“Này, đợi đã... Anh làm gì thế hả?” Cô khẽ kêu lên. Rõ ràng bảo là anh không mặc gì cơ mà, sao lại đi lột đồ của cô?
“Anh thấy em không mặc gì cũng đẹp hơn đấy.” Ngón tay dài mảnh khảnh của anh nhanh chóng giật nhẹ một cái khiến vạt nơ buộc trên áo ngủ của cô bung ra.
Dưới lớp áo ngủ đó, cô không mặc gì.
Trong giây lát, làn da trắng nõn mềm mại ửng hồng như hoa đào tháng ba dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt, xinh đẹp khiến người khác nao lòng.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch sâu thẳm như được phủ một lớp sương mờ.
Cánh tay trắng mịn ngọc ngà ôm lấy cổ anh, đôi mắt thăm thẳm nhìn sâu vào mắt anh. “Dạ Bạch, cảm ơn anh.
Hai tiếng “cảm ơn” này rất chân thành, trịnh trọng.
Một tay Mộ Dạ Bạch chống bên phải cô, tay trái khẽ vuốt dọc theo sống mũi, nói với cô giọng đầy cưng nựng: “Sao đột nhiên lại nói cảm ơn anh?”
Cố Thiên Tầm nắm chặt lấy tay anh, áp nhẹ lên má đầy ấm áp: “Vì Thiên Hàn, cảm ơn anh đã đối xử rộng lượng với nó.”
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch càng thâm trầm hơn, anh cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. “Nó rất quan trọng đối với em, anh muốn lấy em thì không thể không đối tốt với nó được.”
Cô cười, ôm lấy cổ anh. “Thiên Hàn là đứa trẻ tốt, anh sẽ thích nó cho mà xem. Còn nữa...”
Cô ngừng lại một lúc, thu lại nụ cười. “Nghe nói phó chủ tịch muốn mở cuộc họp báo để hai chị em nó trở về nhà họ Mộ. Anh... nghĩ thế nào?”
Vẻ mặt anh dần cứng đờ lại theo từng câu nói của cô.
Những biểu cảm phức tạp thoáng hiện lên trong mắt anh. Có sự mâu thuẫn, đau khổ và cả tổn thương....
Đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã thiếu hụt tình yêu thương của bố, chưa từng có một gia đình đầy đủ trọn vẹn, đột nhiên lại có thêm hai đứa em cùng cha khác mẹ thì đây thực sự là một việc khiến anh thấy tổn thương sâu sắc.
Cố Thiên Tầm cũng xót xa, cô thấy hối hận khi đã chạm phải vết thương lòng của anh.
“Xin lỗi, em không nên hỏi anh chuyện này...” Cô cúi đầu nói, ngón tay lướt qua hàng lông mày đang cau lại của anh. “Chúng ta không nói những chuyện không vui này nữa.”
Mộ Dạ Bạch hôn lên môi cô. Cố Thiên Tầm nhắm mắt lại đón nhận. Cô muốn bù đắp cho anh, để anh quên đi mệt mỏi đau khổ trong lòng.
Sau khi hai người thân mật xong, Cố Thiên Tầm tắm rửa qua rồi bước ra khỏi nhà tắm, đột nhiên nhớ ra cốc sữa còn để trên bàn uống nước, cô liền đi ra ngoài.
Cả căn phòng lớn đều chìm trong màn đêm, không thấy gì cả.
Nhưng...
Rõ ràng là có tiếng chuyển động của bánh xe.
Thiên Hàn?
Muộn thế này rồi nó còn đang làm gì?
Tiếng xe lăn dừng lại trước dãy tủ lớn. Trong bóng đêm cô nghe thấy tiếng cậu mở tủ ra lấy vật gì đó. Động tác rất cẩn thận nhẹ nhàng, như không muốn gây ra tiếng động ảnh hưởng đến hai người họ ở trong phòng.
Cô với tay bật công tắc đèn “tách” một tiếng
Cố Thiên Hàn đang ngồi trên xe lăn giật thót người, quay lại nhìn cô. Lúc này cậu đang ôm một chiếc chăn dày trong lòng.
Không biết có phải do ánh đèn hay không mà sắc mặt cậu trắng bệch ra khác hẳn lúc bình thường.
“Bị chị làm cho giật mình à?” Cố Thiên Tầm hỏi.
“Cũng bình thường ạ.” Cố Thiên Hàn nhanh chóng che đậy sự hoảng hốt trên gương mặt, bất giác ôm chặt hơn chiếc chăn trong lòng. “Em làm chị thức giấc à?”
“Không, chị đi ra lấy cốc sữa.” Cô chỉ vào cốc sữa đã nguội ngắt ở trên bàn. Bước lại gần Thiên Hàn, cô nhìn chiếc chăn trên tay cậu một cách khó hiểu. “Sao nửa đêm em còn ra lấy chăn vậy?”
“Trời vừa vào đông, buổi tối ngủ hơi lạnh.” Cố Thiên Hàn giải thích như vậy, cố che đi sự hoảng hốt trong lòng.
Lạnh?
Hai ngày trước cô vừa mới thay chăn, dù cậu trước giờ không sợ lạnh, nhưng sợ cậu bị cảm nên cô còn lồng thêm một lớp thảm trải giường nữa.
“Không phải bình thường em vẫn kêu đắp chăn dày quá rất nóng à?” Chuyện này quả thực rất không bình thường. “Lồng thêm lớp thảm trải giường cho em vẫn chưa đủ à?”
“Vâng, vẫn hơi lạnh, thêm cái chăn này nữa là đủ rồi ạ.”
Cố Thiên Tầm vừa cúi đầu vừa sờ trán cậu: “Có phải em ốm rồi không?”
Cố Thiên Hàn không tránh né, vẫn để yên cho cô kiểm tra nhiệt độ. Cô lẩm bẩm. “Vẫn bình thường mà.”
“Chị, chị mau đi ngủ đi, em vẫn bình thường mà, không có chuyện gì đâu.
“Ừm.” Cố Thiên Tầm cúi người lấy chiếc chăn trong lòng cậu lên, đi vào phòng cậu. “Chị trải lên cho em nhé. Cả ngày mệt mỏi ở ngoài rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm cho khỏe.”
Cố Thiên Tầm trải chiếc chăn lên trên chiếc chăn cũ trên giường, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Giờ mới vào đông, nhiệt độ mới giảm đi một chút thôi, chiếc chăn dày này không phải lúc rất rét mới dùng sao?
“Trải xong rồi, em nằm lên ngủ đi.” Cố Thiên Tầm vén một góc chiếc chăn lên, quay người đỡ em trai nằm xuống.
Cố Thiên Hàn co người vào trong chăn, dường như đỡ lạnh hơn rất nhiều, lông mày cũng dãn ra một chút.
“Mau ngủ đi.” Cố Thiên Tầm gém chặt chăn vào cho cậu, tắt đèn rồi chuẩn bị bước ra ngoài.
“Chị ơi!” Trong bóng đêm, cậu đột nhiên gọi. Cố Thiên Tầm quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“Sau này... tối đến em có thể chỉ ở nhà không?” Cố Thiên Hàn dường như cảm thấy yêu cầu này có phần hơi quá đáng, cậu ngừng một lát rồi lập tức giải thích. “Gần đây công ty em khá nhiều việc nên...”
Cậu không nói thêm gì nữa.
Cố Thiên Tầm cười. “Tất nhiên là được rồi, chị cũng vừa nói với em mà, giờ có cô hộ lý rồi em có thể về nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Cố Thiên Hàn thở phào một tiếng rồi mới nhắm mắt ngủ.
Cánh cửa đóng lại.
Trong màn đêm, mắt cậu nhắm chặt lại, hơi thở cũng dần trở nên gấp hơn.
Cậu co người lại, ôm chặt lấy mình.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua đám mây chiếu vào phòng cũng là lúc Cố Thiên Tầm tỉnh dậy.
Bàn tay người đàn ông nằm bên cạnh vẫn ôm trọn cô đầy chiếm hữu. Cằm anh tỳ lên đầu cô.
Cô nhẹ nhàng lách người ra một chút, nhìn gương mặt đang ngủ ngon lành của anh, Thiên Tầm mỉm cười đầy an yên.
Một ngày yên bình như thế này giống như đang nằm mơ vậy.
Đẩy chăn ra, cô bước xuống giường, vươn vai một cái rồi mới đi về phía phòng Cố Thiên Hàn.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng.
Lúc này Cố Thiên Hàn vẫn còn đang ngủ say.
Cậu quả nhiên quấn chặt hai lớp chăn, chỉ là rõ ràng cậu đang rất nóng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cố Thiên Tầm cảm thấy khó hiểu, nhưng cô cảm thấy rằng em trai đang rất khó chịu.
Cô cẩn thận, khẽ khàng gạt tấm chăn trên cùng ra, đặt sang một bên. Cúi đầu nhìn em, không nhịn được cười.
Thật là trẻ con quá đi, ngủ say vậy mà còn ngậm một góc chăn.
Bước ra khỏi phòng Thiên Hàn, cô nhìn điện thoại xem giờ, sau đó mau chóng vào bếp nấu đồ ăn sáng.
Đầu tiên là nướng bánh gối, phết lên trên một lớp mứt quả sau đó định rán trứng.
Đúng lúc này thì tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Cố Thiên Tầm chỉ nghĩ rằng đó là tin quảng cáo nên không mở ra xem, chỉ cắm cúi làm tiếp những việc đang dở.
Tắt bếp xong, cô dùng màng bọc thực phẩm cuộn bánh trứng lại, đột nhiên cảm thấy một bàn tay đặt lên lưng mình, sau đó hai cánh tay ôm lấy cô từ phía sau thật chặt.
Cô thoáng ngửi thấy một mùi đặc trưng rất đàn ông.
Dịu dàng hỏi: “Sao anh không ngủ thêm lúc nữa, giờ vẫn còn sớm mà.”
“Em vừa dậy là anh đã thức giấc luôn rồi.” Mộ Dạ Bạch tựa cằm vào vai cô, chăm chú nhìn bữa sáng hấp dẫn mà cô đang làm, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ chợt thoáng qua ánh mắt cười hạnh phúc. Anh cảm khái: “Tuyệt thật...”
Cô hiểu ý anh đang nói gì, đồng thời cô cũng có cùng cảm giác như thế.
Cô cười, để yên cho anh ôm, và tay vẫn tiếp tục cuộn lại từng chiếc bánh trứng xếp vào trong đĩa. Cô gắp một chiếc xúc xích đưa về phía anh. “Anh nếm thử xem em nướng có được không, cẩn thận một chút, vẫn còn hơi nóng đấy.”
Mộ Dạ Bạch ngoan ngoãn há miệng cắn một miếng. “Ừm, ngon lắm.”
“Thế à? Em cũng ăn thử xem.” Cô cắn tiếp một miếng, còn chưa kịp nuốt thì anh đột ngột cắn thêm một miếng nữa mẩu xúc xích còn lại.
Mũi hai người khẽ chạm vào nhau.
Cô cười, cảm giác trong lòng ngọt ngào như rót mật.
Anh cũng cười theo, hôn lên đôi môi hồng của cô.
“Chị, chị làm món gì mà thơm thế?” tiếng Thiên Hàn vang lên, cùng lúc đó cửa nhà bếp bật mở.
“Ờ! Hai người...” cảnh tượng bên trong khiến Cố Thiên Hàn cạn lời, cậu khẽ vuốt cằm. “Hai người cứ tự nhiên, em đi ngủ thêm lúc nữa.”
Sau đó cánh cửa lại một lần nữa đóng lại. Cố Thiên Tầm ngượng chín mặt, cắn môi. “Không đùa nữa, anh mau đi rửa ráy đi rồi ra ăn sáng.”
“Vâng thưa bà xã.” Mộ Dạ Bạch buông cô ra, bước đi vài bước còn quay đầu lại trêu: “Em trai em hình như đã bị chúng ta cho chứng kiến cảnh nóng truyền hình trực tiếp rồi.”
“....” Cô không nói được gì. Tất cả là tại anh sáng ngày ra đã quấy nhiễu cô!
Một lúc sau cả ba người ngồi xuống bàn ăn. Mộ Dạ Bạch và Cố Thiên Hàn nói chuyện kết hôn ở cục dân chính.
Sau đó cả hai lại tiếp tục bày tỏ những nhất trí cao độ trong chủ đề về “Thiên Tầm”.
Cố Thiên Tầm chỉ biết mỉm cười nghe, vừa cảm thấy rất được an ủi, vừa ấm áp. Hai nguồn sáng ấm áp nhất đời cô đều đang ở đây, tất cả mọi thứ dường như đều trở nên vô cùng tuyệt diệu.
Chiếc điện thoại bị bỏ quên trên bàn đúng lúc này lại vang lên một tiếng.
“Chị, có tin nhắn kìa.” Cố Thiên Hàn tiện tay đưa cho cô.
“Sao mới sáng ngày ra đã nhiều tin rác thế nhỉ?” Cố Thiên Tầm vừa lẩm bẩm vừa mở ra xem.
Tin nhắn vừa hiện ra không phải là tin quảng cáo mà là một số điện thoại lạ.
Mà nội dung bên trong khiến cô chấn động. Tay cô run lên, chiếc điện thoại rơi bộp một cái xuống đất, âm thanh sắc nhọn khác thường.
Mặt cô tái mét, ngồi đờ đẫn ra đó, những ngón tay run rẩy.
“Sao vậy?” Mộ Dạ Bạch ngồi đối diện cô, nhìn nét mặt cô khó hiểu, ánh mắt anh chuyển sang chiếc điện thoại rớt dưới sàn. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Cố Thiên Hàn cũng đổ dồn về phía cô.
Lúc này Cố Thiên Tầm mới bừng tỉnh, vội vàng cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại lên.
Lúc này trong đầu cô đang rối ren nghĩ đủ mọi lý do để biện minh cho hành động bất thần lúc nãy.
Cô chậm chạp nhặt điện thoại lên, nghĩ ra lý do rồi mới thẳng người dậy, trả lời: “Chuyện ở công ty, dự án lần trước mà bọn em làm xảy ra rắc rối lớn.”
“Rắc rối gì vậy chị?” Cố Thiên Hàn không hề nghi ngờ câu trả lời của cô mà chỉ buột mồm hỏi.
“Chuyện thi công, nói em cũng không hiểu.” Mặt cô đầy khổ não.
Mộ Dạ Bạch đặt đũa xuống. “Có chuyện gì cần anh giúp không? Nếu là chuyện lớn anh có thể ra mặt giúp em.”
“Không cần đâu, chuyện của công ty thì công ty sẽ có cách giải quyết thôi.” Đầu óc Cố Thiên Tầm lúc này vô cùng hỗn loạn, cô nắm chặt lấy điện thoại một cách khác thường.
Cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. “Hai người cứ ăn đi, em ra ngoài gọi điện thoại một lúc.”
“Ừm, đi đi.” Mộ Dạ Bạch gật đầu. “Nếu có gì cần anh giúp thì cứ nói nhé.”
Lúc này Cố Thiên Tầm mới đứng dậy, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ.
Bước chân hơi lảo đảo, nhưng cô cố trấn tĩnh bản thân.
Trong phòng ăn, hai người vẫn nhìn theo bóng cô cho đến khi đi khuất vào trong phòng ngủ.
“Có vẻ đã xảy ra chuyện rất lớn rồi, trông chị em như là rất sốc vậy.” Cố Thiên Hàn lo lắng. “Tiếc là em không hiểu gì về ngành của chị.”
Mộ Dạ Bạch nhìn cậu một cái rồi lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng kia. “Có lẽ cô ấy sẽ tìm được cách giải quyết thôi. Nếu không giải quyết được, thì vẫn còn có anh.”
Những từ cuối cùng khiến Cố Thiên Hàn bất giác quay sang nhìn anh.
Đúng vậy, có anh ở đây thì mình sao phải lo lắng quá nhiều về chị nữa chứ. Anh ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chị.
Cố Thiên Hàn cảm thấy yên lòng khi nghĩ vậy, nhưng cậu không biết rằng...
Có rất nhiều lúc, đến cả thần tiên cũng không thể làm được gì....
Đóng cửa lại, Cố Thiên Tầm mở nội dung tin nhắn ra một lần nữa. Hai tin nhắn, hai bức ảnh.
Ghê sợ đến mức cô không dám nhìn thẳng....
Hơn nữa từ màu ảnh có thể nhận thấy nó đã từ rất nhiều năm trước.
Nhân vật chính trong bức ảnh, không ai khác, chính là... mẹ cô, bà Cố Vân La !!!
Trong bức ảnh, bà đang lõa lồ, hai chân bị tách ra trói vào hai thành giường.
Trên khuôn mặt bà là sự nhục nhã và tuyệt vọng đến cùng cực.
Bức ảnh rõ ràng đến mức qua bao nhiêu năm rồi mà cùng là thân con gái như cô cũng có thể cảm nhận được sự đau thương bi ai lúc đó của bà.
Đây... là bức ảnh hiện trường năm đó khi bà bị cưỡng bức?
Cả người Cố Thiên Tầm run lên, cô không dám tưởng tượng mẹ cô làm sao có thể chịu đựng được tình cảnh lúc đó để tiếp tục sống.
Lồng ngực cô đau đớn đến mức hơi thở cũng trở nên khó nhọc, nặng nề.
Ngón tay run run, cô vội vàng xóa bức ảnh đó đi, sau đó lập tức gọi vào số điện thoại lạ đó.
Tiếng chuông vừa vang lên liền có người nhấc máy.
“Cố tiểu thư.”
Nghe thấy giọng nói ung dung đó, Cố Thiên Tầm tức đến run người, tay chân lạnh ngắt.
“Bà muốn gì?” Trừ Hạ Vân Thường ra còn ai có thể làm ra những chuyện như thế này được nữa? “Hạ Vân Thường, bà đừng quá đáng quá! Nếu Dạ Bạch biết người mẹ mà anh ấy hết mực yêu thương lại là người đàn bà giở những thủ đoạn bỉ ổi đê tiện nhất thì anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Cô cố hết sức nhỏ giọng, sợ người khác nghe thấy.
Nhưng lúc này sự hận thì của bà ta đã lên đến cực điểm.
“Nó sẽ đau khổ, trái tim tan nát.” Bà Hạ Vân Thường không chút nao núng, ngược lại ung dung nói: “Cô yêu nó như vậy nỡ nhìn thấy nó cuối cùng bị gục ngã hay sao?”
Đúng vậy, cô không nỡ.
Cô không tưởng tượng được là sau khi anh biết chuyện này thì sẽ đau khổ như thế nào.
Còn bà ta, nắm được điểm yếu này của cô nên mới càng lộng hành ngang ngược.
“Bà nói đi, rốt cuộc bà muốn thế nào.” Cố Thiên Tầm không ngừng đi đi lại lại trong phòng, lo lắng bất an. Những bức ảnh như thế này nếu bị mẹ cô nhìn thấy thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
“Nghe nói cô định lén lút kết hôn với con trai tôi?” Bà ta hỏi ngược lại.
Tim Cố Thiên Tầm thắt lại. Cuối cùng thì bà ta cũng biết rồi....
“Đúng vào lúc hai ngươi đặt bút ký vào tờ giấy kết hôn thì cũng chính là lúc ta sẽ gửi những tấm ảnh này cho Cố Vân La, hơn nữa còn phát tán ra bên ngoài cho cả thiên hạ cùng biết!”
“Bà điên rồi?!” Cố Thiên Tầm tức đến đỏ mắt, cô nghe thấy giọng nói mình cũng đang run lên. “Bi kịch năm đó tất cả là do bà gây ra, bà còn dám ngang ngược đe dọa công bố những bức ảnh này sao? Hạ Vân Thường, bà không sợ ngồi tù à?”
“Ngồi tù?” Hạ Vân Thường cười lớn. “Cố tiểu thư, người có bệnh thần kinh thì có phải ngồi tù không?”
Đúng vậy, là cô đã quên!
Bệnh lý thần kinh từng là bi kịch của bà ta, nhưng giờ ngược lại, nó lại là tấm bùa hộ thân cho bà ta.
Vì vậy...
Một khi những bức ảnh này bị công bố ra bên ngoài, bà ta vẫn sẽ sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như bây giờ, nhưng còn mẹ cô...
Không! Cô thật không thể tưởng tượng nổi!