Hôm nay trời nắng đẹp, An Ngôn ngồi bên khung cửa sổ, ánh ban mai rọi vào tôn nên vẻ đẹp kiều diễm dịu dàng của nàng.
- An Ngôn... Thiếu gia dặn người chiều nay 4 giờ diện lễ phục này ạ!
Mộc Bình bước vào đặt lễ phục lên tủ đầu giường rồi dặn dò.
An Ngôn nhìn qua nó một lượt , rỗi khẽ rũ mi u buồn, chẳng biết Nam Môn Thần muốn làm gì nữa, giam cầm cô như chim vàng anh, rồi mang ra ngoài như bình hoa di động sao?
- Vú ơi? Thật sự Nam Môn Thần làm nghề gì vậy Vú?
Mộc Bình chưng hửng trước câu hỏi này, thường ngày cô gái vẫn chỉnh trang âu phục cho chồng đến công ty, vốn dĩ trước khi cưới cũng biết chồng điều hành Tập Đoàn Nam Thị cơ mà.
- An Ngôn... Con hỏi gì kỳ vậy?
- Vú đừng dấu con... Anh ta không thể chỉ là tổng tài bình thường.
Đêm qua An Ngôn đã nghe chồng mình nói chuyện điện thoại:
- Xử lý gọn ghẽ... Nhớ ép phía bên đó giao lợi nhuận.
Những lời ghê sợ đó cho thấy Nam Môn Thần là người xấu xa, có thể là một tên cầm đầu hắc bang chẳng hạng.
Mộc Bình khéo léo an ủi An Ngôn.
- Con chớ nghĩ lung tung, Môn Thần là người tốt.
Dù nghe vậy nhưng An Ngôn vẫn canh cánh trong lòng hoài nghi. Nhân lúc Mộc Bình xuống lầu, cô lén lúc vào phòng của Nam Môn Thần. Kéo học tủ của hắn thì thấy có một bức ảnh kỹ yếu trong đó có Nam Môn Thần, tuy nhiên nữ sinh bên cạnh đã bị nhoè đi, nhìn không rõ.
- Ai vậy ta?
Cô lục tiếp thì thấy có số ảnh của một cô bé rất dễ thương, chắc tầm 7 8 tuổi gì đó.
- Không lẽ là con gái của anh ta?
An Ngôn bấu cằm đi qua đảo lại suy nghĩ, không lẽ Nam Môn Thần hận phụ nữ là vì bị tình nhân cũ bỏ rơi và mang con gái của hắn đi, khả năng này rất cao.
Tiếng bước chân ngoài hành lang ngay một lớn. An Ngôn lính quánh trả mộ thứ về vị trí cũ, rồi chiu xuống gầm giường trốn.
Tiếng cửa mở toang, người bước vào trong rất lạ lẫm, nhưng khuôn mặt cũng rất điển trai, dáng vóc ngang ngửa Nam Môn Thần.
An Ngôn suy nghĩ người này có đạo mạo giống Nam Môn Thần, lẽ nào là người em trai bác sỹ trong lời đồn của nữ nhân trong thành phố.
Làm có tiếng bước chân ầm ầm ghê sợ hơn hướng về phòng này, nam nhân nhanh nhẩu đóng cửa lại, chui ngang xuống gầm giường.
An Ngôn hú hồn chưa kịp la thì đã bị bụm miệng lại.
- Suỵt... Bảo bối... Mượn tạm chỗ cô.
Lần này thì đúng là Nam Môn Thần về, hắn cởi y phục ném lên giường vào nhà tắm xả nước "rào rào." Cơ thể tráng kiện qua lớp gương trong suốt được dịp bổ mắt người xem.
- Hay rồi... Bảo bối... 6 múi ngon đấy. Hắn cười ma mị.
Đúng là một tên lưu manh vô sĩ bề ngoài đeo kính tri thức, trong đầu toàn ý nghĩ đen tối. An Ngôn muốn chui ra thì bị hắn níu chân lại.
- Này... Bảo bối...
An Ngôn tức nổi phổi, vói tay tháo kính của hắn, nhưng rồi nhận ra hắn quờ quạnh lung tung, lẽ nào là cận rất nặng.
- Trả đấy... Thả tôi ra.
An Ngôn miễn cưỡng đeo kính lại cho hắn, đồng thời rút được chân ra chạy nhanh về phòng, tựa cửa thở phào nhẹ nhõm. Nếu bị Nam Môn Thần tóm được thế nào cô cũng no đoàn...
- Cô gái thú vị.
Nam nhân anh tuấn cũng rời khỏi phòng, mang theo hình ảnh cô gái xinh đẹp đáng yêu vừa nãy.
- Nhị thiếu... Mới về đã đi rồi sao?
Mộc Bình thấy Nam Môn Thiên bước lên xe liền gọi với theo. Hắn ta quay lại cười khẩy.
- Yên tâm... Tôi sẽ về trong đêm.
An Ngôn trên lầu nhìn xuống thấy nam nhân dưới sân rất đạo mạo, phong cách áo vest dài, khuyên tai trái loé sáng trong nắng, tóc dài chấm vai, mái rẽ ngôi năm năm, cộng thêm cặp kính tri thức, quả thật là một cực phẩm nam nhân.
- Anh ta đẹp trai thật!
- Cô ngắm đủ chưa?
Giọng lạnh của Nam Môn Thần truyền đến. An Ngôn quay lại đã bị hắn ép vào ban công.
- Cô thích trêu đùa đàn ông vậy sao?
An Ngôn lúng túng, né tránh ánh mắt đầy sát khí đang chỉa vào mình. Thấy một nam nhân đẹp mấy ai không nhìn, có thế mà bị ghép tội là sao?
- Không phải!
Nam Môn Thần vác cô ném lên giường. An Ngôn ơi, phen này người lại thảm rồi.
- Á.
Từng lớp vải bị xé toang, cơ thể ngọc ngà phô bày trước mặt nam nhân, hắn nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng, quả thật nàng đẹp phát sáng.
- Nam Môn Thần... Anh bĩnh tĩnh lại đã...
An Ngôn dùng hết sức bình sinh chống đẩy cơ thể siêu nặng bên trên.
Bàn tay lớn bẻ quật hai hai cô lên đỉnh đầu, cúi người cưỡng hôn bờ môi son mềm mại, khoang miệng cô được lưỡi hắn lấp đầy, vị ngọt lan truyền theo vị giác.
Quả thật hắn rất điêu luyện trong làm tình, cô dù không nguyện ý, nhưng thân thể đã mềm nhũng ra. Theo đã đó nam nhân hôn dọc xuống cổ thon, lưỡi điêu luyện liếm dọc theo mạn sườn, trượt xuống khoái đảo lỗ rốn sâu.
Nữ nhân không chịu được mà uốn éo, lúc này đầu lưỡi ấy lướt lên chạm vào từng hạt ngọc trên núi đôi nữ nhân, khiến nàng ưỡn người luồng tay vào từng sợi tóc mềm mượt của anh ta.
- Chát.
Đột nhiên hắn bật dậy tát vào mặt cô:
- Ai cho cô nắm đầu tôi? Đồ phóng đãng... Thật mất hứng...
Ầm.
Hắn mặc lại áo khoát rời khỏi phòng, đóng cửa một cái rầm.
- An Ngôn... Thiếu gia dặn người chiều nay 4 giờ diện lễ phục này ạ!
Mộc Bình bước vào đặt lễ phục lên tủ đầu giường rồi dặn dò.
An Ngôn nhìn qua nó một lượt , rỗi khẽ rũ mi u buồn, chẳng biết Nam Môn Thần muốn làm gì nữa, giam cầm cô như chim vàng anh, rồi mang ra ngoài như bình hoa di động sao?
- Vú ơi? Thật sự Nam Môn Thần làm nghề gì vậy Vú?
Mộc Bình chưng hửng trước câu hỏi này, thường ngày cô gái vẫn chỉnh trang âu phục cho chồng đến công ty, vốn dĩ trước khi cưới cũng biết chồng điều hành Tập Đoàn Nam Thị cơ mà.
- An Ngôn... Con hỏi gì kỳ vậy?
- Vú đừng dấu con... Anh ta không thể chỉ là tổng tài bình thường.
Đêm qua An Ngôn đã nghe chồng mình nói chuyện điện thoại:
- Xử lý gọn ghẽ... Nhớ ép phía bên đó giao lợi nhuận.
Những lời ghê sợ đó cho thấy Nam Môn Thần là người xấu xa, có thể là một tên cầm đầu hắc bang chẳng hạng.
Mộc Bình khéo léo an ủi An Ngôn.
- Con chớ nghĩ lung tung, Môn Thần là người tốt.
Dù nghe vậy nhưng An Ngôn vẫn canh cánh trong lòng hoài nghi. Nhân lúc Mộc Bình xuống lầu, cô lén lúc vào phòng của Nam Môn Thần. Kéo học tủ của hắn thì thấy có một bức ảnh kỹ yếu trong đó có Nam Môn Thần, tuy nhiên nữ sinh bên cạnh đã bị nhoè đi, nhìn không rõ.
- Ai vậy ta?
Cô lục tiếp thì thấy có số ảnh của một cô bé rất dễ thương, chắc tầm 7 8 tuổi gì đó.
- Không lẽ là con gái của anh ta?
An Ngôn bấu cằm đi qua đảo lại suy nghĩ, không lẽ Nam Môn Thần hận phụ nữ là vì bị tình nhân cũ bỏ rơi và mang con gái của hắn đi, khả năng này rất cao.
Tiếng bước chân ngoài hành lang ngay một lớn. An Ngôn lính quánh trả mộ thứ về vị trí cũ, rồi chiu xuống gầm giường trốn.
Tiếng cửa mở toang, người bước vào trong rất lạ lẫm, nhưng khuôn mặt cũng rất điển trai, dáng vóc ngang ngửa Nam Môn Thần.
An Ngôn suy nghĩ người này có đạo mạo giống Nam Môn Thần, lẽ nào là người em trai bác sỹ trong lời đồn của nữ nhân trong thành phố.
Làm có tiếng bước chân ầm ầm ghê sợ hơn hướng về phòng này, nam nhân nhanh nhẩu đóng cửa lại, chui ngang xuống gầm giường.
An Ngôn hú hồn chưa kịp la thì đã bị bụm miệng lại.
- Suỵt... Bảo bối... Mượn tạm chỗ cô.
Lần này thì đúng là Nam Môn Thần về, hắn cởi y phục ném lên giường vào nhà tắm xả nước "rào rào." Cơ thể tráng kiện qua lớp gương trong suốt được dịp bổ mắt người xem.
- Hay rồi... Bảo bối... 6 múi ngon đấy. Hắn cười ma mị.
Đúng là một tên lưu manh vô sĩ bề ngoài đeo kính tri thức, trong đầu toàn ý nghĩ đen tối. An Ngôn muốn chui ra thì bị hắn níu chân lại.
- Này... Bảo bối...
An Ngôn tức nổi phổi, vói tay tháo kính của hắn, nhưng rồi nhận ra hắn quờ quạnh lung tung, lẽ nào là cận rất nặng.
- Trả đấy... Thả tôi ra.
An Ngôn miễn cưỡng đeo kính lại cho hắn, đồng thời rút được chân ra chạy nhanh về phòng, tựa cửa thở phào nhẹ nhõm. Nếu bị Nam Môn Thần tóm được thế nào cô cũng no đoàn...
- Cô gái thú vị.
Nam nhân anh tuấn cũng rời khỏi phòng, mang theo hình ảnh cô gái xinh đẹp đáng yêu vừa nãy.
- Nhị thiếu... Mới về đã đi rồi sao?
Mộc Bình thấy Nam Môn Thiên bước lên xe liền gọi với theo. Hắn ta quay lại cười khẩy.
- Yên tâm... Tôi sẽ về trong đêm.
An Ngôn trên lầu nhìn xuống thấy nam nhân dưới sân rất đạo mạo, phong cách áo vest dài, khuyên tai trái loé sáng trong nắng, tóc dài chấm vai, mái rẽ ngôi năm năm, cộng thêm cặp kính tri thức, quả thật là một cực phẩm nam nhân.
- Anh ta đẹp trai thật!
- Cô ngắm đủ chưa?
Giọng lạnh của Nam Môn Thần truyền đến. An Ngôn quay lại đã bị hắn ép vào ban công.
- Cô thích trêu đùa đàn ông vậy sao?
An Ngôn lúng túng, né tránh ánh mắt đầy sát khí đang chỉa vào mình. Thấy một nam nhân đẹp mấy ai không nhìn, có thế mà bị ghép tội là sao?
- Không phải!
Nam Môn Thần vác cô ném lên giường. An Ngôn ơi, phen này người lại thảm rồi.
- Á.
Từng lớp vải bị xé toang, cơ thể ngọc ngà phô bày trước mặt nam nhân, hắn nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng, quả thật nàng đẹp phát sáng.
- Nam Môn Thần... Anh bĩnh tĩnh lại đã...
An Ngôn dùng hết sức bình sinh chống đẩy cơ thể siêu nặng bên trên.
Bàn tay lớn bẻ quật hai hai cô lên đỉnh đầu, cúi người cưỡng hôn bờ môi son mềm mại, khoang miệng cô được lưỡi hắn lấp đầy, vị ngọt lan truyền theo vị giác.
Quả thật hắn rất điêu luyện trong làm tình, cô dù không nguyện ý, nhưng thân thể đã mềm nhũng ra. Theo đã đó nam nhân hôn dọc xuống cổ thon, lưỡi điêu luyện liếm dọc theo mạn sườn, trượt xuống khoái đảo lỗ rốn sâu.
Nữ nhân không chịu được mà uốn éo, lúc này đầu lưỡi ấy lướt lên chạm vào từng hạt ngọc trên núi đôi nữ nhân, khiến nàng ưỡn người luồng tay vào từng sợi tóc mềm mượt của anh ta.
- Chát.
Đột nhiên hắn bật dậy tát vào mặt cô:
- Ai cho cô nắm đầu tôi? Đồ phóng đãng... Thật mất hứng...
Ầm.
Hắn mặc lại áo khoát rời khỏi phòng, đóng cửa một cái rầm.
/64
|