:
"Cậu nên nhớ là không chỉ có một mình tôi là bảo vệ công chúa còn có hơn mười người khác cũng đang âm thầm bảo vệ công chúa. Công chúa đi đến đâu họ điều kiểm tra nghiêm ngặt, mọi nơi nên việc biết được bên trong có bom là chuyện tất nhiên."
Venn ngồi xuống ghế đối diện với Max, cất giọng:
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Galvin đều động một lực lượng người tinh anh để bảo vệ một người như vậy đấy. Ngay cả cậu cũng bị điều đi, tôi cũng mới vừa bị cậu ấy đuổi qua đây để làm bác sĩ riêng cho em ấy, tết cũng không được yên nữa."
Max mặt vẫn một biểu cảm phun ra một câu:
"Ai bảo tôi và cậu là những cẩu độc thân làm chi? Không có bạn gái để lấy làm lý do."
Venn gật đầu đồng ý với câu nói này của Max, đột nhiên Venn muốn trêu người bạn luôn nghiêm túc mặt lạnh của mình:
"Max! Hay là tôi với cậu tới với nhau luôn đi như vậy thì đã có lý do được nghỉ rồi."
Max trừng mắt, gương mặt lạnh tanh, đầy nghiêm túc phun ra một chữ:
"CÚT!!"
"Làm gì mà nghiêm túc thế? Tôi chỉ giỡn chút thôi mà."
"Tôi không thích giỡn. Bây giờ cậu hãy cút ta ngoài đi để cho công chúa nghỉ ngơi cậu mà còn ở đây ồn ào là tôi không tha cho cậu đâu."
"Vâng! Vâng! Tôi đi ra ngay đây đúng là cái tên mặt lạnh."
/113
|