Đôi môi trắng nhợt, khô khốc của anh khẽ động đậy, anh yếu ớt thốt ra cái tên đang xoay chuyển trong lòng trăm ngàn lần.
“Dạ Bạch, mở mắt ra đi, là bà nội đây! Bà nội ở đây!” Bàn tay lạnh ngắt bị hai người già gấp gáp nắm lấy.
Đôi mi khẽ động, mi mắt anh nhúc nhích mở ra, hồi lâu vẫn vô thần đến mức đáng sợ.
Ông Mộ Trung Thiên bước lại gần, mím môi, cố tỏ ra trấn tĩnh hỏi: “Giờ con thấy trong người thế nào?
Con ngươi trong tròng mắt khó khăn cử động một lúc, từ từ lướt qua khuôn mặt của hai người già, rồi cuối cùng dừng lại trên mặt ông Mộ.
Sự lo lắng trong đôi mắt ông khiến trái tim anh thắt lại, đôi môi khô khốc động đậy nhưng không nói nên lời.
Ông Mộ và lão phu nhân nhìn nhau, ánh mắt cả hai càng thêm căng thẳng hơn.
Ông kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống bên mép giường, hai tay đặt lên đầu gối, cúi đầu nhìn con trai, ôn tồn nói: “Hay ta gọi Thiên Tầm đến chăm sóc con nhé?”
Vừa nãy lúc hôn mê, anh gọi tên Thiên Tầm, mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Lão phu nhân trước đây kịch liệt phản đối bọn họ nhưng đến giờ vào lúc nguy cấp như bây giờ bà không thể không thỏa hiệp. Bà gật đầu đồng ý lời con trai nói. “Cứ làm vậy đi. Có nó ở đây cũng bớt được cháu ngày đêm mong nhớ, tim cũng để ở chỗ nó.”
Trần Anh Hào bên cạnh nói: “Vậy để tôi gọi điện cho Cố tiểu thư.”
“Đừng!” Mộ Dạ Bạch cuối cùng lên tiếng, giọng anh nghẹn lại. Có lẽ do vừa hôn mê tỉnh lại nên yếu sức, nói ra được một câu thì lập tức thở dốc.
Trần Anh Hào lập tức dừng lại động tác.
“Cháu không muốn cô ấy biết tình trạng hiện nay của cháu, hãy nói cả với Cận Vân, đừng nói gì trước mặt cô ấy.”
Trần Anh Hào nhìn sang lão phu nhân một cái như hỏi ý kiến.
Lão phu nhân thở dài một tiếng, lòng bà khắc khoải mắt hoen mờ. Bà nghĩ lại năm đó lúc lão gia phát hiện ra bệnh tình của bản thân, cũng giấu bà đến khi không thể giấu nổi nữa mới nói với bà.
Bà hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của cháu trai.
“Dạ Bạch, cháu hãy nghĩ cho kỹ đi. Bà biết cháu không nỡ để Thiên Tầm phải chịu khổ cùng mình nhưng có thể trong lòng nó không nghĩ như vậy đâu. Sau này đến một ngày nó biết được sự thật, nhất định sẽ oán hận cháu!”
Đây là sự thật!
Cũng như bản thân bà.
Khi biết được mọi chuyện thì lão gia đã không còn thấy được ánh sáng nữa, lúc đó bà mới phát hiện ra mình còn rất nhiều rất nhiều chuyện muốn được làm cùng với ông nhưng đã không kịp nữa rồi.
Luôn tưởng rằng thời gian hẵng còn rất nhiều, đến sau cùng mới phát hiện rằng thời gian đã bị tử thần cướp đi từng chút một đến cạn kiệt.
Mộ Dạ Bạch nhắm mắt lại, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô khóc lóc trong đau khổ vừa nãy.
Tim anh thắt lại.
Có thể giấu thì cứ giấu tiếp thôi!
...................
Bên kia.
Cây đại thụ bên ngoài biệt thự của Cảnh gia đã vàng vọt, gió lạnh thổi qua khiến lá rơi đầy mặt đất.
Dẫm lên trên đó, từng tiếng “rạp rạp” vang lên khiến người ta cảm thấy cô quạnh và giá lạnh.
Cách biệt vài tháng, quay về nơi đây dường như cả căn nhà đều đã trở nên hiu hắt.
“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi.” Dì Trương ra mở cửa, nhìn thấy Thiên Tầm sau lưng anh liền kinh ngạc, mắt bà sáng lên. “Thiếu phu nhân?”
Cố Thiên Tầm giờ đây chẳng còn tâm trí nào để sửa lại cách xưng hô của bà nữa. Cảnh Nam Kiêu hỏi: “Cảnh Dao đâu? Giờ nó thế nào rồi?”
Vẻ mặt dì Trương nặng trĩu, thở dài: “Đang ở trong phòng trên gác, cậu đi xem đi.”
Cảnh Nam Kiêu không cả cởi giầy, bước nhanh vào.
Cố Thiên Tầm nhìn anh một cái, cô cúi xuống thay đôi dép đi trong nhà rồi nhìn quanh căn nhà một lượt, vừa như không có thay đổi gì, lại vừa như đã có sự thay đổi lớn.
“Thiếu phu nhân, trông sắc mặt cô không được tốt, gần đây ngủ không được sao?” Dì Trương hỏi cô. Ngày trước trong nhà này, cũng chỉ có cô là thỉnh thoảng nói vài câu với dì ấy.
Thỉnh thoảng cô vào bếp giúp nấu nướng, quan hệ giữa hai người rất tốt.
Cố Thiên Tầm khẽ sờ lên mặt, lắc đầu. “Có lẽ gần đây hơi nhiều việc quá.”
“Gầy như vậy rồi, cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Dì Trương quan tâm nói.
Cô gật đầu, nhìn lên trên lầu. “Tôi lên xem xem.”
“Cô đi đi, trưa nay ở lại ăn cơm nhé, tôi làm món cô thích.”
Cố Thiên Tầm không từ chối, đi theo Cảnh Nam Kiêu lên lầu.
................
Cảnh Dao nằm nghiêng trên giường, khóc than ầm ĩ.
Trên tay buộc vải trắng. Chưa vào viện, có lẽ vết thương không nghiêm trọng lắm.
Cố Thiên Tầm đứng ngoài cửa, thở phào một hơi. Cô không vào ngay vì ông Cảnh Thanh Phong đang nổi trận lôi đình bên trong.
“Không được khóc nữa! Vì một người đàn ông mà đòi tự tử, trong đầu mày đang nghĩ gì thế hả?”
Cảnh Dao khóc càng to hơn. “Bố, con không phải cố ý đâu... không phải con cố ý bán cổ phiếu cho anh ta. Con...con chỉ là...”
“Mày bị mê hoặc đến hồ đồ rồi! Ta với Nam Kiêu sớm đã nhắc nhở mày, thằng đó nó không yêu mày, nó chỉ lợi dụng mày thôi, mày nên đề phòng nó mới phải!”
Cố Thiên Tầm nghe thấy mà trong lòng khó chịu.
Mộ Dạ Bạch ơi là Mộ Dạ Bạch...
Anh rốt cuộc đã làm gì vậy?
“Giờ ông mắng con gái để làm gì chứ? Ông không thấy nó đã hối hận đến mức không thiết sống nữa rồi à?” Bà Trần Di trước giờ cưng chiều con gái, nghe thấy những lời này không chịu nổi nữa, ôm Cảnh Dao vào lòng che chở. “Ông đừng mắng chửi con gái nữa, ông có bản lĩnh thì đi chửi cái thằng kia đi!”
“Bà....” Ông Cảnh càng tức hơn quát. “Bà lúc nào cũng bao che nó! Nếu lúc trước không phải bà ở một bên xúi bẩy, mơ tưởng gả con gái vào nhà họ Mộ thì nó cũng không đến mức tin người đến ngu ngốc như vậy!”
“Giờ ông đổ trách nhiệm lên đầu tôi à? Đây đều là Mộ Dạ Bạch sai, hắn lừa con gái chúng ta, lừa cổ phiếu của nhà ta, hắn đúng là tên khốn nạn!”
Cố Thiên Tầm cảm thấy giờ phút này mình ở nhà họ Cảnh căn bản không giúp đỡ được gì. Quay người cô vội vã muốn đi khỏi.
“Cố Thiên Tầm!” Bà Trần Di đã kịp phát hiện ra cô, nhìn thấy cô một cái, bà ta lập tức gọi giật lại.
“Cô đến đây làm gì? Đến cười vào mặt tôi phải không?” Cảnh Dao bỗng chốc ngồi dậy khỏi giường, mắt còn đẫm lệ, bộ dạng thê thảm vô cùng nhưng lại xù lông lên như con nhím.
Cố Thiên Tầm chưa kịp nói gì, Cảnh Nam Kiêu đã bước lại, chắn đằng trước bảo vệ cô.
“Mọi người đừng có trút giận lên người Thiên Tầm, cô ấy nghe nói Cảnh Dao xảy ra chuyện nên mới cùng đến xem. Cô ấy cũng chỉ có ý tốt thôi!”
“Giờ con còn bao biện cho nó nữa?” Bà Trần Di nói giọng sắc lẻm, cay nghiệt. “Nam Kiêu, con còn chưa nhìn ra sao? Đứa con gái này chính là sao chổi! Con xem gần đây nhà nó xảy ra toàn chuyện xui xẻo, giờ thì tốt rồi, đem cả vận xui đến Cảnh gia nhà chúng ta!”
“Bà nói vớ vẩn cái gì thế?” Ông Cảnh Thanh Phong gầm lên một tiếng.
Giọng ông uy nghiêm vang lên khiến mọi người trong phòng đều sững người lại. Cảnh Dao ấm ức nhìn vào mắt bố, bất giác nắm chặt mép chăn.
Bà Trần Di bị mắng thì giật thót mình một cái. Nhưng ngay sau đó bà cảm thấy lúng túng, mặt tối sầm lại.
“Ông chỉ biết bênh nó, bênh Cố Vân La thôi! Tôi nói sai à?” Bà Trần Di bỗng chốc khóc thút thít, giống như phát tiết ra ngoài hết những nỗi ấm ức tủi thân mà bao nhiêu năm qua ông vì bà Vân La mà đối xử lạnh nhạt với bà trút hết ra. “Nếu không phải nó bán ra 5% cổ phần thì dù Cảnh Dao nhà chúng ta có cho hắn cả 10% hắn ta cũng chẳng làm gì được Cảnh thị.”
Đột nhiên, bà quay phắt mặt lại, nhìn Cố Thiên Tầm nghi ngờ. “Cố Thiên Tầm! Cô không phải là cố ý bán cho Mộ Dạ Bạch, cố ý để hắn ta chiếm đoạt Cảnh thị chứ?” Cố Thiên Tầm bỗng nhiên phát hiện ra mình đến đây từ giúp thành ra hại.
Hơn nữa trước mặt một người sớm đã định tội cho cô như bà Trần Di thì dù cô có giải thích bất cứ điều gì cũng đều chỉ là vô ích.
“Mẹ, cô ấy không phải, cũng sẽ không làm thế!” Cảnh Nam Kiêu trả lời hộ cô.
“Không phải? Sẽ không?” Bà Trần Di nhìn con trai. “Nam Kiêu, con đừng vì thích nó mà để nó lừa gạt qua mặt như vậy, nói không chừng nó chính là cùng một giuộc với Mộ Dạ Bạch đấy. Chẳng phải Mộ Dạ Bạch vì nó mà đến cả hôn ước với nhà họ Hoắc cũng đã hủy rồi hay sao? Mẹ không tin chuyện hắn ta thôn tính Cảnh Thị mà nó không biết gì!”
“Tôi với anh ấy chưa từng nói chuyện công việc.” Cố Thiên Tầm nói.
“Nếu mày không cố ý hoặc có một chút lòng tốt thì giờ đã không nên đến đây mà là đi tìm thằng Mộ Dạ Bạch kia kìa! Tìm nó đòi lại 5% kia để trả cho nhà ta!” Bà Trần Di gào lên bức ép.
“Mẹ, mẹ đừng có làm khó cho cô ấy nữa. Xảy ra chuyện như vậy, cô ấy đã rất buồn rồi!”
“Cảnh Dao đã không sao rồi, vậy tôi đi đây.” Cố Thiên Tầm nói với Cảnh Nam Kiêu, anh quay lại nhìn cô vẻ xin lỗi.
Cô có lòng tốt đến thăm, không ngờ lại bị nghi ngờ mắng nhiếc như vậy, trong lòng chắc đang rất khó chịu.
“Giờ tôi đi tìm anh ấy, tôi sẽ hỏi cho rõ chuyện 5% cổ phần đó.” Cô ngẩng lên nhìn bà Trần Di, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, cô không nói gì nữa, nhìn sang ông Cảnh nói: “Vậy con đi trước đây.”
Ông Cảnh gật đầu, quay sang nói với Cảnh Nam Kiêu. “Con đưa Thiên Tầm về đi.”
..................
Cố Thiên Tầm ngồi trong xe taxi, gọi điện cho Mộ Dạ Bạch nhưng không ai nghe máy.
Anh rốt cuộc bị sao vậy?
Giờ vẫn trong bệnh viện sao?
Cô gọi điện thoại cho Cận Vân.
“Alo, thư ký Cận, tôi muốn hỏi mộ tổng giờ đang ở bệnh viện phải không?”
“Bệnh viện?” tim Cận Vân bỗng đập thình thịch.
Lẽ nào Cố tiểu thư đã biết chuyện Mộ tổng bị bệnh phải vào viện? Nhng rõ ràng là Mộ tổng đã dặn mọi người không ai được nói ra cơ mà.
“À, tôi nghe Nam Kiêu nói, hôm nay bọn họ đã động tay động chân lúc ở Cảnh Thị.”
“Ồ...” Cận Vân bỗng chốc hiểu ra. “Hiện giờ Mộ tổng không ở bệnh viện, anh ấy đã đi công tác nước ngoài với trợ lý Trần rồi.”
Đi công tác?
Chẳng nói chẳng rằng gì lại đi công tác nước ngoài đột ngột vậy sao?
Cố Thiên Tầm bỗng chốc trong lòng có cảm giác khó nói nên lời. Khi tất cả mọi người đều nói anh vì số cổ phiếu trong tay cô nên mới tiếp cận cô thì chỉ có mình cô kiên trì đợi anh cho mình một câu trả lời, còn anh lại lặng lẽ ra nước ngoài như vậy?
Thậm chí đến một lời từ biệt cũng không.
Cô không thể không suy nghĩ.
Hơn nữa nghĩ đến chuyện thái độ của anh đối với việc bọn họ có con, trong lòng cô lại càng thêm hỗn loạn. Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện có con với cô, cho dù cô khẩn cầu như vậy, anh vẫn chuẩn bị bao để phòng tránh....
Chỉ trừ mỗi một lần...
“Cố tiểu thư?” Cận Vân thấy cô im lặng hồi lâu không nói gì liền gọi một tiếng.
Cố Thiên Tầm lúc này mới sực tỉnh, tim cô bỗng lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm hơn. “Vậy anh ấy có nói bao giờ trở về không?”
“Có lẽ cần một thời gian khá dài. Cố tiểu thư có chuyện gì cần tìm Mộ tổng sao? Nếu có cơ hội tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy.”
Chuyển lời?
Cố Thiên Tầm cảm thấy tim mình đau đớn khôn nguôi.
Hóa ra...
Giữa bọn họ đã đến lúc cần một người ở giữa chuyển lời rồi.
Tim cô lạnh lẽo như đóng băng lại.
“Đúng vậy, tôi đúng là có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh ấy.” Cô nắm chặt điện thoại, sống mũi cay xót, cố tình làm ra vẻ bình tĩnh. “Thư ký Cận, nếu cô có nói chuyện điện thoại với anh ấy thì phiền cô hỏi anh ấy có phải ngay từ đầu anh ấy nhằm vào số cổ phiếu trong tay tôi không? Anh ấy sớm đã biết trong tay tôi có cổ phần của Cảnh Thị, có phải vậy không? Còn cả Cảnh Dao....”
Tâm trạng cô càng nói càng thêm kích động hơn, giọng run lên. “Cô bảo với anh ấy Cảnh Dao vì anh ấy mà tự sát. Hỏi anh ấy nếu Cảnh Dao xảy ra chuyện gì anh ấy có thấy cắn rứt lương tâm chút nào không?”
Cận Vân im lặng.
Nghe giọng Cố Thiên Tầm trong điện thoại đầy xúc động, đợi cô dần dần bình tĩnh lại, Cận Vân mới nói: “Lời của Cố tiểu thư tôi sẽ truyền đạt đến Mộ tổng không sót một chữ. Chỉ có điều... tôi vẫn muốn nói giúp Mộ tổng vài lời.”
“Tình cảm Mộ tổng dành cho Cố tiểu thư, tôi nghĩ là mọi người ai nấy đều đã hiểu.”
Lời Cận Vân vừa dứt, Cố Thiên Tầm lập tức lặng người, cuộc đối thoại giữa hai người bỗng rơi vào im lặng.
Cuối cùng...
Cận Vân có việc bận, không thể không tắt điện thoại. Cố Thiên Tầm ngồi trên xe taxi, ngây người ra nhìn những cảnh vật vụt qua khung cửa sổ, trong lòng cô bỗng trở nên trống rỗng, cảm giác không nói nên lời.
..............
Lúc về đến bệnh viện đã giữa trưa.
Cố Thiên Tầm gọi điện thoại cho bà Cố Vân La, biết được bà đã ăn cơm trưa xong mới đi xuống lầu dưới bệnh viện tìm gì đó ăn cho xong bữa.
Ngồi xuống, cô gọi một món ăn và một món canh. Thức ăn được mang lên, lớp váng mỡ nổi lên trên đó khiến cô cảm thấy ghê ghê, có cảm giác muốn nôn khan.
Cô hoàn toàn không có cảm giác muốn ăn nữa, đứng dậy lao vào nhà vệ sinh, thân người yếu ớt chống tay lên bệ rửa mặt.
Dạ dày cô có vấn đề gì sao?
Trước đây cô chưa từng bị như thế này.
Vốc một vốc nước vỗ lên mặt, cảm giác lạnh cóng.
Một tờ giấy ăn sạch sẽ xuất hiện trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn thấy một phụ nữ đang mang bầu có thân người tròn trịa đang cười với mình. “Cô lau mặt đi.”
“Cảm ơn cô.”
Đối phương nhìn cô cười, lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô cũng có bầu rồi phải không? Trời lạnh như vậy cô còn rửa mặt bằng nước lạnh nữa, không cẩn thận bị cảm thì nguy. Cơ thể của bà bầu không chịu nổi đâu, nhất là 3 tháng đầu thai kỳ.”
Bà bầu?
Cố Thiên Tầm buồn cười. “Không phải đâu, tôi vẫn chưa có bầu!”
Bản thân mình đang rất bình thường, sao có thể liên quan gì đến bà bầu được chứ?
“Không phải bà bầu?” Đối phương hơi đơ ra, có phần ngượng ngùng. “Là tôi hiểu lầm rồi. Từ khi tôi có bầu xong thì nhìn đâu cũng thấy bà bầu. Thấy ai nôn tôi cũng đều nghĩ là họ nôn nghén.”
Nói xong cô gái đó cũng tự cười ha hả lên. “Thật là ngày càng mẫn cảm rồi. Xin lỗi cô nhé, cô đừng để tâm.
Cố Thiên Tầm bỗng lặng người đi.
Cô đứng trân trân nhìn vào gương, lời xin lỗi của đối phương cô cũng không nghe thấy. Trong đầu cô không ngừng nhớ lại hai từ vừa nãy...
Nôn nghén...
Nôn nghén...
Trước đây cô chưa từng như vậy, tại sao đột nhiên lại có hiện tượng nôn khan chứ?
Hơn nữa....
Nghĩ kỹ lại thì gần đây cô càng ngày càng dễ bị mệt mỏi. Cũng như vừa nãy lúc ở nhà Cảnh gia, dì Trương cũng nói sắc mặt cô nhìn rất kém.
Tất nhiên, gần đây quá bận rộn, đến nỗi cô quên mất cả việc kinh nguyệt không đến đúng kỳ.
Trời!
Lẽ nào cô thật sự... có thai rồi?!
Có một lần không dùng bao.
Cô đã có thai với Dạ Bạch rồi sao? “Này cô, cô không sao chứ?” Nhìn thấy cô ngẩn người ra đó, cô gái kia huơ huơ tay trước mặt cô vài cái.
Cô sực tỉnh, mắt lấp lánh, cười ngốc nghếch. “Tôi... tôi có lẽ thật sự có thai rồi!”
Đối phương nhướn mày một cái giống như bị tâm trạng của cô làm cho vui lây, cũng cười theo. “Nếu đúng là vậy thì phải chúc mừng cô rồi!”