Nam sinh đó mắng một câu xong, tất cả mọi người đều cười he he, rồi gọi nam sinh đó qua để lại một mình Thẩm Tinh Không ở đó, tâm lý muốn rời đi đã đưa bước chân của cô hướng ra ngoài.
Đúng lúc này Tưởng Thu Muội quay lại, nhìn thấy Thẩm Tinh Không đứng phía ngoài ghế ngồi, lại nhìn sang đám thanh niên đang chơi rất vui vẻ kia, trong lòng hiểu ra rồi, cô đi lại vỗ bốp vào đầu thanh niên đó một cái: “Đồ đáng chết! em bảo anh chăm sóc bạn em, anh làm gì mà tự chơi một mình thế!”
Nam sinh bị mắng đó liền xoa xoa đầu mình, đưa tay ra kéo Tưởng Thu Muội lại, để cô ngồi xuống đùi mình, cầm một miếng hoa quả đưa lên miệng Tưởng Thu Muội: “Chủ yếu là em gái đó thôi, vừa mới đụng vào một tý đã nổi khùng lên, không đáng yêu chút nào cả.”
Thẩm Tinh Không quay đầu lại nhìn chằm chằm anh ta.
Tưởng Thu Muội biết Thẩm Tinh Không là loại con gái không đụng được vào, cô nuốt miếng hoa quả xong liền quay sang nhìn Thẩm Tinh Không: “Cũng đã đến đây rồi, cậu đừng bảo thủ quá! Thế mất hứng lắm, uống một cốc đi, loại rượu này cũng khá ngon.”
Nhìn Thẩm Tinh Không đứng ở đó, Tưởng Thu Muội đưa tay ra kéo cô xuống, ấn người cô ngồi xuống ghế: “Vẫn cứ giống như trẻ con thế, mau uống đi, đã mấy tuổi rồi, sao lại cứng nhắc thế không biết!”
Thẩm Tinh Không bị mấy người bao quanh, nam nữ đều có, đều ở bên tai cô bảo uống đi uống đi.
Cốc rượu đưa lên tới tận miệng, Tưởng Thu Muội bóp má cô lại rồi cho rượu vào miệng cô.
Thẩm Tinh Không suýt nữa thì sặc, cô ho vài tiếng, rượ này tuy là có chút cay nhưng rượu này đúng là không khó uống.
Những cô gái đứng quanh đó đều chạc tuổi cô, ai ai cũng trang điểm rất đậm, bọn họ đều khá là nhiệt tình, kéo tay Thẩm Tinh Không nói chuyện cùng, đưa hoa quả cho cô.
Thẩm Tinh Không uống mấy cốc rượu vào bụng, đầu óc cô mơ màng cả đi, mặt và tai nóng ran hết cả lên, cả người cô lâng lâng như đang bay.
Cô bắt đầu hiểu tại sao lại có nhiều người thích mượn rượu giải sầu như thế, hóa ra con người sau khi uống rượu thì khả năng suy nghĩ và cảm quan liền trở nên ngưng trệ, rất nhiều những nỗi đau khổ trong lòng đều dễ dàng bị ném đi, rượu làm cho con người ta cảm thấy hưng phấn, cô ngồi ở đó, nghe tiếng nhạc đập thình thịch, trong lòng những nỗi đau dường như bắt đầu bị tê liệt hoặc là tan biến mất.
Vừa uống rượu, vừa nghe câu chuyện mà bọn họ nói với nhau, chẳng bao lâu sau, Thẩm Tinh Không cảm thấy mình và bọn họ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, nhìn lại Tưởng Thu Muội cô ấy và bọn họ bất luận là nam hay nữ đều hết sức hào hứng, hoàn toàn hòa vào thành một loại người với bọn họ.
Thẩm Tinh Không nghe bọn họ nói chuyện, nạo bỏ phá thai, chia tay, nhà nghỉ, tình một đêm....
Cô nuốt nước bọt, cảm thấy bản thân mình thực sự choáng váng rồi.
Nhìn Thẩm Tinh Không không có cách nào để bắt chuyện kịp với bọn họ, Tưởng Thu Muội liền kéo cô tới bên cạnh mình, đưa ra đề nghị cùng nhau chơi trò nói thật.
Thẩm Tinh Không không biết là bản thân mình đen đủi hay người quay chai rượu muốn đùa với cô mà cô luôn là người thua, đối mặt với những câu hỏi sắc bén của bọn họ cô sắp không chịu được nữa rồi, rượu cứ uống hết ly này tới ly khác, cô bắt đầu thấy choáng váng, cô kéo tay Tưởng Thu Muội cầu cứu, nói rằng cô sợ mùi rượu nồng nặc về nhà sẽ không giấu được.
Tưởng Thu Muội cũng đã giúp cô đỡ cô không ít nhưng Tưởng Thu Muội vẫn hòa vào cuộc chơi hơn.
Thẩm Tinh Không thực sự không uống được nữa, cô ấn tay vào hai tên thái dương, dựa lưng vào ghế sô pha, rồi cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên.
Cô phản ứng chậm chạp, cầm điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình là hai chữ A Tiến.
Cô nuốt nước bọt, nhìn môi trường phức tạp xung quanh, nghĩ cũng không nghĩ cô liền tắt máy.
A Tiến vẫn không chịu bỏ cuộc, Thẩm Tinh Không vừa tắt đi anh lại gọi tới, cứ như vậy mấy lần, Tưởng Thu Muội ngồi phía đối diện cũng nhìn ra, cô ấy cười he he và cướp lấy điện thoại, nói vui vẻ: “Là A Tiến ! Woa! Các cậu không biết người đàn ông này ngầu thế nào đâu! Giống như diễ viên điện ảnh ấy! thực sự, nếu ai có thể có được anh ấy vậy thì Tưởng Thu Muội tôi đây sẽ nhìn người đó như thần tượng!”
Mấy cô gái khác hứng thú ghé lại hỏi Thẩm Tinh Không người đó là ai.
Tưởng Thu Muội nói với vẻ si mê rằng đó là bảo vệ của cô.
Mọi người rượu vào càng hào hứng hơn và tìm việc để làm, bọn họ yêu cầu Thẩm Tinh Không gọi A Tiến vào để cho bọn họ nhìn, các nam sinh cũng không phục, nói rằng chắc chắn là lừa người khác, sao có thể đẹp trai hơn bọn họ được chứ.
Thẩm Tinh Không cầm lấy điện thoại của mình, mím môi không nói gì, Tưởng Thu Muội thấy tình hình có vẻ nguội lạnh, cô liền cướp lấy điện thoại, rồi bắt máy, cô hét vào trong điện thoại: “Bọn em đang ở quán bar XX! A Tiến, Thẩm Tinh Không bị bắt nạt rồi! Anh mau tới đây! Có người bắt nạt cô ấy.”
Thẩm Tinh Không vội vàng cướp lấy điện thoại, Tưởng Thu Muội đã tắt máy đi rồi.
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Tinh Không, Tưởng Thu Muội ngồi xuống ghế sô pha, uống rượu rồi cười: “Xem nhé, vệ sĩ nhà người ta làm đúng chức trách lắm, tớ đảm bảo, không tới mười phút anh ấy nhất định bay tới đây cho mà xem!”
Thẩm Tinh Không có chút không vui, bản thân mình chơi thế nào cũng được nhưng cô không muốn lôi A Tiến vào, việc hôm nay cô tới quán bar nhất định sẽ bị Thẩm Chi Diệu biết. Anh sẽ đánh cô không? cô hoài nghi.
Tưởng Thu Muội vỗ vỗ tay vào vai Thẩm Tinh Không: “Chẳng phải cậu vẫn nói anh ấy là con chó chạy của chú Hai cậu à? Đúng lúc chúng ta đùa với anh ấy một chút giúp cậu bõ tức! Đợi lát nữa nhìn nhé, tớ nhất định sẽ đối đãi tử tế với anh vệ sĩ.”
Thẩm Tinh Không nghĩ đợi lát nữa A Tiến tới thì cô sẽ cùng với anh rời đi, dù sao thì việc cô tới quán bar anh cũng biết rồi, nói hay không nói với Thẩm Chi Diệu thì đó là việc của anh, nơi này cô thực lòng không muốn ở thêm nữa.
Quả nhiên, chưa tới mười phút, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang vội vội vàng vàng len lỏi qua dòng người đi tới.
Tưởng Thu Muội hào hứng đứng lên, nhìn A Tiến, giọng nói thấp xuống nói với mọi người: “Chính là anh ấy, mau nhìn đi, đẹp trai không? Thực sự, tớ yêu anh ấy muốn chết luôn!”
Mấy cô gái vừa nãy còn lớn tiếng nói sẽ trêu chọc A Tiến lúc này cũng hào hứng gọi, rồi cùng nhau tiến lên vây lấy A Tiến nhìn trước nhìn sau, nhìn trên nhìn dưới, bọn họ thi nhau nói: “Soái ca! Nhà bọn họ trả anh lương bao nhiêu? Có muốn chuyển sang đi theo em không?”
Thẩm Tinh Không nhìn A Tiến trán anh ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo vest trên người cũng đã có những vết nhăn nhưng không hề ảnh hưởng tới sức hấp dẫn của anh, đồng tử mắt anh mở rộng ra rồi hai mắt trừng lên, đám nữ sinh vây xung quanh anh nhìn vậy cũng không dám hỗn láo.
Thấy Thẩm Tinh Không không làm sao, cũng không có dấu hiệu bị bắt nạt gì, ánh mắt A Tiến có phần phẫn nộ. Thẩm Tinh Không liếc nhìn anh một cái rồi quay đầu đi, cô kéo cổ áo chiếc váy đang trễ xuống lên rồi cầm rượu uống.
A Tiến đưa tay ra cướp lấy cốc rượu, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu thư, cùng tôi đi về nhà!”
Thẩm Tinh Không liếc nhìn anh một cái, mặc kệ anh.
A Tiến tức giận, hơi thở anh dồn dập, anh cởi chiếc áo ngoài ra choàng lên vai cô: “Sao cô có thể tới những nơi thế này chứ! Mau cùng tôi về nhà.”
Tưởng Thu Muội đứng bên cạnh thấy vậy liền ghé sát lại gần A Tiến: “Đừng hung dữ thế mà! Nhà các anh là xã hội phong kiến đấy à, người trẻ chơi đùa một chút thôi! Anh đừng căng thẳng, chúng ta đều lạ bạn, cũng không làm gì hại Tinh Không!”