Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 515 - Hai người phụ nữ (5)

/841


“Cậu xin nghỉ phép trở về hay là?” Lý Vũ Hân gạt chủ đề kia sang một bên hỏi Hứa Hiểu Tinh, bây giờ cô buộc phải chuyển chủ đề, nếu còn tiếp tục, ba người phụ nữ ở đây sẽ chỉ khóc lóc cùng nhau mà thôi.

“Không, tớ đã từ bỏ lần giao lưu này để về nước trước, tớ không quay lại nữa, đã mang cả hành lí trở về luôn rồi.”

“Cái gì? Sao cậu lại làm như vậy? Cậu có thể xin nghỉ phép trở về mà, cậu làm như vậy thì không phải nửa năm qua của cậu đã uổng phí cả rồi sao? Cậu phải biết, cậu chỉ cần ở đó chơi một năm rồi trở về là cậu có thể thăng chức, cậu có thể được đánh giá cấp bậc rồi, sao cậu lại từ bỏ vào lúc này chứ.” Lý Vũ Hân có chút không hiểu nổi.

“Cậu cảm thấy đây là những thứ tớ muốn theo đuổi sao? Cậu cảm thấy tớ quan tâm những điều này sao? Cậu sai rồi, tớ thật sự không quan tâm một chút nào hết, sở dĩ tớ ra nước ngoài, không phải vì tớ muốn được đánh giá cấp bậc, cũng không phải vì tớ muốn thăng chức, tớ chỉ muốn rời khỏi anh ấy, để bản thân mình tĩnh lại nghĩ kĩ về một vài vấn đề, đồng thời tạo cơ hội cho hai người, vì tớ biết, nếu tớ ở đây, hai người sẽ không bao giờ có thể tốt đẹp được, giữa ba người chúng ta sẽ luôn là cảnh tượng ngại ngùng. Còn bây giờ, anh ấy đã như vậy rồi, cậu cảm thấy tớ tiếp tục ở lại nước B còn ý nghĩa gì sao? Cảm ơn cậu đã thông báo cho tớ, bất kể thế nào, nếu anh ấy thật sự ra đi, tớ cũng có thể nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa rơi nước mắt.

Lý Yến vẫn luôn ngồi ở đó, không lên tiếng dù chỉ một lời.

Lý Vũ Hân chậm rãi lấy một bức thư từ trong túi ra, bức thư này là Lý Đông Sinh đưa cho cô sau khi cô đến bệnh viện, một bức cho Diệp Sương, một bức cho cô.

Lý Vũ Hân mở thư ra, bên trong có hai bức thư, Lý Vũ Hân đưa một bức trong đó cho Hứa Hiểu Tinh, nói: “Bức thư này là anh ấy viết cho cậu, anh ấy đã viết nó trước khi xuất phát, tổng cộng có ba bức, một bức cho Diệp Sương, tớ và cậu mỗi người một bức, thư của chúng ta được đựng trong cùng một phong bì, phía trên ghi là viết cho cậu, nên nội dung trong tớ tôi chưa đọc đâu.”

Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nhậm lấy bức thư, rồi mở ra, từ từ đọc.

“Hiểu Tinh, chào cô, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn nửa năm chúng ta không gặp nhau rồi, còn nhớ bữa tối cuối cùng chúng ta cùng ăn trước khi cô đi, còn nhớ cô bảo tôi chăm sóc cho đám hoa cỏ đó, chỉ là thời gian xoay chuyển, vật đổi sao dời, có thể lúc cô đọc được bức thư này tôi đã không còn trên thế giới này nữa, mong lúc cô nghe được tin tức này không cần đau buồn cho tôi, con người kiểu gì cũng sẽ chết, đời này của tôi tuy không dài, vẫn chưa tới ba mươi năm, nhưng những chuyện xảy ra lại rất nhiều rất nhiều, đủ để đạt tới độ dài của một đời người, vì vậy, cái chết đối với tôi mà nói không có gì đáng nuối tiếc cả, nên là, mọi người không cần cảm thấy đau buồn, thương tâm vì cái chết của tôi.



Cô đi nước B đã được một thời gian rất dài rồi, khoảng thời gian này tôi không gọi điện thoại cho cô, không gửi tin nhắn cho cô, không phải vì tôi không nhớ cô, không phải vì tôi không coi cô là bạn bè, chỉ là con người tôi trời sinh cứng nhắc, tôi không biết gọi điện thoại cho cô thì nên nói gì, nên hỏi gì, sợ ngại ngùng, nên tôi không hỏi. Tôi biết sở dĩ cô đi nước B là có sự kiên trì của cô, có phán đoán của cô, nên tôi tôn trọng lựa chọn của cô, cũng không chủ động đi tìm cô, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ cô, thỉnh thoảng sẽ muốn đi dặn dò cô ở nước B một mình nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, phải chú ý đến sự an toàn, phải thích ứng với hoàn cảnh đang sống, muốn dặn dò cô rất nhiều, rất nhiều. Cuối cùng còn nghĩ, cô là người trưởng thành rồi, sẽ biết cách chăm sóc bản thân, nên cũng không nói gì nữa.

Cô bảo tôi đối xử thật tốt với Vũ Hân, tôi vẫn luôn cố gắng làm điều đó, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy, cũng yêu cô ấy, rất muốn cưới cô ấy, nhưng có một vài điều nuối tiếc là, tôi đã không thể nào làm được điều này nữa, đây chính là chuyện nuối tiếc duy nhất trong cuộc đời của tôi, tôi cảm thấy không xứng với cô ấy. Nếu như có thể, cô giúp tôi khuyên nhủ cô ấy, khuyên cô ấy đừng đau lòng vì tôi, khuyên cô ấy quên tôi đi, cô ấy nên có cuộc sống của cô ấy, hạnh phúc thật sự thuộc về cô ấy. Đồng thời, những lời này tôi cũng muốn nói với cô.

Tôi từng hỏi bản thân liệu có phải tôi thích cô hay không, tôi vẫn luôn không có câu trả lời, cho dù có trả lời cũng chưa từng trả lời trước mặt cô, thật ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, tôi có thích cô, tôi không biết mình thích bao nhiêu, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, tôi có thích cô. Tôi vốn là người trời sinh không nhạy bén với tình cảm, cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu rõ chuyện tình cảm trong đầu mình, tình yêu chắc sẽ là duy nhất, nhưng tôi cảm thấy tình yêu của tôi luôn như một mối tơ vò, nên tôi cũng mê mang, vì vậy tôi mới chọn cách thuận theo tự nhiên đối với chuyện tình cảm này, không nghe cũng không hỏi, sở dĩ làm như vậy không phải vì tôi không dũng cảm không quả đoán, mà vì đến bản thân tôi cũng không hiểu nổi. Nhưng bất kể như thế nào tôi cũng phải cảm ơn cô, cảm ơn cô từng yêu tôi, thích tôi, tình yêu của cô khiến tôi rất cảm động, cũng khiến tôi thay đổi rất nhiều, cho dù đến kiếp sau tôi cũng không thể nào quên người phụ nữ đã từng bán thịt nướng và rao hàng giúp tôi.

Chỗ chậu cây kia của cô tôi vẫn luôn chăm sóc, bọn chúng lớn lên rất tốt, xin lỗi, sau này có lẽ tôi không thể giúp cô chăm sóc chúng nữa, xin hãy tha thứ vì tôi đã không làm tròn lời hứa với cô, tôi thất hứa rồi.

Cuối cùng tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cô, cảm ơn cô đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi, cảm ơn cô đã từng giúp đỡ và đồng cảm với tôi, cảm ơn cô vẫn luôn cùng tôi đi qua những khó khăn trước đó. Bây giờ và về sau, mong cô hãy quên tôi đi, hãy coi tôi như một ngôi sao băng vụt qua trong cuộc đời của tôi, đừng bao giờ nhớ lại. Tôi hi vọng cô hạnh phúc, cũng chúc cô hạnh phúc, cô rất lương thiện, cũng vô cùng thông minh, thật ra cô là người phụ nữ ưu tú nhất mà tôi từng gặp, tôi tin, cô nhất định có thể tìm được một người thật sự có thể đem lại sự hạnh phúc cho cô.

Thật ra có trăm ngàn lời nói cũng không thể nói ra vào lúc này, tôi viết ba bức thư, một bức cho Diệp Sương, một bức cho Lý Vũ Hân, bức thư viết cho cô là bức thư khiến tôi thấy khó khăn và khó chịu nhất, có thể là vì tình cảm của tôi với cô là phức tạp nhất.

Nói đến đây thôi, vĩnh biệt, Hiểu Tinh, mong cô hãy quên tôi, một người vốn không nên xuất hiện tỏng cuộc sống của cô, lại còn làm loạn cuộc sống của cô. Diệp Lăng Thiên.”

Thư không dài, chỉ có hai trang giấy, nhưng Hứa Hiểu Tinh lại đọc rất lâu rất lâu, nước mắt sớm đã khiến bức thư ướt đẫm. Đọc đến cuối cùng, Hứa Hiểu Tinh chạy thẳng tới ôm Lý Vũ Hân, bật khóc thật lớn. Cô vừa khóc, Lý Vũ Hân vẫn luôn cố gắng tỏ ra kiên cường cũng không chịu nổi mà bật khóc, Lý Yến bên cạnh tuy mạnh mẽ ngồi đó, nhưng nước mắt cũng đã ướt đẫm khuôn mặt.

/841

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status