Từ Hoa Kiều khoát lấy tay người đàn ông, nũng nịu:
"Môn Thần, em sợ con của chúng ta không thể chào đời."
An Ngôn thấy Từ Hoa Kiều đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng cô cũng xem biểu cảm trên mặt chồng.
Nam Môn Thần không nói gì, lạnh lùng ra dấu cho thuộc hạ đưa Từ Hoa Kiều về nghĩ ngơi, còn bản thân bước tới gần An Ngôn.
"Á."
Bàn tay nam nhân cầm vào vị trí khủy tay đỏ bầm, An Ngôn đau đớn la to, dù hắn chỉ nắm rất nhẹ.
Nam Môn Thần im lặng, nơi đáy mắt thâm thúy pha lẫn lo lắng. Tiêu Diễn nhanh chóng đã đưa túp thuốc cho hắn.
"Canh giữ cô ta."
Nam Môn Thần xoay người bỏ đi, trước đó hắn rời khỏi đây quên tài liệu, nên quay lại lấy, không ngờ thấy cảnh vừa nãy.
An Ngôn thở dài hỏi với theo: "Có đúng là Từ Hoa Kiều mang thai con của anh?"
Nam Môn Thần dừng chân vài giây, rồi đi tiếp.
An Ngôn hiểu đây là ngầm khẳng định đúng, cô ôm bao đau khổ trở về phòng bệnh.
"Thiệu Phong... Anh về rồi..." Tiêu Viễn thấy bạn mình đang đến gần, bèn mừng rỡ vỗ vai đối phương: "Trả lại vị trí cho anh."
Tiêu Diễn quá mệt mỏi khi làm trợ lý cho một chúa tể sơn lâm, lại thêm tình trường lộn xộn.
Thiệu Phong gật đầu, rồi đi theo sau An Ngôn vào phòng bệnh, anh muốn an ủi cô gái nhỏ. Anh bỏ đi 5 tháng nay, trong lòng cánh cánh về An Ngôn, sau khi giải quyết chuyện cá nhân xong anh quay lại làm việc ngay.
An Ngôn nhìn Thiệu Phong đứng ở cửa, đôi mắt long lanh khẽ chớp, khi đối phương ngồi xuống cạnh giường, cô mạnh dạng hỏi:
"Thiệu Phong, anh cho tôi biết Nam Môn Thần quen Từ Hoa Kiều trong trường hợp nào không?"
Tuy có chúc bất ngờ, nhưng anh vẫn tường trình:
"4 năm trước, sau khi Nam Môn Thần bị hủy dung một năm."
An Ngôn cứ cảm thấy Từ Hoa Kiểu và cô có mối liên hệ gì đó, thập chí là thân thuộc lạ thường.
"Từ Hoa Kiều, xuất thân ra sao vậy?"
"Đại tiểu thư Từ Gia." Thiệu Phong trả lời không chút do dự, thấy An Ngôn vẫn còn nghi quặc điều gì đó, anh bổ sung: "Nhưng nghe đâu khi 18 tuổi mới được nhận tổ quy tông."
"Tại sao?" An Ngôn tròn mắt kinh ngạc.
Thiệu Phong nghiêm túc nói tiếp: " Con gái thất lạc."
Nhà họ Từ thất lạt đứa con gái lúc còn đỏ hỏn, ròng rã mười mấy năm trời mới có được tung tích là cô gái mới nhập học trường đại học Hoa Thành.
"An tiểu thư, sao cô hỏi về thân thế của Từ Hoa Kiều."
"À... Không... Không có gì đâu." An Ngôn xua tay, miệng ấp a ấp úng.
Thiệu Phong thấy trời đã tối muộn, nên ra ngoài để cô gái nghĩ ngơi.
"Cô ấy hỏi thế, chắc chắn cho nghi ngờ gì rồi." Thiệu Phong ở ban công canh gác, vừa rít một hơi thuốc, thả làn khỏi phản phất trong màng đêm tĩnh mịt.
Reng reng.
Lúc này chuông điện thoại reo, Thiệu Phong bắt máy, bên kia giọng mọt người phụ nữ trung niên.
"Hạn Hạo... Khi nào con chơi đã hả?"
Thiệu Phong cau mày: "Mẹ đừng điện con hoài như thế. Muốn phá hoại chuyện của con hả?"
"Ừ... Mẹ lo cho con thôi!" Giọng người phụ nữ kia dịu xuống.
Thiệu Phong cũng gác máy ngang, quay lại hết hồn vì chạm mặt Nam Môn Thiên.
"Anh có kế hoạch sao?" Nam Môn Thiên tiến đến một bước, đồng nghĩa Thiệu Phong cũng lui một bước, đến cuối cùng bị ép dán lưng vào ban công.
"Nhị thiếu... Tôi không có."
"Thế nói chuyện với ai?" Nam Môn Thần đoạt lấy điện thoại xem nhật ký, chỉ thấy cuộc gọi đến lưu một chữ ""MẸ.""
Thiệu Phong thở gấp khi cơ ngực Nam Môn Thiên cọ vào mặt anh, đúng là tạo nên sự ái ngại.
Nam Môn Thiên có chiều cao 1m85, chỉ thấp hơn Nam Môn Thần 4 cm. Thiệu Phong chỉ cao 1m79.
Nam Môn Thiên khoá người đối phương trong lòng mình, dùng ánh nhình tra vấn, từ lâu anh ta đã nghi ngờ thân phận không minh bạch của Thiệu Phong.
"Trả đây!" Thiệu Phong giật lại điện thoại, đồng thời thoát thân...
[...]
Bến cảng Vân Phong về đêm đang diễn ra giao dịch vũ khí.
Nam Môn Thần ngồi phía trên bong tàu cao, dùng ống nhòm quan sát đám thuộc hạ đang giao dịch.
Thế giới ngầm trong hắc bang chỉ như đó hoa nở rộ rồi sẽ tàn, căn bản muốn trụ vững trong giới thượng lưu thì cần địa vị ngoài sáng. Ai cũng biết làm quan vẫn hơn làm cướp mà.
Ban ngày là tổng tài đạo mạo, ban đêm là là trùm xã hội đen khét tiếng trong thế giới ngầm, dưới lớp mặt nạ hai lớp đáng sợ.
Tất nhiên mọi giao dịch điều có một thuộc hạ thân cận ra mặt, người này không bao giờ lộ diện bên cạnh Nam Môn Thần, thậm chí khuôn mặt người này Nam Môn Thần cũng không rõ, chỉ biết tên tự của hắn là Niệm Từ...
Niệm Từ được coi là cận thần bên cạnh cha của Nam Môn Thần, là người cho hắn biết An Tử Uông, tức là cha của An Ngôn có liên quan đến cha hắn bị ám hại. Cuộc gọi cuối cùng cha hắn nhận là của An Tử Uông.
Nam Môn Thần bấy lâu luôn điều tra An Tử Uông, và ngầm khẳng định ông ta có liên qua đến việc dẫn dụ cha hắn đến nhà hoang, để rồi xảy ra thảm kịch thanh toán ông trùm hắc bang. Cha hắn chết thảm với 13 phát đạn vào người, đôi mắt bị móc mất.
"Môn Thần, em sợ con của chúng ta không thể chào đời."
An Ngôn thấy Từ Hoa Kiều đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng cô cũng xem biểu cảm trên mặt chồng.
Nam Môn Thần không nói gì, lạnh lùng ra dấu cho thuộc hạ đưa Từ Hoa Kiều về nghĩ ngơi, còn bản thân bước tới gần An Ngôn.
"Á."
Bàn tay nam nhân cầm vào vị trí khủy tay đỏ bầm, An Ngôn đau đớn la to, dù hắn chỉ nắm rất nhẹ.
Nam Môn Thần im lặng, nơi đáy mắt thâm thúy pha lẫn lo lắng. Tiêu Diễn nhanh chóng đã đưa túp thuốc cho hắn.
"Canh giữ cô ta."
Nam Môn Thần xoay người bỏ đi, trước đó hắn rời khỏi đây quên tài liệu, nên quay lại lấy, không ngờ thấy cảnh vừa nãy.
An Ngôn thở dài hỏi với theo: "Có đúng là Từ Hoa Kiều mang thai con của anh?"
Nam Môn Thần dừng chân vài giây, rồi đi tiếp.
An Ngôn hiểu đây là ngầm khẳng định đúng, cô ôm bao đau khổ trở về phòng bệnh.
"Thiệu Phong... Anh về rồi..." Tiêu Viễn thấy bạn mình đang đến gần, bèn mừng rỡ vỗ vai đối phương: "Trả lại vị trí cho anh."
Tiêu Diễn quá mệt mỏi khi làm trợ lý cho một chúa tể sơn lâm, lại thêm tình trường lộn xộn.
Thiệu Phong gật đầu, rồi đi theo sau An Ngôn vào phòng bệnh, anh muốn an ủi cô gái nhỏ. Anh bỏ đi 5 tháng nay, trong lòng cánh cánh về An Ngôn, sau khi giải quyết chuyện cá nhân xong anh quay lại làm việc ngay.
An Ngôn nhìn Thiệu Phong đứng ở cửa, đôi mắt long lanh khẽ chớp, khi đối phương ngồi xuống cạnh giường, cô mạnh dạng hỏi:
"Thiệu Phong, anh cho tôi biết Nam Môn Thần quen Từ Hoa Kiều trong trường hợp nào không?"
Tuy có chúc bất ngờ, nhưng anh vẫn tường trình:
"4 năm trước, sau khi Nam Môn Thần bị hủy dung một năm."
An Ngôn cứ cảm thấy Từ Hoa Kiểu và cô có mối liên hệ gì đó, thập chí là thân thuộc lạ thường.
"Từ Hoa Kiều, xuất thân ra sao vậy?"
"Đại tiểu thư Từ Gia." Thiệu Phong trả lời không chút do dự, thấy An Ngôn vẫn còn nghi quặc điều gì đó, anh bổ sung: "Nhưng nghe đâu khi 18 tuổi mới được nhận tổ quy tông."
"Tại sao?" An Ngôn tròn mắt kinh ngạc.
Thiệu Phong nghiêm túc nói tiếp: " Con gái thất lạc."
Nhà họ Từ thất lạt đứa con gái lúc còn đỏ hỏn, ròng rã mười mấy năm trời mới có được tung tích là cô gái mới nhập học trường đại học Hoa Thành.
"An tiểu thư, sao cô hỏi về thân thế của Từ Hoa Kiều."
"À... Không... Không có gì đâu." An Ngôn xua tay, miệng ấp a ấp úng.
Thiệu Phong thấy trời đã tối muộn, nên ra ngoài để cô gái nghĩ ngơi.
"Cô ấy hỏi thế, chắc chắn cho nghi ngờ gì rồi." Thiệu Phong ở ban công canh gác, vừa rít một hơi thuốc, thả làn khỏi phản phất trong màng đêm tĩnh mịt.
Reng reng.
Lúc này chuông điện thoại reo, Thiệu Phong bắt máy, bên kia giọng mọt người phụ nữ trung niên.
"Hạn Hạo... Khi nào con chơi đã hả?"
Thiệu Phong cau mày: "Mẹ đừng điện con hoài như thế. Muốn phá hoại chuyện của con hả?"
"Ừ... Mẹ lo cho con thôi!" Giọng người phụ nữ kia dịu xuống.
Thiệu Phong cũng gác máy ngang, quay lại hết hồn vì chạm mặt Nam Môn Thiên.
"Anh có kế hoạch sao?" Nam Môn Thiên tiến đến một bước, đồng nghĩa Thiệu Phong cũng lui một bước, đến cuối cùng bị ép dán lưng vào ban công.
"Nhị thiếu... Tôi không có."
"Thế nói chuyện với ai?" Nam Môn Thần đoạt lấy điện thoại xem nhật ký, chỉ thấy cuộc gọi đến lưu một chữ ""MẸ.""
Thiệu Phong thở gấp khi cơ ngực Nam Môn Thiên cọ vào mặt anh, đúng là tạo nên sự ái ngại.
Nam Môn Thiên có chiều cao 1m85, chỉ thấp hơn Nam Môn Thần 4 cm. Thiệu Phong chỉ cao 1m79.
Nam Môn Thiên khoá người đối phương trong lòng mình, dùng ánh nhình tra vấn, từ lâu anh ta đã nghi ngờ thân phận không minh bạch của Thiệu Phong.
"Trả đây!" Thiệu Phong giật lại điện thoại, đồng thời thoát thân...
[...]
Bến cảng Vân Phong về đêm đang diễn ra giao dịch vũ khí.
Nam Môn Thần ngồi phía trên bong tàu cao, dùng ống nhòm quan sát đám thuộc hạ đang giao dịch.
Thế giới ngầm trong hắc bang chỉ như đó hoa nở rộ rồi sẽ tàn, căn bản muốn trụ vững trong giới thượng lưu thì cần địa vị ngoài sáng. Ai cũng biết làm quan vẫn hơn làm cướp mà.
Ban ngày là tổng tài đạo mạo, ban đêm là là trùm xã hội đen khét tiếng trong thế giới ngầm, dưới lớp mặt nạ hai lớp đáng sợ.
Tất nhiên mọi giao dịch điều có một thuộc hạ thân cận ra mặt, người này không bao giờ lộ diện bên cạnh Nam Môn Thần, thậm chí khuôn mặt người này Nam Môn Thần cũng không rõ, chỉ biết tên tự của hắn là Niệm Từ...
Niệm Từ được coi là cận thần bên cạnh cha của Nam Môn Thần, là người cho hắn biết An Tử Uông, tức là cha của An Ngôn có liên quan đến cha hắn bị ám hại. Cuộc gọi cuối cùng cha hắn nhận là của An Tử Uông.
Nam Môn Thần bấy lâu luôn điều tra An Tử Uông, và ngầm khẳng định ông ta có liên qua đến việc dẫn dụ cha hắn đến nhà hoang, để rồi xảy ra thảm kịch thanh toán ông trùm hắc bang. Cha hắn chết thảm với 13 phát đạn vào người, đôi mắt bị móc mất.
/64
|