*Mộ Thuần, kiếp sau nếu còn có thể được làm người thì cô nên tránh xa Kiều Tâm tôi ra.
- Kiều Tâm, tốt nhất là anh đừng để cho tôi có cơ hội sống sót. Nếu không thì họ Kiều của anh nhất định sẽ máu chảy thành sông.
*Đương nhiên !
Phut...
Phịch...
Kiều Tâm chỉ một dao lướt qua yết hầu. Mộ Thuần liền ngã phịch xuống đất, máu tươi tuôn trào không ngừng.
Kiều Tâm cười sảng khoái "đối đầu với tôi sao ? Chỉ có một kết cục duy nhất, đó là chết. Không phải cô rất lợi hại sao ? Không phải sau lưng cô là Mộ gia sao ? Giờ thì cũng chỉ là chết trong tay tôi mà thôi, đúng là thùng rỗng kêu to !"
Trước mắt Mộ Thuần chỉ còn một màu tăm tối, bên tai văng vẳng tiếng gọi của Diễn Quân, đôi mắt cô từ từ khép chặt "Diễn Quân, anh hãy sống thật tốt. Ba...hãy gìn giữ sức khoẻ, con gái bất hiếu, vẫn chưa báo hiếu cho ba".
Sau khi xác định Mộ Thuần không còn thở nữa, Kiều Tâm liền nhanh chóng rời đi. Anh định quay trở lại vị trí neo thuyền.
//Thiếu gia, trực thăng của chúng ta đã đến.
*Được ! Vậy thì trở về đảo bằng trực thăng.
'Thuần Thuần...Thuần Thuần...
Hàn Trạch Đông ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy Mộ Thuần đâu.
'Thuần Thuần...em đâu rồi ? Thuần Thuần..."
Toàn thân Hàn Trạch Đông đau đớn "Thuần Thuần, em đâu rồi ?"
Mãi vẫn không thấy Mộ Thuần đâu, Hàn Trạch Đông lo lắng không yên "lẽ nào Thuần Thuần lạc đường rồi sao ?"
Lê lết tấm thân đau nhức, đầy thương tích đi tìm Mộ Thuần...
'Thuần Thuần, em đang ở đâu ?
"Thuần nhi, em đang ở đâu ?"
*Nhớ vợ rồi sao Diễn nhị thiếu gia ?
"Kiều Tâm, cậu về rồi !"
Diễn Quân đưa mắt nhìn ra sau lưng Kiều Tâm "Thuần nhi đâu ?"
*Haiz...Diễn Quân à ! Cậu sao vậy chứ ?
"Thuần nhi đâu ?"
*Tôi tìm cả khu rừng, làm gì có ai.
"Không thể nào !"
*Diễn Quân, tôi nghĩ là cậu vì quá lo lắng cho Mộ tiểu thư nên sinh ra ảo giác. Cả khu rừng ấy...từ đông sang tây tôi đều cho thuộc hạ rà soát cả rồi, nhưng nào thấy ai.
"Tôi không tin, là do các người chưa tìm kỹ"
Kiều Tâm lạnh lùng nhìn vào không trung "Mộ Thuần, an nghỉ đi nhé !"
Diễn Quân bước xuống giường.
*Diễn Quân, cậu làm gì vậy ?
"Tôi phải đi tìm Thuần nhị"
*Thương tích của cậu vẫn còn chưa bình phục, sao cậu có thể đi tìm người được chứ ?
"Tôi không quan tâm !"
*Cậu không quan tâm nhưng tôi quan tâm, cậu không yêu bản thân mình nhưng tôi yêu.
Diễn Quân nhíu mày "Đủ rồi Kiều Tâm, sau này những lời tương tự như vậy...cậu đừng bao giờ thốt ra nữa !"
*Diễn Quân, cậu...
"Đừng khuyên tôi nữa, Thuần nhi là vợ của tôi, tôi làm sao mà bỏ mặc cô ấy được chứ !"
*Tôi không bắt cậu bỏ mặc cô ấy, tôi chỉ muốn cậu trị thương cho tốt.
"Tôi phải đi tìm cô ấy, mỗi một ngày qua đi... Chưa tìm được cô ấy, tôi nào yên tâm"
*Diễn Quân, cậu sẽ tàn phế thật đó.
"Tôi không muốn nghĩ nhiều, tôi tàn cũng được mà phế cũng được. Ngày nào còn chưa tìm được Thuần nhi, thì ngày ấy tôi đều không được an lòng".
Kiều Tâm nhíu mày "nếu đã như vậy thì cậu đừng trách tôi !"
"Cậu định làm gì vậy Kiều Tâm ?"
*Được rồi...trước khi đi thì để tôi giúp cậu tiêm thuốc trị vết thương đã.
Diễn Quân duỗi tay ra "ừm !"
Kiều Tâm tiêm cho Diễn Quân một mũi tiêm.
Diễn Quân thấy trước mắt mình cứ quay cuồng "Thuần nhi !"
*Diễn Quân, cậu nghỉ ngơi đi nhé ! Hãy quên cô ta đi...cậu chỉ có thể là của tôi.
Đôi mắt Diễn Quân liền lờ đờ "Thuần nhi, đợi anh".
'Thuần Thuần, em đang ở đâu ?
Hàn Trạch Đông như không gượng nổi nữa, từng bước chân càng lúc càng nặng nề hơn "Thuần Thuần, em đang ở đâu thế ? Anh sắp không được nữa rồi !"
Phịch...
'Thuần Thuần..
Hàn Trạch Đông kinh ngạc khi nhìn thấy Mộ Thuần một thân máu tươi nằm bất động. Cơ thể của cô bị mưa gió dập vùi, mặt mày trắng bệch.
'Thuần Thuần..
Lòng Hàn Trạch Đông đau đớn tột cùng "Thuần Thuần !"
- Kiều Tâm, tốt nhất là anh đừng để cho tôi có cơ hội sống sót. Nếu không thì họ Kiều của anh nhất định sẽ máu chảy thành sông.
*Đương nhiên !
Phut...
Phịch...
Kiều Tâm chỉ một dao lướt qua yết hầu. Mộ Thuần liền ngã phịch xuống đất, máu tươi tuôn trào không ngừng.
Kiều Tâm cười sảng khoái "đối đầu với tôi sao ? Chỉ có một kết cục duy nhất, đó là chết. Không phải cô rất lợi hại sao ? Không phải sau lưng cô là Mộ gia sao ? Giờ thì cũng chỉ là chết trong tay tôi mà thôi, đúng là thùng rỗng kêu to !"
Trước mắt Mộ Thuần chỉ còn một màu tăm tối, bên tai văng vẳng tiếng gọi của Diễn Quân, đôi mắt cô từ từ khép chặt "Diễn Quân, anh hãy sống thật tốt. Ba...hãy gìn giữ sức khoẻ, con gái bất hiếu, vẫn chưa báo hiếu cho ba".
Sau khi xác định Mộ Thuần không còn thở nữa, Kiều Tâm liền nhanh chóng rời đi. Anh định quay trở lại vị trí neo thuyền.
//Thiếu gia, trực thăng của chúng ta đã đến.
*Được ! Vậy thì trở về đảo bằng trực thăng.
'Thuần Thuần...Thuần Thuần...
Hàn Trạch Đông ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy Mộ Thuần đâu.
'Thuần Thuần...em đâu rồi ? Thuần Thuần..."
Toàn thân Hàn Trạch Đông đau đớn "Thuần Thuần, em đâu rồi ?"
Mãi vẫn không thấy Mộ Thuần đâu, Hàn Trạch Đông lo lắng không yên "lẽ nào Thuần Thuần lạc đường rồi sao ?"
Lê lết tấm thân đau nhức, đầy thương tích đi tìm Mộ Thuần...
'Thuần Thuần, em đang ở đâu ?
"Thuần nhi, em đang ở đâu ?"
*Nhớ vợ rồi sao Diễn nhị thiếu gia ?
"Kiều Tâm, cậu về rồi !"
Diễn Quân đưa mắt nhìn ra sau lưng Kiều Tâm "Thuần nhi đâu ?"
*Haiz...Diễn Quân à ! Cậu sao vậy chứ ?
"Thuần nhi đâu ?"
*Tôi tìm cả khu rừng, làm gì có ai.
"Không thể nào !"
*Diễn Quân, tôi nghĩ là cậu vì quá lo lắng cho Mộ tiểu thư nên sinh ra ảo giác. Cả khu rừng ấy...từ đông sang tây tôi đều cho thuộc hạ rà soát cả rồi, nhưng nào thấy ai.
"Tôi không tin, là do các người chưa tìm kỹ"
Kiều Tâm lạnh lùng nhìn vào không trung "Mộ Thuần, an nghỉ đi nhé !"
Diễn Quân bước xuống giường.
*Diễn Quân, cậu làm gì vậy ?
"Tôi phải đi tìm Thuần nhị"
*Thương tích của cậu vẫn còn chưa bình phục, sao cậu có thể đi tìm người được chứ ?
"Tôi không quan tâm !"
*Cậu không quan tâm nhưng tôi quan tâm, cậu không yêu bản thân mình nhưng tôi yêu.
Diễn Quân nhíu mày "Đủ rồi Kiều Tâm, sau này những lời tương tự như vậy...cậu đừng bao giờ thốt ra nữa !"
*Diễn Quân, cậu...
"Đừng khuyên tôi nữa, Thuần nhi là vợ của tôi, tôi làm sao mà bỏ mặc cô ấy được chứ !"
*Tôi không bắt cậu bỏ mặc cô ấy, tôi chỉ muốn cậu trị thương cho tốt.
"Tôi phải đi tìm cô ấy, mỗi một ngày qua đi... Chưa tìm được cô ấy, tôi nào yên tâm"
*Diễn Quân, cậu sẽ tàn phế thật đó.
"Tôi không muốn nghĩ nhiều, tôi tàn cũng được mà phế cũng được. Ngày nào còn chưa tìm được Thuần nhi, thì ngày ấy tôi đều không được an lòng".
Kiều Tâm nhíu mày "nếu đã như vậy thì cậu đừng trách tôi !"
"Cậu định làm gì vậy Kiều Tâm ?"
*Được rồi...trước khi đi thì để tôi giúp cậu tiêm thuốc trị vết thương đã.
Diễn Quân duỗi tay ra "ừm !"
Kiều Tâm tiêm cho Diễn Quân một mũi tiêm.
Diễn Quân thấy trước mắt mình cứ quay cuồng "Thuần nhi !"
*Diễn Quân, cậu nghỉ ngơi đi nhé ! Hãy quên cô ta đi...cậu chỉ có thể là của tôi.
Đôi mắt Diễn Quân liền lờ đờ "Thuần nhi, đợi anh".
'Thuần Thuần, em đang ở đâu ?
Hàn Trạch Đông như không gượng nổi nữa, từng bước chân càng lúc càng nặng nề hơn "Thuần Thuần, em đang ở đâu thế ? Anh sắp không được nữa rồi !"
Phịch...
'Thuần Thuần..
Hàn Trạch Đông kinh ngạc khi nhìn thấy Mộ Thuần một thân máu tươi nằm bất động. Cơ thể của cô bị mưa gió dập vùi, mặt mày trắng bệch.
'Thuần Thuần..
Lòng Hàn Trạch Đông đau đớn tột cùng "Thuần Thuần !"
/58
|